Cô có phải có chuyện gì đó giấu tôi không?
Tô Tố khẽ cong lông mày lại, giữ bịch sữa lắc đầu đầy ý thức,”Không có đâu!”
Lòng Tô Tố bỗng chút trở nên lạc lỏng.
Cô nhớ lại tình hình gần đây, rõ ràng lúc cho đi Trương Gia Giới mọi chuyện vẫn còn tốt, vậy mà chỉ mới ba bốn ngày thời gian ngắn ngủi như vậy, chẳng lẽ bên trong xảy ra vấn đề gì, có liên quan đến cô?
Giấu giếm...
Cô suy nghĩ kĩ lưỡng lại, việc cô giấu Tiêu Lăng thật sự không nhiều.
Rất nhanh nhớ đến điểm mấu chốt của vấn đề.
Chả lẽ...
Là Cảnh Thụy và Tiểu Thất bị phát hiện rồi sao!
Tô Tố trầm tâm lại, nhất thời không còn bụng dạ ăn, cô đẩy mâm cơm đi, nụ cười trên khuôn mặt cô từ từ vụt tắt.
“Xem ra cô đã nhớ ra chuyện đã giấu tôi rồi.”
“Nên anh đến đây là đùng đùng hỏi tội hay sao?”
Đây là...thừa nhận biến tướng sao? Tay Tiêu Lăng đang cầm ly cà phê đột nhiên co chặt, nguyên ly cà phê nóng tràn ra ngoài, đổ đầy tay anh.
Tô Tố vừa kinh ngạc, một bên vớ lấy khăn giấy đắp lên trên, vừa kêu nhân viên phục vụ,” Có đá không, nhanh đưa ít đá đến đây!”
“Có có, xin đợi xíu!”
Dù cách tấm khăn giấy, Tô Tố cũng vẫn còn nhận được lưng bàn tay anh nhiệt độ rất cao, cô dùng khăn lau sạch các vết cà phê dính trên đó, quả nhiên thấy làn da màu đồng cổ của anh bị bỏng đỏ một mảng lớn.
Nhân viên phục vụ đã mang đá đến, đã bọc lại trong tấm vải hết rồi, Tô Tố nhanh chóng qua lấy đá, đắp lên mặt sau của bàn tay.
“Đau hay không đâu?”
Tiêu Lăng mắt lạnh lùng nhìn sự lo lắng của Tiêu Lăng và không che giấu sự đau lòng của mình, tự mình âm thầm suy đoán, sự quan tâm của cô ta rốt cuộc có mấy phần là thật lòng?
Bảy tám phần?
Hay là chỉ có một hai phần thôi!
Anh ta đẩy cô ra không thương tiếc, giờ anh ta không thể chấp nhận bất kỳ lòng tốt nào của cô.
“Không đau, xin hãy tiếp tục chủ đề hồi nãy.”
Xin?
Sao lại dùng từ vừa lạnh nhạt vừa xa cách vậy!
Cả người Tô Tố tê cứng tại đó, rõ ràng bốn ngày trước anh ta còn dịu dàng như thể cô là người quan trọng nhất của anh, giờ chỉ qua thời gian bốn ngày ngắn ngủi, sao cái gì cũng thay đổi rồi.
Tô Tố nhìn du khách đi đi đi lại ở sân bay, bỏ túi đựng đá chườm xuống, nhìn về hướng Tiêu Lăng, “Đây không phải là nơi để nói chuyện, chúng ta tìm nơi nào yên tĩnh rồi từ từ nói.
Tiêu Lăng trầm tư lại.
Vừa nãy thì bày ra cả mặt quan tâm, lúc bị anh ta vạch trần thì lập tức biến thành vô tình!
Quả nhiên là người đàn bà nhẫn tâm!
Anh căng hàm xuống, trả tiền rồi lấy va li da rời khỏi.
Tô Tố nhìn thấy bóng dáng kiên định của anh, cắn chặt bờ môi, nhanh chóng bước theo sau.
...
Sự nhẫn nại của Tiêu Lăng sớm đã bị tiêu hao sạch sẽ trong thời gian bốn ngày này, do vậy họ đổi chỗ cũng chỉ là từ quán cà phê đổi thành trên xe mà thôi.
Trong bãi giữ xe của sân bay.
Tiêu Lăng và Tô Tố một người ngồi ở ghế lái xe, một người ngồi kế bên đó, hai người đều không nhìn mặt đối phương, nguyên chiếc xe vô cùng yên tĩnh.
Tiêu Lăng đang chờ đợi sự thú nhận từ Tô Tố.
Mà Tô Tố thì đang cố gắng sắp xếp từ ngữ mà cô định nói.
“ Tôi có một chuyện thật sự ngay từ đầu đã giấu anh.”
Tiêu Lăng cả người đều co rút lại, nghe lời nói của Tô Tố, càng nắm chặt nắm tay.
Quả nhiên đều là lừa anh ta!
Tô Tố do dự một hồi,vẫn là quyết định nói hết ra, cô luôn cho rằng mình sợ Tiêu Lăng phát hiện sự thật, thực tế là, nếu mà bị vạch trần, cô ngược lại cảm thấy được giải thoát.
Cô than một cái rồi quay đầu nhìn Tiêu Lăng cười đau khổ,” Trước đây tôi đã tính thú nhận với anh, nhưng lại sợ anh giận, nên luôn chưa dám nói. Thực ra tôi biết. Giấy không gói được được, sớm muộn gì anh cũng phát hiện.”
“Tôi thà nghe sự thật từ chính miệng cô, chứ không phải qua lời nói của người khác!”
Tô Tố cắn chặt bờ môi trầm mặc xuống.
Đúng vậy!
Việc này nghe từ miệng người khác, đích thật bị tổn thương nhiều hơn.
Cô chỉ cười đau khổ, “Anh biết khi nào?”
“Sau khi tiễn cô từ sân bay về.”
“Ai nói cho anh vây?”
“Điều này quan trọng sao?” Tiêu Lăng cuối cùng cũng chịu hết nổi, quay đầu lạnh lùng nhìn cô, “ Bây giờ nói những lời này còn ý nghĩa gì, tôi chỉ muốn nghe cô giải thích!”
“Chả có gì đáng giải thích cả, tôi đích thực có hai đứa con.” Nhắc đến hai đứa con, mặt Tô Tố đầy nét dịu dàng, “Chúng là thai long phụng, năm nay đều bốn tuổi. Anh lớn tên là Cảnh Thụy, chỉ đẻ sớm hơn em gái mười phút, nhưng rất hiểu chuyện và cũng rất thông minh, bất kể là chuyện gì, chỉ cần dạy qua đều biết ngay.”
Biểu hiện Tô Tố càng dịu dàng hơn, “Đứa nhỏ là em gái, tên Tiểu Thất. Anh hai rất trầm tính, nhưng Tiểu Thất lại trái ngược rất nghịch ngợm, thích chơi đùa, chỉ có nó ở đó, nơi đó đều có cảm giác nào nhiệt. Đương nhiên, Tiểu Thất cũng rất ngoan biết nghe lời và cũng rất thông minh, bình thường nó hay quấn lấy tôi...nhưng chỉ cần tôi đi làm nó chưa bao giờ quấy khóc, do biết rằng tôi đi làm kiếm tiền nuôi chúng. Hai anh em tính cách tương phản, nhưng tình cảm rất tốt, Cảnh Thụy rất thương em, dù trên miệng luôn nói em gái phiền, nhưng nếu Tiểu Thất một ngày không ở nhà, thằng bế ngược lại không quen.”
Tiêu Lăng mím chặt môi, cái anh ta muốn nghe không phải cái này!
Anh cần nghe là lý do cô gạt anh!
“Nói trọng điểm!”
Bí mật trong lòng được nói ra, lập tức nhẹ nhàng hơn nhiều.
Tô Tố dừa vào lưng ghế, thu hồi lại khuôn mặt tười cười, “ Tiêu Lăng, tôi biết anh chấp nhận không được...”
E rằng bất kì người đàn ông bình thường nào cũng không chấp nhận được.
Cô gái mình đang quen lại đột nhiên lòi ra hai đứa con...chuyện này ai mà chấp nhận đuộc.
Tô Tố cười đau khổ nói, “Tôi cũng không miễn cưỡng anh chấp nhận, tôi cũng biết trong lòng anh giận, bốn ngày nay anh lại không chạy đến Trương Gia Giới tìm tôi tính sổ, nói thật tôi khá ngạc nhiên. Nếu anh tức giận muốn xả giận cứ tính hết lên đầu tôi, hai đứa trẻ vô tội, anh đừng tổn thương chúng.”
Cô ta thừa nhận rồi, cô thừa nhận gạt anh rồi!
Tiêu Lăng tức đến đỏ cả mắt, quay đầu nhìn Tô Tố một lần nữa, nhưng cô cả mặt điềm thản, dường như không còn gì để giải thích.
Có phải là anh đã yêu cô ta đến ngu muội, nên bây giờ không còn sợ hãi nữa sao!
Tiêu Lăng cực kì căm hận, “Tô Tố, cô trêu đùa tình cảm cảu tôi, cô tưởng tôi sẽ tha cho cô sao!”
Nằm mơ!
Anh không thể nhịn nhất là sự lừa dối!
Tô Tố khẩn trương nắm chặt váy, “ Tiêu Lăng, tôi lừa anh đích thật là tôi không đúng, lòng tôi cũng không muốn vậy, nếu anh muốn trừng phạt tôi tôi cũng không còn gì để nói, nhưng coi như tôi xin anh, anh trừng phạt xong coi như trả hết sạch nợ được không?”
Tiêu Lăng khí thế ngút trời, nếu thật muốn trừng phạt cô, cô có biết có hậu quả gì không.
Con cô vẫn còn nhỏ, nếu cô thật có chuyện gì, Cảnh Thụy và Tiểu Thất của cô phải làm sao?
“Tiêu Lăng..”
“Cô im miệng!” Tiêu Lăng thấp giọng, phẫn nỗ nhìn Tô Tố, “ Cô lừa tôi mà muốn tính hết một lần, làm gì có chuyện dễ như vậy! Tô Tố, cô quan tâm nhất là hai đứa con, vậy thật sự quá tốt rồi!”
Tô Tố đột nhiên có một dự cảm không lành, “Tiêu Lăng, anh định làm gì!”
“Tôi muốn quyền nuôi hai đứa nhỏ!”
Tô Tố khẽ cong lông mày lại, giữ bịch sữa lắc đầu đầy ý thức,”Không có đâu!”
Lòng Tô Tố bỗng chút trở nên lạc lỏng.
Cô nhớ lại tình hình gần đây, rõ ràng lúc cho đi Trương Gia Giới mọi chuyện vẫn còn tốt, vậy mà chỉ mới ba bốn ngày thời gian ngắn ngủi như vậy, chẳng lẽ bên trong xảy ra vấn đề gì, có liên quan đến cô?
Giấu giếm...
Cô suy nghĩ kĩ lưỡng lại, việc cô giấu Tiêu Lăng thật sự không nhiều.
Rất nhanh nhớ đến điểm mấu chốt của vấn đề.
Chả lẽ...
Là Cảnh Thụy và Tiểu Thất bị phát hiện rồi sao!
Tô Tố trầm tâm lại, nhất thời không còn bụng dạ ăn, cô đẩy mâm cơm đi, nụ cười trên khuôn mặt cô từ từ vụt tắt.
“Xem ra cô đã nhớ ra chuyện đã giấu tôi rồi.”
“Nên anh đến đây là đùng đùng hỏi tội hay sao?”
Đây là...thừa nhận biến tướng sao? Tay Tiêu Lăng đang cầm ly cà phê đột nhiên co chặt, nguyên ly cà phê nóng tràn ra ngoài, đổ đầy tay anh.
Tô Tố vừa kinh ngạc, một bên vớ lấy khăn giấy đắp lên trên, vừa kêu nhân viên phục vụ,” Có đá không, nhanh đưa ít đá đến đây!”
“Có có, xin đợi xíu!”
Dù cách tấm khăn giấy, Tô Tố cũng vẫn còn nhận được lưng bàn tay anh nhiệt độ rất cao, cô dùng khăn lau sạch các vết cà phê dính trên đó, quả nhiên thấy làn da màu đồng cổ của anh bị bỏng đỏ một mảng lớn.
Nhân viên phục vụ đã mang đá đến, đã bọc lại trong tấm vải hết rồi, Tô Tố nhanh chóng qua lấy đá, đắp lên mặt sau của bàn tay.
“Đau hay không đâu?”
Tiêu Lăng mắt lạnh lùng nhìn sự lo lắng của Tiêu Lăng và không che giấu sự đau lòng của mình, tự mình âm thầm suy đoán, sự quan tâm của cô ta rốt cuộc có mấy phần là thật lòng?
Bảy tám phần?
Hay là chỉ có một hai phần thôi!
Anh ta đẩy cô ra không thương tiếc, giờ anh ta không thể chấp nhận bất kỳ lòng tốt nào của cô.
“Không đau, xin hãy tiếp tục chủ đề hồi nãy.”
Xin?
Sao lại dùng từ vừa lạnh nhạt vừa xa cách vậy!
Cả người Tô Tố tê cứng tại đó, rõ ràng bốn ngày trước anh ta còn dịu dàng như thể cô là người quan trọng nhất của anh, giờ chỉ qua thời gian bốn ngày ngắn ngủi, sao cái gì cũng thay đổi rồi.
Tô Tố nhìn du khách đi đi đi lại ở sân bay, bỏ túi đựng đá chườm xuống, nhìn về hướng Tiêu Lăng, “Đây không phải là nơi để nói chuyện, chúng ta tìm nơi nào yên tĩnh rồi từ từ nói.
Tiêu Lăng trầm tư lại.
Vừa nãy thì bày ra cả mặt quan tâm, lúc bị anh ta vạch trần thì lập tức biến thành vô tình!
Quả nhiên là người đàn bà nhẫn tâm!
Anh căng hàm xuống, trả tiền rồi lấy va li da rời khỏi.
Tô Tố nhìn thấy bóng dáng kiên định của anh, cắn chặt bờ môi, nhanh chóng bước theo sau.
...
Sự nhẫn nại của Tiêu Lăng sớm đã bị tiêu hao sạch sẽ trong thời gian bốn ngày này, do vậy họ đổi chỗ cũng chỉ là từ quán cà phê đổi thành trên xe mà thôi.
Trong bãi giữ xe của sân bay.
Tiêu Lăng và Tô Tố một người ngồi ở ghế lái xe, một người ngồi kế bên đó, hai người đều không nhìn mặt đối phương, nguyên chiếc xe vô cùng yên tĩnh.
Tiêu Lăng đang chờ đợi sự thú nhận từ Tô Tố.
Mà Tô Tố thì đang cố gắng sắp xếp từ ngữ mà cô định nói.
“ Tôi có một chuyện thật sự ngay từ đầu đã giấu anh.”
Tiêu Lăng cả người đều co rút lại, nghe lời nói của Tô Tố, càng nắm chặt nắm tay.
Quả nhiên đều là lừa anh ta!
Tô Tố do dự một hồi,vẫn là quyết định nói hết ra, cô luôn cho rằng mình sợ Tiêu Lăng phát hiện sự thật, thực tế là, nếu mà bị vạch trần, cô ngược lại cảm thấy được giải thoát.
Cô than một cái rồi quay đầu nhìn Tiêu Lăng cười đau khổ,” Trước đây tôi đã tính thú nhận với anh, nhưng lại sợ anh giận, nên luôn chưa dám nói. Thực ra tôi biết. Giấy không gói được được, sớm muộn gì anh cũng phát hiện.”
“Tôi thà nghe sự thật từ chính miệng cô, chứ không phải qua lời nói của người khác!”
Tô Tố cắn chặt bờ môi trầm mặc xuống.
Đúng vậy!
Việc này nghe từ miệng người khác, đích thật bị tổn thương nhiều hơn.
Cô chỉ cười đau khổ, “Anh biết khi nào?”
“Sau khi tiễn cô từ sân bay về.”
“Ai nói cho anh vây?”
“Điều này quan trọng sao?” Tiêu Lăng cuối cùng cũng chịu hết nổi, quay đầu lạnh lùng nhìn cô, “ Bây giờ nói những lời này còn ý nghĩa gì, tôi chỉ muốn nghe cô giải thích!”
“Chả có gì đáng giải thích cả, tôi đích thực có hai đứa con.” Nhắc đến hai đứa con, mặt Tô Tố đầy nét dịu dàng, “Chúng là thai long phụng, năm nay đều bốn tuổi. Anh lớn tên là Cảnh Thụy, chỉ đẻ sớm hơn em gái mười phút, nhưng rất hiểu chuyện và cũng rất thông minh, bất kể là chuyện gì, chỉ cần dạy qua đều biết ngay.”
Biểu hiện Tô Tố càng dịu dàng hơn, “Đứa nhỏ là em gái, tên Tiểu Thất. Anh hai rất trầm tính, nhưng Tiểu Thất lại trái ngược rất nghịch ngợm, thích chơi đùa, chỉ có nó ở đó, nơi đó đều có cảm giác nào nhiệt. Đương nhiên, Tiểu Thất cũng rất ngoan biết nghe lời và cũng rất thông minh, bình thường nó hay quấn lấy tôi...nhưng chỉ cần tôi đi làm nó chưa bao giờ quấy khóc, do biết rằng tôi đi làm kiếm tiền nuôi chúng. Hai anh em tính cách tương phản, nhưng tình cảm rất tốt, Cảnh Thụy rất thương em, dù trên miệng luôn nói em gái phiền, nhưng nếu Tiểu Thất một ngày không ở nhà, thằng bế ngược lại không quen.”
Tiêu Lăng mím chặt môi, cái anh ta muốn nghe không phải cái này!
Anh cần nghe là lý do cô gạt anh!
“Nói trọng điểm!”
Bí mật trong lòng được nói ra, lập tức nhẹ nhàng hơn nhiều.
Tô Tố dừa vào lưng ghế, thu hồi lại khuôn mặt tười cười, “ Tiêu Lăng, tôi biết anh chấp nhận không được...”
E rằng bất kì người đàn ông bình thường nào cũng không chấp nhận được.
Cô gái mình đang quen lại đột nhiên lòi ra hai đứa con...chuyện này ai mà chấp nhận đuộc.
Tô Tố cười đau khổ nói, “Tôi cũng không miễn cưỡng anh chấp nhận, tôi cũng biết trong lòng anh giận, bốn ngày nay anh lại không chạy đến Trương Gia Giới tìm tôi tính sổ, nói thật tôi khá ngạc nhiên. Nếu anh tức giận muốn xả giận cứ tính hết lên đầu tôi, hai đứa trẻ vô tội, anh đừng tổn thương chúng.”
Cô ta thừa nhận rồi, cô thừa nhận gạt anh rồi!
Tiêu Lăng tức đến đỏ cả mắt, quay đầu nhìn Tô Tố một lần nữa, nhưng cô cả mặt điềm thản, dường như không còn gì để giải thích.
Có phải là anh đã yêu cô ta đến ngu muội, nên bây giờ không còn sợ hãi nữa sao!
Tiêu Lăng cực kì căm hận, “Tô Tố, cô trêu đùa tình cảm cảu tôi, cô tưởng tôi sẽ tha cho cô sao!”
Nằm mơ!
Anh không thể nhịn nhất là sự lừa dối!
Tô Tố khẩn trương nắm chặt váy, “ Tiêu Lăng, tôi lừa anh đích thật là tôi không đúng, lòng tôi cũng không muốn vậy, nếu anh muốn trừng phạt tôi tôi cũng không còn gì để nói, nhưng coi như tôi xin anh, anh trừng phạt xong coi như trả hết sạch nợ được không?”
Tiêu Lăng khí thế ngút trời, nếu thật muốn trừng phạt cô, cô có biết có hậu quả gì không.
Con cô vẫn còn nhỏ, nếu cô thật có chuyện gì, Cảnh Thụy và Tiểu Thất của cô phải làm sao?
“Tiêu Lăng..”
“Cô im miệng!” Tiêu Lăng thấp giọng, phẫn nỗ nhìn Tô Tố, “ Cô lừa tôi mà muốn tính hết một lần, làm gì có chuyện dễ như vậy! Tô Tố, cô quan tâm nhất là hai đứa con, vậy thật sự quá tốt rồi!”
Tô Tố đột nhiên có một dự cảm không lành, “Tiêu Lăng, anh định làm gì!”
“Tôi muốn quyền nuôi hai đứa nhỏ!”
/937
|