Khâu!
Trái tim Tiêu Lăng trầm xuống.
"William, có nghiêm trọng không?"
"Tiêu tiên sinh, nếu bị đụng mạnh thêm chút nữa, hộp sọ sẽ bị vỡ, đến lúc đó thánh sống cũng không thể cứu được, cậu nói có nghiêm trọng không!"
William không quan tâm việc giải thích cho Tiêu Lăng nữa, nhanh chóng mở hộp thuốc luôn mang bên mình ra, từ hộp thuốc lấy ra một ống tiêm dùng một lần.
"Tôi phải tiêm thuốc gây mê để khâu vết thương cho vị tiểu thư này. Mời mọi người hãy đi ra ngoài trước."
Tiểu Trần lặng lẽ ra khỏi phòng, nhưng Tiêu Lăng lại không di chuyển. "Tôi muốn ở đây với cô ấy."
"Ok, cậu lại giúp tôi một tay." Bác sĩ William tiêm thuốc gây mê cho Tô Tố, không ngần ngại chỉ huy Tiêu Lăng, "Giúp tôi tìm một chiếc khăn ướt nóng vào đây."
Tiêu Lăng nhanh chóng đi vào phòng tắm lấy ra cái khăn ướt, bác sĩ William ngồi bên trên** tháo miếng gạc trên trán cô ra, lấy bình xịt cầm máu xịt lên trán của cô, máu trên đầu cô tạm thời dừng lại. Bác sĩ William lấy khăn ướt lau vết máu trên mặt và đầu cô, thuận tay lau sạch mặt bị dơ của cô.
"Omg, một vị tiểu thư trẻ đẹp như vậy mà lại có ý nghĩ không cởi mở đi đập đầu, quả thực quá không lạc quan rồi." William nhanh chóng khâu vết thương lại, việc khâu vết thương không được coi là phẫu thuật, cho nên hoàn toàn không làm khó được anh. William rất nhanh đã khâu xong,vết thương của Tô Tố lan đến góc trán bên trái, vết thương rất dài, cỡ năm sáu cm, William một bên quấn vết thương một bên cảm thán, “ may mà không bị thương đến khuôn mặt, nếu không thì quá uổng phí rồi ”
"Có phải như vậy là được rồi không? Có cần lưu ý gì nữa không?"
"Dĩ nhiên là chưa xong, vết khâu này sau này có thể bị hiện tượng sưng đau, lúc đó có thể dùng băng gạc lạnh địa phương để giảm bớt triệu chứng. Nhớ rằng không được để trúng nước, nếu không cẩn thận dính nước vào vết thương, lập tức dùng tăm bông đã được sát trùng đem băng gạc bị ướt tháo ra băng lại cái mới. "William quấn xong vết thương,nghiêm túc dặn dò Tiêu Lăng," không ăn thức ăn cay nóng, tắm nắng ở nhiệt độ thích hợp, nhưng không thể vận động cũng không thể để đổ mồ hôi. Bắt đầu từ ngày mai treo bình truyền nhỏ giọt truyền thuốc chống viêm, và nhớ phải tháo kim ra sau khi bình hồi. "
Tiêu Lăng thầm nhớ tất cả, "Còn gì nữa không?"
William nói thêm, “Biết vị tiểu thư này thuộc nhóm máu nào không?"
Tiêu Lăng nhớ lại thông tin của Tô Tố, rất khẳng định trả lời, "Nhóm O!"
"Ok, cô ấy bị mất quá nhiều máu, ngày mai sẽ truyền máu, sáng mai tôi đem túi máu đến. Đúng rồi, tốt nhất là cần phải kiểm tra xem có bị chấn động không, đập đầu mạnh như vậy, có khả năng lớn bị chấn thương. "
"Cô ấy có thể di chuyển trong tình trạng này không?"
"No no no, tất nhiên không thể!"
"Vậy ngày mai cậu mang dụng cụ đến đây để kiểm tra cơ thể cho cô ấy." Tiêu Lăng trực tiếp ra lệnh.
"Tiêu tiên sinh, cậu thực sự không biết khách khí" William nhún vai, nháy mắt tinh nghịch, "nhưng...... đó là niềm vinh hạnh của tôi."
......
Tiễn William đi, cả người Tiêu Lăng mềm xuống.
"Tổng tài..." Tiểu Trần nhẹ giọng nói, "Có cần tìm y tá đến chăm sóc Tô tiểu thư không?"
"Không cần." Tiêu Lăng ngồi kế***, mệt mỏi xua tay "Tiểu Trần, cậu quay về trước đi."
Tiểu Trần liếc nhìn căn phòng lộn xộn, không nói gì cả, đóng cửa lại rời đi.
Đèn thuỷ tinh rất sáng, sáng đến nỗi anh có thể thấy rõ mỗi vết thương trên cơ thể cô, bây giờ Tô Tố như một con búp bê sứ đang nằm đó, vẫn đẹp nhưng không có sự sống.
Tiêu Lăng che mặt.
Anh đã làm gì!
Rõ ràng là chỉ muốn trừng phạt cô ấy, tại sao lại trở nên thế này!
Tiêu Lăng thấy bộ dạng nhếch nhác của Tô Tố, đi vào phòng tắm lấy chậu nước, cô nằm trên ** anh không dám cởi quần áo của cô, chỉ dùng kéo cắt quần áo của cô, thấy da thịt trần của cô, Tiêu Lăng khẽ thất thần.
Thân thể của cô còn lưu lại vết tích ân ái của bốn ngày trước, cũng có vết thương do cú va chạm của 5 tiếng trước.
Anh dùng khăn ấm lau cơ thể cô, động tác dịu dàng vô cùng. Anh không dám di chuyển cô dù chỉ một chút, thậm chí không dám mặc đồ cho cô, nhẹ nhàng lấy chăn phủ lên cơ thể cô. Sau khi làm xong, anh lại lấy hộp cứu thương ra, xịt thuốc khử độc lên bàn tay bị trầy và góc mặt của cô, rồi xức dầu i-ốt vào sau đó mới đặt xuống.
Khuôn mặt hôn mê của Tô Tố rất nhợt nhạt, lông mày nhíu chặt
Đây là vì lo lắng cho Tiểu Thất và Cảnh Thuỵ sao?
Tiêu Lăng cười khổ, Tô Tố à Tô Tố, anh là cha ruột của tụi nó, hổ đói cũng không ăn thịt con, không lẽ trong lòng em anh tàn bạo độc ác đến vậy sao, là người thậm chí cả con ruột cũng hại sao!
Anh vươn tay xoa chỗ mày nhíu lại của cô, nhưng khi nhìn thấy gạc quấn quanh trán cô thì dừng lại.
Nhiều máu như vậy, anh nhìn vào còn cảm thấy đau, làm sao cô có can đảm đâm đầu vào chứ!
Tiêu Lăng xoa xoa mi tâm đang phát đau.
Không giống như trước kia dù bị ép buộc, bị dùng bất cứ thủ đoạn cực đoan nào, cô vẫn nhịn được, bây giờ tại sao không nhịn được rồi.
Con...
Là vì liên quan đến con sao, vì vậy mới quyết tâm như vậy!
Con là điểm yếu của cô.
Tiêu Lăng đẩy túi cứu thương ra, nắm lấy bàn tay lạnh trắng của cô, đôi mắt lóe lên tia lạnh lùng, "Tô Tố, em đừng nghĩ chết là xong, điều em nợ tôi vẫn chưa trả!"
......
Ngày hôm sau, trời chưa sáng, William đến biệt thự để truyền máu cho Tô Tố, còn mang theo dụng cụ để kiểm tra chấn thương.
Khi anh đến biệt thự hầu hết mọi người vẫn còn ngủ, Tô Tố vẫn chưa tỉnh lại, Tiêu Lăng ** không ngủ, ngồi bên cạnh cô,trầm mặc như một bức tượng.
"Tiêu tiên sinh, anh như vậy không được. Tiểu thư trẻ đẹp này một tiếng nửa ngày không thể thức dậy, anh ngồi đây với cô ấy vốn dĩ không có bất kỳ ý nghĩa gì, tốt hơn là nên đi đánh một giấc, đợi cô ấy thức dậy chăm sóc không phải tốt hơn sao."
Tiêu Lăng lắc đầu, cô không tỉnh làm sao anh có thể ngủ được, "Khi nào cô ấy có thể tỉnh?"
"Vẫn còn sớm lắm." William nhún vai, "bị tiêm thuốc gây mê không nói, vị tiểu thư này dường như bị kiệt sức, làm việc quá sức dẫn đến tình trạng hôn mê sâu, nhưng may mắn là cô kiệt sức, nếu không dùng toàn lực đâm một cái, tôi thực sự không chắc có thể cứu được. "
Cho nên... cô ấy đã quyết định, thực sự tìm kiếm cái chết!
Chứ không phải là giả bộ cho anh xem...
Khuôn mặt của Tiêu Lăng càng u ám hơn.
......
Vào lúc 4 giờ chiều, Tô Tố dần có lại ý thức.
Hôm nay là ngày hiếm hoi có thời tiết tốt trong những ngày gần đây, ánh sáng mặt trời chiếu qua cửa sổ tràn ngập căn phòng, cơ thể của Tô Tố cũng được bao phủ bởi ánh mặt trời.
Cơ thể cô rất suy nhược.
Mở đôi mắt mệt mỏi lên, đôi mắt có hơi đau, mọi thứ trước mặt tôi đều như trở thành hai cái, cô chỉ hơi di chuyển đã cảm thấy đau.
Khắp cơ thể đều đau đớn, đặc biệt là đầu! Đầu không chỉ đau mà còn cảm thấy chóng mặt.
Cô... không chết sao!
"Tỉnh rồi!"
Giọng nói quen thuộc khiến Tô Tố cứng đờ, cô chậm rãi quay đầu, cô thấy Tiêu Lăng đang ngồi trên ghế sofa bên cạnh âm trầm nhìn cô.
Anh ngồi ở góc tối mà mặt trời không chiếu tới, trông càng lạnh lùng bức người.
Tô Tố toàn thân run rẩy!
Trái tim Tiêu Lăng trầm xuống.
"William, có nghiêm trọng không?"
"Tiêu tiên sinh, nếu bị đụng mạnh thêm chút nữa, hộp sọ sẽ bị vỡ, đến lúc đó thánh sống cũng không thể cứu được, cậu nói có nghiêm trọng không!"
William không quan tâm việc giải thích cho Tiêu Lăng nữa, nhanh chóng mở hộp thuốc luôn mang bên mình ra, từ hộp thuốc lấy ra một ống tiêm dùng một lần.
"Tôi phải tiêm thuốc gây mê để khâu vết thương cho vị tiểu thư này. Mời mọi người hãy đi ra ngoài trước."
Tiểu Trần lặng lẽ ra khỏi phòng, nhưng Tiêu Lăng lại không di chuyển. "Tôi muốn ở đây với cô ấy."
"Ok, cậu lại giúp tôi một tay." Bác sĩ William tiêm thuốc gây mê cho Tô Tố, không ngần ngại chỉ huy Tiêu Lăng, "Giúp tôi tìm một chiếc khăn ướt nóng vào đây."
Tiêu Lăng nhanh chóng đi vào phòng tắm lấy ra cái khăn ướt, bác sĩ William ngồi bên trên** tháo miếng gạc trên trán cô ra, lấy bình xịt cầm máu xịt lên trán của cô, máu trên đầu cô tạm thời dừng lại. Bác sĩ William lấy khăn ướt lau vết máu trên mặt và đầu cô, thuận tay lau sạch mặt bị dơ của cô.
"Omg, một vị tiểu thư trẻ đẹp như vậy mà lại có ý nghĩ không cởi mở đi đập đầu, quả thực quá không lạc quan rồi." William nhanh chóng khâu vết thương lại, việc khâu vết thương không được coi là phẫu thuật, cho nên hoàn toàn không làm khó được anh. William rất nhanh đã khâu xong,vết thương của Tô Tố lan đến góc trán bên trái, vết thương rất dài, cỡ năm sáu cm, William một bên quấn vết thương một bên cảm thán, “ may mà không bị thương đến khuôn mặt, nếu không thì quá uổng phí rồi ”
"Có phải như vậy là được rồi không? Có cần lưu ý gì nữa không?"
"Dĩ nhiên là chưa xong, vết khâu này sau này có thể bị hiện tượng sưng đau, lúc đó có thể dùng băng gạc lạnh địa phương để giảm bớt triệu chứng. Nhớ rằng không được để trúng nước, nếu không cẩn thận dính nước vào vết thương, lập tức dùng tăm bông đã được sát trùng đem băng gạc bị ướt tháo ra băng lại cái mới. "William quấn xong vết thương,nghiêm túc dặn dò Tiêu Lăng," không ăn thức ăn cay nóng, tắm nắng ở nhiệt độ thích hợp, nhưng không thể vận động cũng không thể để đổ mồ hôi. Bắt đầu từ ngày mai treo bình truyền nhỏ giọt truyền thuốc chống viêm, và nhớ phải tháo kim ra sau khi bình hồi. "
Tiêu Lăng thầm nhớ tất cả, "Còn gì nữa không?"
William nói thêm, “Biết vị tiểu thư này thuộc nhóm máu nào không?"
Tiêu Lăng nhớ lại thông tin của Tô Tố, rất khẳng định trả lời, "Nhóm O!"
"Ok, cô ấy bị mất quá nhiều máu, ngày mai sẽ truyền máu, sáng mai tôi đem túi máu đến. Đúng rồi, tốt nhất là cần phải kiểm tra xem có bị chấn động không, đập đầu mạnh như vậy, có khả năng lớn bị chấn thương. "
"Cô ấy có thể di chuyển trong tình trạng này không?"
"No no no, tất nhiên không thể!"
"Vậy ngày mai cậu mang dụng cụ đến đây để kiểm tra cơ thể cho cô ấy." Tiêu Lăng trực tiếp ra lệnh.
"Tiêu tiên sinh, cậu thực sự không biết khách khí" William nhún vai, nháy mắt tinh nghịch, "nhưng...... đó là niềm vinh hạnh của tôi."
......
Tiễn William đi, cả người Tiêu Lăng mềm xuống.
"Tổng tài..." Tiểu Trần nhẹ giọng nói, "Có cần tìm y tá đến chăm sóc Tô tiểu thư không?"
"Không cần." Tiêu Lăng ngồi kế***, mệt mỏi xua tay "Tiểu Trần, cậu quay về trước đi."
Tiểu Trần liếc nhìn căn phòng lộn xộn, không nói gì cả, đóng cửa lại rời đi.
Đèn thuỷ tinh rất sáng, sáng đến nỗi anh có thể thấy rõ mỗi vết thương trên cơ thể cô, bây giờ Tô Tố như một con búp bê sứ đang nằm đó, vẫn đẹp nhưng không có sự sống.
Tiêu Lăng che mặt.
Anh đã làm gì!
Rõ ràng là chỉ muốn trừng phạt cô ấy, tại sao lại trở nên thế này!
Tiêu Lăng thấy bộ dạng nhếch nhác của Tô Tố, đi vào phòng tắm lấy chậu nước, cô nằm trên ** anh không dám cởi quần áo của cô, chỉ dùng kéo cắt quần áo của cô, thấy da thịt trần của cô, Tiêu Lăng khẽ thất thần.
Thân thể của cô còn lưu lại vết tích ân ái của bốn ngày trước, cũng có vết thương do cú va chạm của 5 tiếng trước.
Anh dùng khăn ấm lau cơ thể cô, động tác dịu dàng vô cùng. Anh không dám di chuyển cô dù chỉ một chút, thậm chí không dám mặc đồ cho cô, nhẹ nhàng lấy chăn phủ lên cơ thể cô. Sau khi làm xong, anh lại lấy hộp cứu thương ra, xịt thuốc khử độc lên bàn tay bị trầy và góc mặt của cô, rồi xức dầu i-ốt vào sau đó mới đặt xuống.
Khuôn mặt hôn mê của Tô Tố rất nhợt nhạt, lông mày nhíu chặt
Đây là vì lo lắng cho Tiểu Thất và Cảnh Thuỵ sao?
Tiêu Lăng cười khổ, Tô Tố à Tô Tố, anh là cha ruột của tụi nó, hổ đói cũng không ăn thịt con, không lẽ trong lòng em anh tàn bạo độc ác đến vậy sao, là người thậm chí cả con ruột cũng hại sao!
Anh vươn tay xoa chỗ mày nhíu lại của cô, nhưng khi nhìn thấy gạc quấn quanh trán cô thì dừng lại.
Nhiều máu như vậy, anh nhìn vào còn cảm thấy đau, làm sao cô có can đảm đâm đầu vào chứ!
Tiêu Lăng xoa xoa mi tâm đang phát đau.
Không giống như trước kia dù bị ép buộc, bị dùng bất cứ thủ đoạn cực đoan nào, cô vẫn nhịn được, bây giờ tại sao không nhịn được rồi.
Con...
Là vì liên quan đến con sao, vì vậy mới quyết tâm như vậy!
Con là điểm yếu của cô.
Tiêu Lăng đẩy túi cứu thương ra, nắm lấy bàn tay lạnh trắng của cô, đôi mắt lóe lên tia lạnh lùng, "Tô Tố, em đừng nghĩ chết là xong, điều em nợ tôi vẫn chưa trả!"
......
Ngày hôm sau, trời chưa sáng, William đến biệt thự để truyền máu cho Tô Tố, còn mang theo dụng cụ để kiểm tra chấn thương.
Khi anh đến biệt thự hầu hết mọi người vẫn còn ngủ, Tô Tố vẫn chưa tỉnh lại, Tiêu Lăng ** không ngủ, ngồi bên cạnh cô,trầm mặc như một bức tượng.
"Tiêu tiên sinh, anh như vậy không được. Tiểu thư trẻ đẹp này một tiếng nửa ngày không thể thức dậy, anh ngồi đây với cô ấy vốn dĩ không có bất kỳ ý nghĩa gì, tốt hơn là nên đi đánh một giấc, đợi cô ấy thức dậy chăm sóc không phải tốt hơn sao."
Tiêu Lăng lắc đầu, cô không tỉnh làm sao anh có thể ngủ được, "Khi nào cô ấy có thể tỉnh?"
"Vẫn còn sớm lắm." William nhún vai, "bị tiêm thuốc gây mê không nói, vị tiểu thư này dường như bị kiệt sức, làm việc quá sức dẫn đến tình trạng hôn mê sâu, nhưng may mắn là cô kiệt sức, nếu không dùng toàn lực đâm một cái, tôi thực sự không chắc có thể cứu được. "
Cho nên... cô ấy đã quyết định, thực sự tìm kiếm cái chết!
Chứ không phải là giả bộ cho anh xem...
Khuôn mặt của Tiêu Lăng càng u ám hơn.
......
Vào lúc 4 giờ chiều, Tô Tố dần có lại ý thức.
Hôm nay là ngày hiếm hoi có thời tiết tốt trong những ngày gần đây, ánh sáng mặt trời chiếu qua cửa sổ tràn ngập căn phòng, cơ thể của Tô Tố cũng được bao phủ bởi ánh mặt trời.
Cơ thể cô rất suy nhược.
Mở đôi mắt mệt mỏi lên, đôi mắt có hơi đau, mọi thứ trước mặt tôi đều như trở thành hai cái, cô chỉ hơi di chuyển đã cảm thấy đau.
Khắp cơ thể đều đau đớn, đặc biệt là đầu! Đầu không chỉ đau mà còn cảm thấy chóng mặt.
Cô... không chết sao!
"Tỉnh rồi!"
Giọng nói quen thuộc khiến Tô Tố cứng đờ, cô chậm rãi quay đầu, cô thấy Tiêu Lăng đang ngồi trên ghế sofa bên cạnh âm trầm nhìn cô.
Anh ngồi ở góc tối mà mặt trời không chiếu tới, trông càng lạnh lùng bức người.
Tô Tố toàn thân run rẩy!
/937
|