Đùa giỡn?
Mồ hôi, bây giờ người không muốn đăng ký kết hôn là cô, có phải cô đang đùa giỡn với Tiêu Lăng không? Tô Tố che mặt.
Nói thật không có việc Tô Tố muốn đăng ký kết hôn với Tiêu Lăng.
Tình huống của cô với Tiêu Lăng không giống những người khác, người ta là yêu trước, sau đó kết hôn rồi có con. Còn họ là đảo lộn hết thứ tự, trước có con, vừa mới bắt đầu nói đến chuyện yêu nhau đã kết hôn?
Cô không phải là không muốn kết hôn với Tiêu Lăng, cúng không phải không muốn ở bên Tiêu Lăng, chỉ là cảm thấy……như vậy có phải là hơi qua loa không? Ngay cả ba mẹ Tiêu Lăng cô cũng chưa từng gặp qua, chưa thông qua sự đồng ý của họ đã đăng ký kết hôn, cho dù không cần trao đổi với trưởng bối đầy kinh nghiệm thì cô cũng biết làm vậy là không đúng. Còn có một chuyện cô cảm thấy kỳ lạ, cô cùng Tiêu Lăng có con, theo tình huống này thì ai là người vui nhất?
Ba mẹ Tiêu Lăng a
Chuyện quan trọng như vậy mà cô cũng không đi gặp qua ba mẹ Tiêu Lăng từ nước ngoài về, như vậy cũng thật bất thường rồi.
Chắc chắn trong chuyện này còn có tình tiết mà cô không biết, nhưng Tiêu Lăng không muốn nói cô cũng không hỏi gì thêm.
“Ông ơi, việc này để con với Tiêu Lăng bàn bạc lại đã.”
Ông lão nghe vậy cũng không nói gì thêm, cười haha rồi tiếp tục câu cá, bỗng cần câu giựt giựt, ông nhanh chóng thủ thế, bắt đầu thu dây, không lâu sau đã giựt dây, một con cá chép to xuất hiện.
Tô Tố đem thùng nước tới để bên cạnh ông lão, ông cười haha bỏ con cá vào thùng.
Ông lão câu cá thật sự rất lợi hại, đã già dặn kinh nghiệm mà còn rất kiên nhẫn, không bao lâu đã câu được bốn năm con cá trích to bằng bàn tay và hai con cá chép nặng chừng 2 ký. Bác Trần thì câu được ít hơn, cũng câu được hai con cá trích to bằng bàn tay.
Câu suốt từ mười rưỡi sáng đến ba giờ chiều, ông lão thấy cũng đã khá nhiều liền thu dọn cần câu.
“Ông không câu nữa ạ?”
“Không câu nữa không câu nữa, nhiêu đây cũng đủ ăn rồi, haha hôm nay thu hoạch không tệ, đây đều là cá tươi, dinh dưỡng lắm đấy, cá trích sẽ để dì Trương làm món cá kho, cá chép thì để bọn trẻ nấu canh, nghe nói cá rất tốt cho não, mặc dù hai đứa nhỏ đã rất thông minh nhưng cũng nên bồi bổ một chút.” Ông lão đem cần câu đưa cho ông Trần, rồi thu dọn dù che nắng, vừa dọn dù che nắng vừa nhìn Tô Tố, “con đúng là người có tính kiên nhẫn, người trẻ tuổi bây giờ ít được ai như con, kêu họ cùng ông câu cá mấy ai chịu ngồi yên được như vậy. Mỗi lần cùng ta ra câu cá, dù là Tiêu Lăng hay Tiêu Khả cũng không ngồi lâu được như vậy, haizzz, thật là phí công nuôi dưỡng.”
Tính tình Tô Tố khá tĩnh lặng, lúc trước khi cô chưa đi làm mà không thể ra khỏi nhà, phần lớn thời gian đều ở trong nhà, có lúc lên sân thượng ngồi cả ngày, đương nhiên ngồi vài tiếng như vậy với cô không thành vấn đề.
Cô nhìn ông thu dọn dù che nắng xong liền quay sang xách thùng nước, cô nhanh chóng chạy đến ngăn cản, “Ông đừng động, để con xách cho.”
Ông cũng đã 80 tuổi rồi, sao có thể làm những việc nặng nhọc như vậy, trong thùng đựng đầy nước, chưa kể còn một đống cá trong đó, dù sao cũng phẩi 30 40 cân, lỡ mệt quá hóa bệnh thì biết làm sao? Vả lại lỡ nước trong thùng tràn ra ngoài, trượt chân vấp ngã thì biết làm sao, vậy càng nguy hiểm hơn.
“Bác Trần, thùng nước của bác cũng để đó đi, đợi con xách thùng nước của ông vào xong sẽ quay lại xách luôn thùng đó.”
Tô Tố đi đến bên cạnh thùng nước, hít một hơi thật sâu, dùng cả hai tay nhấc thùng nước lên.
Thùng nước run rẩy, tràn ra ngoài một ít nước.
Tô Tố run run đi về phía trước, mặt đỏ bừng.
Tại sao có thể nặng như vậy.
Ông lão cười haha một tiếng, đưa tay ra nhận lấy thùng nước trong tay Tô Tố, “Được rồi được rồi, tâm ý của con ta nhận, tay chân ốm yếu vậy sao mà làm nổi, cứ để ông lão này ra tay đi.” Ông lão một tay cầm cây dù, một tay xách thùng nước thông vô cùng nhẹ nhàng, đang cầm hơn mấy chục ký đồ mà như không có chuyện gì xảy ra, bước đi như bay, mà còn làm rất chuyên nghiệp, một chút nước cũng không tràn ra ngoài.
Bên kia lão Trần cũng vậy, xách thùng nước một cách rất nhẹ nhàng, hai ông lão cùng nhau đi về.
Tô Tố đang cảm thấy sốc, đây, đây đây đây có phải người già 80 tuổi không vậy
Trên đường về thì Tô Tố nhận được điện thoại của đạo diễn Trịnh Đông.
Nửa giờ sao, Tô Tố đội nón lưỡi trai, đeo kính đen xuất hiện tại ký túc xá của đoàn làm phim, khi đến nơi cô mới biết chỉ có cô và Mộ Bạch được nghỉ phép, phó diễn viên đang phân công việc cho dàn diễn viên phụ, nhân viên hậu cần cũng đang luôn tay luôn chân làm việc.
Trịnh Đông thấy cô đến, thấy ánh mắt cô có phần tĩnh lặng, cũng phá lệ…..khách sáo với cô.
Tô Tố gượng cười, đạo diễn Trịnh Đông chắc đã biết mối quan hệ giữa cô với Tiêu Lăng, cô cũng không giải thích gì thêm, giờ giải thích chỉ càng thêm rối.
“Đạo diễn, người tìm tôi đâu rồi?”
Trịnh Đông chỉ một bóng người đứng cách đó không xa, “Cô ta chờ cô lâu lắm rồi đó.”
Tô Tố nhìn thấy Bạch Linh đang đứng dưới gốc cây, cười lạnh lùng, chào đạo diễn một tiếng rồi đi về phía Bạch Linh.
Cô còn tưởng là ai tìm cô, hóa ra là Bạch Linh.
Tô Tố đi về phía Bạch Linh đứng cách đó hai mét, ánh nắng chiếu xuyên qua khuôn mặt cô, hôm nay Bạch Linh diện một chiếc váy dài màu hồng, không biết có phải do màu sắc chiếc váy quá nổi bật hay không mà hôm nay nhìn tinh thần cô tốt hơn nhiều. Tô Tố khoanh tay nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng, “Cô tìm tôi có việc sao?”
Bạch Linh mấp máy môi, nhìn quanh thấy người trong đoàn làm phim đang nhìn cô bằng ánh mắt tò mò, “Có thể tìm một nơi ngồi xuống nói chuyện không?”
Cô cũng muốn biết Bạch Linh đến tìm cô làm gì.
Tô Tố gật đầu, hai người đến tiệm cà phê trước cửa trường học, tiệm cà phê này không quá đông, quả thực là một nơi tốt để ngồi nói chuyện.
Bạch Linh gọi một ly trà sữa, Tô Tố thì không gọi gì.
Đối diện với Bạch Linh cô uống gì cũng cảm thấy muốn nôn, không vòng vo dài dòng, Tô Tố hỏi rất dứt khoát, “Cô tìm tôi có việc?”
Dù là câu hỏi nhưng đây cũng là câu khẳng định, nếu không có việc gì thì Bạch Linh cũng không tới tìm cô.
Hai người kiếp trước là chị em sinh đôi, kiếp này lại là kẻ thù của nhau, đây là hai thể loại người hoàn toàn khác biệt.
Bạch Linh nhìn Tô Tố cười, nhẹ nhàng từ túi xách lấy ra một tấm thiệp mời, mỉm cười đưa cho Tô Tố, “Đây là thiệp mời đính hôn của tôi và Tầm, chúng tôi dự định ngày 1 tháng 10 sẽ tổ chức lễ đính hôn trên hòn đảo tư nhân nhỏ của Mạc gia. Tô Tố, trước đây hai chúng ta đã có vài hiểu lầm, cũng có vài chuyện do tôi làm không tốt, hôm nay mượn cơ hội này đến làm lành với cô. Hi vọng cô có thể nể mặt đến dự lễ đính hôn của chúng tôi, tôi đã hỏi qua đạo diễn, biết cô được nghĩ đến ngày 6 tháng10, hôm đó cô nhất định phải đến nha.”
Mồ hôi, bây giờ người không muốn đăng ký kết hôn là cô, có phải cô đang đùa giỡn với Tiêu Lăng không? Tô Tố che mặt.
Nói thật không có việc Tô Tố muốn đăng ký kết hôn với Tiêu Lăng.
Tình huống của cô với Tiêu Lăng không giống những người khác, người ta là yêu trước, sau đó kết hôn rồi có con. Còn họ là đảo lộn hết thứ tự, trước có con, vừa mới bắt đầu nói đến chuyện yêu nhau đã kết hôn?
Cô không phải là không muốn kết hôn với Tiêu Lăng, cúng không phải không muốn ở bên Tiêu Lăng, chỉ là cảm thấy……như vậy có phải là hơi qua loa không? Ngay cả ba mẹ Tiêu Lăng cô cũng chưa từng gặp qua, chưa thông qua sự đồng ý của họ đã đăng ký kết hôn, cho dù không cần trao đổi với trưởng bối đầy kinh nghiệm thì cô cũng biết làm vậy là không đúng. Còn có một chuyện cô cảm thấy kỳ lạ, cô cùng Tiêu Lăng có con, theo tình huống này thì ai là người vui nhất?
Ba mẹ Tiêu Lăng a
Chuyện quan trọng như vậy mà cô cũng không đi gặp qua ba mẹ Tiêu Lăng từ nước ngoài về, như vậy cũng thật bất thường rồi.
Chắc chắn trong chuyện này còn có tình tiết mà cô không biết, nhưng Tiêu Lăng không muốn nói cô cũng không hỏi gì thêm.
“Ông ơi, việc này để con với Tiêu Lăng bàn bạc lại đã.”
Ông lão nghe vậy cũng không nói gì thêm, cười haha rồi tiếp tục câu cá, bỗng cần câu giựt giựt, ông nhanh chóng thủ thế, bắt đầu thu dây, không lâu sau đã giựt dây, một con cá chép to xuất hiện.
Tô Tố đem thùng nước tới để bên cạnh ông lão, ông cười haha bỏ con cá vào thùng.
Ông lão câu cá thật sự rất lợi hại, đã già dặn kinh nghiệm mà còn rất kiên nhẫn, không bao lâu đã câu được bốn năm con cá trích to bằng bàn tay và hai con cá chép nặng chừng 2 ký. Bác Trần thì câu được ít hơn, cũng câu được hai con cá trích to bằng bàn tay.
Câu suốt từ mười rưỡi sáng đến ba giờ chiều, ông lão thấy cũng đã khá nhiều liền thu dọn cần câu.
“Ông không câu nữa ạ?”
“Không câu nữa không câu nữa, nhiêu đây cũng đủ ăn rồi, haha hôm nay thu hoạch không tệ, đây đều là cá tươi, dinh dưỡng lắm đấy, cá trích sẽ để dì Trương làm món cá kho, cá chép thì để bọn trẻ nấu canh, nghe nói cá rất tốt cho não, mặc dù hai đứa nhỏ đã rất thông minh nhưng cũng nên bồi bổ một chút.” Ông lão đem cần câu đưa cho ông Trần, rồi thu dọn dù che nắng, vừa dọn dù che nắng vừa nhìn Tô Tố, “con đúng là người có tính kiên nhẫn, người trẻ tuổi bây giờ ít được ai như con, kêu họ cùng ông câu cá mấy ai chịu ngồi yên được như vậy. Mỗi lần cùng ta ra câu cá, dù là Tiêu Lăng hay Tiêu Khả cũng không ngồi lâu được như vậy, haizzz, thật là phí công nuôi dưỡng.”
Tính tình Tô Tố khá tĩnh lặng, lúc trước khi cô chưa đi làm mà không thể ra khỏi nhà, phần lớn thời gian đều ở trong nhà, có lúc lên sân thượng ngồi cả ngày, đương nhiên ngồi vài tiếng như vậy với cô không thành vấn đề.
Cô nhìn ông thu dọn dù che nắng xong liền quay sang xách thùng nước, cô nhanh chóng chạy đến ngăn cản, “Ông đừng động, để con xách cho.”
Ông cũng đã 80 tuổi rồi, sao có thể làm những việc nặng nhọc như vậy, trong thùng đựng đầy nước, chưa kể còn một đống cá trong đó, dù sao cũng phẩi 30 40 cân, lỡ mệt quá hóa bệnh thì biết làm sao? Vả lại lỡ nước trong thùng tràn ra ngoài, trượt chân vấp ngã thì biết làm sao, vậy càng nguy hiểm hơn.
“Bác Trần, thùng nước của bác cũng để đó đi, đợi con xách thùng nước của ông vào xong sẽ quay lại xách luôn thùng đó.”
Tô Tố đi đến bên cạnh thùng nước, hít một hơi thật sâu, dùng cả hai tay nhấc thùng nước lên.
Thùng nước run rẩy, tràn ra ngoài một ít nước.
Tô Tố run run đi về phía trước, mặt đỏ bừng.
Tại sao có thể nặng như vậy.
Ông lão cười haha một tiếng, đưa tay ra nhận lấy thùng nước trong tay Tô Tố, “Được rồi được rồi, tâm ý của con ta nhận, tay chân ốm yếu vậy sao mà làm nổi, cứ để ông lão này ra tay đi.” Ông lão một tay cầm cây dù, một tay xách thùng nước thông vô cùng nhẹ nhàng, đang cầm hơn mấy chục ký đồ mà như không có chuyện gì xảy ra, bước đi như bay, mà còn làm rất chuyên nghiệp, một chút nước cũng không tràn ra ngoài.
Bên kia lão Trần cũng vậy, xách thùng nước một cách rất nhẹ nhàng, hai ông lão cùng nhau đi về.
Tô Tố đang cảm thấy sốc, đây, đây đây đây có phải người già 80 tuổi không vậy
Trên đường về thì Tô Tố nhận được điện thoại của đạo diễn Trịnh Đông.
Nửa giờ sao, Tô Tố đội nón lưỡi trai, đeo kính đen xuất hiện tại ký túc xá của đoàn làm phim, khi đến nơi cô mới biết chỉ có cô và Mộ Bạch được nghỉ phép, phó diễn viên đang phân công việc cho dàn diễn viên phụ, nhân viên hậu cần cũng đang luôn tay luôn chân làm việc.
Trịnh Đông thấy cô đến, thấy ánh mắt cô có phần tĩnh lặng, cũng phá lệ…..khách sáo với cô.
Tô Tố gượng cười, đạo diễn Trịnh Đông chắc đã biết mối quan hệ giữa cô với Tiêu Lăng, cô cũng không giải thích gì thêm, giờ giải thích chỉ càng thêm rối.
“Đạo diễn, người tìm tôi đâu rồi?”
Trịnh Đông chỉ một bóng người đứng cách đó không xa, “Cô ta chờ cô lâu lắm rồi đó.”
Tô Tố nhìn thấy Bạch Linh đang đứng dưới gốc cây, cười lạnh lùng, chào đạo diễn một tiếng rồi đi về phía Bạch Linh.
Cô còn tưởng là ai tìm cô, hóa ra là Bạch Linh.
Tô Tố đi về phía Bạch Linh đứng cách đó hai mét, ánh nắng chiếu xuyên qua khuôn mặt cô, hôm nay Bạch Linh diện một chiếc váy dài màu hồng, không biết có phải do màu sắc chiếc váy quá nổi bật hay không mà hôm nay nhìn tinh thần cô tốt hơn nhiều. Tô Tố khoanh tay nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng, “Cô tìm tôi có việc sao?”
Bạch Linh mấp máy môi, nhìn quanh thấy người trong đoàn làm phim đang nhìn cô bằng ánh mắt tò mò, “Có thể tìm một nơi ngồi xuống nói chuyện không?”
Cô cũng muốn biết Bạch Linh đến tìm cô làm gì.
Tô Tố gật đầu, hai người đến tiệm cà phê trước cửa trường học, tiệm cà phê này không quá đông, quả thực là một nơi tốt để ngồi nói chuyện.
Bạch Linh gọi một ly trà sữa, Tô Tố thì không gọi gì.
Đối diện với Bạch Linh cô uống gì cũng cảm thấy muốn nôn, không vòng vo dài dòng, Tô Tố hỏi rất dứt khoát, “Cô tìm tôi có việc?”
Dù là câu hỏi nhưng đây cũng là câu khẳng định, nếu không có việc gì thì Bạch Linh cũng không tới tìm cô.
Hai người kiếp trước là chị em sinh đôi, kiếp này lại là kẻ thù của nhau, đây là hai thể loại người hoàn toàn khác biệt.
Bạch Linh nhìn Tô Tố cười, nhẹ nhàng từ túi xách lấy ra một tấm thiệp mời, mỉm cười đưa cho Tô Tố, “Đây là thiệp mời đính hôn của tôi và Tầm, chúng tôi dự định ngày 1 tháng 10 sẽ tổ chức lễ đính hôn trên hòn đảo tư nhân nhỏ của Mạc gia. Tô Tố, trước đây hai chúng ta đã có vài hiểu lầm, cũng có vài chuyện do tôi làm không tốt, hôm nay mượn cơ hội này đến làm lành với cô. Hi vọng cô có thể nể mặt đến dự lễ đính hôn của chúng tôi, tôi đã hỏi qua đạo diễn, biết cô được nghĩ đến ngày 6 tháng10, hôm đó cô nhất định phải đến nha.”
/937
|