Tiêu Lăng ngẩn người,nhẹ nhàng quay lại ôm lấy cô,giọng nói ấm áp, “Sao vậy?”
Tô Tố lắc đầu,cánh tay càng ôm chặt hơn, “Đừng nói cả,để em ôm một chút.”
Tiêu Lăng cũng vì thế mà không hỏi bất cứ điều gì nữa, không nói bất cứ điều gì,mặc kệ để cô ôm.
Nơi này thuộc về khu nhà nghèo,bên đường không có đèn điện nhưng không hề cảm thấy tối.Chiếu sáng xung quanh là anh sáng của mặt trăng và các vì so lấp lánh.Trời tối như mực,gió đêm hơi lạnh,trước mắt đều không nhìn thấy cảnh tượng gì,bên tai chỉ nghe thấy tiếng chửi mắng và tiếng kêu gào từ tầng bốn,thỉnh thoảng lại có cùng tiếng hàng xóm nói nhỏ tỏ vẻ không hài lòng.
Rõ ràng là đang trong một cái hoàn cảnh không ra gì,Tô Tố lại cảm thấy không gì hạnh phúc bằng.
Ở thời khắc này,cô cảm thấy trái tim của với và anh không có gì so sánh gần hơn được.Khoé mắt cô đỏ,nghe nhịp tim đập của anh chỉ cảm thấy không gì có thể an tâm bằng.
Nước mắt cô cũng dần ngừng rơi,thấy đỡ hơn một chút cô bắt đầu nới lỏng Tiêu Lăng ra, “Được rồi,chúng ta về nhà thôi.”
“Ừ,về nhà thôi.”
Hai người lên xe,theo lối cũ đi về.
Cả đoạn đường về nhà Tô Tố gần như không nói gì,Tiêu Lăng vừa lái xe vừa lo lắng nhìn cô.
Chắc không phải là những lời đó của Tô Đại Khuê làm tổn thương cô ấy chứ nhỉ?Tiêu Lăng nhìn cô đang dựa vào cửa sổ xe ủ rũ không nói gì,không chịu được liền ho nhẹ vài câu,nhìn thấy Tô Tố nhìn lại mới nói, “Đừng nên vì loại người đó mà đau lòng,không đáng đâu.”
Anh nghĩ rằng cô đang vì Tô Đại Khuê nên đau lòng?
Tô Tố cười, “Gia đình đó không có ai đáng để em đau lòng đâu.Em đang nghĩ chuyện khác.”
“Nghĩ gì mà nhập thần thế?”
Tô Tố tay chống lên cửa sổ,cô lườm Tiêu Lăng một cái,khoé miệng nhếch nhẹ lên cười, “Em chỉ là đang nghĩ,tại sao lại có người ở trên đường nói với em cái gì mà địa hình rất quen thuộc,hừ…quen thuộc đến mức không chỉ có khu này,ngay cả tầng lầu của Tô Đại Khuê kẻ cũng rõ ràng. Em vẫn đang nghĩ,những người đến gây sự đó nhìn thấy chúng ta rời đi,ngay cả chặn lại cũng không chặn.Dựa theo tình hình bình thường,bọn họ sẽ thường túm lấy cơ hội có thể lấy được tiền,càng đáng nói hơn em lại là con gái của Tô Đại Khuê,nhưng em để ý bọn họ nhìn thấy chúng ta đi,rõ ràng không có ý muốn chặn lại.Anh nói thử xem đây là vì sao?”
Sắc mặt Tiêu Lăng bỗng có chút hơi chặt lại,anh ho một tiếng, “Thế cho nên,em đưa ra kết luận là như thế nào?”
Trả vờ.
Tiếng tục trả vờ.
Tô Tố không khách khí lườm xéo anh một cái, “Anh có thể trả vờ giống hơn một chút.”
Cô đâu có ngốc.
Khi nhìn thấy những người đó tìm đến cửa cô thật sự có chút hơi sợ hãi.Nhưng khi cái tên cầm đầu nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Lăng rõ ràng có gì đó không đúng,sau đó không có chặn họ lại càng chứng thực những gì trong tâm cô đang đoán.Tô Tố nhìn xiên Tiêu Lăng một cái, “Nói thật đi,tìm người giáo huấn bọn họ từ khi nào?”
Tiêu Lăng nhìn thấy sự việc bị bại lộ,cũng không giấu giếm nữa,vừa lái xe vừa nói, “Trước ngày họp báo hai ngày.”
“Ồ.”
Tô Tố trong tim cảm thấy ấm áp hơn,thì ra khi mà cô vẫn chưa biết anh đã từng vì cô làm rất nhiều việc như vậy.Chắc chắn khi anh nhìn thấy gia đình nhà Tô Đại Khuê bôi nhọ danh dự của cô trước báo chưa nên mới làm như vậy.Cô đột nhiên nhớ lại hôm họp báo đó,quay qua hỏi Tiêu Lăng, “Hôm đó nếu như em không tìm thấy dữ liệu dối phó Đường Sảng,có phải anh sẽ có cách khác?”
“Sự thật anh cũng chuẩn bị một tập ảnh giống y hệt của em.” Tiêu Lăng đáng thương nhìn cô một cái, “Tình hình lúc đó quá nghịch lý đã không thể khống chế nổi,cho nên chỉ có tìm ra bằng chứng Đường Sảng bôi nhọ em mới được,người chụp là trợ lý của Đường Sảng,cô ta là do công ty sắp xếp cho Đường Sảng.”
Thì ra là như vậy.
“Tại sao em không muốn biết những bức ảnh này từ đâu mà có?”
“Lúc đầu em cũng không hiểu nổi,về sau em nghĩ đế việc tên đó bôi xấu chuyện máy vì tính của em nên em nghĩ ra.”
Tô Tố mím chặt môi.
Tiêu lăng nhớ lại quãng thời gian họp báo bị giày vò đó.Quãng thời gian đó anh cảm thấy có lẽ cả cuộc đời này cô cũng không thể tha thứ cho anh.
Tiêu Lăng không kiềm chế nổi nắm chặt tay Tô Tố.
May sao,Anh lại gặp may mắn,cô tha thứ cho anh.
Xe đã rời khỏi khu đó,đi lên đường nhựa,xe ngay lập tức không sóc nữa.Tô Tố đầu vẫn dựa vào cửa sổ xe,nghiêng đầu nhìn anh, “Những người đó chắc không chặt tay Tô Đại Khuê thật phải không?”
“Sao vậy,em không đành lòng sao?”
“Đương nhiên không phải,Ông ấy có làm sao đối với em một chút liên quan cũng không có,sống hay chết em không quan tâm,em chỉ sợ anh bị kiện tụng.”
Tiêu Lăng cười nhìn Tô Tố lắc đầu, “Tô Tố à Tô Tố,anh ở thành phố a này đâu có phải là không có mối quan hệ.Đừng nói là dùng cách chính trực đối phó với bọn họ,kể cả làm cho cả nhà Tô Đại Khuê lớn lớn bé bé đều biến mất, cũng không có người dám tìm.”
Đừng nói là thành phố a,chỉ cần là trong nước,anh muốn ai biến mất chủ cần nói một câu là được.
Thật kiêu ngạo.
Tô Tố bịt miệng lại không nói gì.
Nhưng cô biết những điều Tiêu Lăng nói đều là thật.Đây là người đàn ông tuyệt đối có tư cách kiểu ngạo.
“Thế còn việc Tô Kiến vào tù thì sao?”
“Việc này không liên quan tới anh,anh chỉ để người theo dõi việc gia đình họ,tránh việc họ sẽ báo thù em. Người nhà họ Tố đều thù rất dai.Anh lo họ sẽ làm việc không có lợi với em,cho nên mới có ý cho người tìm Tô Kiến để anh ta đi mượn tiền nặng lãi.Đợi anh ta nghiện rồi để cho chủ nợ hai bà ngày đến tìm đòi nợ, như vậy bọn họ sẽ không làm phiền em nữa.Việc Tô Kiến đi cướp này sau đó anh mới được biết.Tô Kiến đã rất rất tuyệt vọng,cho nên anh mới liên lạc với Bộ công an,anh ta bây giờ chắc phải mười mấy hai mấy năm mới được thật cũng nên.”
Như thế này thì sẽ không thể tạo thành bất cứ điều uy hiếp nào với cô nữa.
“Thế còn Tô Huệ,Tô Đại Khuê nói cô ta bỏ trốn rồi,việc này là sao?”
Nhắc tới Tô Huệ,Tiêu Lăng cau mày lại, “Tô Huệ người phụ nữ đó tương đối tinh ranh,trong tay cô ta có tiền.Ngày hôm nào Tô Đại Khuê và Lý Ái Liên bắt ép trả nợ,thế là bỏ trốn rồi.Người của anh đang tìm cô ta,nhưng một chút động tĩnh không nói,chắc là rời khỏi thành phố a rồi.”
Nghĩ tới Tô Huệ,Ánh mắt Tiêu Lăng bỗng trùng xuống.
Tô Huệ đó đối với Tô Tố một chút tốt cũng không có,bây giờ trốn rồi,sau này chắc chắn cũng sẽ xảy ra chuyện gì do. Anh vẫn cần Lãnh Mạc cử người sớm tìm ra cô ta mới trên tâm được.
...
Về tới nhà bọn trẻ đều đã ngủ rồi.Ông nội hôm qua ngủ muộn nên bây giờ. cũng đã ngủ rồi.
Hai người nhẹ nhàng trở về phòng,Tô Tố để Tiêu Lăng tắm trước.Cô từ trong túi móc ra một chùm chìa khoá,hình như quên gì đó.Tiêu Lăng từ trong phòng tắm đi ra nhìn thấy cô nắm chùm chùa khoá đang ngẩn người ra.
Bước chân anh dừng lại,xem ra Tô Tố vẫn quan tâm tới mẹ hơn.
Vậy anh có cần tìm mẹ đẻ của cô hay không?
Tô Tố nhìn Tiêu Lăng,đem chìa khoá cất đi, “Anh tắm xong rồi?thế thì em đi tắm,ngày mai còn phải tới phim trường.”
Tiêu Lăng nhanh chóng đưa quần áo ngủ cho cô, “Nhanh tắm đi.”
Tô Tố lần đi tắm này tốn rất nhiều thời gian.Cô tắm xong kẻ trong nhà tắm sấy tóc,đánh răng rửa mặt.Đợi làm xong những việc này,cô nhìn vào trong gương nhà tắm,nghĩ tới việc cô sắp làm,mặt bỗng nhiên đỏ lên.
Tô Tố lấy hết dũng khí, “Tô Tố,cố lên.”
Tô Tố lắc đầu,cánh tay càng ôm chặt hơn, “Đừng nói cả,để em ôm một chút.”
Tiêu Lăng cũng vì thế mà không hỏi bất cứ điều gì nữa, không nói bất cứ điều gì,mặc kệ để cô ôm.
Nơi này thuộc về khu nhà nghèo,bên đường không có đèn điện nhưng không hề cảm thấy tối.Chiếu sáng xung quanh là anh sáng của mặt trăng và các vì so lấp lánh.Trời tối như mực,gió đêm hơi lạnh,trước mắt đều không nhìn thấy cảnh tượng gì,bên tai chỉ nghe thấy tiếng chửi mắng và tiếng kêu gào từ tầng bốn,thỉnh thoảng lại có cùng tiếng hàng xóm nói nhỏ tỏ vẻ không hài lòng.
Rõ ràng là đang trong một cái hoàn cảnh không ra gì,Tô Tố lại cảm thấy không gì hạnh phúc bằng.
Ở thời khắc này,cô cảm thấy trái tim của với và anh không có gì so sánh gần hơn được.Khoé mắt cô đỏ,nghe nhịp tim đập của anh chỉ cảm thấy không gì có thể an tâm bằng.
Nước mắt cô cũng dần ngừng rơi,thấy đỡ hơn một chút cô bắt đầu nới lỏng Tiêu Lăng ra, “Được rồi,chúng ta về nhà thôi.”
“Ừ,về nhà thôi.”
Hai người lên xe,theo lối cũ đi về.
Cả đoạn đường về nhà Tô Tố gần như không nói gì,Tiêu Lăng vừa lái xe vừa lo lắng nhìn cô.
Chắc không phải là những lời đó của Tô Đại Khuê làm tổn thương cô ấy chứ nhỉ?Tiêu Lăng nhìn cô đang dựa vào cửa sổ xe ủ rũ không nói gì,không chịu được liền ho nhẹ vài câu,nhìn thấy Tô Tố nhìn lại mới nói, “Đừng nên vì loại người đó mà đau lòng,không đáng đâu.”
Anh nghĩ rằng cô đang vì Tô Đại Khuê nên đau lòng?
Tô Tố cười, “Gia đình đó không có ai đáng để em đau lòng đâu.Em đang nghĩ chuyện khác.”
“Nghĩ gì mà nhập thần thế?”
Tô Tố tay chống lên cửa sổ,cô lườm Tiêu Lăng một cái,khoé miệng nhếch nhẹ lên cười, “Em chỉ là đang nghĩ,tại sao lại có người ở trên đường nói với em cái gì mà địa hình rất quen thuộc,hừ…quen thuộc đến mức không chỉ có khu này,ngay cả tầng lầu của Tô Đại Khuê kẻ cũng rõ ràng. Em vẫn đang nghĩ,những người đến gây sự đó nhìn thấy chúng ta rời đi,ngay cả chặn lại cũng không chặn.Dựa theo tình hình bình thường,bọn họ sẽ thường túm lấy cơ hội có thể lấy được tiền,càng đáng nói hơn em lại là con gái của Tô Đại Khuê,nhưng em để ý bọn họ nhìn thấy chúng ta đi,rõ ràng không có ý muốn chặn lại.Anh nói thử xem đây là vì sao?”
Sắc mặt Tiêu Lăng bỗng có chút hơi chặt lại,anh ho một tiếng, “Thế cho nên,em đưa ra kết luận là như thế nào?”
Trả vờ.
Tiếng tục trả vờ.
Tô Tố không khách khí lườm xéo anh một cái, “Anh có thể trả vờ giống hơn một chút.”
Cô đâu có ngốc.
Khi nhìn thấy những người đó tìm đến cửa cô thật sự có chút hơi sợ hãi.Nhưng khi cái tên cầm đầu nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Lăng rõ ràng có gì đó không đúng,sau đó không có chặn họ lại càng chứng thực những gì trong tâm cô đang đoán.Tô Tố nhìn xiên Tiêu Lăng một cái, “Nói thật đi,tìm người giáo huấn bọn họ từ khi nào?”
Tiêu Lăng nhìn thấy sự việc bị bại lộ,cũng không giấu giếm nữa,vừa lái xe vừa nói, “Trước ngày họp báo hai ngày.”
“Ồ.”
Tô Tố trong tim cảm thấy ấm áp hơn,thì ra khi mà cô vẫn chưa biết anh đã từng vì cô làm rất nhiều việc như vậy.Chắc chắn khi anh nhìn thấy gia đình nhà Tô Đại Khuê bôi nhọ danh dự của cô trước báo chưa nên mới làm như vậy.Cô đột nhiên nhớ lại hôm họp báo đó,quay qua hỏi Tiêu Lăng, “Hôm đó nếu như em không tìm thấy dữ liệu dối phó Đường Sảng,có phải anh sẽ có cách khác?”
“Sự thật anh cũng chuẩn bị một tập ảnh giống y hệt của em.” Tiêu Lăng đáng thương nhìn cô một cái, “Tình hình lúc đó quá nghịch lý đã không thể khống chế nổi,cho nên chỉ có tìm ra bằng chứng Đường Sảng bôi nhọ em mới được,người chụp là trợ lý của Đường Sảng,cô ta là do công ty sắp xếp cho Đường Sảng.”
Thì ra là như vậy.
“Tại sao em không muốn biết những bức ảnh này từ đâu mà có?”
“Lúc đầu em cũng không hiểu nổi,về sau em nghĩ đế việc tên đó bôi xấu chuyện máy vì tính của em nên em nghĩ ra.”
Tô Tố mím chặt môi.
Tiêu lăng nhớ lại quãng thời gian họp báo bị giày vò đó.Quãng thời gian đó anh cảm thấy có lẽ cả cuộc đời này cô cũng không thể tha thứ cho anh.
Tiêu Lăng không kiềm chế nổi nắm chặt tay Tô Tố.
May sao,Anh lại gặp may mắn,cô tha thứ cho anh.
Xe đã rời khỏi khu đó,đi lên đường nhựa,xe ngay lập tức không sóc nữa.Tô Tố đầu vẫn dựa vào cửa sổ xe,nghiêng đầu nhìn anh, “Những người đó chắc không chặt tay Tô Đại Khuê thật phải không?”
“Sao vậy,em không đành lòng sao?”
“Đương nhiên không phải,Ông ấy có làm sao đối với em một chút liên quan cũng không có,sống hay chết em không quan tâm,em chỉ sợ anh bị kiện tụng.”
Tiêu Lăng cười nhìn Tô Tố lắc đầu, “Tô Tố à Tô Tố,anh ở thành phố a này đâu có phải là không có mối quan hệ.Đừng nói là dùng cách chính trực đối phó với bọn họ,kể cả làm cho cả nhà Tô Đại Khuê lớn lớn bé bé đều biến mất, cũng không có người dám tìm.”
Đừng nói là thành phố a,chỉ cần là trong nước,anh muốn ai biến mất chủ cần nói một câu là được.
Thật kiêu ngạo.
Tô Tố bịt miệng lại không nói gì.
Nhưng cô biết những điều Tiêu Lăng nói đều là thật.Đây là người đàn ông tuyệt đối có tư cách kiểu ngạo.
“Thế còn việc Tô Kiến vào tù thì sao?”
“Việc này không liên quan tới anh,anh chỉ để người theo dõi việc gia đình họ,tránh việc họ sẽ báo thù em. Người nhà họ Tố đều thù rất dai.Anh lo họ sẽ làm việc không có lợi với em,cho nên mới có ý cho người tìm Tô Kiến để anh ta đi mượn tiền nặng lãi.Đợi anh ta nghiện rồi để cho chủ nợ hai bà ngày đến tìm đòi nợ, như vậy bọn họ sẽ không làm phiền em nữa.Việc Tô Kiến đi cướp này sau đó anh mới được biết.Tô Kiến đã rất rất tuyệt vọng,cho nên anh mới liên lạc với Bộ công an,anh ta bây giờ chắc phải mười mấy hai mấy năm mới được thật cũng nên.”
Như thế này thì sẽ không thể tạo thành bất cứ điều uy hiếp nào với cô nữa.
“Thế còn Tô Huệ,Tô Đại Khuê nói cô ta bỏ trốn rồi,việc này là sao?”
Nhắc tới Tô Huệ,Tiêu Lăng cau mày lại, “Tô Huệ người phụ nữ đó tương đối tinh ranh,trong tay cô ta có tiền.Ngày hôm nào Tô Đại Khuê và Lý Ái Liên bắt ép trả nợ,thế là bỏ trốn rồi.Người của anh đang tìm cô ta,nhưng một chút động tĩnh không nói,chắc là rời khỏi thành phố a rồi.”
Nghĩ tới Tô Huệ,Ánh mắt Tiêu Lăng bỗng trùng xuống.
Tô Huệ đó đối với Tô Tố một chút tốt cũng không có,bây giờ trốn rồi,sau này chắc chắn cũng sẽ xảy ra chuyện gì do. Anh vẫn cần Lãnh Mạc cử người sớm tìm ra cô ta mới trên tâm được.
...
Về tới nhà bọn trẻ đều đã ngủ rồi.Ông nội hôm qua ngủ muộn nên bây giờ. cũng đã ngủ rồi.
Hai người nhẹ nhàng trở về phòng,Tô Tố để Tiêu Lăng tắm trước.Cô từ trong túi móc ra một chùm chìa khoá,hình như quên gì đó.Tiêu Lăng từ trong phòng tắm đi ra nhìn thấy cô nắm chùm chùa khoá đang ngẩn người ra.
Bước chân anh dừng lại,xem ra Tô Tố vẫn quan tâm tới mẹ hơn.
Vậy anh có cần tìm mẹ đẻ của cô hay không?
Tô Tố nhìn Tiêu Lăng,đem chìa khoá cất đi, “Anh tắm xong rồi?thế thì em đi tắm,ngày mai còn phải tới phim trường.”
Tiêu Lăng nhanh chóng đưa quần áo ngủ cho cô, “Nhanh tắm đi.”
Tô Tố lần đi tắm này tốn rất nhiều thời gian.Cô tắm xong kẻ trong nhà tắm sấy tóc,đánh răng rửa mặt.Đợi làm xong những việc này,cô nhìn vào trong gương nhà tắm,nghĩ tới việc cô sắp làm,mặt bỗng nhiên đỏ lên.
Tô Tố lấy hết dũng khí, “Tô Tố,cố lên.”
/937
|