Mãi mãi.
Tô Tố cười tươi,cô dựa vào ngực của Tiêu Lăng.
“Thịch Thịch thịch—.”
Nhịp tim của anh bình tĩnh nhưng có cữ,cô nghe thấy bản thân cũng an tâm hơn.
Khoảnh khắc này,Tô Tố nhận thấy không ai,không có việc gì có thể chia rẽ gia đình họ được.
“ê ê ê,hai người đừng có mà quá đáng nhé.” Tiêu Khả không biết xuất hiện từ bao giờ,nhìn thấy hai người đang đứng ôm nhau,mặt giả như bực bội, “Thế là đủ rồi nhé,đem giao thừa rồi,vợ chồng hai người còn thể hiện tình cảm để ngược đãi người độc thân này à,thật không có lòng người gì cả.”
Tô Tô mặt đỏ ửng,từ từ liếc mắt nhìn mọi người.
Ánh mắt lão gia tử như muốn cười,người làm cũng xì xầm nhìn họ,nghĩ tới việc cô trước mặt mọi người có hành động ôm ôm ấp ấp mà cô cảm thấy càng xấu hổ hơn,đầu trốn trong lòng Tiêu Lăng không dám chui ra.
Aizz…Thật xấu hổ.
Tiêu Lăng cười ôm chặt Tô Tố,quay ra lườm Tiêu Khả, “Chị độc thân thì đi tìm bạn trai đi,tìm người yêu thương chị tự khắc có người để thể hiện yêu thương thôi.”
Tiêu Khả xoa xoa mũi cười.
Cô một mình đang sống tốt thế này,tìm bạn trai làm gì.Có người yêu ngay lập tức lại chịu sự quản thúc,mỗi ngày thời gian đều phải dành chút cho bạn trai,cô làm quái gì có thời gian như vậy.
“Con còn dám cười.” Lão gia tử chống nạng đi vào.Không mạnh không nhẹ gõ vào bắp chân Tiêu Khả, “Đứa cháu gái không hiếu thảo này,bao giờ mới đem cháu rẻ về cho ta xem,ông già này còn đang đợi con sinh cho ta đứa cháu đây này.”
“A…ông nội,con nhớ ra hình như dì Trương vẫn đang làm sủi cảo,con đi giúp.”Tiêu Khả tìm cách trốn đi.
Lão gia tử nhìn theo bóng của cô,cười lắc đầu, “Cái con nha đầu này”
...
Tối đó khi chuẩn bi ăn cơm tất niên vợ chồng Quốc Cường mới về nhà,không khí đang náo nhiệt như thế bỗng lạnh ngắt xuống.
Tiêu Quốc Cường trên tay cầm túi lớn túi nhỏ,lão gia tử ánh mắt rời đi, “Được rồi,nhanh thu dọn,chuẩn bị ăn cơm tất niên rồi.”
“Vâng.”
Dì Trương đặc biệt làm một mâm cơm đầy ắp món ăn,đương nhiên,quan trọng nhất chính là sủi cảo.
Ăn cơm tất niên,ba mẹ Tiêu Khả gọi tới hỏi thăm,lão gia tử nghe máy, “Cơm tất niên các con không về kịp việc này ta không trách cứ,đợi ngày cưới của Tiêu Lăng,dù có bận như thế nào cũng phải dành thời gian về tham dự,nghe rõ chưa.”
Nhận được kết quả vừa ý.lão gia tử mới vui vẻ hơn.
“Sao rồi sao rồi?ông nội,ba mẹ con họ có về không.”Tiêu Khả vội vã hỏi.
“Đợi ngày cưới của tiểu tử thối sẽ về.”
“Tốt quá rồi.”Tiêu Khả nôn nóng Tiêu Lăng và Tô Tố phải nhanh chóng kết hôn mới được,cô đếm ngón tay, “Aizzz,hai người còn những một tháng nữa mới kết hôn,thời gian sao lại lâu vậy nhỉ.”
Tiêu Lăng mới cảm thấy thời gian trôi lâu thì có.
Anh găp thức ăn cho Tô Tố,nhẹ nhàng nói, “nhanh ăn,phải vỗ béo cho em một chút,đợi đến lúc kết hôn có thể ăn rồi.”
Tô Tố mặt nóng ran,lườm xéo Tiêu Lăng.
Người này…
Trước mặt mọi người nói những lời như thế này sao…
“Ăn nhanh đi,ăn xong anh đưa em đi xem cái này.”
“Cái gì vậy?”
“Đợi ăn xong anh đưa em đi.”
Ăn cơm xong,lão gia tử bắt đầu phát lì xì,Tiểu Thất và Cảnh Thụy nhận được một bao lì xì dày cộm,Tiểu Thất vui sướng nhảy múa bale, “woa woa woa,nhiều tiền quá…”
Cảnh Thụy im lặng nhét li xì vào trong túi,sau đó quay ra nhìn Tiêu Lăng.
Tiêu Lăng và Tô Tố đã sớm chuẩn bị cho hai đưa nhỏ mỗi đứa một bao lì xì lớn.
“A.Tiểu Thất phát tài rồi.”Tiểu Thất cầm hai bao lì xì vui mừng nhảy qua nhảy lại, “cô cô cô,cô có lì xì cho Tiểu Thất và anh con không?”
“Đương nhiên là có rồi.” Tiêu Khả cũng rút ra từ trong túi áo cô ấy hai bao lì xì đã được chuẩn bị từ trước đưa cho hai đứa nhỏ,không có được dày như Tiêu Lăng và ông nội,cô xoa đầu Tiểu Thất, “Cô là người nghèo,chỉ có thể cho Tiểu Thất và cảnh Thụy lì xì như thế này,hai con không chê lì xì của cô phải không.”
“Đương nhiên là không ạ.”Tiểu Thất gặm đầu ngón tay ngập ngưng nhìn bao lì xì, “Cô,cô thật sự nghèo sao?vậy Tiểu Thất không nhận lì xì của cô nưa,cô cầm đi mua đồ ăn ngon đi.”
Tiêu Khả không nhịn nổi buồn cười.
Cùng lúc,trong tâm không ngừng hâm mộ Tô Tố,hai đưa bé thật quá là dễ thương đi mất,một đứa rất ngầu,môt đứa thì như hạt cười vậy.Gia đình nào mà có hai đứa nhỏ như thế này nhất định không bao giờ cảm thấy cô đơn nữa rồi.
Cô ấy nhét lì xì lại cho Tiểu Thất, “Các con yên tâm đi,cô mặc dù nghèo,nhưng lì xì thì vẫn phải có,haha…” Tiêu Khả tiến lại trước mặt lão gia tử,đưa tay về phía lão gia tử, “Ông nội,ông không được thiên vị như vậy,có chắt nội rồi đừng có bỏ rơi đứa cháu nội này chứ,lì xì lì xì.”
Lão Trần cười và ngay lập tức đưa lì xì tới cho lão gia tử,lão gia tử đưa cho Tiêu Khả, “Sắp đầu ba tới nơi rồi vẫn còn như con nít,lúc nào cũng đòi lì xì,không biết tới bao giờ mới lớn được.”
Tiêu Khả nhận lì xì,ngay lập tức mở ra,nhìn thấy bên trong rất dày cười không thấy mắt đâu, “haha,ông nội tốt bụng quá,nhưng con phải nhắc nhỏ ông nội một cây,con một người phụ nữ hai mươi chín tuổi rất là mẫn cảm,nhiều hơn một tuổi là không được đâu nhé,năm sau con mới ba mươi mà.”
Lão gia tử không thèm để ý tới cô ấy nữa,nhìn lão Trần một cái,lão Trần ngay lập tức đưa tới hai bao lì xì,một bao dày một bao mỏng,có thể thấy rõ sự khác biệt rất lớn.
Lão gia tử đưa bao dầy cho Tiêu Lăng, “Tiểu tử thối,của con đó.”
Tiêu Lăng không thiếu tiền,nhưng năm mới cũng muốn tham dự náo nhiệt chút,vẫn nhận lì xì của lão gia tử, “Cảm ơn ông nội.”
Lão gia tử đưa bao lì xì mỏng cho Tô Tố, “Nha đầu,đây là của con.”
“Ông nội ông quá thiên vị rồi,ông đưa cho tiểu tử thối bao dày như thế,sao lại cho con có ít như thế này.” Tiêu Khả gào lên, “Ông nội ông không được nhất bên trọng nhất bên khinh như vậy chứ.”
Lão gia tử cười không nói gì.
Tô Tố nhận lì xì,chân thành cảm ơn, “Cảm ơn ông nội.”
Trong ký ức của cô từ trước tới giờ năm mới chưa bao giờ từng được nhận lì xì,cho nên ở tuổi này,kể cả nhận được một đồng lẻ cô cũng thấy rất vui.
Hàm ý của lì xì cơ bản là ý nghĩa chứ không cần quan trọng bên trong rốt cuộc có bao nhiêu.
Lão gia tử nhìn thấy sắc mặt Tô Tố không thay đổi,cười càng vui hơn,nếp nhăn ở duôi mắt đều có thể kẹp chết ruồi rồi, “Mở ra xem sao.”
Chẳng lẽ trong này có điều bí ẩn?
Tô Tố nhìn Tiêu Lăng một cái,Tiêu Lăng cho cô một ánh mắt động viên,mở bao lì xì trong đầu Tô Tố ngập tràn câu hỏi.
Vừa nhìn,mắt của cô gần như mở to hết cỡ.
Lì xì không phải là tiền.
Không không không.
Chính xác mà nói thì cũng là tiền,chỉ là không phải là tiền mặt.mà là một tờ ngân phiếu,Tô Tô im lặng đếm nhìn thấy phía sau là một loạt dài các số không,mắt cô mở tròn.
Tô Tố cười tươi,cô dựa vào ngực của Tiêu Lăng.
“Thịch Thịch thịch—.”
Nhịp tim của anh bình tĩnh nhưng có cữ,cô nghe thấy bản thân cũng an tâm hơn.
Khoảnh khắc này,Tô Tố nhận thấy không ai,không có việc gì có thể chia rẽ gia đình họ được.
“ê ê ê,hai người đừng có mà quá đáng nhé.” Tiêu Khả không biết xuất hiện từ bao giờ,nhìn thấy hai người đang đứng ôm nhau,mặt giả như bực bội, “Thế là đủ rồi nhé,đem giao thừa rồi,vợ chồng hai người còn thể hiện tình cảm để ngược đãi người độc thân này à,thật không có lòng người gì cả.”
Tô Tô mặt đỏ ửng,từ từ liếc mắt nhìn mọi người.
Ánh mắt lão gia tử như muốn cười,người làm cũng xì xầm nhìn họ,nghĩ tới việc cô trước mặt mọi người có hành động ôm ôm ấp ấp mà cô cảm thấy càng xấu hổ hơn,đầu trốn trong lòng Tiêu Lăng không dám chui ra.
Aizz…Thật xấu hổ.
Tiêu Lăng cười ôm chặt Tô Tố,quay ra lườm Tiêu Khả, “Chị độc thân thì đi tìm bạn trai đi,tìm người yêu thương chị tự khắc có người để thể hiện yêu thương thôi.”
Tiêu Khả xoa xoa mũi cười.
Cô một mình đang sống tốt thế này,tìm bạn trai làm gì.Có người yêu ngay lập tức lại chịu sự quản thúc,mỗi ngày thời gian đều phải dành chút cho bạn trai,cô làm quái gì có thời gian như vậy.
“Con còn dám cười.” Lão gia tử chống nạng đi vào.Không mạnh không nhẹ gõ vào bắp chân Tiêu Khả, “Đứa cháu gái không hiếu thảo này,bao giờ mới đem cháu rẻ về cho ta xem,ông già này còn đang đợi con sinh cho ta đứa cháu đây này.”
“A…ông nội,con nhớ ra hình như dì Trương vẫn đang làm sủi cảo,con đi giúp.”Tiêu Khả tìm cách trốn đi.
Lão gia tử nhìn theo bóng của cô,cười lắc đầu, “Cái con nha đầu này”
...
Tối đó khi chuẩn bi ăn cơm tất niên vợ chồng Quốc Cường mới về nhà,không khí đang náo nhiệt như thế bỗng lạnh ngắt xuống.
Tiêu Quốc Cường trên tay cầm túi lớn túi nhỏ,lão gia tử ánh mắt rời đi, “Được rồi,nhanh thu dọn,chuẩn bị ăn cơm tất niên rồi.”
“Vâng.”
Dì Trương đặc biệt làm một mâm cơm đầy ắp món ăn,đương nhiên,quan trọng nhất chính là sủi cảo.
Ăn cơm tất niên,ba mẹ Tiêu Khả gọi tới hỏi thăm,lão gia tử nghe máy, “Cơm tất niên các con không về kịp việc này ta không trách cứ,đợi ngày cưới của Tiêu Lăng,dù có bận như thế nào cũng phải dành thời gian về tham dự,nghe rõ chưa.”
Nhận được kết quả vừa ý.lão gia tử mới vui vẻ hơn.
“Sao rồi sao rồi?ông nội,ba mẹ con họ có về không.”Tiêu Khả vội vã hỏi.
“Đợi ngày cưới của tiểu tử thối sẽ về.”
“Tốt quá rồi.”Tiêu Khả nôn nóng Tiêu Lăng và Tô Tố phải nhanh chóng kết hôn mới được,cô đếm ngón tay, “Aizzz,hai người còn những một tháng nữa mới kết hôn,thời gian sao lại lâu vậy nhỉ.”
Tiêu Lăng mới cảm thấy thời gian trôi lâu thì có.
Anh găp thức ăn cho Tô Tố,nhẹ nhàng nói, “nhanh ăn,phải vỗ béo cho em một chút,đợi đến lúc kết hôn có thể ăn rồi.”
Tô Tố mặt nóng ran,lườm xéo Tiêu Lăng.
Người này…
Trước mặt mọi người nói những lời như thế này sao…
“Ăn nhanh đi,ăn xong anh đưa em đi xem cái này.”
“Cái gì vậy?”
“Đợi ăn xong anh đưa em đi.”
Ăn cơm xong,lão gia tử bắt đầu phát lì xì,Tiểu Thất và Cảnh Thụy nhận được một bao lì xì dày cộm,Tiểu Thất vui sướng nhảy múa bale, “woa woa woa,nhiều tiền quá…”
Cảnh Thụy im lặng nhét li xì vào trong túi,sau đó quay ra nhìn Tiêu Lăng.
Tiêu Lăng và Tô Tố đã sớm chuẩn bị cho hai đưa nhỏ mỗi đứa một bao lì xì lớn.
“A.Tiểu Thất phát tài rồi.”Tiểu Thất cầm hai bao lì xì vui mừng nhảy qua nhảy lại, “cô cô cô,cô có lì xì cho Tiểu Thất và anh con không?”
“Đương nhiên là có rồi.” Tiêu Khả cũng rút ra từ trong túi áo cô ấy hai bao lì xì đã được chuẩn bị từ trước đưa cho hai đứa nhỏ,không có được dày như Tiêu Lăng và ông nội,cô xoa đầu Tiểu Thất, “Cô là người nghèo,chỉ có thể cho Tiểu Thất và cảnh Thụy lì xì như thế này,hai con không chê lì xì của cô phải không.”
“Đương nhiên là không ạ.”Tiểu Thất gặm đầu ngón tay ngập ngưng nhìn bao lì xì, “Cô,cô thật sự nghèo sao?vậy Tiểu Thất không nhận lì xì của cô nưa,cô cầm đi mua đồ ăn ngon đi.”
Tiêu Khả không nhịn nổi buồn cười.
Cùng lúc,trong tâm không ngừng hâm mộ Tô Tố,hai đưa bé thật quá là dễ thương đi mất,một đứa rất ngầu,môt đứa thì như hạt cười vậy.Gia đình nào mà có hai đứa nhỏ như thế này nhất định không bao giờ cảm thấy cô đơn nữa rồi.
Cô ấy nhét lì xì lại cho Tiểu Thất, “Các con yên tâm đi,cô mặc dù nghèo,nhưng lì xì thì vẫn phải có,haha…” Tiêu Khả tiến lại trước mặt lão gia tử,đưa tay về phía lão gia tử, “Ông nội,ông không được thiên vị như vậy,có chắt nội rồi đừng có bỏ rơi đứa cháu nội này chứ,lì xì lì xì.”
Lão Trần cười và ngay lập tức đưa lì xì tới cho lão gia tử,lão gia tử đưa cho Tiêu Khả, “Sắp đầu ba tới nơi rồi vẫn còn như con nít,lúc nào cũng đòi lì xì,không biết tới bao giờ mới lớn được.”
Tiêu Khả nhận lì xì,ngay lập tức mở ra,nhìn thấy bên trong rất dày cười không thấy mắt đâu, “haha,ông nội tốt bụng quá,nhưng con phải nhắc nhỏ ông nội một cây,con một người phụ nữ hai mươi chín tuổi rất là mẫn cảm,nhiều hơn một tuổi là không được đâu nhé,năm sau con mới ba mươi mà.”
Lão gia tử không thèm để ý tới cô ấy nữa,nhìn lão Trần một cái,lão Trần ngay lập tức đưa tới hai bao lì xì,một bao dày một bao mỏng,có thể thấy rõ sự khác biệt rất lớn.
Lão gia tử đưa bao dầy cho Tiêu Lăng, “Tiểu tử thối,của con đó.”
Tiêu Lăng không thiếu tiền,nhưng năm mới cũng muốn tham dự náo nhiệt chút,vẫn nhận lì xì của lão gia tử, “Cảm ơn ông nội.”
Lão gia tử đưa bao lì xì mỏng cho Tô Tố, “Nha đầu,đây là của con.”
“Ông nội ông quá thiên vị rồi,ông đưa cho tiểu tử thối bao dày như thế,sao lại cho con có ít như thế này.” Tiêu Khả gào lên, “Ông nội ông không được nhất bên trọng nhất bên khinh như vậy chứ.”
Lão gia tử cười không nói gì.
Tô Tố nhận lì xì,chân thành cảm ơn, “Cảm ơn ông nội.”
Trong ký ức của cô từ trước tới giờ năm mới chưa bao giờ từng được nhận lì xì,cho nên ở tuổi này,kể cả nhận được một đồng lẻ cô cũng thấy rất vui.
Hàm ý của lì xì cơ bản là ý nghĩa chứ không cần quan trọng bên trong rốt cuộc có bao nhiêu.
Lão gia tử nhìn thấy sắc mặt Tô Tố không thay đổi,cười càng vui hơn,nếp nhăn ở duôi mắt đều có thể kẹp chết ruồi rồi, “Mở ra xem sao.”
Chẳng lẽ trong này có điều bí ẩn?
Tô Tố nhìn Tiêu Lăng một cái,Tiêu Lăng cho cô một ánh mắt động viên,mở bao lì xì trong đầu Tô Tố ngập tràn câu hỏi.
Vừa nhìn,mắt của cô gần như mở to hết cỡ.
Lì xì không phải là tiền.
Không không không.
Chính xác mà nói thì cũng là tiền,chỉ là không phải là tiền mặt.mà là một tờ ngân phiếu,Tô Tô im lặng đếm nhìn thấy phía sau là một loạt dài các số không,mắt cô mở tròn.
/937
|