“Bạch Linh, cô là**”
Ánh mắt Bạch Linh hung hăng, ném máy tính bảng trong tay, tát 1 cái.
“Ba---”
Tiếng tát mạnh mẽ vang lên trong căn phòng tối dưới tầng hầm, Mạc Tầm không nghĩ là bình thường thấy Bạch Linh yếu đuối nhưng sức lực lại mạnh như vậy, anh chỉ cảm thấy mặt vừa đau vừa nóng rát, lên mặt nhanh chóng hiện lên 5 dấu tay màu đỏ.
“Bạch Linh”
Trên mặt Bạch Linh không còn chút ý cười nào, ánh mắt lạnh lùng nhìn Mạc Tầm, ánh mắt như hận không thể nhai nuốt anh, “Tôi không phải người? Tôi là súc vật? Mạc Tầm, tại sao tôi lại biến thành bộ dạng như hiện giờ? Tất cả đều là các người ép tôi, ba mẹ anh đáng chết, Mạc Oanh Oanh càng đáng chết, tất cả mọi bi kịch đều là 1 tay Mạc Oanh Oanh làm, mà các người thì sao, không những không trách cô ta, mà còn dung túng cho cô ta, là các người, nếu không phải là các người, tôi sẽ biến thành bộ dạng ngày hôm nay sao, tôi cũng muốn làm hoa lụa mềm yếu bên cạnh anh, tất cả sự lương thiện trong sáng của cả đời người tôi đều cho anh, nhưng anh thì sao, anh hủy diệt hết mọi thứ cho nên tôi mới biến thành ác ma.”
Bạch Linh nắm lấy áo của anh, ánh mắt hung tợn, nghiến răng nói, “Mạc Tầm, anh có biết tôi hận anh đến cỡ nào không.”
Mạc Tầm quay đi không nói chuyện.
“Ha--- hối hận rồi, có hối hận vì đã quá tàn nhẫn đối với tôi, cho nên mới có kết cục ngày hôm nay?” Bạch Linh cười mỉa mai đẩy anh ra, “Theo như sự hiểu biết của tôi về anh 7 năm nay, để tôi đoán anh nghĩ gì, uhm … anh nhất định không nghĩ là tôi sẽ có ngày hôm nay, cho nên bây giờ nhất định đang hối hận. Nhưng mà, nếu tôi không có tất cả những gì bây giờ có, mà chỉ là 1 cô gái không có chỗ dựa nào ngoài anh của trước kia, anh nhất định sẽ không hối hận… bởi vì anh không nghĩ là tôi có thể uy hiếp được anh, đúng không?”
Mạc Tầm vẫn không nói chuyện.
Bây giờ sự việc đã trở thành như vậy, có nói nhiều như vậy, cũng không có ý nghĩa gì.
“Bạch Linh, rốt cuộc cô muốn làm gì?”
“Rất đơn giản.” Bạch Linh cúi cằm xuống cười híp mắt nhìn anh, “Tôi chỉ muốn anh là tù nhân của tôi, anh yên tâm, bên quản ngục tôi đã nói chuyện rồi, từ bây giờ trở đi sẽ không ai chú ý đến anh, cho nên, cả đời này anh chỉ có thể sống ở chỗ của tôi. Hì hì hì, đừng nhìn tôi bằng ánh mắt hung dữ đó, thật ra nói đi nói lại anh cũng phải cảm ơn tôi, anh bị xử án tử treo ( đợi thời gian xem xét coi có tử hình hay không), án treo… nói không chừng nếu thời gian này biểu hiện không tốt thì sẽ bị phán quyết, tôi như vậy được xem là cứu anh 1 mạng, đúng không.”
Trong lòng Mạc Tầm nhịn đến khó chịu.
Đối mặt với bộ dạng như người điên Bạch Linh, anh tình nguyện ở trong ngục.
“Bạch Linh, rốt cuộc đây là đâu?”
“Để tôi từ từ nói anh nghe.”
Ngữ khí Bạch Linh nũng nịu, dường như trở thành người con gái đơn thuần của trước đây, nhưng Mạc Tầm biết, không giống rồi, trước đi khi Bạch Linh cười ánh mắt sẽ sáng lên, nhưng bây giờ, dù có cười, mắt cũng âm u đen tối.
“Quên nói với anh, bây giờ anh không ở thành phố a nữa, bây giờ ở Kinh Thành, đây là nhà ở Kinh Thành của tôi, cái phòng dưới hầm này vốn dĩ dùng để đồ vật, tôi kêu người ta chuẩn bị trước cho anh, đặc biệt để cho anh ở, sao nào, đối xử với anh không tệ chứ.”
Mạc Tầm mím môi, nắm chặt tay, gân trên trán đều nổi lên. Anh động đậy 1 cái, dây xích trên người lại bắt đầu “lạch cạch lạch cạch” kêu lên.
Bạch Linh nhìn bộ dạng của anh, không nhịn được cười ra tiếng, “Ai ya, đừng tức giận, tôi đều nói sự thật, chỗ của tôi thế nào đi nữa thì cũng tốt hơn trong nhà tù, anh biết người như anh mà ở nhà tù thì kết cục sẽ như thế nào không? Tôi cũng điều tra qua rồi, những người ở cùng anh đều là những tội phạm giết người cực kỳ hung tợn, tôi nghe nói, bọn đàn ông trong ngục đều là rất nhiều năm không gặp phụ nữ, thấy phụ nữ liền chảy nước miếng, đương nhiên rồi, trong nhà tù sẽ không có phụ nữ, nhưng bọn họ cũng phải giải quyết **, cho nên bọn họ sẽ chọn 1 người đàn ông thân hình thon thả… còn làm gì thì không cần tôi nói rồi chứ.”
Thấy sắc mặt của Mạc Tầm khẽ thay đổi, Bạch Linh cười càng sảng khoái hơn, “đặc biệt là những công tử nhà giàu chưa từng gặp qua khó khăn như anh, da thịt mịn màng là đối tượng mà bọn họ sẽ chọn đầu tiên… sao nào, bây giờ thấy chỗ tôi tốt hơn nhà tù rồi chứ.”
“Bạch Linh, rốt cuộc cô là ai?”
Lần này tập đoàn Mạc thị gặp nạn, không có ai giúp đỡ, tất cả mọi người đều hận không thể cách càng xa càng tốt, mà sự việc lớn như vậy, bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm vào người của Mạc gia, dưới tình hình này, vậy mà Bạch Linh có khả năng đưa anh ra khỏi ngục….
Tuyệt đối không phải người bình thường có thể làm được.
“Bây giờ mới nghĩ đến việc hỏi tôi chuyện này sao, haha, Mạc Tầm anh đúng là chậm chạp, tôi là ai? Không phải nói anh nghe rồi sao, bây giờ tôi tên là Tô Linh.”
Tô?
Mạc Tầm bắt đầu tìm kiếm tất cả những danh môn họ Tô.
Bạch Linh nói đây là Kinh Thành, mà cô họ Tô.
Mạc Tầm đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt chấn động nhìn Bạch Linh.
“Xem ra anh đoán được rồi, nói ra thì tôi nên cảm ơn anh, nếu không Mạc Oanh Oanh hại đến tôi thảm như vậy, tôi cũng sẽ không được người của ông nội đem về nhà, ông nội tôi anh đoán ra là ai không? Gia chủ của Tô gia ở Kinh Thành Tô Nhiêm, anh có lẽ đã có nghe qua.”
Đâu phải chỉ là nghe qua, mà là danh tiếng lừng lẫy.
Tô gia ở Kinh Thành, chỉ cần là người có chút thân phận thì đều biết, Tô gia ở Kinh Thành được coi là gia tộc thần bí nhất trong nước, về thực lực và thế lực thì sâu không ai biết rõ.
Vậy mà Bạch Linh lại là cháu của Tô Nhiêm?
Nếu vậy thì tất cả đều có thể hiểu được rồi.
Hèn gì cho dù anh có gọi bao nhiêu cuộc gọi, tất cả những người anh có quan hệ tốt ở Kinh Thành đều không ai nghe, hèn gì tất cả những người có quyền cao chức rộng mà anh biết ở Kinh Thành đều thất thủ … thì ra là vậy.
Cuối cùng Mạc Tầm cũng hiểu.
Anh bất ngờ ngước mắt lên, cắn răng căm hận nhìn Bạch Linh, “Bạch Linh cô là ác quỷ.”
Mạc gia của anh vậy mà bị hủy hoại bởi người phụ nữ này.
Nếu không có sự giúp đỡ của Tô gia, tập đoàn Mạc thị không thể bị phá sản nhanh như vậy được.
Hoặc là căn bản sẽ không bị phá sản.
“Ba---”
Bạch Linh lại tát mạnh 1 cái, nhìn mặt Mạc Tầm, lại che miệng cười haha, “Mạc Tầm à Mạc Tầm, tại sao chút trí nhớ anh cũng không có vậy, bây giờ anh đã là tù nhân, cũng không biết khiến miệng của mình ngoan ngoãn 1 chút, anh đây là đang muốn bị giáo huấn hay sao.”
“Bạch Linh rốt cuộc cô muốn thế nào.”
“Rất đơn giản, bây giờ tôi muốn nhốt anh, để anh trở thành tù nhân của tôi. Nghĩ cũng thấy vui rồi, trước đây đều là tôi nghĩ cách để làm anh vui vẻ, bây giờ chúng ta đổi vai, Mạc Tầm, sau này hãy nhớ phải tìm mọi cách để khiến tôi vui, nếu không… nếu không sao nhỉ, chúng ta thương lượng đi, nếu anh còn độc mồm độc miệng với tôi, tôi sẽ kéo cái chăn trên ** xuống, để anh ngủ trên ** thép … dưới hầm âm u ẩm ướt, nên chắc có nhiều động vật nhỏ thích sống ở đây, tôi kêu người đem 1 cái ổ chuột lên trên ** chịu không?”
Ánh mắt Bạch Linh hung hăng, ném máy tính bảng trong tay, tát 1 cái.
“Ba---”
Tiếng tát mạnh mẽ vang lên trong căn phòng tối dưới tầng hầm, Mạc Tầm không nghĩ là bình thường thấy Bạch Linh yếu đuối nhưng sức lực lại mạnh như vậy, anh chỉ cảm thấy mặt vừa đau vừa nóng rát, lên mặt nhanh chóng hiện lên 5 dấu tay màu đỏ.
“Bạch Linh”
Trên mặt Bạch Linh không còn chút ý cười nào, ánh mắt lạnh lùng nhìn Mạc Tầm, ánh mắt như hận không thể nhai nuốt anh, “Tôi không phải người? Tôi là súc vật? Mạc Tầm, tại sao tôi lại biến thành bộ dạng như hiện giờ? Tất cả đều là các người ép tôi, ba mẹ anh đáng chết, Mạc Oanh Oanh càng đáng chết, tất cả mọi bi kịch đều là 1 tay Mạc Oanh Oanh làm, mà các người thì sao, không những không trách cô ta, mà còn dung túng cho cô ta, là các người, nếu không phải là các người, tôi sẽ biến thành bộ dạng ngày hôm nay sao, tôi cũng muốn làm hoa lụa mềm yếu bên cạnh anh, tất cả sự lương thiện trong sáng của cả đời người tôi đều cho anh, nhưng anh thì sao, anh hủy diệt hết mọi thứ cho nên tôi mới biến thành ác ma.”
Bạch Linh nắm lấy áo của anh, ánh mắt hung tợn, nghiến răng nói, “Mạc Tầm, anh có biết tôi hận anh đến cỡ nào không.”
Mạc Tầm quay đi không nói chuyện.
“Ha--- hối hận rồi, có hối hận vì đã quá tàn nhẫn đối với tôi, cho nên mới có kết cục ngày hôm nay?” Bạch Linh cười mỉa mai đẩy anh ra, “Theo như sự hiểu biết của tôi về anh 7 năm nay, để tôi đoán anh nghĩ gì, uhm … anh nhất định không nghĩ là tôi sẽ có ngày hôm nay, cho nên bây giờ nhất định đang hối hận. Nhưng mà, nếu tôi không có tất cả những gì bây giờ có, mà chỉ là 1 cô gái không có chỗ dựa nào ngoài anh của trước kia, anh nhất định sẽ không hối hận… bởi vì anh không nghĩ là tôi có thể uy hiếp được anh, đúng không?”
Mạc Tầm vẫn không nói chuyện.
Bây giờ sự việc đã trở thành như vậy, có nói nhiều như vậy, cũng không có ý nghĩa gì.
“Bạch Linh, rốt cuộc cô muốn làm gì?”
“Rất đơn giản.” Bạch Linh cúi cằm xuống cười híp mắt nhìn anh, “Tôi chỉ muốn anh là tù nhân của tôi, anh yên tâm, bên quản ngục tôi đã nói chuyện rồi, từ bây giờ trở đi sẽ không ai chú ý đến anh, cho nên, cả đời này anh chỉ có thể sống ở chỗ của tôi. Hì hì hì, đừng nhìn tôi bằng ánh mắt hung dữ đó, thật ra nói đi nói lại anh cũng phải cảm ơn tôi, anh bị xử án tử treo ( đợi thời gian xem xét coi có tử hình hay không), án treo… nói không chừng nếu thời gian này biểu hiện không tốt thì sẽ bị phán quyết, tôi như vậy được xem là cứu anh 1 mạng, đúng không.”
Trong lòng Mạc Tầm nhịn đến khó chịu.
Đối mặt với bộ dạng như người điên Bạch Linh, anh tình nguyện ở trong ngục.
“Bạch Linh, rốt cuộc đây là đâu?”
“Để tôi từ từ nói anh nghe.”
Ngữ khí Bạch Linh nũng nịu, dường như trở thành người con gái đơn thuần của trước đây, nhưng Mạc Tầm biết, không giống rồi, trước đi khi Bạch Linh cười ánh mắt sẽ sáng lên, nhưng bây giờ, dù có cười, mắt cũng âm u đen tối.
“Quên nói với anh, bây giờ anh không ở thành phố a nữa, bây giờ ở Kinh Thành, đây là nhà ở Kinh Thành của tôi, cái phòng dưới hầm này vốn dĩ dùng để đồ vật, tôi kêu người ta chuẩn bị trước cho anh, đặc biệt để cho anh ở, sao nào, đối xử với anh không tệ chứ.”
Mạc Tầm mím môi, nắm chặt tay, gân trên trán đều nổi lên. Anh động đậy 1 cái, dây xích trên người lại bắt đầu “lạch cạch lạch cạch” kêu lên.
Bạch Linh nhìn bộ dạng của anh, không nhịn được cười ra tiếng, “Ai ya, đừng tức giận, tôi đều nói sự thật, chỗ của tôi thế nào đi nữa thì cũng tốt hơn trong nhà tù, anh biết người như anh mà ở nhà tù thì kết cục sẽ như thế nào không? Tôi cũng điều tra qua rồi, những người ở cùng anh đều là những tội phạm giết người cực kỳ hung tợn, tôi nghe nói, bọn đàn ông trong ngục đều là rất nhiều năm không gặp phụ nữ, thấy phụ nữ liền chảy nước miếng, đương nhiên rồi, trong nhà tù sẽ không có phụ nữ, nhưng bọn họ cũng phải giải quyết **, cho nên bọn họ sẽ chọn 1 người đàn ông thân hình thon thả… còn làm gì thì không cần tôi nói rồi chứ.”
Thấy sắc mặt của Mạc Tầm khẽ thay đổi, Bạch Linh cười càng sảng khoái hơn, “đặc biệt là những công tử nhà giàu chưa từng gặp qua khó khăn như anh, da thịt mịn màng là đối tượng mà bọn họ sẽ chọn đầu tiên… sao nào, bây giờ thấy chỗ tôi tốt hơn nhà tù rồi chứ.”
“Bạch Linh, rốt cuộc cô là ai?”
Lần này tập đoàn Mạc thị gặp nạn, không có ai giúp đỡ, tất cả mọi người đều hận không thể cách càng xa càng tốt, mà sự việc lớn như vậy, bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm vào người của Mạc gia, dưới tình hình này, vậy mà Bạch Linh có khả năng đưa anh ra khỏi ngục….
Tuyệt đối không phải người bình thường có thể làm được.
“Bây giờ mới nghĩ đến việc hỏi tôi chuyện này sao, haha, Mạc Tầm anh đúng là chậm chạp, tôi là ai? Không phải nói anh nghe rồi sao, bây giờ tôi tên là Tô Linh.”
Tô?
Mạc Tầm bắt đầu tìm kiếm tất cả những danh môn họ Tô.
Bạch Linh nói đây là Kinh Thành, mà cô họ Tô.
Mạc Tầm đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt chấn động nhìn Bạch Linh.
“Xem ra anh đoán được rồi, nói ra thì tôi nên cảm ơn anh, nếu không Mạc Oanh Oanh hại đến tôi thảm như vậy, tôi cũng sẽ không được người của ông nội đem về nhà, ông nội tôi anh đoán ra là ai không? Gia chủ của Tô gia ở Kinh Thành Tô Nhiêm, anh có lẽ đã có nghe qua.”
Đâu phải chỉ là nghe qua, mà là danh tiếng lừng lẫy.
Tô gia ở Kinh Thành, chỉ cần là người có chút thân phận thì đều biết, Tô gia ở Kinh Thành được coi là gia tộc thần bí nhất trong nước, về thực lực và thế lực thì sâu không ai biết rõ.
Vậy mà Bạch Linh lại là cháu của Tô Nhiêm?
Nếu vậy thì tất cả đều có thể hiểu được rồi.
Hèn gì cho dù anh có gọi bao nhiêu cuộc gọi, tất cả những người anh có quan hệ tốt ở Kinh Thành đều không ai nghe, hèn gì tất cả những người có quyền cao chức rộng mà anh biết ở Kinh Thành đều thất thủ … thì ra là vậy.
Cuối cùng Mạc Tầm cũng hiểu.
Anh bất ngờ ngước mắt lên, cắn răng căm hận nhìn Bạch Linh, “Bạch Linh cô là ác quỷ.”
Mạc gia của anh vậy mà bị hủy hoại bởi người phụ nữ này.
Nếu không có sự giúp đỡ của Tô gia, tập đoàn Mạc thị không thể bị phá sản nhanh như vậy được.
Hoặc là căn bản sẽ không bị phá sản.
“Ba---”
Bạch Linh lại tát mạnh 1 cái, nhìn mặt Mạc Tầm, lại che miệng cười haha, “Mạc Tầm à Mạc Tầm, tại sao chút trí nhớ anh cũng không có vậy, bây giờ anh đã là tù nhân, cũng không biết khiến miệng của mình ngoan ngoãn 1 chút, anh đây là đang muốn bị giáo huấn hay sao.”
“Bạch Linh rốt cuộc cô muốn thế nào.”
“Rất đơn giản, bây giờ tôi muốn nhốt anh, để anh trở thành tù nhân của tôi. Nghĩ cũng thấy vui rồi, trước đây đều là tôi nghĩ cách để làm anh vui vẻ, bây giờ chúng ta đổi vai, Mạc Tầm, sau này hãy nhớ phải tìm mọi cách để khiến tôi vui, nếu không… nếu không sao nhỉ, chúng ta thương lượng đi, nếu anh còn độc mồm độc miệng với tôi, tôi sẽ kéo cái chăn trên ** xuống, để anh ngủ trên ** thép … dưới hầm âm u ẩm ướt, nên chắc có nhiều động vật nhỏ thích sống ở đây, tôi kêu người đem 1 cái ổ chuột lên trên ** chịu không?”
/937
|