Tiêu Lăng đã sớm kéo tay Tô Tố đi thật xa.
Tô Tố căn bản không nghĩ rằng Tiêu Lăng có thể làm những hành động này, ngạc nhiên đến nổi trợn mắt đơ người ra, vẫn không kịp phản ứng gì, thì đã bị Tiêu Lăng kéo đi rồi, hai người tay trong tay cùng nhau chạy liên tiếp trên hai con đường.
"A...... Tiêu Lăng, em không được rồi"
"Bà Tiêu à, em nên rèn luyện đi, mới chạy có vài bước thôi, mà đã mệt như vậy rồi, khó trách khi ở trên giường……"
"Tiêu Lăng anh im miệng đi"
Tô Tố hai má đỏ bừng lên, trừng mắt nhìn Tiêu Lăng.
Người này sao chuyện gì cũng dám nói thế nhỉ
Chúng ta vẫn đang trên đường lớn đấy
Tiêu Lăng nhúng mày một cái, " Em nghĩ đi đâu vậy, anh nói là khó trách là mỗi sáng sau khi thức dậy em đều than rằng eo nhức lưng mỏi. Tô Tố, hãy nói cho anh nghe lúc nãy em nghĩ đến chuyện gì vậy, hử?"
"Tiêu Lăng cái đồ khốn kiếp mà"
"uhm, anh là đồ khốn kiếp."
"......"
Tô Tố có cảm giác như muốn đấm một quyền vào lớp bông vải vậy.
Cô thở dài, cái bụng đói meo bắt đầu kêu"rột", Tô Tố ôm bụng lại, đói đến đau bao tử rồi.
"Hãy mau ăn đi, vẫn còn nóng lắm đấy."
Tô Tố không còn quan tâm đến cái bánh bao đã được giật từ người khác nữa, một tay cầm bánh bao, một tay cầm sữa đậu nành, vừa ăn vừa uống, quay đầu sang nhìn Tiêu Lăng chưa chịu ăn, cô đem chiếc bánh bao và ly đậu nành vẫn còn dư trong túi cho Tiêu Lăng, "Anh cũng ăn đi, trời rất lạnh, không ăn gì hết thì sẽ bị lạnh đấy."
"Uhm"
Tiêu Lăng nhận lấy ăn, và lẳng lặng ngồi ăn.
Hai người đã ăn xong một cách nhanh chóng, khi ăn xong người cảm thấy ấm áp hơn, tinh thần cũng trở nên phấn chấn hơn.
Tiêu Lăng đi một hồi, thì bỗng nhiên anh cong lưng xuống.
"Anh bị làm sao vậy?"
"Leo lên đi"
Tô Tố lui về sau một bước, "Không cần đâu, không cần cõng em đâu em tự đi được"
Nói sao thì cô cũng gần năm mươi ký nếu cõng trên người một người sống như vậy thì giống như vác một thứ gì đó, năm mươi ký đi một lát thôi thì không nói gì, nếu vác lâu thì chắc chắn sẽ rất mệt mỏi.
"Mau leo lên đi, nếu không leo lên thì anh bắt em lên đấy."
Cái người này
Tô Tố liền chồm lên vai Tiêu Lăng, Tiêu Lăng bắt đầu cõng cô đi về phía trước, trên đường bây giờ tuyết đang rơi thành lớp, mỗi bước chân của Tiêu Lăng khi dặm lên tuyết trắng, thì sẽ hiện lên một dấu chân trên nền tuyết trắng đó.
Lòng ngực của Tô Tố tựa vào tấm lưng rộng lớn của anh ấy, trong lòng cảm thấy thật yên bình.
"Tiêu Lăng......"
"Hử?"
"Cái cảm giác anh cõng em…... thật tuyệt vời."
Tiêu Lăng cười hỏi tiếp, "Tuyệt vời chỗ nào?"
"Có một cảm giác thật an tâm, bờ vai của anh rộng lớn lắm, uhm...... trong vô giác khiến cho người ta cảm giác như nhớ về cha của mình vậy"
Khuôn mặt Tiêu Lăng bỗng chút tối xầm lại, "Cha à?"
Tô Tố không nhìn thấy được sắc mặt của Tiêu Lăng, liền cười và chồm vào vai anh nói, "Đúng vậy, lúc em còn nhỏ thì thấy một số người cha cõng con trên lưng, những hình ảnh đó không cần quá ấm áp lắm đâu. Anh nói xem cha của em là người như thế nào, còn mẹ em thì nói ông ta là một đại anh hùng, em thấy tình cảm của mẹ và cha em rất là tốt, nếu là như vậy, tại sao mẹ mất đi nhiều năm rồi mà cha vẫn không đến tìm? Mẹ còn nói, cha em không cần mẹ nữa, hoặc là cha cũng giống như mẹ, đã không còn sống trên đời này nữa?"
Tiêu Lăng bỗng đứng sựng lại, ôm chặt cái đùi cong của Tô Tố trên lưng, nói giọng nhỏ nhẹ, "không phải vậy đâu, ba em chắc chắn là đang tìm em khắp nơi đấy, chỉ là nhất thời chưa tìm được em mà thôi, em đừng bỏ cuộc nha, theo như bức thư của mẹ em để lại, thì cha em là một người đàn ông rất tốt, và chắc chắn ông ta cũng là một người cha tốt đấy, chỉ cần chúng ta có hy vọng thì sẽ không bỏ cuộc, sẽ có một ngày được gặp mặt thôi."
"Sẽ gặp lại sao?"
"Nhất định sẽ gặp được thôi" Tiêu Lăng vừa đi vừa nói, "Chờ đến khi hôn lễ của chúng ta được cử hành xong, anh sẽ cùng em đi đến viếng phần mộ của mẹ, nói cho mẹ biết rằng tất cả những điều em trải qua đều rất tốt đẹp."
Tô Tố trong lòng rất cảm động, "Dạ"
Hai người không nói nữa, nhưng ngược lại cũng không cảm thấy ngượng ngùng, trên thân thể của cả hai đang lưu chuyển một dòng hơi ấm áp và điềm đạm.
Theo như đó mà nói thì lộ trình trở về cần phải tốn nửa giờ ngồi xe.
Nếu đi bộ thì phải tốn ít nhất hai giờ, Tiêu Lăng đã cõng Tô Tố đi hơn nửa tiếng đồng hồ, nhưng vẫn không có ý định buông cô ấy xuống.
Ngược lại Tô Tố lại không chịu được.
"Tiêu Lăng, anh mau bỏ em xuống đi."
"Không thả"
"Anh không mệt sao?" Tô Tố hoài nghi nhìn Tiêu Lăng, trên đầu anh vẫn chưa có hạt mồ hôi nào, nhưng hô hấp đã có chút hỗn loạn, Tô Tố giãy dụa đòi leo xuống, ngược lại Tiêu Lăng lại ôm chặt các đùi cong trên lưng, "Bà Tiêu, đừng lộn xộn."
"Em muốn bước xuống."
"Không được, anh muốn cõng em về tới nhà luôn "
"Anh không mệt sao?"
Mệt
Đương nhiên mệt
Nhưng Tiêu Lăng nghĩ đến hình ảnh đã xảy ra vài tháng trước, anh đã ép Tô Tố từ phi trường đi bộ về tới Cẩm viên, bắt đầu từ đêm tối hôm nay đi bộ về đến nhà cũng đã là ba giờ sáng hôm sau rồi, hơn năm tiếng đồng hồ, lúc đó là mùa hè, là thời điểm nóng nhất, chỉ cần động nhẹ là cũng đổ mồ hôi rồi, nhưng anh lại ép cô đến như vậy.
Tuy rằng trong khoảng thời gian này hai người đều không còn nhớ đến chuyện cũ, cũng không còn nhắc tới nữa, nhưng trong lòng Tiêu Lăng vẫn cảm thấy rất áy náy.
"Tô Tố, lần trước anh đã để cho em đi hết đoạn đường rất dài, lần này thì anh sẽ cõng em đi hết đoạn đường đó, coi như bù đắp lại chuyện day dứt trong lòng anh."
Tô Tố cảm thấy sửng sờ.
Tiêu Lăng lần này nhắc lại chuyện cũ, thì bỗng hình ảnh của chuyện cũ lại hiện rõ trong đầu cô.
Tô Tố nhếch miệng, có chút tủi thân, "Tiêu Lăng lúc đó em thật sự hận chết anh đi được, lúc đó là nửa đêm, anh không sợ em xảy ra chuyện không may gì sao"
"Sợ chứ, đương nhiên là sợ em xảy ra chuyện rồi cho nên anh mới lái xe ở phía sau theo dõi em."
Tô Tố bỗng chốc kinh ngạc.
"Anh theo em à?" Sao cô không phát hiện ra thế
"Đương nhiên, anh thấy có người dừng xe đến gần bắt chuyện với em nữa."
Tô Tố e thẹn lắc đầu, "Đâu có bắt chuyện đâu, người ta thấy một người con gái như em ở trên đường thật đáng thương, định cho em đi nhờ, trên xe của người đó còn có chở bạn gái nữa. Hơn nữa, em cũng chẳng lên xe của người ta, anh nói anh theo dõi em à, anh theo dõi đến đâu rồi? Nhưng khi em về tới Cẩm Viên thì thấy anh rõ ràng đã ở đó rồi mà."
"Sau khi em đến nội thành rồi thì anh đi đường vòng về nhà đấy."
Thì ra là như vậy
Tô Tố ôm lấy cổ Tiêu Lăng, thở dài nói, "Lúc đó nếu chúng ta đem chuyện ra nói rõ ràng, không giấu diếm đối phương, thì sẽ không có nhiều sự hiểu lầm chó chết này, Tiêu Lăng, sau này bất cứ chuyện gì cũng không được giấu diếm em, có nghe chưa"
Tiêu Lăng lòng đầy cảm xúc.
Lúc đó rõ ràng có hiểu lầm, nhưng lại không nói ra, nên đã tạo ra nhiều hậu quả xảy ra.
Tiêu Lăng bỗng nghĩ tới Diệp Lạc.
Bây giờ sự việc anh giấu diếm cô...... chỉ còn chuyện của Diệp Lạc thôi.
Tuy rằng đã làm giấy kết hôn rồi, nhưng Tiêu Lăng vẫn không dám cá cược, ngộ nhỡ bộc lộ hết sự thật với Tô Tố rồi, trong lòng cô nếu để ý đến chuyện đó, thì sẽ ảnh hưởng đến lễ kết hôn, vả lại Diệp Lạc cũng đã nói rõ là không đến tham gia hôn lễ của anh ta mà.
Cho nên, không nên gây rắc rối thêm nữa.
Tiêu Lăng chần chừ gật đầu, "Tô Tố, đợi đến khi kết thúc hôn lễ, anh có một chuyện muốn nói với em"
Trong lòng Tô Tố có chút lo lắng
Giác quan thứ sau của phụ nữ rất nhạy cảm, phản ứng đầu tiên của cô chính là việc Tiêu Lăng sẽ bộc lộ về chuyện của Tiêu Diệp Lạc với cô.
Cô gật đầu, " Được để kết thúc buổi hôn lễ, em cũng có chuyện muốn nói với anh "
Tô Tố căn bản không nghĩ rằng Tiêu Lăng có thể làm những hành động này, ngạc nhiên đến nổi trợn mắt đơ người ra, vẫn không kịp phản ứng gì, thì đã bị Tiêu Lăng kéo đi rồi, hai người tay trong tay cùng nhau chạy liên tiếp trên hai con đường.
"A...... Tiêu Lăng, em không được rồi"
"Bà Tiêu à, em nên rèn luyện đi, mới chạy có vài bước thôi, mà đã mệt như vậy rồi, khó trách khi ở trên giường……"
"Tiêu Lăng anh im miệng đi"
Tô Tố hai má đỏ bừng lên, trừng mắt nhìn Tiêu Lăng.
Người này sao chuyện gì cũng dám nói thế nhỉ
Chúng ta vẫn đang trên đường lớn đấy
Tiêu Lăng nhúng mày một cái, " Em nghĩ đi đâu vậy, anh nói là khó trách là mỗi sáng sau khi thức dậy em đều than rằng eo nhức lưng mỏi. Tô Tố, hãy nói cho anh nghe lúc nãy em nghĩ đến chuyện gì vậy, hử?"
"Tiêu Lăng cái đồ khốn kiếp mà"
"uhm, anh là đồ khốn kiếp."
"......"
Tô Tố có cảm giác như muốn đấm một quyền vào lớp bông vải vậy.
Cô thở dài, cái bụng đói meo bắt đầu kêu"rột", Tô Tố ôm bụng lại, đói đến đau bao tử rồi.
"Hãy mau ăn đi, vẫn còn nóng lắm đấy."
Tô Tố không còn quan tâm đến cái bánh bao đã được giật từ người khác nữa, một tay cầm bánh bao, một tay cầm sữa đậu nành, vừa ăn vừa uống, quay đầu sang nhìn Tiêu Lăng chưa chịu ăn, cô đem chiếc bánh bao và ly đậu nành vẫn còn dư trong túi cho Tiêu Lăng, "Anh cũng ăn đi, trời rất lạnh, không ăn gì hết thì sẽ bị lạnh đấy."
"Uhm"
Tiêu Lăng nhận lấy ăn, và lẳng lặng ngồi ăn.
Hai người đã ăn xong một cách nhanh chóng, khi ăn xong người cảm thấy ấm áp hơn, tinh thần cũng trở nên phấn chấn hơn.
Tiêu Lăng đi một hồi, thì bỗng nhiên anh cong lưng xuống.
"Anh bị làm sao vậy?"
"Leo lên đi"
Tô Tố lui về sau một bước, "Không cần đâu, không cần cõng em đâu em tự đi được"
Nói sao thì cô cũng gần năm mươi ký nếu cõng trên người một người sống như vậy thì giống như vác một thứ gì đó, năm mươi ký đi một lát thôi thì không nói gì, nếu vác lâu thì chắc chắn sẽ rất mệt mỏi.
"Mau leo lên đi, nếu không leo lên thì anh bắt em lên đấy."
Cái người này
Tô Tố liền chồm lên vai Tiêu Lăng, Tiêu Lăng bắt đầu cõng cô đi về phía trước, trên đường bây giờ tuyết đang rơi thành lớp, mỗi bước chân của Tiêu Lăng khi dặm lên tuyết trắng, thì sẽ hiện lên một dấu chân trên nền tuyết trắng đó.
Lòng ngực của Tô Tố tựa vào tấm lưng rộng lớn của anh ấy, trong lòng cảm thấy thật yên bình.
"Tiêu Lăng......"
"Hử?"
"Cái cảm giác anh cõng em…... thật tuyệt vời."
Tiêu Lăng cười hỏi tiếp, "Tuyệt vời chỗ nào?"
"Có một cảm giác thật an tâm, bờ vai của anh rộng lớn lắm, uhm...... trong vô giác khiến cho người ta cảm giác như nhớ về cha của mình vậy"
Khuôn mặt Tiêu Lăng bỗng chút tối xầm lại, "Cha à?"
Tô Tố không nhìn thấy được sắc mặt của Tiêu Lăng, liền cười và chồm vào vai anh nói, "Đúng vậy, lúc em còn nhỏ thì thấy một số người cha cõng con trên lưng, những hình ảnh đó không cần quá ấm áp lắm đâu. Anh nói xem cha của em là người như thế nào, còn mẹ em thì nói ông ta là một đại anh hùng, em thấy tình cảm của mẹ và cha em rất là tốt, nếu là như vậy, tại sao mẹ mất đi nhiều năm rồi mà cha vẫn không đến tìm? Mẹ còn nói, cha em không cần mẹ nữa, hoặc là cha cũng giống như mẹ, đã không còn sống trên đời này nữa?"
Tiêu Lăng bỗng đứng sựng lại, ôm chặt cái đùi cong của Tô Tố trên lưng, nói giọng nhỏ nhẹ, "không phải vậy đâu, ba em chắc chắn là đang tìm em khắp nơi đấy, chỉ là nhất thời chưa tìm được em mà thôi, em đừng bỏ cuộc nha, theo như bức thư của mẹ em để lại, thì cha em là một người đàn ông rất tốt, và chắc chắn ông ta cũng là một người cha tốt đấy, chỉ cần chúng ta có hy vọng thì sẽ không bỏ cuộc, sẽ có một ngày được gặp mặt thôi."
"Sẽ gặp lại sao?"
"Nhất định sẽ gặp được thôi" Tiêu Lăng vừa đi vừa nói, "Chờ đến khi hôn lễ của chúng ta được cử hành xong, anh sẽ cùng em đi đến viếng phần mộ của mẹ, nói cho mẹ biết rằng tất cả những điều em trải qua đều rất tốt đẹp."
Tô Tố trong lòng rất cảm động, "Dạ"
Hai người không nói nữa, nhưng ngược lại cũng không cảm thấy ngượng ngùng, trên thân thể của cả hai đang lưu chuyển một dòng hơi ấm áp và điềm đạm.
Theo như đó mà nói thì lộ trình trở về cần phải tốn nửa giờ ngồi xe.
Nếu đi bộ thì phải tốn ít nhất hai giờ, Tiêu Lăng đã cõng Tô Tố đi hơn nửa tiếng đồng hồ, nhưng vẫn không có ý định buông cô ấy xuống.
Ngược lại Tô Tố lại không chịu được.
"Tiêu Lăng, anh mau bỏ em xuống đi."
"Không thả"
"Anh không mệt sao?" Tô Tố hoài nghi nhìn Tiêu Lăng, trên đầu anh vẫn chưa có hạt mồ hôi nào, nhưng hô hấp đã có chút hỗn loạn, Tô Tố giãy dụa đòi leo xuống, ngược lại Tiêu Lăng lại ôm chặt các đùi cong trên lưng, "Bà Tiêu, đừng lộn xộn."
"Em muốn bước xuống."
"Không được, anh muốn cõng em về tới nhà luôn "
"Anh không mệt sao?"
Mệt
Đương nhiên mệt
Nhưng Tiêu Lăng nghĩ đến hình ảnh đã xảy ra vài tháng trước, anh đã ép Tô Tố từ phi trường đi bộ về tới Cẩm viên, bắt đầu từ đêm tối hôm nay đi bộ về đến nhà cũng đã là ba giờ sáng hôm sau rồi, hơn năm tiếng đồng hồ, lúc đó là mùa hè, là thời điểm nóng nhất, chỉ cần động nhẹ là cũng đổ mồ hôi rồi, nhưng anh lại ép cô đến như vậy.
Tuy rằng trong khoảng thời gian này hai người đều không còn nhớ đến chuyện cũ, cũng không còn nhắc tới nữa, nhưng trong lòng Tiêu Lăng vẫn cảm thấy rất áy náy.
"Tô Tố, lần trước anh đã để cho em đi hết đoạn đường rất dài, lần này thì anh sẽ cõng em đi hết đoạn đường đó, coi như bù đắp lại chuyện day dứt trong lòng anh."
Tô Tố cảm thấy sửng sờ.
Tiêu Lăng lần này nhắc lại chuyện cũ, thì bỗng hình ảnh của chuyện cũ lại hiện rõ trong đầu cô.
Tô Tố nhếch miệng, có chút tủi thân, "Tiêu Lăng lúc đó em thật sự hận chết anh đi được, lúc đó là nửa đêm, anh không sợ em xảy ra chuyện không may gì sao"
"Sợ chứ, đương nhiên là sợ em xảy ra chuyện rồi cho nên anh mới lái xe ở phía sau theo dõi em."
Tô Tố bỗng chốc kinh ngạc.
"Anh theo em à?" Sao cô không phát hiện ra thế
"Đương nhiên, anh thấy có người dừng xe đến gần bắt chuyện với em nữa."
Tô Tố e thẹn lắc đầu, "Đâu có bắt chuyện đâu, người ta thấy một người con gái như em ở trên đường thật đáng thương, định cho em đi nhờ, trên xe của người đó còn có chở bạn gái nữa. Hơn nữa, em cũng chẳng lên xe của người ta, anh nói anh theo dõi em à, anh theo dõi đến đâu rồi? Nhưng khi em về tới Cẩm Viên thì thấy anh rõ ràng đã ở đó rồi mà."
"Sau khi em đến nội thành rồi thì anh đi đường vòng về nhà đấy."
Thì ra là như vậy
Tô Tố ôm lấy cổ Tiêu Lăng, thở dài nói, "Lúc đó nếu chúng ta đem chuyện ra nói rõ ràng, không giấu diếm đối phương, thì sẽ không có nhiều sự hiểu lầm chó chết này, Tiêu Lăng, sau này bất cứ chuyện gì cũng không được giấu diếm em, có nghe chưa"
Tiêu Lăng lòng đầy cảm xúc.
Lúc đó rõ ràng có hiểu lầm, nhưng lại không nói ra, nên đã tạo ra nhiều hậu quả xảy ra.
Tiêu Lăng bỗng nghĩ tới Diệp Lạc.
Bây giờ sự việc anh giấu diếm cô...... chỉ còn chuyện của Diệp Lạc thôi.
Tuy rằng đã làm giấy kết hôn rồi, nhưng Tiêu Lăng vẫn không dám cá cược, ngộ nhỡ bộc lộ hết sự thật với Tô Tố rồi, trong lòng cô nếu để ý đến chuyện đó, thì sẽ ảnh hưởng đến lễ kết hôn, vả lại Diệp Lạc cũng đã nói rõ là không đến tham gia hôn lễ của anh ta mà.
Cho nên, không nên gây rắc rối thêm nữa.
Tiêu Lăng chần chừ gật đầu, "Tô Tố, đợi đến khi kết thúc hôn lễ, anh có một chuyện muốn nói với em"
Trong lòng Tô Tố có chút lo lắng
Giác quan thứ sau của phụ nữ rất nhạy cảm, phản ứng đầu tiên của cô chính là việc Tiêu Lăng sẽ bộc lộ về chuyện của Tiêu Diệp Lạc với cô.
Cô gật đầu, " Được để kết thúc buổi hôn lễ, em cũng có chuyện muốn nói với anh "
/937
|