Tô Tố nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh.
Trong nhà vệ sinh có gương, cô cởi đồ ngủ ra, nhìn vào gương coi toàn thân 1 lần, thân thể trắng như ngọc, không có chút dấu hôn, cũng không hề có vết tích gì.
Tô Tố lập tức muốn xỉu.
Nếu làm rồi, cơ thể nhất định có dấu vết.
Tô Tố lấy khăn tắm bao bọc lại, cô mở rèm cửa sổ, ánh sáng mặt trời lập tức chiếu rọi cả phòng, Tô Tố kiểm tra thùng rác đầu tiên, thùng rác trống không, không hề có khăn giấy dùng qua, càng không có bao cao su.
Cô lại cẩn thận xem xét cả phòng lần nữa. Cũng không phát hiện bất kỳ dấu tích nào cho thấy có đàn ông đến qua.
Cho nên…
Tối qua là mơ, chỉ là mơ.
Không.
Không đúng.
Nếu là mơ.
Quần áo của cô là ai cởi?
Tô Tố càng nghĩ mặt càng trắng bệch, cô nhanh chóng vào tắm nước lạnh, mặc quần áo đàng hoàng, lập tức ra khỏi phòng, bên ngoài phòng vừa đúng có nhân viên đến đưa đồ ăn, nhìn thấy Tô Tố, lập tức chào hỏi, “A, Tô tiểu thư tỉnh rồi?”
Bước chân Tô Tố ngừng lại, “Cậu biết tôi?”
“Đúng vậy, tối qua cậu chủ của chúng tôi đưa cô về phòng, hôm qua Tô tiểu thư uống say, cậu chủ của chúng tôi sợ cô ngủ không thoải mái, cho nên kêu tôi giúp Tô tiểu thư tắm rửa, còn thay đồ ngủ, tối qua Tô tiểu thư ngủ có ngon không?”
Trái tim căng thẳng của Tô Tố thả lỏng.
Cô nhẹ nhàng hít 1 hơi.
Thì ra là vậy.
Sao cô có thể quên, khách sạn Tân Hải là của nhà Tôn Nguyên.
3 năm trước Tiêu Lăng từng nhắc đến điều này.
Nhưng toàn thân cô đau nhức… có thể là di chứng của việc uống rượu quá nhiều.
Nhân viên thấy Tô Tố đứng trước cửa không nhúc nhích, nhẹ giọng nói, “Tô tiểu thư, cậu chủ kêu chúng tôi chuẩn bị canh giải rượu, cô có muốn uống 1 chút không, dư vị rượu rất khó chịu.
“Được.”
Tô Tố mở cửa phòng lần nữa, nhân viên lập tức để canh giải rượu và đồ ăn sáng để trên bàn của phòng khách, “Tô tiểu thư từ từ dùng.”
“Được, cảm ơn.” Đột nhiên Tô Tố nhớ lại, kêu nhân viên lại, “Cậu chủ của các người đi rồi sao?”
“Vẫn chưa, tối qua cậu chủ ngủ ở khách sạn, bây giờ vẫn chưa dậy.”
Tô Tố gật đầu, “Phiền cô lát gặp Tôn Nguyên nói cậu ta 1 tiếng, nói là tôi có chuyện cần tìm, mời cậu ta qua đây 1 chuyến.”
“Được.”
…
Canh giải rượu thật ra là lê cắt nhỏ, dùng miếng vải vắt nước ra, sau đó đổ ra, nước ép lê có tác dụng giải rượu, đương nhiên, cũng có cách khác để tỉnh rượu, ví dụ như cắt lát nhỏ bắp cải, thêm giấm và đường ướp 10 phút, cái này ăn cũng tỉnh rượu, nhưng hiển nhiên là mùi vị không dễ ăn.
Tô Tố nhấp 1 miếng nước ép lê, trong lòng nghĩ, Tôn Nguyên nhìn to lớn vậy, nhưng tâm tư cũng khá tỉ mỉ.
Vậy mà còn biết giúp cô chuẩn bị canh giải rượu.
Tô Tố bắt đầu ăn sáng.
Kí ức của Tô Tố như bị mở ra.
Cô vẫn nhớ rõ, 3 năm trước là lần đầu cô gặp Tiêu Lăng ở khách sạn Tân Hải, đó là lúc cô mới sống lại trên cơ thể này, còn đang nghĩ cách giành quyền nuôi con từ Tô Đại Khuê.
Lần đó cô và Tiêu Lăng **, sáng ngày thứ hai cũng ăn bánh bao thịt cua.
Cùng món ăn, cùng địa điểm.
Tô Tố gắp 1 cái bánh bao ăn từng miếng nhỏ, để vị cũng y hệt.
“Quá trùng hợp rồi…”
Quả thực quá trùng hợp, đến cô cũng không nghĩ đến, khách sạn mà công ty đặt cho cô lại là Tân Hải.
Tô Tố mới ăn hai miếng, tiếng chuông cửa vang lên.
Tô Tố đứng dậy mở cửa, trước cửa là Tôn Nguyên.
“Chị dâu, lâu quá không gặp.”
“Cũng lâu rồi.” Tô Tố né qua 1 bên, thản nhiên nói, “Vào đi, ăn sáng chưa, chưa ăn thì cùng ăn 1 chút?”
“Không, em đợi xuống dưới ăn luôn.” Tôn Nguyên ho nhẹ 1 tiếng, “Chị dâu chị tìm em có việc gì sao?”
Đương nhiên có.
Mắt Tô Tố yên lặng nhìn Tôn Nguyên.
Ánh mắt của cô rất bình thản, thậm có thể nói là bình tĩnh, mang 1 sức ép, Tôn Nguyên bị nhìn đến nổi da gà, 3 năm không gặp, chị dâu công lực lại tăng thêm, anh lại ho 1 tiếng, “Chị, chị dâu, tại sao chị nhìn em bằng ánh mắt đó…”
Như là anh đã làm sai chuyện động trời.
“Chuyện tôi về đây cậu đã nói Tiêu Lăng biết chưa.”
Tôn Nguyên lắc đầu như cái trống lắc, “Chưa chưa, chị không đồng ý em đâu dám nói.”
Tô Tố dựa vào sofa, híp mắt nhìn Tôn Nguyên, như đang đánh giá lời cậu ta nói có phải là thật. Da đầu Tôn Nguyên tê cứng, “Chị dâu, em thật sự không nói, tối qua khi đưa chị về khách sạn đã rất trễ rồi, chính em cũng mệt muốn chết, với lại Tiểu Hy cũng uống say, ói đều tùm lum, em bận chăm sóc cô ấy, cả đêm cũng không ngủ ngon, mới nãy mới từ giường lết dậy, nghe nói chị muốn gặp em, em gấp gáp chạy qua đây, làm sao có thời gian thông báo cho đại ca.”
“Ừ.” Tô Tố thu ánh nhìn lại, “Đừng nói anh ta biết nếu không … tôi bảo đảm cậu không thể theo đuổi được Tiểu Hy.”
Tôn Nguyên, “...”
Uy hiếp.
Uy hiếp trắng trợn.
Mắt anh bay đi, “Vậy chị dâu, không có chuyện em đi trước.”
“Đợi tí.”
Tôn Nguyên chưa kịp rời đi, đã nghe Tô Tố gọi lại, lập tức kêu khổ bộ dạng cực khổ quay lại, “Chị dâu, chị còn có gì cần căn dặn ạ?”
“Còn chưa xin lỗi cậu, cảm ơn cậu tối qua kêu người chăm sóc tôi.”
Tôn Nguyên đột nhiên nhìn Tô Tố bằng ánh mắt lạ lùng, nhanh chóng xua tay, “Không cần không cần, là em nên làm.”
Tô Tố nhíu mày, “Tôi và Tiêu Lăng đã ly hôn, đừng kêu tôi là chị dâu.”
“Hả, vậy kêu chị Tô nhé, dù cho chị đã ly hôn với đại ca, nhưng cũng là bạn thân của Tiểu Hy, em tìm người chăm sóc chị cũng là nên làm.”
Chị Tô.
Miệng Tô Tố giật giật.
Năm nay cô mới 25 tuổi, cô nhớ Tôn Nguyên hình như nhỏ hơn Tiêu Lăng 1 tuổi, Tiêu Lăng năm nay 32, Tôn Nguyên 31, kêu cô bằng chị?
Cô lắc lắc đầu không muốn nói tiếp nữa, “Cậu bận thì đi đi.”
Tôn Nguyên như được ban ân đức, nhanh chóng chạy đi.
Chạy đến cửa, đột nhiên cậu quay lại, “Đúng rồi chị...à chị Tô, chị không cần lo Lãnh Mạc sẽ nói cho đại ca biết, Lãnh Mạc không phải là người nhiều chuyện, được rồi, em nói xong rồi, em đi đây.”
Tô Tố gật đầu, Tôn Nguyên lập tức mở cửa phòng, chạy xa.
Tôn Nguyên như sợ Tô Tố phát hiện, chạy 1 bước quay đầu 3 lần, để chắc chắn là Tô Tố không đuổi theo, mới nhanh chóng trốn vào căn phòng kế bên Tô Tố, trong phòng, Tiêu Lăng 1 thân sơ mi trắng, quần đen dài, không lộ chút ý cười nhìn còn uy nghiêm hơn 3 năm trước, càng khiến người ngoài không dám lại gần.
Tôn Nguyên nhìn thấy anh, khoa trương vỗ vỗ ngực.
“Đại ca, đại ca, không được rồi, bây giờ chị dâu rất khác trước kia, ánh mắt sắc bén như chim ưng vậy, khí chất cũng cường đại đến không chịu nổi, xém chút nữa là em chịu không nổi áp lực, anh nói đi anh cũng thật là, tối qua anh làm việc không phải rất cẩn thận sao, bây giờ đỡ là đã bị làm cho hồ đồ.”
Trong nhà vệ sinh có gương, cô cởi đồ ngủ ra, nhìn vào gương coi toàn thân 1 lần, thân thể trắng như ngọc, không có chút dấu hôn, cũng không hề có vết tích gì.
Tô Tố lập tức muốn xỉu.
Nếu làm rồi, cơ thể nhất định có dấu vết.
Tô Tố lấy khăn tắm bao bọc lại, cô mở rèm cửa sổ, ánh sáng mặt trời lập tức chiếu rọi cả phòng, Tô Tố kiểm tra thùng rác đầu tiên, thùng rác trống không, không hề có khăn giấy dùng qua, càng không có bao cao su.
Cô lại cẩn thận xem xét cả phòng lần nữa. Cũng không phát hiện bất kỳ dấu tích nào cho thấy có đàn ông đến qua.
Cho nên…
Tối qua là mơ, chỉ là mơ.
Không.
Không đúng.
Nếu là mơ.
Quần áo của cô là ai cởi?
Tô Tố càng nghĩ mặt càng trắng bệch, cô nhanh chóng vào tắm nước lạnh, mặc quần áo đàng hoàng, lập tức ra khỏi phòng, bên ngoài phòng vừa đúng có nhân viên đến đưa đồ ăn, nhìn thấy Tô Tố, lập tức chào hỏi, “A, Tô tiểu thư tỉnh rồi?”
Bước chân Tô Tố ngừng lại, “Cậu biết tôi?”
“Đúng vậy, tối qua cậu chủ của chúng tôi đưa cô về phòng, hôm qua Tô tiểu thư uống say, cậu chủ của chúng tôi sợ cô ngủ không thoải mái, cho nên kêu tôi giúp Tô tiểu thư tắm rửa, còn thay đồ ngủ, tối qua Tô tiểu thư ngủ có ngon không?”
Trái tim căng thẳng của Tô Tố thả lỏng.
Cô nhẹ nhàng hít 1 hơi.
Thì ra là vậy.
Sao cô có thể quên, khách sạn Tân Hải là của nhà Tôn Nguyên.
3 năm trước Tiêu Lăng từng nhắc đến điều này.
Nhưng toàn thân cô đau nhức… có thể là di chứng của việc uống rượu quá nhiều.
Nhân viên thấy Tô Tố đứng trước cửa không nhúc nhích, nhẹ giọng nói, “Tô tiểu thư, cậu chủ kêu chúng tôi chuẩn bị canh giải rượu, cô có muốn uống 1 chút không, dư vị rượu rất khó chịu.
“Được.”
Tô Tố mở cửa phòng lần nữa, nhân viên lập tức để canh giải rượu và đồ ăn sáng để trên bàn của phòng khách, “Tô tiểu thư từ từ dùng.”
“Được, cảm ơn.” Đột nhiên Tô Tố nhớ lại, kêu nhân viên lại, “Cậu chủ của các người đi rồi sao?”
“Vẫn chưa, tối qua cậu chủ ngủ ở khách sạn, bây giờ vẫn chưa dậy.”
Tô Tố gật đầu, “Phiền cô lát gặp Tôn Nguyên nói cậu ta 1 tiếng, nói là tôi có chuyện cần tìm, mời cậu ta qua đây 1 chuyến.”
“Được.”
…
Canh giải rượu thật ra là lê cắt nhỏ, dùng miếng vải vắt nước ra, sau đó đổ ra, nước ép lê có tác dụng giải rượu, đương nhiên, cũng có cách khác để tỉnh rượu, ví dụ như cắt lát nhỏ bắp cải, thêm giấm và đường ướp 10 phút, cái này ăn cũng tỉnh rượu, nhưng hiển nhiên là mùi vị không dễ ăn.
Tô Tố nhấp 1 miếng nước ép lê, trong lòng nghĩ, Tôn Nguyên nhìn to lớn vậy, nhưng tâm tư cũng khá tỉ mỉ.
Vậy mà còn biết giúp cô chuẩn bị canh giải rượu.
Tô Tố bắt đầu ăn sáng.
Kí ức của Tô Tố như bị mở ra.
Cô vẫn nhớ rõ, 3 năm trước là lần đầu cô gặp Tiêu Lăng ở khách sạn Tân Hải, đó là lúc cô mới sống lại trên cơ thể này, còn đang nghĩ cách giành quyền nuôi con từ Tô Đại Khuê.
Lần đó cô và Tiêu Lăng **, sáng ngày thứ hai cũng ăn bánh bao thịt cua.
Cùng món ăn, cùng địa điểm.
Tô Tố gắp 1 cái bánh bao ăn từng miếng nhỏ, để vị cũng y hệt.
“Quá trùng hợp rồi…”
Quả thực quá trùng hợp, đến cô cũng không nghĩ đến, khách sạn mà công ty đặt cho cô lại là Tân Hải.
Tô Tố mới ăn hai miếng, tiếng chuông cửa vang lên.
Tô Tố đứng dậy mở cửa, trước cửa là Tôn Nguyên.
“Chị dâu, lâu quá không gặp.”
“Cũng lâu rồi.” Tô Tố né qua 1 bên, thản nhiên nói, “Vào đi, ăn sáng chưa, chưa ăn thì cùng ăn 1 chút?”
“Không, em đợi xuống dưới ăn luôn.” Tôn Nguyên ho nhẹ 1 tiếng, “Chị dâu chị tìm em có việc gì sao?”
Đương nhiên có.
Mắt Tô Tố yên lặng nhìn Tôn Nguyên.
Ánh mắt của cô rất bình thản, thậm có thể nói là bình tĩnh, mang 1 sức ép, Tôn Nguyên bị nhìn đến nổi da gà, 3 năm không gặp, chị dâu công lực lại tăng thêm, anh lại ho 1 tiếng, “Chị, chị dâu, tại sao chị nhìn em bằng ánh mắt đó…”
Như là anh đã làm sai chuyện động trời.
“Chuyện tôi về đây cậu đã nói Tiêu Lăng biết chưa.”
Tôn Nguyên lắc đầu như cái trống lắc, “Chưa chưa, chị không đồng ý em đâu dám nói.”
Tô Tố dựa vào sofa, híp mắt nhìn Tôn Nguyên, như đang đánh giá lời cậu ta nói có phải là thật. Da đầu Tôn Nguyên tê cứng, “Chị dâu, em thật sự không nói, tối qua khi đưa chị về khách sạn đã rất trễ rồi, chính em cũng mệt muốn chết, với lại Tiểu Hy cũng uống say, ói đều tùm lum, em bận chăm sóc cô ấy, cả đêm cũng không ngủ ngon, mới nãy mới từ giường lết dậy, nghe nói chị muốn gặp em, em gấp gáp chạy qua đây, làm sao có thời gian thông báo cho đại ca.”
“Ừ.” Tô Tố thu ánh nhìn lại, “Đừng nói anh ta biết nếu không … tôi bảo đảm cậu không thể theo đuổi được Tiểu Hy.”
Tôn Nguyên, “...”
Uy hiếp.
Uy hiếp trắng trợn.
Mắt anh bay đi, “Vậy chị dâu, không có chuyện em đi trước.”
“Đợi tí.”
Tôn Nguyên chưa kịp rời đi, đã nghe Tô Tố gọi lại, lập tức kêu khổ bộ dạng cực khổ quay lại, “Chị dâu, chị còn có gì cần căn dặn ạ?”
“Còn chưa xin lỗi cậu, cảm ơn cậu tối qua kêu người chăm sóc tôi.”
Tôn Nguyên đột nhiên nhìn Tô Tố bằng ánh mắt lạ lùng, nhanh chóng xua tay, “Không cần không cần, là em nên làm.”
Tô Tố nhíu mày, “Tôi và Tiêu Lăng đã ly hôn, đừng kêu tôi là chị dâu.”
“Hả, vậy kêu chị Tô nhé, dù cho chị đã ly hôn với đại ca, nhưng cũng là bạn thân của Tiểu Hy, em tìm người chăm sóc chị cũng là nên làm.”
Chị Tô.
Miệng Tô Tố giật giật.
Năm nay cô mới 25 tuổi, cô nhớ Tôn Nguyên hình như nhỏ hơn Tiêu Lăng 1 tuổi, Tiêu Lăng năm nay 32, Tôn Nguyên 31, kêu cô bằng chị?
Cô lắc lắc đầu không muốn nói tiếp nữa, “Cậu bận thì đi đi.”
Tôn Nguyên như được ban ân đức, nhanh chóng chạy đi.
Chạy đến cửa, đột nhiên cậu quay lại, “Đúng rồi chị...à chị Tô, chị không cần lo Lãnh Mạc sẽ nói cho đại ca biết, Lãnh Mạc không phải là người nhiều chuyện, được rồi, em nói xong rồi, em đi đây.”
Tô Tố gật đầu, Tôn Nguyên lập tức mở cửa phòng, chạy xa.
Tôn Nguyên như sợ Tô Tố phát hiện, chạy 1 bước quay đầu 3 lần, để chắc chắn là Tô Tố không đuổi theo, mới nhanh chóng trốn vào căn phòng kế bên Tô Tố, trong phòng, Tiêu Lăng 1 thân sơ mi trắng, quần đen dài, không lộ chút ý cười nhìn còn uy nghiêm hơn 3 năm trước, càng khiến người ngoài không dám lại gần.
Tôn Nguyên nhìn thấy anh, khoa trương vỗ vỗ ngực.
“Đại ca, đại ca, không được rồi, bây giờ chị dâu rất khác trước kia, ánh mắt sắc bén như chim ưng vậy, khí chất cũng cường đại đến không chịu nổi, xém chút nữa là em chịu không nổi áp lực, anh nói đi anh cũng thật là, tối qua anh làm việc không phải rất cẩn thận sao, bây giờ đỡ là đã bị làm cho hồ đồ.”
/937
|