Tiêu lăng nhún vai, vỗ vỗ nhẹ cái chỗ đang nhô lên kia, anh thở dài, “Đừng vội, nóng vội không ăn được đậu phụ nóng đâu!”
Tô Tố nằm trên giường không động đậy, nhịp thở đều đặn!
Tiêu Lăng đưa tay nắm lấy bàn tay thò ra ngoài của Tô Tố, tối qua rốt cục uống bao nhiêu rượu mà bây giờ ngủ lăn ra như thế!
Người phụ nữ này, tửu lượng không bao nhiêu mà dám uống nhiều thế!
Tiêu Lăng ngồi xuống bên đầu giường, anh cứ thế ngắm nhìn Tô Tố đang ngủ say sưa.
……
Cùng lúc đó!
Ở trong tứ hợp viện của Tô gia ở Kinh thành!
Bạch Linh lại một lần nữa xuất hiện trong tầng hầm tối om, cô bật đèn tầng hầm, con mắt của người đàn ông nằm trên giường sắt hơi động đậy và rồi lại quay về tư thế xác chết như lúc trước! Tiếng giầy cao gót ‘cộp cộp cộp’ kêu lên và cứ kéo dài đến bên giường sắt mới chịu thôi.
Trong 3 năm, Bạch Linh đã thành công biến đổi từ một đóa hoa trắng yếu ớt thành một bông hoa đen gai góc, cô mặc cả một bộ đồ màu đen kịt, từ một mái tóc đen thuần không gì đặc sắc bị cô làm xoăn thành lọn to, thân hình cô cũng chẳng gầy guộc như 3 năm trước nữa, dưới chiếc áo ngắn tay màu đen kia lộ ra một cánh tay rắn chắc, như tràn đầy sự đột phá! Ánh mắt của cô cũng không còn giả vờ vô tội và ngây thơ như lúc trước, mà trong đó có chút dã, có chút cay, có chút độc! Nhìn đã thấy cô là người phụ nữ khó để người khác lại gần!
Lúc này trong tay Bạch Linh cầm một chiếc roi da dài, cô cầm chiếc roi da thọc thọc vào người của gã đàn ông tên Mạc Tầm đang nằm như chết trên giường sắt, lạnh lùng nói, “Dậy!”
Mạc Tầm thư thả mở mí mắt, liếc nhìn Bạch Linh, ánh nhìn đó rất vô hồn!
Khóe miệng Bạch Linh nhếch lên, cô cười khểnh, chiếc roi da trong tay cô đưa lên đưa xuống, “Còn không chịu dậy, roi trong tay tôi sẽ được nện lên người anh đấy!”
Mạc Tầm làm như không nghe thấy gì, anh lại nhắm mắt lại!
3 năm rồi!
Anh đã bị nhốt ở cái tầng hầm chật hẹp tối tăm này đã 3 năm rồi!
Nếu như không phải người đưa cơm mỗi ngày nói cho anh biết về thời gian, anh còn không biết mình đã trải qua 3 năm ở cái chỗ này!
3 năm nay, vì muốn anh không bị teo cơ, Bạch Linh thi thoảng cởi dây xích sắt trên giường, để cho anh có thể hoạt động đôi chút, nhưng cũng chỉ được có vậy, nơi anh có thể hoạt động chỉ là căn hầm nhỏ bé này, ngoài ra không gì khác! Mọi cách để bỏ trốn anh đều đã thử rồi.
Nhưng....
Nhà Tổ của Tô gia như một cái lồng bằng sắt, hoàn toàn không thể trốn thoát!
Mỗi lần chạy trốn, sau khi quay lại phải đối mặt với những trận đòn cay nghiệt của Bạch Linh! Mạc Tầm đã tuyệt vọng rồi, anh thật sự đã tuyệt vọng!
“Mạc Tầm, đứng dậy cho tôi!”
“Bạch Linh.....” Đã lâu anh không khai giọng, nên khi Mạc Tầm vừa mở miệng nói, âm thanh của anh hơi lạc đi, “Có bản lĩnh thì giết tôi đi!”
Anh bây giờ sống không bằng chết!
Bạch Linh nhìn vết thương hằn sâu trên cổ tay trái của anh, cô cười lạnh, “Muốn chết? Nằm mơ!”
Mạc Tầm cảm thấy vô cùng bi ai, nhắm mắt lại. Anh đã tranh thủ lúc người đưa cơm không để ý, giấu đi bát ăn cơm, đợi người khác đi khỏi, anh đập bát để lấy mảnh vỡ dùng để cứa cổ tay tự sát. Anh cứa rất sâu, xem chừng đã quyết tâm tìm đường chết nhưng....Anh vẫn không chết!
Sau khi tỉnh dậy, anh vẫn nằm trên chiếc giường sắt trong cái hầm nhỏ bé này!
Việc Truyền dịch cũng được làm ở đây!
Anh đã thử tuyệt thực, không ăn không uống, nhưng Bạch Linh sẽ cho người tiêm chất dinh dưỡng cho anh, còn cho người ép anh uống nước!
Thậm chí!
Cái người lúc trước mang cơm cho anh vì đã vô ý để ‘quên’ một cái bát ở chỗ anh mà bị áp giải đến tầng hầm, ngay trước mặt anh, Bạch Linh không nể những lời van xin tha thứ, cô găm một viên kẹo ngang đầu anh ta!
Từ sau lúc đó, toàn bộ bát đĩa của anh đều đổi thành đồ gỗ!
Hộp cơm bằng gỗ! Muỗng gỗ, dĩa cũng bằng gỗ!
Nhớ lại những chuyện đó, Mạc tầm lại cảm thấy tuyệt vọng!
Bây giờ đối với anh, chết cũng là một thứ quá sa xỉ.
“Bạch Linh.....rốt cục cô muốn thế nào, nói toẹt ra đi.”
“Tôi muốn thế nào? Lần này tôi đem cho anh hai tin, một tin tốt, một tin xấu, xin hỏi anh muốn nghe tin nào trước?”
Mạc Tầm nằm trên giường bất động.
Giờ đây đối với anh còn có sự khác biệt giữa tin tốt và tin xấu sao!
Bạch Linh ghét nhất là thấy Mạc Tầm nằm bất động như chết vậy, cô túm lấy cổ áo anh, vực dậy. Tức khắc những xiềng xích trên tứ chi anh kêu lên vang vọng, 3 năm nay, Mạc Tầm đã gầy đến da bọc xương không thành hình người, Bạch Linh thì ngày nào cũng luyện tập. Thể chất cô tốt lên rất nhiều, một cái túm cổ áo này mà cô có thể kéo cả người Mạc Tầm tới trước mặt mình!
Bạch Linh hung hăng khít chặt cổ anh lại, cắn răng nghiến lợi nói, “Đừng có tỏ ra cái vẻ nửa chết nửa sống như thế! Mạc Tầm, tôi cảnh cáo anh! Anh không chết được đâu! Cũng đừng nghĩ chuyện đi tìm cái chết, nếu còn có lần sau, tôi sẽ chặt đứt tứ chi của anh, cho anh muốn sống không được muốn chết không xong!”
Mí mắt Mạc Tầm hơi rung rung.
Bạch Linh sau khi thấy động thái của anh, cô hài lòng rồi quăng anh trở lại giường. Tiếng xích đập vào chiếc giường sắt tạo ra một tạp âm chói tai, Bạch Linh đứng khoanh tay trước ngực, cô nhìn anh lạnh lùng nói, “Tôi sẽ nói tin xấu trước. Mạc Oanh Oanh mắc bệnh AIDS..... nó chết hôm qua rồi!”
Trên mặt Mạc Tầm..... không có chút đau buồn.
Anh nhẹ ngoắc khóe miệng cười, “Chết rồi.....cũng tốt!”
Bây giờ đối với gia đình anh, chết mới là cách giải thoát tốt nhất, còn tốt hơn ở trong ngục chịu tù chịu tội.
Cách đây hai năm 6 tháng trước, mẹ anh vì không chịu được sự nhục nhã khi ở tù nên đã tự đập đầu vào tường tự sát rồi!
Bố anh, Mạc Đào cũng vì mỗi ngày đều bị đánh đập trong tù nên hai năm trước đã chết trong đó rồi! Bây giờ Oanh Oanh cũng đi rồi!
Tốt quá!
Mạc Tầm vô cùng ngưỡng mộ người nhà của anh có thể tự quyết định được sự sống chết của bản thân!
“Mạc Tầm, anh không đau buồn sao?”
“Bọn họ đã được giải thoát, đáng nhẽ tôi phải ngưỡng mộ họ mới đúng chứ!”
Ánh nhìn của Bạch Linh đột nhiên hiện sự hung ác, roi trong tay cô đưa lên rồi quất xuống.
“Chát——”
Tiếng roi da quật mạnh lên da thịt, sắc mặt Mạc Tầm trắng bệch đi, anh nắm chặt nắm đấm, rên khẽ.
“Mạc Tầm, tôi cảnh cáo anh, ai chết cũng được nhưng anh không được chết, cho dù tôi có phải đuổi đến cửa diêm la, cũng phải mang được anh quay lại! Bây giờ lấy roi quật anh cũng không thấy đau nữa phải không! Đến người nhà chết hết cũng không làm anh bận lòng nữa đúng không! Được, nếu vậy tôi sẽ nói cho anh tin tốt còn lại! Chuyện này đối với anh cũng là chuyện tốt đấy!” Bạch Linh sát lại bên Mạc Tầm, nói khẽ, “Quên không nói cho anh hay, ngày hôm qua Tô Tố yêu quý của anh vừa bay về từ Mỹ, ha ha——những kẻ đã làm tôi tổn thương nay đã chịu báo ứng hết rồi, chỉ còn lại cô ta——Mạc Tầm, anh nói tôi phải dằn vặt cô ta thế nào đây? Hay là thế này, tôi sẽ rạch mặt cô ta trước, sau đó kiếm mấy thằng đàn ông đến làm nhục cô ta! Sau đó dùng thanh sắt nóng, in từng dấu, từng dấu lên người cô ta, tôi muốn làm cho cô ta tan hoang từ trong ra ngoài! Để xem đến lúc đó đám đàn ông các anh có còn mê muội theo đuổi cô ta nữa không!”
Nhắc đến Tô Tố, cuối cùng Mạc Tầm cũng có phản ứng, anh nghe thấy lời nói hèn bẩn của Bạch Linh, mí mắt nháy liên tục, anh mở trừng mắt, “Bạch Linh! Cô là con ác phụ! Cô cứ thử động vào Tô Tố xem, tôi có đồng quy vi tận (chết chung), hay có thành ma cũng không buông tha cho cô đâu!
Tô Tố nằm trên giường không động đậy, nhịp thở đều đặn!
Tiêu Lăng đưa tay nắm lấy bàn tay thò ra ngoài của Tô Tố, tối qua rốt cục uống bao nhiêu rượu mà bây giờ ngủ lăn ra như thế!
Người phụ nữ này, tửu lượng không bao nhiêu mà dám uống nhiều thế!
Tiêu Lăng ngồi xuống bên đầu giường, anh cứ thế ngắm nhìn Tô Tố đang ngủ say sưa.
……
Cùng lúc đó!
Ở trong tứ hợp viện của Tô gia ở Kinh thành!
Bạch Linh lại một lần nữa xuất hiện trong tầng hầm tối om, cô bật đèn tầng hầm, con mắt của người đàn ông nằm trên giường sắt hơi động đậy và rồi lại quay về tư thế xác chết như lúc trước! Tiếng giầy cao gót ‘cộp cộp cộp’ kêu lên và cứ kéo dài đến bên giường sắt mới chịu thôi.
Trong 3 năm, Bạch Linh đã thành công biến đổi từ một đóa hoa trắng yếu ớt thành một bông hoa đen gai góc, cô mặc cả một bộ đồ màu đen kịt, từ một mái tóc đen thuần không gì đặc sắc bị cô làm xoăn thành lọn to, thân hình cô cũng chẳng gầy guộc như 3 năm trước nữa, dưới chiếc áo ngắn tay màu đen kia lộ ra một cánh tay rắn chắc, như tràn đầy sự đột phá! Ánh mắt của cô cũng không còn giả vờ vô tội và ngây thơ như lúc trước, mà trong đó có chút dã, có chút cay, có chút độc! Nhìn đã thấy cô là người phụ nữ khó để người khác lại gần!
Lúc này trong tay Bạch Linh cầm một chiếc roi da dài, cô cầm chiếc roi da thọc thọc vào người của gã đàn ông tên Mạc Tầm đang nằm như chết trên giường sắt, lạnh lùng nói, “Dậy!”
Mạc Tầm thư thả mở mí mắt, liếc nhìn Bạch Linh, ánh nhìn đó rất vô hồn!
Khóe miệng Bạch Linh nhếch lên, cô cười khểnh, chiếc roi da trong tay cô đưa lên đưa xuống, “Còn không chịu dậy, roi trong tay tôi sẽ được nện lên người anh đấy!”
Mạc Tầm làm như không nghe thấy gì, anh lại nhắm mắt lại!
3 năm rồi!
Anh đã bị nhốt ở cái tầng hầm chật hẹp tối tăm này đã 3 năm rồi!
Nếu như không phải người đưa cơm mỗi ngày nói cho anh biết về thời gian, anh còn không biết mình đã trải qua 3 năm ở cái chỗ này!
3 năm nay, vì muốn anh không bị teo cơ, Bạch Linh thi thoảng cởi dây xích sắt trên giường, để cho anh có thể hoạt động đôi chút, nhưng cũng chỉ được có vậy, nơi anh có thể hoạt động chỉ là căn hầm nhỏ bé này, ngoài ra không gì khác! Mọi cách để bỏ trốn anh đều đã thử rồi.
Nhưng....
Nhà Tổ của Tô gia như một cái lồng bằng sắt, hoàn toàn không thể trốn thoát!
Mỗi lần chạy trốn, sau khi quay lại phải đối mặt với những trận đòn cay nghiệt của Bạch Linh! Mạc Tầm đã tuyệt vọng rồi, anh thật sự đã tuyệt vọng!
“Mạc Tầm, đứng dậy cho tôi!”
“Bạch Linh.....” Đã lâu anh không khai giọng, nên khi Mạc Tầm vừa mở miệng nói, âm thanh của anh hơi lạc đi, “Có bản lĩnh thì giết tôi đi!”
Anh bây giờ sống không bằng chết!
Bạch Linh nhìn vết thương hằn sâu trên cổ tay trái của anh, cô cười lạnh, “Muốn chết? Nằm mơ!”
Mạc Tầm cảm thấy vô cùng bi ai, nhắm mắt lại. Anh đã tranh thủ lúc người đưa cơm không để ý, giấu đi bát ăn cơm, đợi người khác đi khỏi, anh đập bát để lấy mảnh vỡ dùng để cứa cổ tay tự sát. Anh cứa rất sâu, xem chừng đã quyết tâm tìm đường chết nhưng....Anh vẫn không chết!
Sau khi tỉnh dậy, anh vẫn nằm trên chiếc giường sắt trong cái hầm nhỏ bé này!
Việc Truyền dịch cũng được làm ở đây!
Anh đã thử tuyệt thực, không ăn không uống, nhưng Bạch Linh sẽ cho người tiêm chất dinh dưỡng cho anh, còn cho người ép anh uống nước!
Thậm chí!
Cái người lúc trước mang cơm cho anh vì đã vô ý để ‘quên’ một cái bát ở chỗ anh mà bị áp giải đến tầng hầm, ngay trước mặt anh, Bạch Linh không nể những lời van xin tha thứ, cô găm một viên kẹo ngang đầu anh ta!
Từ sau lúc đó, toàn bộ bát đĩa của anh đều đổi thành đồ gỗ!
Hộp cơm bằng gỗ! Muỗng gỗ, dĩa cũng bằng gỗ!
Nhớ lại những chuyện đó, Mạc tầm lại cảm thấy tuyệt vọng!
Bây giờ đối với anh, chết cũng là một thứ quá sa xỉ.
“Bạch Linh.....rốt cục cô muốn thế nào, nói toẹt ra đi.”
“Tôi muốn thế nào? Lần này tôi đem cho anh hai tin, một tin tốt, một tin xấu, xin hỏi anh muốn nghe tin nào trước?”
Mạc Tầm nằm trên giường bất động.
Giờ đây đối với anh còn có sự khác biệt giữa tin tốt và tin xấu sao!
Bạch Linh ghét nhất là thấy Mạc Tầm nằm bất động như chết vậy, cô túm lấy cổ áo anh, vực dậy. Tức khắc những xiềng xích trên tứ chi anh kêu lên vang vọng, 3 năm nay, Mạc Tầm đã gầy đến da bọc xương không thành hình người, Bạch Linh thì ngày nào cũng luyện tập. Thể chất cô tốt lên rất nhiều, một cái túm cổ áo này mà cô có thể kéo cả người Mạc Tầm tới trước mặt mình!
Bạch Linh hung hăng khít chặt cổ anh lại, cắn răng nghiến lợi nói, “Đừng có tỏ ra cái vẻ nửa chết nửa sống như thế! Mạc Tầm, tôi cảnh cáo anh! Anh không chết được đâu! Cũng đừng nghĩ chuyện đi tìm cái chết, nếu còn có lần sau, tôi sẽ chặt đứt tứ chi của anh, cho anh muốn sống không được muốn chết không xong!”
Mí mắt Mạc Tầm hơi rung rung.
Bạch Linh sau khi thấy động thái của anh, cô hài lòng rồi quăng anh trở lại giường. Tiếng xích đập vào chiếc giường sắt tạo ra một tạp âm chói tai, Bạch Linh đứng khoanh tay trước ngực, cô nhìn anh lạnh lùng nói, “Tôi sẽ nói tin xấu trước. Mạc Oanh Oanh mắc bệnh AIDS..... nó chết hôm qua rồi!”
Trên mặt Mạc Tầm..... không có chút đau buồn.
Anh nhẹ ngoắc khóe miệng cười, “Chết rồi.....cũng tốt!”
Bây giờ đối với gia đình anh, chết mới là cách giải thoát tốt nhất, còn tốt hơn ở trong ngục chịu tù chịu tội.
Cách đây hai năm 6 tháng trước, mẹ anh vì không chịu được sự nhục nhã khi ở tù nên đã tự đập đầu vào tường tự sát rồi!
Bố anh, Mạc Đào cũng vì mỗi ngày đều bị đánh đập trong tù nên hai năm trước đã chết trong đó rồi! Bây giờ Oanh Oanh cũng đi rồi!
Tốt quá!
Mạc Tầm vô cùng ngưỡng mộ người nhà của anh có thể tự quyết định được sự sống chết của bản thân!
“Mạc Tầm, anh không đau buồn sao?”
“Bọn họ đã được giải thoát, đáng nhẽ tôi phải ngưỡng mộ họ mới đúng chứ!”
Ánh nhìn của Bạch Linh đột nhiên hiện sự hung ác, roi trong tay cô đưa lên rồi quất xuống.
“Chát——”
Tiếng roi da quật mạnh lên da thịt, sắc mặt Mạc Tầm trắng bệch đi, anh nắm chặt nắm đấm, rên khẽ.
“Mạc Tầm, tôi cảnh cáo anh, ai chết cũng được nhưng anh không được chết, cho dù tôi có phải đuổi đến cửa diêm la, cũng phải mang được anh quay lại! Bây giờ lấy roi quật anh cũng không thấy đau nữa phải không! Đến người nhà chết hết cũng không làm anh bận lòng nữa đúng không! Được, nếu vậy tôi sẽ nói cho anh tin tốt còn lại! Chuyện này đối với anh cũng là chuyện tốt đấy!” Bạch Linh sát lại bên Mạc Tầm, nói khẽ, “Quên không nói cho anh hay, ngày hôm qua Tô Tố yêu quý của anh vừa bay về từ Mỹ, ha ha——những kẻ đã làm tôi tổn thương nay đã chịu báo ứng hết rồi, chỉ còn lại cô ta——Mạc Tầm, anh nói tôi phải dằn vặt cô ta thế nào đây? Hay là thế này, tôi sẽ rạch mặt cô ta trước, sau đó kiếm mấy thằng đàn ông đến làm nhục cô ta! Sau đó dùng thanh sắt nóng, in từng dấu, từng dấu lên người cô ta, tôi muốn làm cho cô ta tan hoang từ trong ra ngoài! Để xem đến lúc đó đám đàn ông các anh có còn mê muội theo đuổi cô ta nữa không!”
Nhắc đến Tô Tố, cuối cùng Mạc Tầm cũng có phản ứng, anh nghe thấy lời nói hèn bẩn của Bạch Linh, mí mắt nháy liên tục, anh mở trừng mắt, “Bạch Linh! Cô là con ác phụ! Cô cứ thử động vào Tô Tố xem, tôi có đồng quy vi tận (chết chung), hay có thành ma cũng không buông tha cho cô đâu!
/937
|