Tài xế không hề có ý định trả lời Tô Tố!
Tô Tố vừa dứt lời xe đã nhanh chóng tăng tốc!
Tô Tố bất ngờ không kịp chuẩn bị, xém chút đã bị ngã sấp về phía trước, nơi đây vẫn còn trong khu vực nội thành, bên ngoài không có ít người qua lại, Tô Tố định sẽ quay kính xe xuống để gọi người giúp nhưng kính xe đã bị tài xế khóa lại.
Xe càng lúc càng đi về khu vắng vẻ, Tô Tố trong lòng hoảng sợ vô cùng, lấy điện thoại ra định báo cảnh sát.
Gã tài xế đột nhiên quay đầu lại nhìn Tô Tố bằng ánh mắt đe dọa, Tô Tố vừa mở khóa điện thoại thì gã ta đã dừng xe ở một góc vắng vẻ, theo bản năng Tô Tố nhanh chóng định mở cửa xe chạy trốn, nhưng gã ta đã sớm có chuẩn bị, ngay khi Tô Tố vừa đặt tay lên tay cầm mở cửa thì thêm một gã đi tới, người cao to lực lưỡng, cơ bắp đầy mình, đầu trọc, nhìn rất lưu manh và hung hãn.
Gã ta trực tiếp mở cửa xe sau, dùng sức đẩy Tô Tố ngồi sát vào trong, mình thì đi vào xe ngồi kế.
Tài xế lần nữa khởi động xe, đi về nơi hẻo lánh.
Gã cơ bắp vừa vào xe đã hung hãn cướp lấy túi xách của Tô Tố.
Tô Tố không phản kháng, lấy bóp tiền đưa cho gã cơ bắp, “Nếu các ngươi muốn tiền thì tôi có thể đưa.”
Gã cơ bắp hừ lạnh một tiếng, dùng sức đẩy Tô Tố một cái, “Biết điều một chút!”
Gã ta lấy điện thoại di động của Tô Tố từ trong túi xách ra, ném ra ngoài cửa sổ rồi đóng túi xách lại!
Tô Tố lập tức cảm thấy sợ hãi!
Hiển nhiên......
Hai gã này không phải là muốn cướp tiền, vì nếu muốn cướp tiền thì sẽ nhanh chóng mở bóp tiền ra xem, nhưng mà……hắn nhìn cũng không thèm nhìn! Tô Tố nhớ lại mọi chuyện từ sau khi cô tan ca, không lẽ hai gã này cố tình giả làm tài xế taxi, giả bộ đậu gần đó để canh chừng cô, mục đích là vì muốn bắt cóc cô!
Cô vừa mới về nước nửa tháng, đâu có đắc tội với ai!
Trong đầu Tô Tố bỗng xuất hiện một người!
Tiêu Diệp Lạc?
Có phải là cô ấy không?
Người có động cơ nhất là Tiêu Diệp Lạc, huống hồ Tiêu Diệp Lạc biết là cô sẽ về nước……Lần này cô về nước còn ở lại tại Lão Trạch, không lẽ Tiêu Diệp Lạc nghĩ rằng lần này cô trở về sẽ lại bám lấy Tiêu Lăng nên làm như vậy?
Hay vì trong nửa tháng này cô đã đắc tội với không ít khách hàng?
Tô Tố nghĩ mãi cũng không nghĩ ra được!
Cô chỉ có thể cố gắng trấn tĩnh bản thân.
Cô thử dò xét gã tài xế, thật sự rất tương phản với gã cơ bắp, người thì gầy gầy nhỏ con, nhìn cũng khá ưng mắt, trông cũng có vẻ lanh lợi, nhưng mà……cũng có chút hèn hèn! Vừa nãy một lời cũng không thèm nói, từ lúc gã cơ bắp lên xe thì nói không ngừng, “Ngưu ca, tiếp theo chúng ta phải làm gì đây?”
“Trước tiên cứ đem ả ta đến nơi chúng ta đã chuẩn bị, sau đó thì chờ tụi kia tới rồi nói tiếp!”
“Dạ dạ!”
Gã nhỏ con nhìn Tô Tố, không khóc cũng không kêu la, nhịn không được liền nói, “Mày cũng bình tĩnh quá ha!”
“Tôi khóc thì mấy người có thả tôi đi không?”
“Đương nhiên là không rồi!”
Tô Tố đang cố gắng ghi nhớ đặc điểm cũng như những công trình kiến trúc trên đường đi, nghe câu nói của hắn liền hừ lạnh một tiếng, “Nếu đã vậy thì tôi sợ cũng không được gì, chi bằng tỉnh táo bình tĩnh một chút!”
Hai gã bắt cóc nhịn không được liếc liếc Tô Tố!
Xe chạy cũng đã hơn một tiếng.
Rất nhanh đã ra khỏi khu nội thành, ngoại thành cảnh vật xanh tươi, hoa của cây cải dầu nở rất đẹp, từng hàng từng hàng hoa nở vàng tươi, nhìn rất đẹp! Nhưng Tô Tố không còn tâm tình ngắm cảnh nữa.
Xe đang chạy rất nhanh thì dừng lại.
Gã cơ bắp một tay cầm túi xách của Tô Tố, tay kìa thì dùng lực kéo mạnh Tô Tố xuống xe, đường xá dưới quê nhấp nhô, Tô Tố lại mang giày cao gót, xém chút đã té sấp mặt!
“Mấy người muốn đưa tôi đi đâu?”
“Mày không cần biết!”
Gã cơ bắp ra hiệu, gã nhỏ con liền lái xe chạy về phía sau cây cải dầu, cây cải dầu cao ngang ngực nên khi chạy vào, chiếc xe liền bị hoa màu vàng của cây cải dầu che mất, gã nhỏ con rất nhanh đã bước xuống xe, cùng gã cơ bắp mỗi người khống chế một bên, kéo Tô Tố đi về phía trước!
Xung quanh không có đồng ruộng, cũng không có nhà dân!
Tô Tố thật sự không thể biết được rốt cuộc bọn chúng muốn đưa cô đi đâu!
Đi được khoảng 20 phút, cuối cùng cũng đến nơi.
Trước mắt là một tòa lầu bỏ hoang, có khoảng hơn 2 tầng!
Cũng không biết là xây khi nào, đã khá cũ nát, mấy viên gạch màu đỏ cũng đã lòi ra, hai gã bắt cóc trực tiếp khống chế lôi Tô Tố lên lầu 2.
Đến lầu 2, Tô Tố càng thấy suy đoán của mình là đúng.
Hai gã này đúng là đã có sự chuẩn bị trước khi đến đây.
Tại một nơi như vậy mà còn có 1 chiếc giường nhỏ, trên giường chỉ có 2 tấm mền cũ, kế bên là cái bàn nhỏ với la liệt là mì tôm chưa mở!
Phòng ở rất bẩn!
Chỗ hẻo lánh này chi chít mạng nhện, bụi đóng lớp dày chắc cũng được 2 centimet, ở đâu cũng có hơn một nửa cục gạch lòi ra ngoài.
Gã cơ bắp đẩy Tô Tố ngồi trên một chiếc ghế, gã nhỏ con nhanh chóng lấy ra một sợi dây thừng, cột chặt Tô Tố vào chiếc ghế!
Tô Tố ngậm miệng, vẫn không hề phản kháng!
Nơi này vắng vẻ như vậy, cô có la cũng không có tác dụng gì!
Có lẽ biết vậy nên gã nhỏ con cũng không cần bịt miệng của Tô Tố.
“Ngưu ca, như vậy được chưa?”
“Được rồi!”, gã cơ bắp lên tiếng, thoải mái nằm trên giường, “Tiểu Hầu, ngươi coi chừng ả ta, sẵn tiện canh cửa, ta nghỉ ngơi chút.”.
Người được gọi là Hầu tử đó nghe nói vậy lông mày hơi nhăn nhăn, tỏ vẻ khó chịu nhưng rất nhanh đã không thấy dáng vẻ đâu nữa, “Da, Ngưu ca cứ nghỉ ngơi đi, nơi này đã có em.”
Gã cơ bắp không biết đã bao lâu không được nghỉ ngơi rồi, vừa nằm xuống đã ngáy như sấm.
Hầu tử kéo ghế ngồi trước mặt Tô Tố, khi nãy hắn vẫn chưa nhìn rõ mặt mũi của Tô Tố, vừa nhìn kỹ hắn đã trợn to mắt, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc, “Wow! Đẹp quá! Đây là lần đầu tiên tao gặp được người đẹp như vậy!”
Mắt Tô Tố lóe sáng, “Anh tên Tiểu Hầu?”
Tiểu Hầu hừ một tiếng, “Gọi Hầu ca!”
“OK! Anh có biết tôi là ai không?”
“Tao biết làm gì!”, Hầu ca không chút quan tâm.
Mắt của Tô Tố lại lóe lên, “Anh có thể không biết tôi là ai, nhưng mấy anh là xã hội đen, chắc không thể không biết ông trùm của thành phố a Lãnh Mạc rồi? Tôi với Lãnh Mạc là bạn của nhau, nếu mấy anh dám làm gì tôi, Lãnh Mạc sẽ không dễ dàng tha cho mấy anh đâu!”
“Lãnh Mạc, Lãnh Mạc là ai?”
Trong lòng Tô Tố có chút hồi hộp!
Xem ra hai gã này là tầng lớp thấp kém nhất trong xã hội đen rồi, loại này sao có thể biết được mấy ông lớn là ai chứ!
Kiểu này mới là khó xử lý nhất!
Tô Tố mím chặt môi, nhìn nhìn gã cơ bắp, hạ nhỏ giọng nói với gã nhỏ con, “Anh……anh hẳn là nhìn ra tôi là người có tiền! Có rất nhiều tiền, nếu anh thả tôi ra tôi sẽ cho anh một số tiền lớn, đủ cho anh dùng cả đời!”
Tô Tố vừa dứt lời xe đã nhanh chóng tăng tốc!
Tô Tố bất ngờ không kịp chuẩn bị, xém chút đã bị ngã sấp về phía trước, nơi đây vẫn còn trong khu vực nội thành, bên ngoài không có ít người qua lại, Tô Tố định sẽ quay kính xe xuống để gọi người giúp nhưng kính xe đã bị tài xế khóa lại.
Xe càng lúc càng đi về khu vắng vẻ, Tô Tố trong lòng hoảng sợ vô cùng, lấy điện thoại ra định báo cảnh sát.
Gã tài xế đột nhiên quay đầu lại nhìn Tô Tố bằng ánh mắt đe dọa, Tô Tố vừa mở khóa điện thoại thì gã ta đã dừng xe ở một góc vắng vẻ, theo bản năng Tô Tố nhanh chóng định mở cửa xe chạy trốn, nhưng gã ta đã sớm có chuẩn bị, ngay khi Tô Tố vừa đặt tay lên tay cầm mở cửa thì thêm một gã đi tới, người cao to lực lưỡng, cơ bắp đầy mình, đầu trọc, nhìn rất lưu manh và hung hãn.
Gã ta trực tiếp mở cửa xe sau, dùng sức đẩy Tô Tố ngồi sát vào trong, mình thì đi vào xe ngồi kế.
Tài xế lần nữa khởi động xe, đi về nơi hẻo lánh.
Gã cơ bắp vừa vào xe đã hung hãn cướp lấy túi xách của Tô Tố.
Tô Tố không phản kháng, lấy bóp tiền đưa cho gã cơ bắp, “Nếu các ngươi muốn tiền thì tôi có thể đưa.”
Gã cơ bắp hừ lạnh một tiếng, dùng sức đẩy Tô Tố một cái, “Biết điều một chút!”
Gã ta lấy điện thoại di động của Tô Tố từ trong túi xách ra, ném ra ngoài cửa sổ rồi đóng túi xách lại!
Tô Tố lập tức cảm thấy sợ hãi!
Hiển nhiên......
Hai gã này không phải là muốn cướp tiền, vì nếu muốn cướp tiền thì sẽ nhanh chóng mở bóp tiền ra xem, nhưng mà……hắn nhìn cũng không thèm nhìn! Tô Tố nhớ lại mọi chuyện từ sau khi cô tan ca, không lẽ hai gã này cố tình giả làm tài xế taxi, giả bộ đậu gần đó để canh chừng cô, mục đích là vì muốn bắt cóc cô!
Cô vừa mới về nước nửa tháng, đâu có đắc tội với ai!
Trong đầu Tô Tố bỗng xuất hiện một người!
Tiêu Diệp Lạc?
Có phải là cô ấy không?
Người có động cơ nhất là Tiêu Diệp Lạc, huống hồ Tiêu Diệp Lạc biết là cô sẽ về nước……Lần này cô về nước còn ở lại tại Lão Trạch, không lẽ Tiêu Diệp Lạc nghĩ rằng lần này cô trở về sẽ lại bám lấy Tiêu Lăng nên làm như vậy?
Hay vì trong nửa tháng này cô đã đắc tội với không ít khách hàng?
Tô Tố nghĩ mãi cũng không nghĩ ra được!
Cô chỉ có thể cố gắng trấn tĩnh bản thân.
Cô thử dò xét gã tài xế, thật sự rất tương phản với gã cơ bắp, người thì gầy gầy nhỏ con, nhìn cũng khá ưng mắt, trông cũng có vẻ lanh lợi, nhưng mà……cũng có chút hèn hèn! Vừa nãy một lời cũng không thèm nói, từ lúc gã cơ bắp lên xe thì nói không ngừng, “Ngưu ca, tiếp theo chúng ta phải làm gì đây?”
“Trước tiên cứ đem ả ta đến nơi chúng ta đã chuẩn bị, sau đó thì chờ tụi kia tới rồi nói tiếp!”
“Dạ dạ!”
Gã nhỏ con nhìn Tô Tố, không khóc cũng không kêu la, nhịn không được liền nói, “Mày cũng bình tĩnh quá ha!”
“Tôi khóc thì mấy người có thả tôi đi không?”
“Đương nhiên là không rồi!”
Tô Tố đang cố gắng ghi nhớ đặc điểm cũng như những công trình kiến trúc trên đường đi, nghe câu nói của hắn liền hừ lạnh một tiếng, “Nếu đã vậy thì tôi sợ cũng không được gì, chi bằng tỉnh táo bình tĩnh một chút!”
Hai gã bắt cóc nhịn không được liếc liếc Tô Tố!
Xe chạy cũng đã hơn một tiếng.
Rất nhanh đã ra khỏi khu nội thành, ngoại thành cảnh vật xanh tươi, hoa của cây cải dầu nở rất đẹp, từng hàng từng hàng hoa nở vàng tươi, nhìn rất đẹp! Nhưng Tô Tố không còn tâm tình ngắm cảnh nữa.
Xe đang chạy rất nhanh thì dừng lại.
Gã cơ bắp một tay cầm túi xách của Tô Tố, tay kìa thì dùng lực kéo mạnh Tô Tố xuống xe, đường xá dưới quê nhấp nhô, Tô Tố lại mang giày cao gót, xém chút đã té sấp mặt!
“Mấy người muốn đưa tôi đi đâu?”
“Mày không cần biết!”
Gã cơ bắp ra hiệu, gã nhỏ con liền lái xe chạy về phía sau cây cải dầu, cây cải dầu cao ngang ngực nên khi chạy vào, chiếc xe liền bị hoa màu vàng của cây cải dầu che mất, gã nhỏ con rất nhanh đã bước xuống xe, cùng gã cơ bắp mỗi người khống chế một bên, kéo Tô Tố đi về phía trước!
Xung quanh không có đồng ruộng, cũng không có nhà dân!
Tô Tố thật sự không thể biết được rốt cuộc bọn chúng muốn đưa cô đi đâu!
Đi được khoảng 20 phút, cuối cùng cũng đến nơi.
Trước mắt là một tòa lầu bỏ hoang, có khoảng hơn 2 tầng!
Cũng không biết là xây khi nào, đã khá cũ nát, mấy viên gạch màu đỏ cũng đã lòi ra, hai gã bắt cóc trực tiếp khống chế lôi Tô Tố lên lầu 2.
Đến lầu 2, Tô Tố càng thấy suy đoán của mình là đúng.
Hai gã này đúng là đã có sự chuẩn bị trước khi đến đây.
Tại một nơi như vậy mà còn có 1 chiếc giường nhỏ, trên giường chỉ có 2 tấm mền cũ, kế bên là cái bàn nhỏ với la liệt là mì tôm chưa mở!
Phòng ở rất bẩn!
Chỗ hẻo lánh này chi chít mạng nhện, bụi đóng lớp dày chắc cũng được 2 centimet, ở đâu cũng có hơn một nửa cục gạch lòi ra ngoài.
Gã cơ bắp đẩy Tô Tố ngồi trên một chiếc ghế, gã nhỏ con nhanh chóng lấy ra một sợi dây thừng, cột chặt Tô Tố vào chiếc ghế!
Tô Tố ngậm miệng, vẫn không hề phản kháng!
Nơi này vắng vẻ như vậy, cô có la cũng không có tác dụng gì!
Có lẽ biết vậy nên gã nhỏ con cũng không cần bịt miệng của Tô Tố.
“Ngưu ca, như vậy được chưa?”
“Được rồi!”, gã cơ bắp lên tiếng, thoải mái nằm trên giường, “Tiểu Hầu, ngươi coi chừng ả ta, sẵn tiện canh cửa, ta nghỉ ngơi chút.”.
Người được gọi là Hầu tử đó nghe nói vậy lông mày hơi nhăn nhăn, tỏ vẻ khó chịu nhưng rất nhanh đã không thấy dáng vẻ đâu nữa, “Da, Ngưu ca cứ nghỉ ngơi đi, nơi này đã có em.”
Gã cơ bắp không biết đã bao lâu không được nghỉ ngơi rồi, vừa nằm xuống đã ngáy như sấm.
Hầu tử kéo ghế ngồi trước mặt Tô Tố, khi nãy hắn vẫn chưa nhìn rõ mặt mũi của Tô Tố, vừa nhìn kỹ hắn đã trợn to mắt, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc, “Wow! Đẹp quá! Đây là lần đầu tiên tao gặp được người đẹp như vậy!”
Mắt Tô Tố lóe sáng, “Anh tên Tiểu Hầu?”
Tiểu Hầu hừ một tiếng, “Gọi Hầu ca!”
“OK! Anh có biết tôi là ai không?”
“Tao biết làm gì!”, Hầu ca không chút quan tâm.
Mắt của Tô Tố lại lóe lên, “Anh có thể không biết tôi là ai, nhưng mấy anh là xã hội đen, chắc không thể không biết ông trùm của thành phố a Lãnh Mạc rồi? Tôi với Lãnh Mạc là bạn của nhau, nếu mấy anh dám làm gì tôi, Lãnh Mạc sẽ không dễ dàng tha cho mấy anh đâu!”
“Lãnh Mạc, Lãnh Mạc là ai?”
Trong lòng Tô Tố có chút hồi hộp!
Xem ra hai gã này là tầng lớp thấp kém nhất trong xã hội đen rồi, loại này sao có thể biết được mấy ông lớn là ai chứ!
Kiểu này mới là khó xử lý nhất!
Tô Tố mím chặt môi, nhìn nhìn gã cơ bắp, hạ nhỏ giọng nói với gã nhỏ con, “Anh……anh hẳn là nhìn ra tôi là người có tiền! Có rất nhiều tiền, nếu anh thả tôi ra tôi sẽ cho anh một số tiền lớn, đủ cho anh dùng cả đời!”
/937
|