Tô Tiểu Mễ từ phòng của Lâm Khải đi ra, đi được một đoạn, vừa rẽ vào khúc quanh liền thấy một thân ảnh quen thuộc đi vào công ty, cô liền nhận ra đó là Lãnh Tĩnh Thi.
Thực vui vẻ
Thật may là vừa kịp, bằng không lại bị bắt gặp. Lúc này đây, cô cảm thấy một chút may mắn đồng thời còn có một chút mất mát. Lãnh Tĩnh Thi có thể quang minh chính đại, mà mình lại phải vụng trộm sau lưng!
Lãnh Tĩnh Thi giống như chim nhỏ vui vẻ chạy như bay tới phòng làm việc của Lâm Khải
"Khải, em rất nhớ anh, rốt cuộc anh đã trở lại rồi!" Tay của cô liền ôm chặt hông của hắn
"Sao lại nghịch ngợm như vậy? Lại lén chạy tới đây?" Lâm Khải nhẹ nhàng vuốt tóc cô.
"Anh trở lại, em nhất định phải tới thăm, xem anh mấy ngày không gặp em là gầy đi hay mập lên?" Thanh âm của cô nhẹ nhàng vang lên quanh thân hắn
"Mới mấy ngày, làm sao nhìn ra được mập lên hay ốm đi, em thật là ngốc." Lâm Khải cười nho nhỏ, nhìn cô dung nhan mềm mại, hắn phảng phất như thấy được Tĩnh Dạ, mỗi lần hắn đi ra ngoài, khi trở lại cô ấy cũng sẽ làm nũng với hắn y như vậy.
"Ừ... Râu dài ra một chút, để cho em cảm thụ một chút..." Vừa nói, cô liền đem gò má của mình hướng đi lên
Lâm Khải thuận theo, hôn vào má cô hai cái
"Thật là xấu... Thật là nhột..." Tay nhỏ bé của cô nhẹ nhàng nện vào hắn.
"Ai kêu em muốn cảm thụ... Hối hận đi!" Lâm Khải ôm hông của cô
Cô vòng tay ôm lấy cổ hắn, ngẩng đầu lên chu cái miệng nhỏ nhắn, tỏ vẻ mất hứng.
"Thế nào? Tiểu công chúa của anh!" Hắn dùng cái trán mình cụng vào trán của cô
"Anh không có quà cho em!" Cô nhỏ nhẹ làm nũng
Lâm Khải nghe xong, trong lòng thầm mắng mình, tại sao quên mất Tĩnh Thi rồi, quá đáng chết.
"Quá bận rộn, thật không có kịp mua gì hết!" Lâm Khải nói láo mặt không đỏ tim không nhảy.
"Em biết anh thế nào cũng sẽ như vậy mà." Cô nhẹ nhàng bỉu môi bày tỏ rất tức giận
Hắn dùng lực ôm lấy hông của cô, nhẹ nhàng xoa, nhỏ giọng nói: "Được rồi...Đừng giận nữa, để sửa sai, trừ lúc đi làm, anh lúc nào cũng thuộc về em, có được không?"
"Anh lại muốn gạt em?" Thân thể của cô ở trong ngực hắn, cựa quậy nho nhỏ.
"Anh nói được sẽ làm được" Lâm Khải bảo đảm
"Tốt, vậy chúng ta móc tay nào!" Vừa nói, cô liền đưa ra ngón tay út của mình. Truyện Tiên Hiệp - TruyệnY-Y.com
Đại não của Lâm Khải giống như dừng lại, sao lại giống nhau như vậy? Sao hắn cảm giác tâm mình thật đau, đau đến hắn không cách nào hô hấp!
Hắn đưa ra ngón út của mình, nhẹ nhàng móc vào ngón tay cô
"Chúng ta ước định, móc tay treo ngược một trăm năm, không cho thất hứa, người nào thất hứa sẽ thành đầu heo" Đầu của cô dùng sức đụng đầu của hắn một cái.
Những tình tiết rất nhỏ này lại khiến cho tim hắn lại một lần nữa đập nhanh.
*********
Bởi vì lần trước "đắc tội" Lâm Khải, cả một tuần lễ hắn đều không có quấy rầy Tiểu Mễ, cũng không có kêu cô lên phòng làm việc của hắn, dù là xuất hiện thoáng qua trước mặt cô cũng không có.
Trong một tuần này, Lãnh Tĩnh Thi có tìm cô uống cà phê một lần, mà cô ta toàn nói chuyện Lâm Khải, kể rằng hắn đối với cô rất tốt, hắn quan tâm cô ra sao, có hắn làm bạn cô cảm giác mình hạnh phúc sắp chết!
Tô Tiểu Mễ ở một bên ngây ngốc cười, cô thật muốn điên lên rồi, cặp đôi này, hết nam rồi đến nữ! Rốt cuộc cô kiếp trước đã đắc tội với ai, mà kiếp này lại bắt cô trải qua thảm trạng như vậy a!!!
Hơn nữa trước mặt Tiểu Mễ, cô khoe chiếc lắc tay Lâm Khải mua về làm quà cho cô, cũng không hẳn là một chiếc lắc, chính là một chiếc vòng màu tím, trông lại rất khác biệt, đeo trên đôi tay trắng như tuyết của cô, thật là xinh đẹp.
"Em thích anh ấy quan tâm em như vậy, món quà mặc dù rất bình thường nhưng lại đặc biệt khiến em cảm động. Có thể nói em sống đến giờ này mới nhận được một món quà như vậy, em thật thích" Trên mặt Lãnh Tĩnh Thi tất cả đều là hạnh phúc cùng vui vẻ.
Tô Tiểu Mễ ở một bên giả dối cười, nói: "Ừ, rất đặc biệt, Lâm tổng của chúng ta rất có tâm."
Nguyên tưởng rằng cô có một phần nho nhỏ đặc biệt, lại phát hiện mình chẳng qua là "ăn theo" người khác, Tô Tiểu Mễ phảng phất nghe được một loại thanh âm vang lên, có lẽ là tan nát cõi lòng, chẳng qua là cô không muốn thừa nhận thôi.
*********
Nhìn lịch trên điện thoại di động, cô cảm giác có chút không đúng, tại sao tháng này cô còn chưa có? Tháng trước là ngày 15, mà hôm nay đã là ngày 22.
Tô Tiểu Mễ đột nhiên có chút bận tâm, không phải là có thai đi? Xô nghĩ tới đêm hôm đó, Lâm Khải không có mang phòng hộ, mà cô cũng không có uống thuốc tránh thai, nghĩ tới đây, cô cả người rét run.
Ngồi ở phòng làm việc, cô đã có chút đứng ngồi không yên, tâm tình cũng trở nên khẩn trương, không ngừng ở trong lòng cầu nguyện, ngàn vạn lần không muốn... ngàn vạn lần không muốn... cô không muốn làm bà mẹ đơn thân, cũng không muốn sanh non, càng không muốn sinh ra con của Lâm Khải. Đối mặt với đứa bé này, cô vĩnh viễn sẽ nhớ rằng mình đã từng là tình nhân của người khác.
Tan việc, Tô Tiểu Mễ liền nhanh chóng về nhà, chạy đến nhà thuốc gần đó mua que thử thai, về đến nhà liền đóng cửa lại, trong lòng khẩn trương, tim đập nhanh, đây là lần đầu tiên cô làm chuyện này.
Sau khi kiểm tra xong, không có phát hiện dị trạng gì, trong lòng thở một hơi thật dài.
Nguyên lai là tự mình nghĩ quá nhiều, nhất định là gần đây áp lực quá lớn, mới có thể đưa đến mình kinh nguyệt mất cân đối, cô tự nói với mình như vậy, trong lòng thấy thoải mái nhiều, đồng thời cũng tự cảnh cáo mình lần sau nhất định phải chú ý hơn, ngàn vạn lần không thể sơ sót như vậy nữa.
Hiên thiếu gia lại bắt đầu hẹn cô, luôn tìm đủ các loại lý do cùng lấy cớ, mà Tô Tiểu Mễ luôn lấy lý do vì sức khỏe của mẹ ra để cự tuyệt, đây chính là lý do tốt nhất vào thời điểm này.
Chẳng qua cô không nghĩ tới chính là, Hiên thiếu gia lại xách theo bao lớn bao nhỏ tới bệnh viện.
Mẹ Tiểu Mễ nhìn thấy một nhân tài như Hiên thiếu gia, khen không dứt miệng, hai người lập tức liền thân nhau, mẹ Tiểu Mễ quay sang trái cũng Cẩn Hiên, quay sang phải cũng Cẩn Hiên, làm cho Tô Tiểu Mễ nhức đầu không thôi.
"Bá mẫu, con vừa mới hỏi bác sĩ, sau hai ngày nữa có thể xuất viện. Đến lúc đó con chuẩn bị xe chở người về nhà, như vậy cũng đỡ cho Tiểu Mễ phải chạy tới chạy lui " Hiên thiếu gia tiếp tục trò chuyện cùng mẹ Tiểu Mễ
"Thật là tốt quá, nhưng như vậy sẽ không làm trể nãi công việc của con chứ?"
"Không sao đâu ạ, con cùng Tiểu Mễ là bạn tốt, chuyện nhỏ này con có thể giúp " Hiên thiếu gia biết Tiểu Mễ còn ngại ngùng, cho nên tuyệt không đề cập tới những quan hệ khác, chỉ nói mình là bạn của Tiểu Mễ, càng làm cho mẹ Tiểu Mễ yêu thích không buông tay, càng nhìn càng cảm thấy Hiên thiếu gia đáng tin, hận không thể đem con gái của mình gả cho hắn ngay lập tức.
Tô Tiểu Mễ đứng ở một bên, ngược lại bị mẹ sai pha trà cho Cẩn Hiên, gọt táo cho hắn...cô cảm giác mình bị mẹ của mình " bán rồi", trong lòng cô lại có một nguy cơ không ngừng nảy sinh, nghĩ tới cô liền muốn đổ mồ hôi lạnh.
/200
|