Tô Tiểu Mễ đứng ở trước mắt hắn, nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của hắn, cô cố gắng để cho mình không nghĩ tới những hình ảnh khiến cô đau đớn kia, nỗ lực nặn ra một khuôn mặt tươi cười: "Lâm tổng, có chuyện gì sao?"
"Tôi để cho Jackson đi đón em, em tại sao không đợi hắn?" Hắn mang theo ánh mắt chất vấn nhìn về phía cô, cô đang mặc áo ngủ, tóc hơi ẩm, bộ dạng ở dưới ánh đèn là như vậy rung động lòng người.
Bộ dáng cô như thế này lại cùng một người đàn ông khác ngoài hắn đơn độc ở chung một nơi, nghĩ đến vẻ đẹp của cô bị một người khác thấy được, nội tâm hắn liền bắt đầu phát điên.
"Ngượng ngùng, tôi cũng không biết chuyện này, rất ngẫu nhiên, bạn trai tôi xuất hiện, cho nên tôi cùng bạn trai trở về nhà, bất quá vẫn là cám ơn Lâm tổng đã quan tâm." Cô cười nhạt, giống như hắn chưa từng tổn thương cô, giống như một màn lúc chạng vạng kia, cô chưa từng thấy đến.
"Bạn trai?"
"Đúng vậy, bạn trai tôi chính là học trưởng Lý Triết, Lâm tổng cũng đã từng gặp qua!" Cô mỉm cười quay đầu nhìn về phía Lý Triết, mà Lý Triết cũng đang hướng bên cạnh cô đi tới.
"Tô Tiểu Mễ, đủ rồi!" Lâm Khải đột nhiên gầm lên giận dữ
"Lâm tổng, hiện tại đã không còn sớm, tôi cùng bạn gái của tôi cần nghỉ ngơi, nếu như không có việc gì, mời anh rời đi cho!" Lý Triết cất bước đứng ở trước mặt Tô Tiểu Mễ, tránh cho cô khỏi chịu tổn thương.
Chính bởi vì động tác này, lửa trong lòng Lâm Khải càng lớn.
"Nghỉ ngơi? Lý Triết, anh bây giờ nghe rõ cho tôi!!! Anh cùng Tô Tiểu Mễ quan hệ thế nào tôi không cần biết, nhưng tôi cùng Tiểu Mễ quan hệ thế nào anh có lẽ vẫn chưa biết, hiện tại tôi liền nói cho anh biết..."
"Lâm tổng, tôi biết anh cùng Tiểu Mễ là quan hệ cấp trên cấp dưới, đối với những thứ khác, tôi không có hứng thú muốn biết, tôi tin tưởng bạn gái của mình." Lý Triết không chút do dự cắt đứt lời của hắn, giờ phút này việc hắn muốn làm chính là để cho Lâm Khải ra về, để cho Tiểu Mễ có thể tĩnh tâm lại mà nghỉ ngơi.
"Anh không muốn biết nhưng tôi mạn phép muốn cho anh biết." Hắn lãnh đạm thanh âm, trong đôi mắt tràn đầy máu đỏ, duỗi tay ra, một tay đẩy Lý Triết, tay còn lại nắm chặt cánh tay Tô Tiểu Mễ, căm tức nhìn Lý Triết thốt ra: "Tô Tiểu Mễ... cô ấy là người phụ nữ của tôi!"
Tô Tiểu Mễ lạnh lùng nhắm mắt lại, người đàn ông này trừ tham muốn giữ lấy thì chính là gây tổn thương cho cô.
Lý Triết nhẹ nhàng cười một tiếng, giống như đã sớm dự liệu được.
"Cô ấy là người của ai căn bản không trọng yếu, quan trọng là cô ấy có quyền lựa chọn tương lai cho riêng mình. Mà anh... căn bản cho không cho cô ấy được tương lai, anh nếu là đàn ông cũng không nên trói cô ấy bên mình như vậy!" Lý Triết lạnh lùng trả lời.
"Có cho cô ấy tương lai hay không, có phần của anh sao? Anh cho rằng anh là học trưởng của Tiểu Mễ liền cho mình dính vào, anh có thể cho cô ấy cái gì?"
"Ha ha, cái tôi có thể cho là cái mà mọi người phụ nữ đều mong ước: một hôn lễ, một danh phận, còn có rất nhiều đứa trẻ... Còn anh, trừ việc có thể nhốt cô ấy lại, anh còn có thể cho cô ấy cái gì?" Hắn tuyệt không sốt ruột, nhàn nhạt đáp lại.
"Lý Triết, những thứ này coi như anh có thể cho, cô ấy cũng sẽ không muốn, vì trên thế giới này, chỉ có tôi mới có quyền cho người phụ nữ này những thứ đồ đó, trừ tôi, ai cũng không thể!" Hắn đang cố gắng kiềm chế sự tức giận đang chực chờ bùng phát.
"Ha ha... Lâm tổng, anh chẳng qua là cấp trên của cô ấy mà thôi, coi như anh là ân nhân cứu mạng của cô ấy đi, báo ân cũng có lúc có hạn mà, mà tôi, nhất định sẽ cưới được Tiểu Mễ, cho cô ấy hạnh phúc!" Lý Triết tràn đầy lòng tin cam đoan.
Lâm Khải vừa nghe đến lời này, phất tay liền hướng về phía Lý Triết đánh.
Lý Triết ngẩng đầu lên, xoay tay lại chính là một quyền, hai người ở trong phòng khách không lấy gì làm rộng rãi vung tay, chỉ nghe tiếng vang loảng xoảng.
Tô Tiểu Mễ lớn tiếng gọi ngừng, nhưng không có một người nào nghe cô, hai người vừa đánh vừa rống giận.
"Lý Triết, về sau mày cách xa cô ấy ra, nếu để cho tao thấy được mày xuất hiện tao liền đánh người!"
"Tốt, xem ai đánh được ai! Mày nếu dám trở lại làm tổn thương Tiểu Mễ, tao cũng tuyệt không khách khí."
"Mày nha có phải là đàn ông hay không a... người phụ nữ đã bị tao chơi qua mày cũng giành, mày không cảm thấy mất mặt sao?" Lâm Khải kích thích hắn, hai người thân thủ cũng vô cùng nhanh nhẹn.
"Loại người không có tình cảm như mày vĩnh viễn sẽ không biết yêu thương người khác, nhưng tao nói cho mày biết, Tiểu Mễ tuyệt sẽ không bị những gì mày đã gây ra làm tổn thương nữa đâu!"
"Yêu thương?... Mày cho rằng mày là chúa cứu thế sao? Tổn thương?... Mày thì biết cái gì... chớ ở trước mặt tao mà giả bộ quân tử!"
"So với thứ người như mày, tao chính là quân tử." Hắn không chút khách khí, đồng thời một cước đá đi, Lâm Khải buông lỏng né tránh.
"Tao hiện tại sẽ tới giáo huấn thứ quân tử như mày, giành người của tao? Mày chán sống rồi..." Lại vung một cước.
Hai người đây một quyền kia một cước, Tô Tiểu Mễ đứng ở một bên, bối rối lại không biết thế nào đi hỗ trợ, mà Lâm Khải cứ mở miệng là người tao đã chơi qua...
Chỉ nghe lại có đồ rớt trên mặt đất, một quả cầu thủy tinh bể nát, đó là quà sinh nhật năm ngoái của Hạ Tử Vi tặng cho cô, giờ lại nát thành từng mảnh, làm cho cô đau lòng quá.
"Các người dừng tay... Đừng nữa đánh... Dừng tay..." Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Tô Tiểu Mễ lớn tiếng kêu, hai người lại giống như càng đánh càng nghiện, cũng không muốn dừng tay.
Lại nghe thấy phịch một tiếng vang lên, Lý Triết bị Lâm Khải đánh ngã trên mặt đất, Lâm Khải không nghĩ bỏ qua, nhanh chóng chạy lên chuẩn bị cho một cước.
Tô Tiểu Mễ kêu to: "Không được..." Cả người theo bản năng nhào tới, loại bản năng này rất đơn giản, chẳng qua là đối với người yếu thế muốn bảo vệ.
Lâm Khải thấy cô ngã nhào vào trên người của Lý Triết, theo bản năng chân hướng lệch đi, trong lòng hô to đáng chết. Chân của hắn đụng phải khay trà, thanh âm loảng xoảng lần nữa lại vang lên.
"A..." Lâm Khải đau đến kêu lên, nhanh chóng lấy tay ôm chân của mình.
Tô Tiểu Mễ cho là mình nhất định sẽ bị đá rất thảm nhưng không có nghĩ đến Lâm Khải không có đá xuống, mà lại làm cho chính mình bị thương.
Nhìn trên mặt hắn chảy mồ hôi lạnh, cô rất muốn chạy tới ân cần thăm hỏi. Nhưng cuối cùng vẫn chỉ là đứng tại chỗ, thậm chí trước mặt hắn đỡ Lý Triết dậy, hỏi: "Anh có bị thương không?"
"Không có sao, em có bị sao không?" Lý Triết ngược lại quan tâm cô, hơn nữa nhẹ nhàng xoa gương mặt của cô, như vậy thân mật cùng ám muội.
Tô Tiểu Mễ hơi lui hai bước, nhẹ giọng nói: "Không có sao!"
Liếc nhìn Lâm Khải trên đất đang dùng ánh mắt căm hận nhìn cô, cô quay đầu lại cười nói: "Học trưởng, anh trở về đi thôi, em sẽ không có chuyện gì."
"Tiểu Mễ..." Lý Triết không muốn đi, không muốn để cô một mình đối mặt với người làm tổn thương cô.
"Có một số việc em muốn tự xử lý, anh đi trước, em sẽ thật tốt!" Cô cười, ý bảo hắn yên tâm.
Lâm Khải lạnh lùng nhìn bọn họ khó khăn chia lìa, nếu giờ phút này không phải là chân còn tê dại, hắn thật muốn xông lên hung hăng đá cho Lý Triết một cái nữa.
Tô Tiểu Mễ không có để ý đến hắn, thậm chí đưa Lý Triết ra cửa, cô còn cố ý đưa đến thang máy, sau đó mới xoay người rời đi, nhìn đến hắn có chút chật vật ngồi dưới đất, Tô Tiểu Mễ một hồi đau lại mơ hồ mang theo một tia vui sướng trả thù nho nhỏ.
"Trở về làm gì nữa? Sao không cùng với tiểu tình nhân của em bỏ trốn luôn đi?" Hắn giờ phút này càng giống như một người bạn trai đang ghen.
"Anh đây là đang ghen sao?" Đôi khi, cô thật có cảm giác Lâm Khải đối với cô là có tình cảm, nhưng mỗi khi cô có ảo giác này, hắn luôn sẽ tung đòn cảnh cáo đánh chết tâm cô.
"Tô Tiểu Mễ, em lại đang nằm mơ sao? Em có tư cách gì để cho tôi vì em mà ghen!" Hắn có chút lãnh ngạo trở lại.
"Hừ, Lâm Khải, tốt nhất ngươi đau chết luôn đi!!!" Trong lòng cô hung hăng nguyền rủa
"Đây là ánh mắt kiểu gì? Thái độ gì đây? Tô Tiểu Mễ, em càng ngày càng quá đáng!" Lâm Khải còn không có cùng cô thanh toán, cô lại dám trừng hắn.
"Em không có ý gì, anh ngồi đó đi, em gọi điện thoại cho Jackson kêu anh ấy đến đón anh." Nói xong, cô xoay người sang chỗ khác.
Lâm Khải dùng lực kéo y phục của cô, cả người Tô Tiểu Mễ rơi vào trên người của hắn.
"Em coi tôi là cái gì? Gánh nặng?"
"Lâm tổng, anh nghĩ quá nhiều, em chỉ là quan tâm vết thương của anh, anh cũng biết, em không biết lái xe cũng không biết y thuật, vạn nhất trễ nãi, thương tổn nơi chân anh đưa đến di chứng em sẽ đảm đương không nổi." Trong lòng Tô Tiểu Mễ lại hận tại sao hắn không gãy chân luôn đi, để xem sau này hắn làm sao cưới được vợ, lại như thế nào phát uy nữa.
"Tô Tiểu Mễ... Em rất đắc ý sao! EM bây giờ trong lòng không phải là rất vui vẻ sao?"
"Em không biết Lâm tổng đang nói cái gì?" Giả bộ ngu ngơ... chỉ cần cô muốn cô có thể giả bộ rất khá.
"Giả bộ so với trước kia khá hơn nhiều rồi, không chỉ giả bộ nghe theo ý người khác, cũng biết giả bộ gạt người rồi, xem ra hiệp ước của chúng ta giúp em học được rất nhiều a. Cứ như vậy, em kiếm lợi thật là không ít!" Hắn không quên nhắc nhở cô thiếu ân tình của hắn.
"Có kiếm được nhiều hơn nữa, cũng là Lâm tổng cho, nếu như không có Lâm tổng cho cơ hội này, em sao có thể học hỏi được nhiều như vậy chứ?"
"Em có biết hay không, cái bộ dáng này rất đáng đánh đòn?" Bàn tay hắn hung hăng thắt cổ cô.
Tô Tiểu Mễ một chút phản kháng cũng không có, ánh mắt khép lại, hắn muốn bóp chết cô, cô liền thành toàn hắn.
Làm cho người ta đau nhất, đả kích nhất không phải là giãy giụa, mà là đến ngay cả giãy giụa cũng lười thể hiện, hiện tại tim Lâm Khải đau đến mức như muốn thắt lại.
"Tô... Tiểu... Mễ..." Từng chữ từng chữ giống như từ trong kẽ răng của hắn nặn đi ra, mà tay của hắn đã từ từ buông ra.
"Lâm tổng, em thật sự là không để ý anh như vậy chấm dứt sự sống của em."
"Em muốn chết, tôi liền không để cho em chết!!! Tô Tiểu Mễ, em nợ tôi không chỉ ân tình mà còn là cái mạng nhỏ này của em. Đừng quên, hiệp ước mỗi người đều giữ một bảng, nếu như em quên liền lấy ra xem một chút, chờ tôi cảm thấy chán em rồi, hãy tự mình lựa chọn phương thức nhắm mắt." Hắn nghiêm mặt trở lại.
Tô Tiểu Mễ có chút vô lực mở mắt ra, nhìn hắn... Sau đó quay đầu đi chỗ khác, giờ phút này, cô muốn cùng hắn nói chuyện một chút, dù hắn thật sẽ bóp chết cô, cô cũng muốn nói ra.
/200
|