"Lâm tổng, còn có chuyện gì sao?" Điện quang trong mắt cô bắn ra bốn phía, thanh âm õn ẽn lại vang lên lần nữa.
"Ngải chủ quản, tôi hi vọng cô làm gương tốt, mặc dù Dung Khoa là một công ty cởi mở, nhưng ở phương diện ăn mặc, trong phòng làm việc, tôi hi vọng thấy mọi người ăn mặc tuân theo quy củ, mặc dù không bài xích nhưng nhất định phải nắm chắc độ vừa phải, giống như Tô Tiểu Mễ trung tính bảo thủ ở công ty chúng ta không tệ, Hạ Tử Vi lộ một ít cũng có thể."
Lời của hắn nói xong liền ngừng.
"Cám ơn Lâm tổng nhắc nhở." Nụ cười của Ngải Niệm Như trở nên cứng ngắc.
Vừa đóng cửa, mặt của cô lập tức xụ xuống, hung hăng kéo áo sát người về phía sau, hai phần ba ngực lộ bên ngoài nháy mắt biến mất một phần ba.
Cầm phương án nổi giận đùng đùng đi tới vị trí của mình, "Tiểu Mạch, phương án phải làm lại lần nữa, tôi muốn chính là đổi mới, không phải là những thứ quy củ bảo thủ này, hiểu chưa?"
Vừa nói, hung hăng ném đống phương án vàovị trí bên cạnh tiểu Mạch.
"Vâng" Đồng nghiệp tên là Tiểu Mạch bị gọi trả lời một tiếng thật nhỏ, cô vừa tới công ty nửa năm, một mực bị Ngải Niệm Như khinh bỉ.
..................
Bên trong công ty, phòng giải khát.
Tô Tiểu Mễ pha một ly cà phê, thật sâu ngửi lấy mùi vị, không tệ, buổi chiều phải dựa vào nó để tỉnh táo nha.
Bưng cà phê đang định rời đi, đầu còn chưa nâng lên, liền có cảm giác thân thể bị xoay chuyển, bị người chạm mặt đi tới hung hăng đụng vào, Tô Tiểu Mễ theo bản năng quát to một tiếng: "A!"
"Không có mắt nhìn đường à!"
Cà phê trên tay tung tóe một thân Tô Tiểu Mễ, cô còn chưa có nổi giận, người đụng cô lại lên tiếng mắng trước.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn người nọ, không khỏi tức, "Tôi tưởng là ai thô lỗ lớn tiếng như vậy, nguyên lai là Ngải chủ quản ôn nhu õn ẽn của chúng ta a." Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
"Cô nói ai thô lỗ? Đồ xử nữ già!" Mặt Ngải Niệm Như giận dữ, không có sắc mặt tốt trả lời.
"Cô đụng tôi, đã không xin lỗi ngược lại còn chất vấn, không phải thô lỗ thì là cái gì?" Tô Tiểu Mễ cũng không khách khí chút nào trả lại.
"Con mắt nào của cô thấy tôi đụng cô? Con mắt trái hay là mắt phải, hai mắt của tôi đều thấy cô đi không ngẩng đầu đụng tôi, sao cô không nói xin lỗi tôi?" Thanh âm của cô như người gây sự, hận không thể một hớp nuốt Tô Tiểu Mễ xuống.
"Ngải Niệm Như, cô đừng trợn mắt nói láo, sự thật là cái gì tự trong lòng cô rất rõ ràng!" Tô Tiểu Mễ tự nói với mình ở chung hài hòa quan trọng nhất, hung hăng đè oán khí trong lòng xuống.
"Ai nói láo? Cô đừng khi dễ người a, đừng tưởng rằng được Lâm tổng thích, liền có thể khi dễ trên đầu tôi. Nói cho cô biết, không có cửa đâu!"
Người khi dễ ngược lại biến thành người bị khi dễ, chuyện như vậy toàn bộ công ty đoán chừng chỉ có loại phụ nữ như Ngải Niệm Như diễn ra, nhìn khuôn mặt ủy khuất và oán khí của cô, Tô Tiểu Mễ không thể kiềm lòng biến thành mụ la sát.
"Ngải Niệm Như, cô đừng tâng bốc tôi, Lâm tổng thích hay không, cũng không quan hệ với tôi. Cô muốn được thích? Cứ tiếp tục cố gắng. Tôi đây chỉ là chim sẻ, chim sẻ không với tới phượng hoàng." Tô Tiểu Mễ đè ép một cỗ tức giận, tự nói với mình nhanh chóng cách xa người phụ nữ này.
"Xem như cô còn có chút tự biết rõ!"
Tô Tiểu Mễ bưng cái ly không rời đi phòng giải khát, một giây đồng hồ đều không muốn lãng phí ở trên người cô.
"Lâm Khải là của tôi, ai cũng đừng nghĩ giành, trừ phi tôi ăn thừa không cần!" Ngải Niệm Như nhìn bóng lưng Tô Tiểu Mễ hung hăng lên tiếng ở trong lòng.
/200
|