Biệt thự nhà họ Lâm.
Lâm Khải vừa vào cửa nhà, An Ôn liền từ trên ghế salon đứng lên, gương mặt bình tĩnh giờ phút này không còn nữa, thay vào đó là sự âm trầm. Bà đang chờ lâm Khải cho bà một lời giải thích.
"Mẹ, đã trễ thế này, sao mẹ còn chưa ngủ?" Lâm Khải cởi áo khoác xuống, Trương quản gia nhận lấy liền thức thời tránh ra, thấy sắc mặt phu nhân, bà biết có một cơn bão táp sắp nổi lên.
"Ta đang đợi con trở lại!"
"Gần đây công ty xảy ra nhiều chuyện như vậy, chính con cũng không xác định thời điểm nào có thể trở về, về sau mẹ nghỉ ngơi sớm chút, không cần chờ con." Ánh mắt của hắn mang theo một chút mệt mỏi, những ngày qua giấc ngủ của hắn rất ít ỏi.
"Ta cũng là cổ đông của công ty, công ty xảy ra chuyện gì ta đều biết rõ, nhưng con càng ngày càng không để người mẹ như ta trong mắt. Có phải con tiếp quản công ty rồi liền không cần mẹ trợ giúp, thậm chí hận không thể khiến ta rút lui khỏi Dung Khoa, để nó trở thành thiên hạ của một mình con?" An Ôn mặt lạnh, giọng nói mang theo vài tia hung ác.
"Mẹ, mẹ biết rõ vì sao con phải tiếp quản công ty mà. Nếu như con đã tiếp quản nó, con liền có trách nhiệm làm cho thật tốt, con cũng chưa từng không xem mẹ trong mắt." Hắn mệt mỏi trả lời, cả người đều nằm ở trên salon.
"Nếu như con để ta ở trong mắt, vậy hiện tại ta muốn con đáp ứng ta, ngày mai vừa đến công ty liền khai trừ Tô Tiểu Mễ." Bà trực tiếp nói ra mục đích của mình.
Lâm Khải nhẹ nhàng mở mắt ra, nhìn khuôn mặt tức giận của An Ôn, có chút không hiểu nhìn về phía bà "Tại sao mẹ lại ghét Tiểu Mễ như vậy?"
"Bởi vì cô ta căn bản không phải là một cô gái tốt, sự tồn tại của cô ta khiến Dung Khoa bị tổn thương, khiến cho con do dự không ngừng, còn khiến Tĩnh Thi bị tổn thương lớn như vậy, thậm chí cô ta còn làm thương tổn đến đứa cháu còn chưa ra đời của ta, con của con, chẳng lẽ những việc này còn chưa đủ để khiến cho người phụ nữ kia cút đi sao?" Bà hung ác trả lời lại.
"Có một số việc chẳng qua là hiểu lầm, con tin tưởng Tiểu Mễ không phải là người như vậy." Hắn rất xác thực tự nói với mẹ mình, hắn tin tưởng Tô Tiểu Mễ.
"Con điên rồi... Người phụ nữ kia có cái gì tốt? Cô ta hơn Tĩnh Thi chỗ nào? Con làm gì lại bị cô ta mê đến đầu óc choáng váng!" Bà hận không thể một gậy quất tỉnh con trai của mình.
"Có một số việc phải dựa vào cảm giác!"
"Cảm giác? Cảm giác đây chẳng qua là thoáng qua nhất thời, cuối cùng vẫn phải đối mặt với thực tế, bối cảnh gia đình ta và cô ta chênh lệch xa như vậy, văn hóa tiếp nhận và tư tưởng cũng sẽ có chênh lệch, huống chi, cô ta không có bất kỳ trợ giúp gì cho sự nghiệp của con." An Ôn tận tình khuyên bảo nói đạo lý với Lâm Khải, hi vọng con trai của mình hiểu, người phụ nữ kia không thích hợp với hắn.
"Mẹ, con sẽ không khai trừ Tiểu Mễ. Công tư phải rõ ràng, đây không phải là quy định của chúng ta sao?" Hắn hỏi ngược lại An Ôn.
"Nhưng cô ta phản bội công ty, khiến công ty bị hao tổn, con chẳng những không khai trừ cô, ngược lại còn để cho cô tatiếp tục thực hiện phương án, thậm chí còn cho cô quyền lực cao hơn, ta thấy con thật sự là điên rồi! Làm như vậy con sẽ khiến nhân viên khác nghĩ như thế nào? Có phải muốn để cho người phụ nữ kia phá đổ công ty, con mới có thể tin tưởng cô ta là đồ lừa gạt ác độc!"
"Chuyện kia có quá nhiều chỗ sơ hở rồi, Tiểu Mễ cũng đã nói sẽ tra được, vậy tại sao chúng ta không chọn tin tưởng cô ấy, cho cô ấy một cơ hội."
"Con trai a con trai... Sao con lại ngây thơ như vậy, con cho cô ta cơ hội, không có đuổi cô ta ra khỏi Dung Khoa, cô ta liền hại Tĩnh Thi sẩy thai, mẹ không có cháu trai, con không có con trai, còn làm trễ nãi hôn lễ, mục đích của cô ta đã rõ ràng quá rồi, chính là muốn làm cho con nhà tan cửa nát!" Ánh mắt của An Ôn tràn đầy hận ý.
"Tĩnh Thi sẩy thai căn bản là hiểu lầm, không liên quan gì đến Tiểu Mễ." Hắn đặc biệt khẳng định nói với An Ôn.
"Con... Con thật làm cho ta tức chết!" An Ôn nhìn con trai ngoan cố như thế, bà tức giận nuối không trôi. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
"Mẹ, chuyện này ngừng ở đây, đừng làm mọi việc trở nên rối rắm thêm, con hy vọng mẹ dùng thái độ khác đối đãi Tiểu Mễ, bởi vì con quyết định ở chung với Tô Tiểu Mễ!" Hắn vừa nói xong, chính hắn cũng kinh ngạc, bởi vì theo bản năng hắn nói ra hắn thích Tô Tiểu Mễ, nói ra rồi, tim của hắn lại cảm thấy rất rõ ràng, thư thản.
Lâm Khải vừa nói xong, mắt An Ôn liền mở lớn hơn, tay của bà vung lên, ly trà trên bàn té lăn trên đất, phát ra một tiếng vang thanh thúy.
"Con vừa nói cái gì? Con dám lặp lại lần nữa không?"
"Con nói, con quyết định ở chung với Tô Tiểu Mễ!" Hắn so với câu trước càng thêm khẳng định.
"Muốn cho người phụ nữ đó vào cửa nhà họ Lâm? Không có cửa đâu! Chỉ cần An Ôn ta còn sống, liền tuyệt không cho phép cô ta vào cái nhà này! Con bị cô ta làm choáng váng đầu óc rồi, nhưng ta đây vẫn còn thanh tỉnh." An Ôn thế nào cũng không nguyện ý tin tưởng, hắn nhanh như vậy đã nói cho bà biết, hắn muốn ở chung với con tiện nhân Tô Tiểu Mễ kia.
"Nếu như con muốn ở chung với cô ấy, ai cũng không ngăn cản được, mẹ, con không hy vọng về sau sẽ thấy cảnh tượng như vậy."
"Con muốn ở chung với cô ta? Vậy Tĩnh Thi thì sao, con đến cùng có phải là đàn ông không? Từ nhỏ mẹ đã dạy con làm chuyện gì cũng phải có trách nhiệm, người phụ nữ kia làm hại Tĩnh Thi sẩy thai, con lại còn muốn ở chung với cô ta. Cô ta là hung thủ giết chết con trai của con a, con có biết hay không?" An Ôn thất thố rống lên.
"Mẹ, rất nhiều chuyện, cũng không phải như mẹ thấy, về phần Tĩnh Thi sẩy thai, đó là ngoài ý muốn, cũng do cô ấy sẩy thai mới khiến con ý thức được, con căn bản không yêu cô ấy, đối với Tĩnh Thi, trừ áy náy ra vẫn chỉ có áy náy! Bởi vì áy náy mà cưới cô ấy, hai người chúng con cũng sẽ không hạnh phúc, đợi thân thể cô ấy khôi phục khá hơn một chút, con sẽ chia tay với cô ấy!" Hắn nói ra như thật.
"Hiện tại ta liền nói cho con biết, tất cả người phụ nữ nào cũng đều có thể vào cái nhà này, duy chỉ có Tô Tiểu Mễ là không thể!" An Ôn bị Lâm Khải chọc giận đến đau thắt cả ruột gan, xoay người liền rời đi phòng khách, bỏ lại bầu không khí u ám bao trùm.
Tay Lâm Khải nhẹ nhàng xoa thái dương, thái độ của An Ôn đối với Tô Tiểu Mễ nhất thời không thể nào biến chuyển được. Mấy ngày nay, hắn ở chung với Tĩnh Thi nhưng trong đầu lúc nào cũng nghĩ tới Tô Tiểu Mễ, nghĩ đến cô đang làm gì? Ăn cái gì? Ngủ có ngon không?
Lần đầu tiên hắn thể nghiệm tư vị nhớ một người sâu như vậy, hắn đè nén ý muốn của mình mà quý trọng Tĩnh Thi, muốn trôi qua cả đời với cô... Nhưng càng ở chung, hắn càng chìm vào trong đè nén và phiền muộn, muốn mau chóng được thoát ra.
Đứa bé ngoài ý muốn bị sẩy, hắn đau lòng không dứt, nhưng nhiều hơn, hắn thậm chí có một loại giải thoát, không có đứa bé ràng buộc, Tĩnh Thi có thể tìm được một người đàn ông yêu cô ấy thật sự, mà hắn cũng không cần phải đè nén tình cảm của chính mình, đi vào trong địa ngục không lối thoát kia.
Tô Tiểu Mễ đã nhắc nhở hắn, thấy nóng nảy của cô, kiên trì của cô... tất cả mọi thứ cô làm đều khiến cho hắn muốn ôm cô vào lòng. Đây là một loại khát vọng đoạt lấy từ nội tâm, mà không phải xem cô là thế thân của người kia, như Tĩnh Thi, cho tới nay hắn chỉ xem cô là thế thân của Tĩnh Dạ.
Nếu ngay cả ông trời đều an bài việc ngoài ý muốn này, tại sao hắn không thể đối mặt với nội tâm của mình?
/200
|