Tô Tiểu Mễ không có đánh lại bà, cũng không có nhục mạ bà, mà tự mình lau vết cà phê trên mặt, sự trấn định của cô khiến An Ôn không thể ngờ được.
"Tô Tiểu Mễ, đừng tưởng rằng cô như vậy, tôi sẽ đối với cô nể mặt vài phần, trong lòng tôi, cô vĩnh viễn đều là người thứ ba, phá hư tình cảm của người khác." An Ôn cố gắng mắng vài lời như để vơi bớt đi cơn tức giận cùng bối rối trong lòng.
"An tổng, ngài thích làm gì đó là chuyện của ngài, tôi hỏi lại một lần nữa, ngài còn có việc gì khác sao? Nếu như không có, xin tôn trọng, để cho tôi rời đi, nếu không, chó nóng nảy cũng sẽ nhảy tường." Tô Tiểu Mễ phản pháo lại, đối với việc An Ôn hắt cà phê vào người cô, xem như cô là hậu bối nể mặt trưởng bối, chỉ cần bà không lập lại, cô cũng không muốn nhớ tới chuyện này, nhưng nếu bà tái phạm, Tô Tiểu Mễ cô cũng không phải là mềm yếu sinh ra để cho người ta khi dễ.
"Thế nào, cô còn muốn uy hiếp tôi? Muốn đối phó với tôi? Muốn cho tôi nếm thử hậu quả?" An Ôn hừ lạnh cười một tiếng.
"An tổng, giờ phút này ngài không còn là phu nhân ưu nhã đoan trang cao quý nữa rồi, tôi thấy được trước mặt tôi chỉ là một phụ nhân chanh chua, (phụ nhân: người phụ nữ lớn tuổi), nếu như ngài cảm thấy thích, ngài cứ từ từ chơi, tôi còn có việc, tạm biệt!" Tô Tiểu Mễ cầm túi xách lên chuẩn bị rời đi.
Tiện nhân, lại dám nói bà chanh chua? An Ôn bị Tô Tiểu Mễ làm cho giận đến nuốt không trôi, tâm tình của bà tức tối kịch liệt, không khống chế được cảm xúc, bà liền cầm tách trà sữa hướng về phía bóng lưng của cô ném qua.
"A..." Tô Tiểu Mễ theo bản năng kêu lên.
Lý Triết vừa đúng lúc từ bên ngoài đi tới, mắt thấy một màn này, xông lên trước vội vàng ôm Tô Tiểu Mễ, ân cần hỏi thăm: "Tiểu Mễ, em có làm sao không? Có bị thương không? Có đau ở đâu không?"
Tô Tiểu Mễ không ngờ rằng An Ôn sẽ chơi sau lưng như thế, một chiêu này làm cho hình tượng cao quý ưu nhã của bà hoàn toàn bị hủy không còn một mống.
"Bà thật là quá đáng, tại sao có thể tạt nước vào sau lưng người khác? Bà còn có tự trọng hay không vậy?"Lý Triết lạnh giọng nói với An Ôn.
"Tự trọng? Anh là bạn trai Tô Tiểu Mễ? Ta nghĩ anh còn chưa biết bạn gái của anh đang làm chuyện gì a, ta hiện tại sẽ nói cho anh biết..."
"Dừng lại, đối với chuyện của bạn gái tôi, tôi không cần biết cũng không muốn từ trong miệng người khác biết. Bà thích lo chuyện bao đồng đến vậy sao? Đối với một người lớn tuổi như bà, hãy chừa cho mình chút hình tượng, chớ tổn hại đến hình tượng đã mất công duy trì suốt thời gian dài." Lý Triết rất không khách khí châm chọc An Ôn.
"Càn rỡ!" Chưa từng có người dám nói với bà như vậy, cư nhiên mắng bà là người lớn tuổi, thật quá mức. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
"Thân phận của bà tôi biết, nhưng đừng tưởng rằng nhà mình có chút tiền liền lên mặt, bên ngoài giả bộ cao quý, lãnh diễm, ôn nhu, thiện lương. Nếu như bà thật sự như vậy, chồng bà cũng sẽ không vứt bỏ bà. Điều đó có thể nói lên được bà chính là người phụ nữ có lòng dạ ác độc a!"Lý Triết tiếp tục châm chọc.
"Học trưởng, đừng nói nữa, chúng ta đi thôi!" Tô Tiểu Mễ lôi kéo Lý Triết đi ra ngoài.
An Ôn ở trong quán cà phê bị ánh mắt của những người xung quanh nhìn vào, bà tức giận thề, Tô Tiểu Mễ hôm nay làm cho bà tức giận, bà muốn cô cả đời cũng phải hối hận.
Bọn họ đã cảm thấy bà không thể làm gì được, vậy bà liền sẽ để họ cảm nhận xem người có tiền không có gì không sai khiến được. An Ôn bà sẽ nói cho họ biết, rốt cuộc là bọn họ lợi hại hay bà lợi hại! An Ôn thề ở trong lòng, ý niệm trả thù cũng theo đó mà nảy sinh
An Ôn một khi muốn trả thù ai đó, bà nhất định sẽ đem người kia đánh cho thương tích khắp người, giống như bà đã từng đối phó với Lâm Tuấn Thiên. Bà từng yêu ông nhiều như vậy, nhưng bà vẫn có thể để cho ông cả đời này đều ghi lòng tạc dạ mối hận đối với bà, vĩnh viễn cũng không thể nào quên, khắt cốt ghi tâm mà nhớ tới. (bà này bệnh nặng quá!!!)
*********
Ở bên trong một bệnh viện nào đó, một người đàn ông trung niên nằm trên ghế phơi nắng, khép hờ mắt hưởng thụ ánh nắng mặt trời. Hắn bây giờ muốn để cho mình quên hết, để xuống cừu hận, để xuống nhớ nhung.
Vợ trước An Ôn, nhi tử Lâm Khải, không rõ còn có bao nhiêu tình nhân, cũng không biết có bao nhiêu thiếu nữ nằm ở dưới thân thể của ông... Thậm chí còn có người phụ nữ để cho ông vừa yêu vừa hận, dây dưa quấn quít hơn phân nửa đời người, khiến ông quên mình một mực theo đuổi cái gì, vì đâu mà sống! Mà bây giờ, ở trong bệnh viện, sau khi trải qua vô số đau thương, ngược lại tâm tình bình tĩnh, an tĩnh phơi nắng, không phải là một chuyện tốt sao?
"Tuấn Thiên..."
Có người gọi tên của ông, Lâm Tuấn Thiên nhẹ nhàng mở mắt một chút, chỉ thấy một người phụ nữ đang đứng trước mắt, dung mạo quen thuộc như vậy, vẫn xinh đẹp như cũ, năm tháng đi qua không để lại quá nhiều dấu ấn trên gương mặt bà. Ông cho là cả đời mình cũng sẽ không gặp lại người phụ nữ này, nhưng bây giờ, bà lại chủ động xuất hiện ở trước mặt của ông.
"Tuấn Thiên..." Bà gọi tên ông lần nữa.
"Lữ Tình..." Ông gần như không hề thốt ra hai chữ này, ngay cả mình cũng cảm thấy bất ngờ, thì ra ông vẫn hận bà. Cái hận đối với bà còn lớn hơn đối với An Ôn, làm cho ông cả cuộc đời không thể yêu ai được nữa.
"Tôi đến rồi" Thanh âm của bà rất nhẹ nhàng, bà ngồi xổm xuống, ngang hàng với ông.
"Tới tìm tôi có việc sao? Hay là biết tôi đã xảy ra chuyện nên muốn đến xem kịch vui?" Ông nhìn gương mặt đó, dù thế nào cũng không thể tin nổi, những lời thề non hẹn biển trong nháy mắt đã hóa thành hư không, không để lại bất kỳ dấu vết nào.
"Tuấn Thiên, tôi cho tới bây giờ cũng không có nghĩ tới thăm để chê cười gì ông, tôi muốn đến chăm sóc ông, thật lòng muốn làm vậy." Bà thành khẩn mà nhún nhường.
"Ha ha..." Ông cúi đầu, lạnh lùng nhìn bà "Thì ra Lữ Tình bà cũng biết nói chuyện cười."
"Tuấn Thiên, tôi biết năm đó tôi có lỗi với ông, qua nhiều năm như vậy, tôi vì quyết định năm đó mà vô cùng hối hận, tôi cũng rất thống khổ sống qua ngày. Từ lúc rời bỏ ông, tôi không có một ngày nào là không nhớ tới ông, cho đến hôm nay gặp lại, tôi càng khẳng định, bỏ qua ông, chính là tôi đã tự tay mình bỏ đi nửa đời hạnh phúc còn lại."
Giọng nói Lữ Tình nhu hòa, mang theo chân thành sám hối, tay của bà run run bao trùm trên tay ông, Lâm Tuấn Thiên nhẹ tay khẽ nhúc nhích một chút, bà cũng nhúc nhích theo...
"Lữ Tình, bà tới đây là mong muốn tôi tha thứ cho bà sao?" Ông vẫn lạnh lùng như cũ.
"Tôi không dám cầu xin ông sẽ tha thứ, nhưng tôi hi vọng ông cho tôi một cơ hội, để cho tôi chăm sóc ông, có được không?" Trong mắt bà dần dần nhấp nhoáng một chút nước mắt, sự chân thành đó không thể nào là lừa người được.
"Bà muốn có được sự yên tâm thoải mái hay là muốn làm cho ông nhà của bà ghen, không bao nuôi tiểu tình nhân nữa?" Ông châm chọc bà, thậm chí nhắc nhở bà đừng quên mình là thân phận gì, thậm chí nhắc nhở bà đừng quên, ban đầu là do bà đã dứt khoát quyết định.
Nhiều chuyện trải qua cũng dần dần lơ lửng ở trong đầu ông.
/200
|