Vào thứ sáu, vừa đến lúc tan việc, rất nhiều đồng nghiệp cũng tụm năm tụm bảy rời đi. Thứ sáu mỗi tuần đều là thời gian tụ hội tốt nhất trong thành phố lớn này. Đây là thời gian mọi người có thể yên lòng ăn chơi, không cần lo lắng ngầy thứ hai sẽ trễ.
Vài giây sau, Hạ Tử Vi đứng ở trước mặt cô, hận không được trực tiếp nhẫn tắt chốt mở nguồn Computer. Tô Tiểu Mễ chỉ đành phải nhún nhún vai, đi theo người bạn tốt này.
Trong phòng rửa tay, Hạ Tử Vi khoá trái cửa phòng.
Vài phút mặc niệm trôi qua. . .“Hạ Tử Vi, cậu muốn mình mặc cái này?” Tô Tiểu Mễ cầm quần cụt, chỉ kém nước mắt không có rơi ra ngoài, khóc không ra nước mắt .
“Yên tâm đi, dựa vào vóc người của cậu, chân dài của cậu, mặc cái này là thích hợp nhất, nghe mình đi, chính xác không sai.” Hạ Tử Vi vỗ ngực bảo đảm.
“Nhưng cái này quá ngắn, mình không muốn mặc.” Tô Tiểu Mễ nhìn quần cụt vừa rồi, đoán chừng hai phần trở lên ở đầu gối (uhm...từ háng tới đầu gối chia lấy một phần, đó là độ dài =]]).
“Đừng có lằng nhằng nữa, mau mặc vào cho mình nhìn thử, nếu thật sự không được, mặc thêm cái voan mỏng này vào.” Nói xong, Hạ Tử Vi ném cho cô một cái áo voan mỏng hơi dài màu tím đậm, cùng màu với cái quần cụt kia.
Trang phục của Hạ Tử Vi tuy lộ nhưng vẫn có cảm giác ưu nhã. Tối hôm nay ưu nhã làm chủ, dù sao nhân vật chính cô muốn đẩy là Tô Tiểu Mễ.
Tô Tiểu Mễ mặc quần áo tử tế đi ra, hai nguời đồng thời cảm khái.
“Wow!”
“Má ơi!”
“Tiểu Mễ, bộ này quá hợp cậu, xem một chút, thịt trắng như tuyết của cậu, còn có xương quai xanh, chân thon dài mà mê người.. . . Trời ạ, mình có thể tưởng tượng ra những con sói đói kia sẽ dùng ánh mắt dạng gì nhìn cậu.” Hạ Tử Vi không thể không thừa nhận, Tô Tiểu Mễ chính là thiếu hụt triển lộ, thịt và tư thái tốt như vậy, thật là lãng phí.
“Hạ Tử Vi, tại sao cậu ăn mặc so với mình dài hơn?” Tô Tiểu Mễ nhìn một thân trang phục tao nhã màu nâu nhạt, áo đầm lộ vai, cảnh tượng trước ngực như ẩn như hiện, mặc dù cũng có cảm giác trêu người, nhưng so với Tô Tiểu Mễ dã tính, thật đúng là khác một trời một vực.
“Đừng nói nhiều nữa, tới đây!” Khi nói chuyện, cô một tay kéo Tô Tiểu Mễ đến trước mặt.
“Cái này, cho mình đeo lên!” Mắt kiếng của Tô Tiểu Mễ bị tước đoạt.
“Cái này, tháo ra ngay!” Tay của cô dùng sức lấy ra, một bộ tóc dài của Tô Tiểu Mễ cũng đồng thời xoã xuống.
“Thật là đẹp.. . . Về sau chớ một bộ trang phục xữ nử già. Nhìn thế này, thật thuận mắt, không biết muốn mê chết bao nhiêu người nha!” Hạ Tử Vi kéo cô đến trước gương, người trong gương quả thật thay đổi hoàn toàn.
Người phụ nữ quy củ biến mất, trước mặt cô hiện ra chính là một phụ nữ thoát tục.
“Let’s go!” Ngón tay của Hạ Tử Vi vừa chỉ lên, cho cô một ánh mắt ý vị sâu xa: “Tụ hội sẽ có ngoài ý muốn !”
Vừa nói, hai nguời trực tiếp đi tới bãi đậu xe ở tầng hầm.
Tô Tiểu Mễ chỉ cảm thấy cả người không được thoải mái, từ đầu đến chân cũng không được tự nhiên, tay cô không ngừng đem quần kéo lên kéo xuống, hận không thể dùng áo ngoài che hết.
_________________________
Bãi đậu xe tầng hầm.
“Xe của cậu đâu?” Quét một vòng, không phát hiện xe của Hạ Tử Vi, Tô Tiểu Mễ nghi vấn nhìn cô.
Gương mặt Hạ Tử Vi thần bí hưng phấn.
“Nhìn nơi này!” Hạ Tử Vi dựa vào xe bên cạnh, đó là một chiếc xe màu đỏ sậm, không đúng, phải là màu rám nắng tối, tuy không giống lắm, nhưng màu đó thật rất chói mắt.
“Infiniti? Cậu đổi xe?” Tô Tiểu Mễ mở to hai mắt, kinh ngạc nói.
“Như thế nào? Có đẹp trai hay không?” Vừa nói, cô bày một kiểu dáng kiều mỵ cực độ, váy nhẹ nhàng bay lên.
“Má ơi, thật đẹp trai ngây người!” Tô Tiểu Mễ không thể không cảm thán, toàn thân Hạ Tử Vi lộ ưu nhã, đầy mị hoặc. Đây là cô Tô Tiểu Mễ vĩnh viễn cũng không học được bộ dáng lại vô cùng thưởng thức.
Vài giây sau, Hạ Tử Vi đứng ở trước mặt cô, hận không được trực tiếp nhẫn tắt chốt mở nguồn Computer. Tô Tiểu Mễ chỉ đành phải nhún nhún vai, đi theo người bạn tốt này.
Trong phòng rửa tay, Hạ Tử Vi khoá trái cửa phòng.
Vài phút mặc niệm trôi qua. . .“Hạ Tử Vi, cậu muốn mình mặc cái này?” Tô Tiểu Mễ cầm quần cụt, chỉ kém nước mắt không có rơi ra ngoài, khóc không ra nước mắt .
“Yên tâm đi, dựa vào vóc người của cậu, chân dài của cậu, mặc cái này là thích hợp nhất, nghe mình đi, chính xác không sai.” Hạ Tử Vi vỗ ngực bảo đảm.
“Nhưng cái này quá ngắn, mình không muốn mặc.” Tô Tiểu Mễ nhìn quần cụt vừa rồi, đoán chừng hai phần trở lên ở đầu gối (uhm...từ háng tới đầu gối chia lấy một phần, đó là độ dài =]]).
“Đừng có lằng nhằng nữa, mau mặc vào cho mình nhìn thử, nếu thật sự không được, mặc thêm cái voan mỏng này vào.” Nói xong, Hạ Tử Vi ném cho cô một cái áo voan mỏng hơi dài màu tím đậm, cùng màu với cái quần cụt kia.
Trang phục của Hạ Tử Vi tuy lộ nhưng vẫn có cảm giác ưu nhã. Tối hôm nay ưu nhã làm chủ, dù sao nhân vật chính cô muốn đẩy là Tô Tiểu Mễ.
Tô Tiểu Mễ mặc quần áo tử tế đi ra, hai nguời đồng thời cảm khái.
“Wow!”
“Má ơi!”
“Tiểu Mễ, bộ này quá hợp cậu, xem một chút, thịt trắng như tuyết của cậu, còn có xương quai xanh, chân thon dài mà mê người.. . . Trời ạ, mình có thể tưởng tượng ra những con sói đói kia sẽ dùng ánh mắt dạng gì nhìn cậu.” Hạ Tử Vi không thể không thừa nhận, Tô Tiểu Mễ chính là thiếu hụt triển lộ, thịt và tư thái tốt như vậy, thật là lãng phí.
“Hạ Tử Vi, tại sao cậu ăn mặc so với mình dài hơn?” Tô Tiểu Mễ nhìn một thân trang phục tao nhã màu nâu nhạt, áo đầm lộ vai, cảnh tượng trước ngực như ẩn như hiện, mặc dù cũng có cảm giác trêu người, nhưng so với Tô Tiểu Mễ dã tính, thật đúng là khác một trời một vực.
“Đừng nói nhiều nữa, tới đây!” Khi nói chuyện, cô một tay kéo Tô Tiểu Mễ đến trước mặt.
“Cái này, cho mình đeo lên!” Mắt kiếng của Tô Tiểu Mễ bị tước đoạt.
“Cái này, tháo ra ngay!” Tay của cô dùng sức lấy ra, một bộ tóc dài của Tô Tiểu Mễ cũng đồng thời xoã xuống.
“Thật là đẹp.. . . Về sau chớ một bộ trang phục xữ nử già. Nhìn thế này, thật thuận mắt, không biết muốn mê chết bao nhiêu người nha!” Hạ Tử Vi kéo cô đến trước gương, người trong gương quả thật thay đổi hoàn toàn.
Người phụ nữ quy củ biến mất, trước mặt cô hiện ra chính là một phụ nữ thoát tục.
“Let’s go!” Ngón tay của Hạ Tử Vi vừa chỉ lên, cho cô một ánh mắt ý vị sâu xa: “Tụ hội sẽ có ngoài ý muốn !”
Vừa nói, hai nguời trực tiếp đi tới bãi đậu xe ở tầng hầm.
Tô Tiểu Mễ chỉ cảm thấy cả người không được thoải mái, từ đầu đến chân cũng không được tự nhiên, tay cô không ngừng đem quần kéo lên kéo xuống, hận không thể dùng áo ngoài che hết.
_________________________
Bãi đậu xe tầng hầm.
“Xe của cậu đâu?” Quét một vòng, không phát hiện xe của Hạ Tử Vi, Tô Tiểu Mễ nghi vấn nhìn cô.
Gương mặt Hạ Tử Vi thần bí hưng phấn.
“Nhìn nơi này!” Hạ Tử Vi dựa vào xe bên cạnh, đó là một chiếc xe màu đỏ sậm, không đúng, phải là màu rám nắng tối, tuy không giống lắm, nhưng màu đó thật rất chói mắt.
“Infiniti? Cậu đổi xe?” Tô Tiểu Mễ mở to hai mắt, kinh ngạc nói.
“Như thế nào? Có đẹp trai hay không?” Vừa nói, cô bày một kiểu dáng kiều mỵ cực độ, váy nhẹ nhàng bay lên.
“Má ơi, thật đẹp trai ngây người!” Tô Tiểu Mễ không thể không cảm thán, toàn thân Hạ Tử Vi lộ ưu nhã, đầy mị hoặc. Đây là cô Tô Tiểu Mễ vĩnh viễn cũng không học được bộ dáng lại vô cùng thưởng thức.
/201
|