Trên đường về nhà, Hạ Tử Vi và Hà Kính Vũ cố ý tìm lý do tránh đi, để cho Đỗ Tử Hào đơn độc đưa Tô Tiểu Mễ về nhà, ý tứ rõ ràng đến mức miễn bàn luận.
Lần này, Đỗ Tử Hào lái xe đưa cô về nhà, là một chiếc BMW hệ thứ 7[1]. Tô Tiểu Mễ nhìn thấy liền muốn ngất tại chỗ, vì sao cô một chút cũng không nhìn ra hắn là một Đại thiếu gia?
“Không nhìn ra, tôi còn cho là anh cùng tôi giống nhau chứ, đều là tộc thuê xe đi làm, không nghĩ tới cấp bậc hai ta chênh lệch rất xa đi!” Tô Tiểu Mễ nhìn chiếc xe, quả thật có chút bị kinh sợ. Xin tha thứ cho bộc bạch của cô ngay lúc đó, mặc dù Hạ Tử Vi đã nói với cô vô số lần, đàn ông bất kể lái xe gì, bất kể làm vị trí gì, lúc ấy cô đều phải cười, nhất định phải cười tươi hơn nữa để giữ vững khiêm tốn và lạnh nhạt, không được biểu lộ kinh ngạc hoặc là khinh thường của cô.
“Anh bình thường không có lái xe, chẳng qua là thỉnh thoảng không có việc gì lấy ra chạy một chút.” Hắn cười đến rất nhạt, trong lòng cũng đã thầm không thể nén nổi nữa rồi. Khi Hà Kính Vũ tìm hắn, tim của hắn liền bừng bừng khí thế, con mèo nhỏ này lập tức sẽ nằm trong miệng của hắn.
Tô Tiểu Mễ nói nhỏ trong lòng, “Đại thiếu gia đều như vậy, chỉ chơi xe chứ không cần xe!”
“Tiểu Mễ, em vừa mới nói gì?”
“A, không có gì, anh lái xe rất ổn, kỹ thuật không tệ, chú ý trước mặt!” Cô bội phục mình, suy nghĩ luôn xoay chuyển nhanh như vậy.
“Nói chuyện với em thật thú vị, anh rất thích nhìn em cười lên.” Đỗ Tử Hào quay đầu lại nhìn cô một cái, trang phục công sở của cô mặc dù có chút đơn điệu và cũ kỹ, nhưng nếu nhìn kỹ, lại có một tư vị khác hẳn, người con gái này hắn nhất định phải nắm bắt tới tay.
Hắn ít khi tự đi tìm phụ nữ nhưng khi ra tay cũng rất ít khi bị thất thủ. Đối với hắn, tất cả phụ nữ đều yêu những người đàn ông có tiền, đặc biệt là người nhìn qua khiêm tốn, ôn văn nho nhã lại có hơi thở lãng mạn. Cho nên, hắn cho tới bây giờ đều giả dạng thành như vậy, đùa giỡn vô số thiếu nữ dưới chân của mình.
Tô Tiểu Mễ thấy buồn cười, lại làm như không có nghe gì cả, cười mà không nói.
Mặc dù nói cô rất ghét những công tử nhà giàu, nhưng đối với loại đàn ông tính tình bộc trực như vậy, ít nhiều cũng khiến cho cô có một chút lòng hư vinh của con gái. Nhưng giờ phút này, cô không có tâm tình nghe những lời này.
Rất nhanh, đã đến nhà Tiểu Mễ.
“Nói cho anh biết số nhà đi? Anh đưa em đến dưới lầu!” Đỗ Tử Hào mở miệng.
“Không cần, anh đưa tôi đến cửa cư xá là được rồi.”
“Em đây là đang phòng bị anh sao?” Thanh âm của hắn đột nhiên mập mờ, ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía cô, Tô Tiểu Mễ bỗng có cảm giác bị “điện” giật, loại cảm giác này khiến cho cô càng thêm đề phòng.
“Rất gần, tôi đi vào rất dễ dàng, xe anh lái vào còn phải quẹo đầu ra ngoài nữa rất phiền toái, không cần như thế.” Cô uyển chuyển nói.
“Tiểu Mễ!” Hắn đột nhiên thốt lên, cầm tay của cô.
“A…” Tô Tiểu Mễ bị hành động đột ngột này làm cho có chút không biết làm sao, bản năng muốn rút tay ra, lại bị hắn nắm càng thêm chặt.
“Tiểu Mễ, từ lần đầu tiên nhìn thấy em, anh liền thích em. Em thoáng mỉm cười, em trầm tĩnh, em hoạt bát, còn có đêm hôm đó khuôn mặt em lộ ra nhàn nhạt ưu sầu thật thấm vào lòng anh! Làm bạn gái của anh đi, có được không?” Hắn nhìn cô, ánh mắt không rời.
“Đây là cái tình huống kỳ diệu gì vậy? Một người phụ nữ bình thường như mình còn có thể hấp dẫn BMW? Đùa kiểu gì thế!” Tô Tiểu Mễ hoảng loạng trong lòng, trên mặt trưng ra nụ cười chẳng biết thế nào.
“Tiểu Mễ, có được hay không?” Hắn nhẹ nhàng lung lay tay cô một chút.
Tô Tiểu Mễ nhìn hắn, “Đây đúng là một người đàn ông thật tốt, vừa đẹp trai lại có sự nghiệp, còn có tiền bạc, có thể xem là quý tộc độc thân a. Mình đường đường là người phụ nữ bình thường lại đã hai mươi bảy tuổi đợi gả, nếu quen được với người đàn ông thế này thì trong mắt bạn bè và người thân, đây tuyệt đối là đĩa đeo chân hạc nha!!!”
Thấy Tô Tiểu Mễ có chút cười khúc khích, Đỗ Tử Hào liền cho rằng cô đã bắt đầu cắn câu, từ từ kề sát mặt vào cô
Lần này, Đỗ Tử Hào lái xe đưa cô về nhà, là một chiếc BMW hệ thứ 7[1]. Tô Tiểu Mễ nhìn thấy liền muốn ngất tại chỗ, vì sao cô một chút cũng không nhìn ra hắn là một Đại thiếu gia?
“Không nhìn ra, tôi còn cho là anh cùng tôi giống nhau chứ, đều là tộc thuê xe đi làm, không nghĩ tới cấp bậc hai ta chênh lệch rất xa đi!” Tô Tiểu Mễ nhìn chiếc xe, quả thật có chút bị kinh sợ. Xin tha thứ cho bộc bạch của cô ngay lúc đó, mặc dù Hạ Tử Vi đã nói với cô vô số lần, đàn ông bất kể lái xe gì, bất kể làm vị trí gì, lúc ấy cô đều phải cười, nhất định phải cười tươi hơn nữa để giữ vững khiêm tốn và lạnh nhạt, không được biểu lộ kinh ngạc hoặc là khinh thường của cô.
“Anh bình thường không có lái xe, chẳng qua là thỉnh thoảng không có việc gì lấy ra chạy một chút.” Hắn cười đến rất nhạt, trong lòng cũng đã thầm không thể nén nổi nữa rồi. Khi Hà Kính Vũ tìm hắn, tim của hắn liền bừng bừng khí thế, con mèo nhỏ này lập tức sẽ nằm trong miệng của hắn.
Tô Tiểu Mễ nói nhỏ trong lòng, “Đại thiếu gia đều như vậy, chỉ chơi xe chứ không cần xe!”
“Tiểu Mễ, em vừa mới nói gì?”
“A, không có gì, anh lái xe rất ổn, kỹ thuật không tệ, chú ý trước mặt!” Cô bội phục mình, suy nghĩ luôn xoay chuyển nhanh như vậy.
“Nói chuyện với em thật thú vị, anh rất thích nhìn em cười lên.” Đỗ Tử Hào quay đầu lại nhìn cô một cái, trang phục công sở của cô mặc dù có chút đơn điệu và cũ kỹ, nhưng nếu nhìn kỹ, lại có một tư vị khác hẳn, người con gái này hắn nhất định phải nắm bắt tới tay.
Hắn ít khi tự đi tìm phụ nữ nhưng khi ra tay cũng rất ít khi bị thất thủ. Đối với hắn, tất cả phụ nữ đều yêu những người đàn ông có tiền, đặc biệt là người nhìn qua khiêm tốn, ôn văn nho nhã lại có hơi thở lãng mạn. Cho nên, hắn cho tới bây giờ đều giả dạng thành như vậy, đùa giỡn vô số thiếu nữ dưới chân của mình.
Tô Tiểu Mễ thấy buồn cười, lại làm như không có nghe gì cả, cười mà không nói.
Mặc dù nói cô rất ghét những công tử nhà giàu, nhưng đối với loại đàn ông tính tình bộc trực như vậy, ít nhiều cũng khiến cho cô có một chút lòng hư vinh của con gái. Nhưng giờ phút này, cô không có tâm tình nghe những lời này.
Rất nhanh, đã đến nhà Tiểu Mễ.
“Nói cho anh biết số nhà đi? Anh đưa em đến dưới lầu!” Đỗ Tử Hào mở miệng.
“Không cần, anh đưa tôi đến cửa cư xá là được rồi.”
“Em đây là đang phòng bị anh sao?” Thanh âm của hắn đột nhiên mập mờ, ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía cô, Tô Tiểu Mễ bỗng có cảm giác bị “điện” giật, loại cảm giác này khiến cho cô càng thêm đề phòng.
“Rất gần, tôi đi vào rất dễ dàng, xe anh lái vào còn phải quẹo đầu ra ngoài nữa rất phiền toái, không cần như thế.” Cô uyển chuyển nói.
“Tiểu Mễ!” Hắn đột nhiên thốt lên, cầm tay của cô.
“A…” Tô Tiểu Mễ bị hành động đột ngột này làm cho có chút không biết làm sao, bản năng muốn rút tay ra, lại bị hắn nắm càng thêm chặt.
“Tiểu Mễ, từ lần đầu tiên nhìn thấy em, anh liền thích em. Em thoáng mỉm cười, em trầm tĩnh, em hoạt bát, còn có đêm hôm đó khuôn mặt em lộ ra nhàn nhạt ưu sầu thật thấm vào lòng anh! Làm bạn gái của anh đi, có được không?” Hắn nhìn cô, ánh mắt không rời.
“Đây là cái tình huống kỳ diệu gì vậy? Một người phụ nữ bình thường như mình còn có thể hấp dẫn BMW? Đùa kiểu gì thế!” Tô Tiểu Mễ hoảng loạng trong lòng, trên mặt trưng ra nụ cười chẳng biết thế nào.
“Tiểu Mễ, có được hay không?” Hắn nhẹ nhàng lung lay tay cô một chút.
Tô Tiểu Mễ nhìn hắn, “Đây đúng là một người đàn ông thật tốt, vừa đẹp trai lại có sự nghiệp, còn có tiền bạc, có thể xem là quý tộc độc thân a. Mình đường đường là người phụ nữ bình thường lại đã hai mươi bảy tuổi đợi gả, nếu quen được với người đàn ông thế này thì trong mắt bạn bè và người thân, đây tuyệt đối là đĩa đeo chân hạc nha!!!”
Thấy Tô Tiểu Mễ có chút cười khúc khích, Đỗ Tử Hào liền cho rằng cô đã bắt đầu cắn câu, từ từ kề sát mặt vào cô
/201
|