Công ty Dung khoa quốc tế, tại phòng làm việc của Lâm Khải.
Tô Tiểu Mễ gõ cửa, đi vào, tới trước mặt của hắn, một mực cung kính nói: "Lâm tổng, trình ngài xem hai phương án tôi vừa làm xong, ngài có thể chọn cái vừa lòng nhất."
Lâm Khải đưa tay nhận lấy, xem qua đại khái 2 phương án
Về phương diện công việc, hắn chính là thích Tô Tiểu Mễ như vậy, làm gì cũng nghiêm túc cẩn thận, hơn nữa quan trọng nhất là thái độ làm việc, cô luôn làm hai phần phương án để cấp trên có thể so sánh chọn ra cái tốt nhất, điểm này làm hắn rất vừa lòng.
"Để cho phòng tiếp thị làm theo phương án thứ nhất đi." Lâm Khải đưa trả lại cho cô phương án thứ nhất, mỉm cười mê người.
Tô Tiểu Mễ nhìn hắn cười, chỉ cảm thấy có gì đó bao bọc quanh cô, không nhịn được ở trong lòng phát ra cảm khái: "Thật đúng là giết người không đao mà." Nguồn: http://truyenyy.com
"Ngày mai cô bắt đầu làm bảng báo cáo kết quả nhiệm vụ lần trước tôi giao đi."Lâm Khải đột nhiên đổi đề tài nói.
"A! Ngày mai?" Tô Tiểu Mễ kinh ngạc mở miệng.
"Có vấn đề?"Ánh mắt của hắn sắc bén trở lại.
"Không phải là ngày mốt mới đi sao? Sao đột nhiên lại đi sớm một ngày?" Tô Tiểu Mễ buồn bực nhìn hắn.
"Bởi vì cô đã hoàn thành phương án trước một ngày, cho nên cô sớm một chút giao luôn bảng báo cáo đi, còn có rất nhiều việc chờ cô làm." Lâm Khải nghiêm túc nói, ý đây không phải là việc có thể thương lượng.
"Thật là một cấp trên ép người quá đáng, chẳng lẽ không thể để cho tôi nhẹ nhõm một ngày sao?"Tô Tiểu Mễ trong lòng nho nhỏ oán trách, ngoài mặt cũng chỉ có thể gật đầu.
Khi Tô Tiểu Mễ chuẩn bị rút lui, Lâm Khải cư nhiên giống như u hồn bay tới trước mặt cô, " không cẩn thận " đụng vào người cô.
"A...Lâm tổng, còn có...chuyện gì sao?"Tô Tiểu Mễ bởi vì không cẩn thận đầu đột nhiên đụng phải ngực của hắn, khẩn trương nói.
"Cô cảm thấy tôi còn có chuyện gì sao?"Thanh âm của hắn trở nên trầm thấp.
Lâm Khải đứng trước mặt cô, cao hơn cô chừng một cái đầu.
"Tôi không biết." Sau khi Tô Tiểu Mễ nói xong, vội vàng cúi đầu, nội tâm một mảnh hốt hoảng, căn bản không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Tôi rất đáng sợ sao?" Tay của hắn không nhịn được nâng cằm của cô lên, con người này lần đầu tiên thấy hắn không phải rất to gan lớn mật sao? Như thế nào cùng hắn ở chung một chỗ ngược lại càng ngày càng nhát gan.
Tô Tiểu Mễ cảm thấy duy trì tư thế như vậy quá mập mờ đi, đặc biệt cảm thấy được nhịp thở của hắn, loại thân thiết này như một loại vũ khí trí mạng, cô muốn rời khỏi người đàn ông "Không đáng tin cậy" này.
"Cái đó..."Tay của cô nhẹ nhàng đem tay của hắn ra khỏi cằm cô, bày ra giả dối cười nói: "Chúng ta nên giữ vững một khoảng cách tương đối, bằng không sẽ làm đồng nghiệp sinh ra hiểu lầm."
Nói xong, cô tự động lui về phía sau hai bước, giữ một khoảng cách nhất định.
Hắn ngược lại nở nụ cười, lại tiến lên hai bước, hắn nếu còn tiến lên nữa thì cô phải làm thế nào đây?
Tô Tiểu Mễ theo bản năng lui thêm hai bước, Lâm Khải lại tiến lên hai bước, cho đến khi thân thể của cô đụng vào tường. Ngước đầu liền gặp phải ánh mắt thâm thúy của hắn, cô không thể không thừa nhận người đàn ông này rất có lực sát thương! Lâm Khải đã nói rất đúng, Tô Tiểu Mễ không hiểu đàn ông, không phân biệt được đâu là người tốt, đâu là kẻ xấu.Nhưng giờ phút này, cô quyết định, với một người khó nắm bắt như Lâm Khải, tốt nhất là nên giữ khoảng cách, chỉ như vậy mới có thể tránh bị tổn thương.
/200
|