Cả người Tô Tiểu Mễ thoải mái, dọn dẹp đơn giản xong, chuẩn bị đi khách sạn dùng cơm, phải biết, ăn uống cũng là một loại đặc sắc của khách sạn.
Quần dài đến nửa người và áo ba lỗ đơn giản làm tôn lên vóc người cao ráo của cô, áo khoác ngắn tay màu cà ri nhạt ở ngoài khiến cả người cô tăng thêm một phần nhu mỹ.
Màu xám nhạt xem như là màu tương đối sáng trong tủ quần áo của cô, mặc một cái áo ngực đơn giản, lại làm cho cả người cô nhìn qua vừa tinh thần lại thanh xuân, chênh lệch khá xa với phong thái trầm muộn khi làm việc. Tuy cùng y phục đó, cùng màu đó nhưng đổi một phong cách ăn mặc, đổi một kiểu tóc khác lại làm cho người ta cảm giác khác hẳn.
Cô lẳng lặng ngồi ở một chỗ gần hồ dùng cơm, phong cảnh đẹp mà tĩnh mịch này, còn có thanh âm đàn tranh xa xa kia, Tô Tiểu Mễ suy đoán cô gái chơi đàn tranh nhất định có khí chất trầm tĩnh và ưu nhã.
Một ly trà Long Tĩnh pha rượu nhẹ khiến cho Tô Tiểu Mễ thần thanh khí sảng. Phục vụ nơi này khuôn mặt luôn tươi cười, mỗi một chi tiết, động tác của bọn họ cũng làm cho Tô Tiểu Mễ cảm thấy thân thiết.
"Rượu nơi này ủ có phải hay không rất có mùi vị?" Thanh âm trong veo của đàn ông vang lên sau tai cô.
Tô Tiểu Mễ quay đầu lại liền nhìn thấy Thân Vĩ Văn mặc trang phục đơn giản, lại cũng màu xám, cùng màu với cô, này hoàn toàn là ngoài ý muốn trờ thành "áo tình nhân".
"Thanh nhuận, mát mẻ, tinh khiết và thơm, có vị rượu, lại có mùi trà thơm ngát." Tô Tiểu Mễ cho hắn một nụ cười lễ phép.
Thân Vĩ Văn rất thoải mái ngồi ở đối diện cô, phục vụ đem lên một cái ly cho hắn. Hắn nhẹ nhàng cụng ly với cô trên không trung, bộ dạng uống rượu thật giống cô.
Trong lòng Tô Tiểu Mễ có một ít cảm xúc hỗn loạn, trong đầu cũng đang hiện đầy các loại tư tưởng.
Một loại thanh âm tự nói với mình: "Thật muốn có một cuộc diễm ngộ sao? Có thể như vầy không? Có phải lại đang đùa với lửa hay không? Vẫn nên đừng chơi, chơi với lửa có ngày chết cháy cũng không phải là hậu quả tốt gì."
Một loại thanh âm khác lại đang nói cho cô biết: "Sợ cái gì, rượu ngon như vậy, cảnh đẹp như vậy, càng khó gặp phải người đàn ông có duyên mà dáng dấp không khiến cho mình ghét như vậy. Lúc này không diễm ngộ, còn đợi khi nào đây?"
Trong đầu Tô Tiểu Mễ đang đánh nhau, cô cảm giác khi mình đối mặt người đàn ông này có chút không cách nào điều khiển chính mình được.Điều này không phải muốn nói đến người đàn ông này có bao nhiêu hấp dẫn cô, mà là cô cảm giác nội tâm mình cư nhiên cũng có thể không an phận như vậy. Cô bắt đầu hoài nghi, chẳng lẽ an phận như trước là bởi vì những người đàn ông bên cạnh đều không có được sự dụ hoặc?
"Biết lúc nào thì Tây Hồ đẹp nhất không?" Hắn có chút hăng hái nhìn cô, khóe môi nhếch lên nhàn nhạt cười, bộ dạng khóe mắt híp lại khi cười rất đẹp.
"Một đôi mắt đào hoa trời sinh này!!!" Đây là câu nói đầu tiên hiện lên trong lòng sau khi Tô Tiểu Mễ nhìn thấy hắn cười. Đàn ông mắt đào hoa không dễ chọc, phụ nữ sẽ rất dễ dàng bị thương, hơn nữa một khi đàn ông có mắt đào hoa khiêu tình chính là cao thủ tình trường.
"Tôi nghĩ hẳn là buổi tối." Tô Tiểu Mễ vẫn tương đối thích an tĩnh, Tây Hồ ban ngày nhất định rất xao động, cô không thích quá nhiều du khách.
"Đúng là buổi tối, nhưng mười hai giờ khuya đi qua Tây Hồ đẹp hơn, khi đó du thuyền có một loại an tĩnh thoát khỏi trần thế này." Hắn nhẹ nhàng nói, nhìn cô bổ sung, "Tôi nghĩ, em nhất định sẽ thích Tây Hồ như vậy."
Tô Tiểu Mễ nghe được lời nói khẳng định lời đó, vẻ mặt lớn mật chống lại với hắn, "Tại sao cảm thấy như vậy?" Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
"Trực giác thôi, theo tôi thì em chính là loại phụ nữ sẽ thích sự yên lặng đặc biệt đó."
Ánh mắt của hắn lớn mật mà tự tin, nội tâm Tô Tiểu Mễ giống như bị hắn đụng phải. Mục đích của người đàn ông này khiến cho cô cảm giác tới quá trực tiếp, trực tiếp đến có chút khiến cô không biết làm sao.
/200
|