Tiếng gõ cửa đột nhiên tới này, cho Lâm Khải một cái cơ hội thật lớn, cũng cho Ngải Niệm Như một đòn cảnh cáo.
Lâm Khải lạnh nhạt nói: "Ngải chủ quản, nếu không có chuyện gì..., cô có thể đi ra ngoài."
Ngải Niệm Như cắn chặt môi, hận người gõ cửa ở ngoài thấu xương, kế hoạch trong lý tưởng của cô lập tức sẽ thành công lại bị người này một đao cắt đứt.
Dưới tình huống này, cô chỉ đành phải từ trên người của hắn bò dậy, nhanh chóng sửa sang lại quần áo thật tốt.
Ổn định tâm tình rồi, đứng trước mặt của hắn, đoan trang mà buồn bã nhìn hắn nói: "Lâm tổng, thật xin lỗi, là tôi nhất thời khó kiềm chế tình cảm, về sau tôi sẽ không kích động như vậy nữa. Tôi biết công việc và tình cảm riêng tư không thể trộn lẫn chung, nhưng lần này, xin anh tha thứ cho tôi, được không?
Ngải Niệm Như nói như vậy, không phải là muốn cho mình một cái cớ, quan trọng hơn là cho Lâm Khải một lý do, cô làm như vậy, không phải là câu dẫn, mà là từ "yêu" đối với cấp trên, tình cảm quá sâu khó tránh khỏi sai lầm, phạm chút lỗi cũng có thể tha thứ được"
Vẻ mặt cô ai oán, chênh lệch khá xa với vẻ mặt động tình vừa rồi, Lâm Khải nhìn cô, càng ngày càng cảm thấy phụ nữ bên cạnh hắn mọi người đều biết diễn, người sau so với người diễn càng tốt hơn.
"Đi ra ngoài đi!" Hắn chẳng qua là lạnh lùng trả lời.
Ngải Niệm Như không thức thời cũng biết đây là thời điểm nên đi ra rồi, cô giả bộ rất trấn định mở cửa, trước mắt thấy được chính là một người phụ nữ, trên mặt trắng nõn mang một mắt kính gọng đen.
"Nguyên lai là Tô chủ quản a, thật là đúng dịp!" cô cắn răng nói từng chữ, cười trên mặt và hận trong mắt tạo thành mâu thuẫn.
"Ngải chủ quản, thật ngại, tôi muốn tìm Lâm tổng." Cô miễn cưỡng cười, nhìn nét mặt cơ hồn muốn ăn cô của Ngải Niệm Như, trong lòng cô thật sợ.
"Lâm tổng ở bên trong, tôi liền không quấy rầy!" Ngải Niệm Như nói xong, nâng giày cao gót, giả bộ lơ đãng giẫm ở chân Tô Tiểu Mễ, gót nhọn cùng dùng sức đạp xuống khiến Tô Tiểu Mễ cảm thấy một hồi đau nhói, hận không được lớn tiếng kêu to.
Ngải Niệm Như lại giả vờ như cái gì cũng không có xảy ra, không quay đầu lại liền đi ra ngoài.
Tô Tiểu Mễ chỉ đành phải im hơi lặng tiếng, nếu cô kêu lên, đoán chừng Ngải Niệm Như ở trước mặt cô sẽ ra vẻ mình bị ủy khuất, trải qua mấy lần trường hợp như vậy rồi, Tô Tiểu Mễ đã có kinh nghiệm.
*********
Cô đóng cửa lại, đi tới trước bàn của Lâm Khải.
Có lẽ là trực giác nhạy cảm của phụ nữ, trong phòng làm việc này, cô cảm thấy có một cỗ mùi là lạ, hồi tưởng vẻ mặt vừa rồi của Ngải Niệm Như, nhìn lại Lâm Khải một chút, y phục của hắn rất chỉnh tề, nhưng cà vạt lại có một chút xíu lệch đi.
"Tìm tôi có chuyện gì không? Tô chủ quản." Lâm Khải ngẩng đầu,mắt cũng không chớp lấy một cái nhìn cô. Sự xuất hiện của cô khiến cho tâm tình của hắn rất thư thản.
"Lần trước ngài bảo tôi đưa bảng kế hoạch cho ngài, tôi đã sửa sang lại tốt rồi." Nói xong, cô đem tài liệu đặt ở trước mặt của hắn.
Lâm Khải nghiêm túc nhìn một chút, lại nâng đầu nhìn về phía cô, "Cái này có gì khác so với khiêm tốn và xa hoa mà cô đã nói với tôi?"
Ánh mắt của hắn sắc bén giống như lưỡi dao xẹt qua da thịt cô, thật giống như cô là vật được nắm trong lòng bàn tay của hắn vậy.
"Lâm tổng, bảng kế hoạch này là ý kiến cá nhân của tôi, nếu như Lâm tổng không hài lòng, tôi sẽ đưa thêm một bảng khác, nhưng xin ngài nghe tôi giải thích một chút, có thể không?"
Lâm Khải không có trả lời, ánh mắt ra hiệu cô nói tiếp. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
"Du lịch thành thị, khách sạn đủ loại màu sắc hình dạng đều có, đắt tiền có, tiện nghi có, nhưng hiện tại mọi người thích là chất lượng phục vụ, những khách sạn năm sao cùng với trên năm sao kia, phục vụ đương nhiên là không có gì phản đối, nhưng giá tiền cũng tương đối kinh người, mà sáng ý của tôi là nhằm vào những người có điều kiện kinh tế tương đối, cũng không dùng những đồ nội thất xa hoa thích hợp với những người có điều kiện kinh tế cao, chúng ta là tiểu khiêm tốn tiểu xa hoa, là tự nhiên mà có phong cách, đồng thời cũng tiết kiệm được một ít hao phí trong đồ trang trí."
Tô Tiểu Mễ dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Chúng ta phải thừa nhận, khách sạn của tập đoàn Oman quả thật không có gì có thể chê bai được, nhưng giá tiền cũng không phải rẻ, không phải người bình thường nào cũng có thể tiêu phí như vậy. Nếu là tôi, mặc dù tiền lương không thấp, mặc dù ở đó cũng không có vấn đề gì, nhưng nghỉ phép mà đi nghỉ ở khách sạn kiểu này vẫn là rất đau lòng, nhưng không gian bày trí của khách sạn tập đoàn Oman cùng phong cách phục vụ lại là cái mà tôi hy vọng khách sạn mình ở có thể có được. Tổng hợp hai điểm này, tôi cảm thấy khách sạn của chúng ta có thể làm giống như Oman, nhưng là chúng ta phải cải cách giá tiền, để có thể hấp dẫn những thành phần tri thức cùng giai cấp trung lưu."
"Tiếp tục nói." Lâm Khải cảm thấy hứng thú.
"Thật ra thì đặc sắc lớn nhất của những khách sạn lớn kia, chính là không gian yên tĩnh xinh đẹp, hợp với đặc sắc của địa phương, chất lượng phục vụ tốt, có nhiều chỗ chi tiết làm được đáng ca ngợi, như vậy khách sạn của chúng ta cũng có thể dung nhập vào tự nhiên, tỉ mỉ phục vụ và bỏ công sức, đồng thời, giá tiền cũng có thể hơi rớt xuống một chút."
"Giá tiền giảm, làm sao bảo đảm hiệu ích (hiệu quả và lợi ích)?" Lâm Khải đem vấn đề khó khăn ném lại cho cô.
"Tại sao những khách sạn nhỏ kia còn có doanh thu? Ba sao, bốn sao đều có thể kiếm tiền? Ý niệm của tôi là dùng giá tiền bốn sao hưởng thụ phục vụ và hoàn cảnh năm sau, phục vụ và không gian ở là căn bản, chỉ cần thành công, có danh tiếng, tiền vốn lúc đó rất nhanh sẽ thu hồi lại."
Lâm Khải nhìn vào phương án của cô một chút, rất tỉ mỉ, thậm chí ngay cả mười đặc sắc lớn của khách sạn đều ghi ra ngoài, từng cái đặc sắc nhìn qua đều thật có lực hấp dẫn du khách, mà chi tiết cũng thể hiện được sự theo đuổi mặt tốt đẹp nhất của tự nhiên.
Lâm Khải không thể không thừa nhận, đây đúng là một đề nghị thật tốt, giá tiền ba, bốn sao hưởng thụ phục vụ và không gian của năm sao, nhưng cũng không đại biểu bây giờ sẽ không có lợi nhuận.
"Ừ, tôi sẽ nghiêm túc suy tính cái phương án này. Trừ chuyện này còn có chuyện gì khác không?" Lâm Khải nhìn cô, giống như có thể đoán được tâm tư của cô.
"Không có... Không có." Tay Tô Tiểu Mễ bất giác nắm thật chặt.
Hắn nhẹ nhàng quét qua, nhàn nhạt hỏi: "Cô cảm thấy, Ngải Niệm Như - Ngải chủ quản thế nào?"
"A! Cô ấy?" Tô Tiểu Mễ có chút không kịp phản ứng.
"Thế nào? Có ý kiến gì không?"
"A, không có... Không có..." Tô Tiểu Mễ liên tiếp lắc đầu, trên thực tế, cô đối với Ngải Niệm Như mặc dù không thích, nhưng không đến nổi sẽ ở sau lưng hãm hại cô ta.
"Vậy nếu như để cho cô ta làm Tổng giám kế hoạch tiếp thị, cô cảm thấy thích hợp không?" Trong hai tròng mắt của hắn phản xạ ra bóng dáng của cô, giờ phút này cô đang rối loạn.
Tô Tiểu Mễ vừa nghe đến lời này, ý nghĩ đầu tiên lại là: "Chẳng lẽ Ngải Niệm Như đã câu dẫn thành công Lâm Khải?", cô định thần nhìn lại, người đàn ông này là thái tử gia Dung Khoa quốc tế, hắn lên thuyền giặc của Ngải Niệm Như kia?
"Tôi muốn nghe ý kiến của cô một chút?" Lâm Khải vẫn nhìn cô.
Tô Tiểu Mễ biết, giờ phút này nếu cô không nói, nếu như Lâm Khải thật thăng Ngải Niệm Như lên chức Tổng giám, cuộc sống sau này của cô sẽ không tốt, "Thượng Đế, tha thứ cho con, hãy để cho con làm "người xấu" một lần."
"Ngải chủ quản có năng lực, làm Tổng giám cũng không có cái gì không thể, nhưng trong lòng tôi có chút đề nghị, không biết Lâm tổng có nguyện ý nghe một chút hay không?" Tô Tiểu Mễ trấn định đứng ở một bên, tự nói với mình chẳng qua là nói ra sự thật mà thôi.
"Nói."
"Trước chúng ta phân ba phòng: thị trường, kế hoạch, tiếp thị, thêm kế hoạch tiếp thị mới lập nên là bốn phòng. Từ ba Tổng giám trở thành bốn Tổng giám, trên thực tế, loại biến hóa này tôi cảm thấy cũng không có quá nhiều chỗ tốt."
"Cô đây là đang chất vấn cải cách của công ty sao?"
"Tôi nói rồi, đây chỉ là cái nhìn cá nhân của tôi thôi, nếu như Lâm tổng cảm thấy không cần thiết, tôi sẽ không nói tiếp." Tô Tiểu Mễ ghét giọng nói chất vấn của Lâm Khải.
"Tô chủ quản, là cô nghĩ nhiều, nói tiếp đi!"
"Trong mắt của tôi, một Tổng giám kế hoạch tiếp thị là đủ rồi, có năng lực tiếp thị nhất định có thể trông nom tốt đoàn đội lớn này, mà tất cả đội dưới cờ các chủ quản tiếp thị và chủ quản kế hoạch dẫn tất nhiên là một đoàn đội nhỏ. Chủ quản kế hoạch và chủ quản tiếp thị cũng có thể quản lý tốt đoàn đội nhỏ của mình, Tổng giám kế hoạch tiếp thị chỉ cần quản lý tốt chủ quản dưới cờ là được, bốn Tổng giám làm chuyện mà chỉ cần hai Tổng giám có thể làm tốt, đây là một loại lãng phí tài nguyên, hơn nữa Tổng giám càng nhiều, tất nhiên can thiệp vào công việc cấp dưới quá nhiều có thể sẽ ảnh hưởng đến phát huy của từng thành viên trong đoàn đội."
Tô Tiểu Mễ nói xong, toát đầy mồ hôi lạnh, cô cảm thấy cô thật sự là điên rồi, trước mặt người đề ra cải cách đi chỉ trích cải cách của chính hắn! Nhưng điều này cũng không có thể trách cô, vốn là không cần thiết có nhiều Tổng giám như vậy.
Sắc mặt Lâm Khải lạnh lùng như núi băng khiến Tô Tiểu Mễ nhìn càng thêm mồ hôi lạnh đầm đìa.
Hắn xoay người cười một tiếng, "Ý kiến của Tô chủ quản tôi tiếp nhận, có chuyện tôi sẽ gọi."
Tô Tiểu Mễ gật đầu một cái, cũng không nói gì nhanh chóng thối lui ra khỏi phòng làm việc của Lâm Khải. Lâm Khải rút một điếu xi gà ra, đốt, từ từ châm lửa, đề nghị của Tô Tiểu Mễ cứ ẩn hiện trong đầu hắn.
Ban đầu hắn phân bốn Tổng giám sau đó liền ý thức được vấn đề. Ở những ngày qua, trừ nhân số Tổng giám tăng nhiều, những hiệu suất khác cũng không có tăng hiệu quả, mà ảnh hưởng phụ, hắn thấy được một đống.
Thay vì nuôi bốn Tổng giám lương cao, không bằng đem phúc lợi phân cho nhân viên cùng hai Tổng giám ưu tú, hơn nữa cũng có thể đề cao năng lực quản lý của chủ quản. Nếu như cải cách thành công, đối với công ty mà nói, chính là một khoản lợi không nhỏ.
*********
Ở nhà họ Lâm, một chuyện tình lớn hơn đang được thực hiện.
An Ôn nhìn đơn xin ly hôn trước mặt bà. Bà sẽ đợi đến lúc Lâm Khải ngồi lên vị trí CEO của Dung Khoa quốc tế rồi ném nó vào mặt Lâm Tuấn Thiên!
Bà đem mặt chôn ở giữa hai tay mình, cái quyết định này, bà đã suy nghĩ thật lâu! Do dự thật lâu! Nhưng bà nhất định phải làm như vậy. Tình cảm vừa yêu vừa hận của bà đối với Lâm Tuấn Thiên đã khiến bà đau khổ rất nhiều, nó đã vượt qua giới hạn chịu đựng của một người làm vợ như bà.
Thay vì một mình hiu quạnh trong tòa biệt thự rộng lớn không người này, không bằng ly hôn một cách thống khoái. Coi như ly hôn, bà cũng muốn Lâm Tuấn Thiên bỏ ra giá cao để trả một cách thê thảm! Rời đi bà, hắn phải trở lại lúc ban đầu, hai bàn tay trắng mà ra đi!
An Ôn bà đã cho hắn tất cả, và bây giờ bà muốn lấy lại tất cả. Nếu như hắn cái gì cũng không có, những người phụ nữ bên ngoài kia có phải còn có thể xem hắn như báu vật hay không? Bà muốn hắn sau khi phản bội hôn nhân của bọn họ, sẽ phải thật sâu nếm đến tư vị bị người khác phản bội.
Mà tất cả những việc này, lập tức sẽ phải đến. Bà đang mong đợi!
/200
|