Cuộc sống của Tô Tiểu Mễ cho đến trước 27 tuổi đều là tương đối thuận lợi, tuổi thơ vui vẻ, an ổn đến thời học sinh vô tư vô lo, công việc cũng thuận buồm xuôi gió.
Thế nhưng, hiện tại cuộc sống của cô đã bị đảo lộn rồi, cô chưa từng nghĩ tới cô sẽ phải đối mặt với một ngày như vậy.
Cảnh sát nói cho cô biết, ba của cô có chút say rượu khi lái xe, đụng chết hai người, một già một trẻ, người trẻ tuổi thì vừa ra đi ngay trước mắt cô, người lớn tuổi còn lại trên xe chính là mẹ của người vừa mất.
Mẹ của Tiểu Mễ trọng thương, một cánh tay cùng một chân gãy xương, mà ba của cô, lại có thể là vĩnh viễn sống đời sống thực vật.
Kế tiếp đối mặt còn lại là các loại tiền thuốc thang cùng với tiền bồi thường, còn có người nhà của người chết tố cáo.
"Các người trả lại chồng cho tôi... Chồng của tôi..." Người phụ nữ than khóc lúc nãy chạy xông vào mẹ Tiểu Mễ đang đứng bên cạnh nàng.
"Thật xin lỗi..." Tô Tiểu Mễ nội tâm bất an, cô vì sai lầm của ba mình cảm thấy có lỗi.
"Tôi không muốn nghe lời xin lỗi... Tôi muốn cô bồi thường chồng cho tôi!!! Tại sao say rượu lại còn lái xe? Các người tại sao lại không có đạo đức như vậy? Tôi cái gì cũng không cần, các người mau trả lại chồng cho tôi... Nếu không tôi muốn các người tất cả đều chôn theo." Người kia như bị kích động rất lớn kêu to.
"Lý Mai..." Một người đàn ông đầu bạc đi vào "Những người này là người hại chết con trai cùng vợ ta phải không?"
"Ba..." Lý Mai lớn tiếng khóc gào lên, Tô Tiểu Mễ có thể cảm nhận được nỗi thống khổ của cô.
"Chính là một nhà bọn họ, hại chết A Long cùng mẹ!" Lý Mai lên án. Cầm một vật cứng gì đó liền hướng đầu Tô Tiểu Mễ đập tới.
"A..." Tô Tiểu Mễ chỉ cảm thấy đau một hồi đau, che đầu lại kêu lên.
"Không nên thương tổn con gái của tôi, van cầu các người... Là lỗi của chúng tôi, không liên quan đến con gái của tôi... Các người không nên thương tổn nó, không nên..." Mẹ Tiểu Mễ chỉ hận mình không đứng lên nổi, chỉ đành phải lớn tiếng kêu khóc, chuyện phát sinh như vậy đâu có ai muốn.
Ngay sau đó, trong phòng bệnh đột nhiên xuất hiện năm tên đàn ông to lớn, tất cả đều mặc đồ đen.Vừa vào cửa liền khóa trái cửa, đóng cửa sổ lại, Tô Tiểu Mễ đứng bên cạnh mẹ, trong đầu hiện lên một dự cảm không may.
"Các người cũng cho ta thấy tốt lắm, các người chính là những người đã gây ra cái chết cho con trai và vợ của Lý Hiếu Thiên ta đây." Người tên Lý Hiếu Thiên này toàn thân toát ra khí chất của một xã hội đen thực thụ, giọng nói vang vọng đầy uy lực.
"Lý gia, chúng tôi chờ lệnh! Những người này hại chết Long ca cùng lão phu nhân, vậy hãy để cho mấy người này lấy mạng đền mạng!" Một trong năm người đàn ông kia lên tiếng.
"Các người hại chết con trai của Lý Hiếu Thiên ta, bất kể là cố ý hay ngoài ý muốn, đều là do số mạng các người không tốt!"
"Không... Lý gia... Tôi cầu xin ngài...Van cầu ngài... bỏ qua cho mẹ con chúng ta đi!" Mẹ Tiểu Mễ bị dọa sợ đến kêu to.
"Bỏ qua cho các người, các người đã không bỏ qua cho con ta!" Lý Hiếu Thiên rống lên thanh âm tràn đầy cừu hận.
"Chúng tôi sẽ theo luật pháp chi trả tiền bồi thường, coi như là đập nồi bán sắt chúng tôi cũng sẽ cố gắng, xin ngài vị tha một chút đi!" Tô Tiểu Mễ đứng chắn ở trước mặt mẹ mình, lấy dũng khí nói.
"Đối với Lý Hiếu Thiên ta, ta chính là luật pháp! Ta nói cô chết, đến cả lí do cô cũng không thể biết!" Lý Hiếu Thiên lại hầm hừ.
"Không, Lý gia... Van cầu ngài, bỏ qua cho con gái của tôi, nó cái gì cũng không biết, nó cái gì cũng không hiểu...Tất cả đều không liên quan đến nó, đây là lỗi của tôi cùng chồng tôi. Nếu như ngài muốn lấy mạng, liền lấy mạng của chúng tôi, van cầu ngài bỏ qua cho con gái của tôi!" Mẹ Tiểu Mễ than khóc cầu xin.
Bà so với con gái mình lớn tuổi hơn, bà biết có một số việc không thông qua luật pháp cũng có thể giải quyết được, bà không muốn cái nhà này có bất cứ chuyện gì phát sinh.
"Lấy mạng của bà? Không đáng giá, căn bản cũng không bồi thường nổi mạng của con ta, ta muốn các người cả đời này cũng sống trong đau khổ!" Lý Hiếu Thiên mặc dù lớn tuổi, nhưng khi nói chuyện, khẩu khí vẫn sặc mùi thuốc súng như vậy.
Lý Hiếu Thiên nắm lấy Tô Tiểu Mễ, hướng về phía năm tên áo đen bên cạnh hung hăng ném một cái, động tác nhanh chóng mà vững vàng, căn bản không nhìn ra đây là một tuổi.
"Các người hại chết con ta, ta liền muốn hành hạ chết con gái của các người. Ta muốn cô ấy cả đời này vì Lý Hiếu Thiên ta mà bán mạng, ta muốn cô ta ở trong ổ gái điếm Bắc Kinh đi làm mà trả nợ!" Lý Hiếu Thiên gầm nhẹ nói ra suy nghĩ của mình.
"Không... Không thể... Lý gia, tôi van cầu ngài, van cầu ngài! Chúng ta đều là người làm cha mẹ, xin ngài tích đức một chút, van cầu ngài, tôi làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp ngài! Van cầu ngài..." Mẹ Tiểu Mễ chỉ hận mình giờ phút này không đứng nổi, bằng không bà nhất định sẽ quỳ xuống cầu khẩn.
"Tát cho ta!"
Lý Hiếu Thiên vừa nói xong, một người áo đen bắt đầu hung hăng tát Tiểu Mễ. Mới có mấy cái, khóe miệng cô đã tứa máu.Tô Tiểu Mễ ngậm miệng, một tiếng đau cũng không dám thốt ra, chỉ sợ mẹ sẽ đau lòng.
"Không cần...Đừng đánh nữa... Đừng đánh nữa... Ngài muốn bao nhiêu tiền chúng ta cũng sẽ trả, cho dù là cả đời này vì ngài đi làm!" Mẹ Tiểu Mễ ở một bên nhìn con mình bị đánh, lòng bà liền trở nên đau buốt.
"Bà cho rằng ta thiếu tiền xài sao? Ta muốn là làm cho các người đau, ta muốn các người nhớ, đây là hậu quả của việc các người tạo thành cái chết của con ta. Ta sẽ không để cho các người chết, nhưng ta nhất định sẽ làm cho các người sống không bằng chết!" Hắn nắm chặt tay nói.
"Lý gia, chúng tôi cũng không muốn phát sinh chuyện như vậy. Chúng tôi chỉ là dân thường, xin ngài không nên thương tổn con gái của tôi, tôi nguyện làm trâu làm ngựa bồi thường cho ngài, xin ngài bỏ qua cho con gái của tôi đi!"
"Dừng tay!" Lý Hiếu Thiên gầm lên, những người kia lập tức ngừng tay, Tô Tiểu Mễ không còn khí lực, tê liệt ngã xuống trên mặt đất, khóe miệng còn chảy máu.
"A Thất, đem hợp đồng thả trước mặt nha đầu kia, để cho nó ký tên!" Lý Hiếu Thiên ra lệnh.
A Thất đem hợp đồng cùng một cây viết đặt ở trước mặt Tiểu Mễ, "Ký nó!"
Tô Tiểu Mễ cầm hợp đồng nhìn một chút, này hoàn toàn là lừa gạt... Lừa gạt...
"Một tỷ? Nhiều như vậy, chúng tôi làm gì có." Theo luật pháp mà bồi thường, cũng không thể nhiều như vậy, đây hoàn toàn là cái hợp đồng cưỡng bách người khác.
Ghê tởm hơn chính là, nếu như không trả được, cả đời sẽ là người của Lý Hiếu Thiên, hắn có thể tùy ý sử dụng người làm bất kỳ loại lao động nào để trả nợ.
"Con ta nếu như còn sống, hắn kiếm cho ta không chỉ là một tỷ đơn giản như vậy!" Lý Hiếu Thiên kéo tóc của cô, đau đến mức cô phải cắn răng chịu đựng. Truyện Tiên Hiệp - TruyệnY-Y.com
"Các người giết tôi đi, tôi sẽ không ký tên!" Tô Tiểu Mễ quật cường trở lại.
"A Thất, để cho tay chân mẹ của nó hoàn toàn bị phế đi!" Hắn lạnh giọng nói.
"Dạ, Lý gia!" A Thất đi tới trước mặt mẹ Tiểu Mễ.
"Không... Các người không thể... Không thể..." Tô Tiểu Mễ lớn tiếng gọi lại.
"Vậy sao còn chưa ký?"
"Tiểu Mễ, đừng ký... đừng ký, mẹ sẽ không cảm thấy thống khổ! Đừng ký, nếu như con có chuyện, mẹ mới thấy thống khổ, khó chịu nhất!" Mẹ Tiểu Mễ biết, phần hiệp nghị kia tuyệt đối không phải đơn giản như vậy.
Mắt thấy A Thất sẽ hướng về phía mẹ mình ra tay, Tô Tiểu Mễ chỉ đành phải gật đầu đáp ứng, rưng rưng nói: "Tôi ký, tôi ký mà, ngừng lại đi...!"
Cô cầm bút ký tên mình.
"Ba ngày sau, ta sẽ lại tới tìm cô! Đến lúc đó nếu không có tiền, cô phải đi cùng ta! Lý Hiếu Thiên ta chính là người khác lấy của ta cái gì, ta cũng lấy lại cái đó, ba cô lấy đi con trai duy nhất của ta, ta cũng sẽ lấy đi đứa con gái duy nhất của hắn, một đổi một!"
Tô Tiểu Mễ cả người rét run, cho tới bây giờ cô đều là sống tương đối an nhàn, cảnh tượng như bây giờ có lẽ chỉ ở trên TV, chưa từng có nghĩ đến bây giờ lại xuất hiện ở trên người của mình.
"Ta biết cô có học vấn, nếu như cô nghĩ thông qua luật pháp để đối phó với ta, ta nhất định sẽ làm cho cả nhà cô bị chết thảm hại hơn nữa, cô nhất định phải tin ta có năng lực làm như vậy!" Lý Hiếu Thiên trước khi đi còn quay lại cảnh cáo cô.
Tô Tiểu Mễ chùi máu trên khóe môi, trên mặt lại một hồi đau nhói.Lão đàn ông gọi là Lý Hiếu Thiên kia, lại công khai uy hiếp mẹ con cô ngay tại phòng bệnh, có thể thấy được thế lực của hắn lớn như thế nào, là loại người đừng nói là chọc đến, bình thường cũng không dám đến gần.
"Tiểu Mễ...Tiểu Mễ..." Mẹ Tiểu Mễ thống khổ gọi tên cô.
Cô dùng sức chống đỡ thân thể đi tới bên cạnh mẹ.Bây giờ cô đã trưởng thành, mẹ cũng đã già đi, là cô nên bảo vệ cho mẹ.
"Ðứa nhỏ này, sao con lại ngốc như vậy, mẹ đã bước nửa cái chân vào quan tài rồi, con sao lại tự làm khổ mình, con muốn mẹ chết cũng không an lòng phải không?" Mẹ Tiểu Mễ đau đớn khóc.
"Mẹ, đừng thương tâm nữa, con không có việc gì, cả nhà ta sẽ sống một cách an ổn, ai cũng không có việc gì." Trong lòng Tô Tiểu Mễ còn thấy sợ hơn mẹ của mình, nhưng cô không thể biểu hiện ra.
"Tiểu Mễ, là mẹ không tốt, mẹ không khuyên ba con, biết ông uống nhiều, mẹ nói ba con chớ lái xe, ông cứng rắn nói không có sao... Là lỗi của mẹ... Ba con che chở cho mẹ, mình lại...Cả nhà đang tốt đẹp, làm sao lại thành như vậy... Tại sao có thể như vậy..."
"Mẹ..." Tô Tiểu Mễ thấp giọng kêu, vết thương trên mặt truyền đến một hồi đau nhức.
"Con làm sao vậy? Có đau hay không a? Để mẹ xem nào?" Từ nhỏ đến lớn, Tô Tiểu Mễ cho tới bây giờ cũng chưa từng bị ba mẹ tát bao giờ, ba mẹ từ nhỏ đem cô che chở, nâng niu, mới vừa rồi, cô lại bị người ta tát mấy cái liên tiếp, cô cũng liền quên mất cái gì gọi là đau.
"Không có sao, vết thương nhỏ thôi mà." Tô Tiểu Mễ cố nén đau, cố gắng an ủi mẹ.
Mẹ Tiểu Mễ không nói gì, chỉ là không thể ngăn được hai hàng lệ.
"Mẹ, mẹ nghỉ ngơi đi, con suy nghĩ xem có cách nào kiếm ra bao nhiêu đó tiền không."
"Ừ, con đem nhà bán đi, còn có tủ trong phòng ngủ ngăn kéo phía dưới cùng, có sổ tiết kiệm của ba và mẹ, mật mã là sinh nhật của con, bên trong cũng cũng có một trăm vạn. Con tìm họ hàng mượn thêm một chút thử, có thể sẽ đủ."
"Dạ, con biết, mẹ cũng đừng lo, bác sĩ nói mẹ nên dưỡng thương, như vậy mới có thể hồi phục nhanh, ba còn cần mẹ chiếu cố, những chuyện khác có con lo!" Tô Tiểu Mễ lần đầu tiên ý thức được trách nhiệm trọng yếu của mình.
Cô quay lưng lại, lau nước mắt, đi ra phòng bệnh, tất cả đều sắp bắt đầu!
/200
|