"Chúng ta làm cái gì bây giờ?" Cô quay đầu hỏi anh.
Hứa Thiên Hạo không trả lời, rút điện thoại di động ra gọi một cuộc điện thoại.
Năm phút đồng hồ sau, tài xế lái một chiếc xe Phantom màu đen có rèm che xuất hiện trước mặt bọn họ.
Một người đàn ông mặc tây trang đi xuống, cung kính cúi chào bọn họ: "Cậu chủ, cô chủ."
Sau đó mở cửa xe cho bọn họ.
Hứa Thiên Hạo và Lục Mẫn Huyên lần lượt ngồi vào ghế sau xe.
Trên đường về nhà, Hứa Thiên Hạo vẫn đội mũ, che đi khuôn mặt tuấn tú, toàn bộ quãng đường đều ngồi phịch trên sofa không nói lời nào.
Lục Mẫn Huyên ôm túi sách, nhịn không được quay đầu nhìn anh một cái, lại một cái nữa....
Anh đang tuyệt vọng sao?
Nếu mình không cãi nhau với anh ta, chắc anh ta sẽ không lái xe ngược chiều, còn bị chú cảnh sát giao thông kéo chiếc xe thể thao yêu quý của anh ta đi.
"Chào cậu chủ, cô chủ về nhà."
Đẩy cửa phòng khách, quản gia liền cung kính tới nghênh đón, lấy dép giúp bọn họ.
Hai người đứng song song ở huyền quan đổi giày.
"Huyên đã về rồi à, hôm nay đến trường học cảm thấy thế nào?"
Trong phòng khách bỗng nhiên vang lên một giọng nói.
Hứa Kình ngồi trên sofa xử lý văn kiện, trên bàn trà bày hoa quả và mấy món điểm tâm ngọt.
"A? Chú Hứa...."
Lục Mẫn Huyên còn tưởng rằng ông sẽ giống như bình thường, mỗi ngày bận đến tám chín giờ mới về.
"Cháu ở trường học rất tốt, mọi người đều rất nhiệt tình."
Cô nói rồi đi đến ngồi xuống ghế sofa.
Nhưng mà, Hứa Thiên Hạo cũng không thèm nhìn bọn họ lấy một cái, mang theo túi sách tự mình đi lên lầu.
"Con chờ chút cho ba!"
Hứa Kình bất mãn nhíu mày, lạnh lùng quát anh.
Tâm trạng Hứa Thiên Hạo vốn không được tốt cho lắm, vừa nghe ông nói thì chậm rãi dừng lại, đầu cũng không quay lại.
"Làm gì?" Anh thờ ơ hỏi.
"Đây là thái độ nên có của con với ba sao?" Hứa Kình nhíu mày, ánh mắt dưới cặp kính thêm nghiêm khắc.
"Quay đầu lại cho ba."
"..."
Hứa Thiên Hạo không cam lòng xoay người lại giống như cái máy, cứng ngắc nhìn ông.
Lông mày Hứa Kình càng nhíu chặt hơn.
Ánh mắt của thằng nhóc này...
Từ năm đó sau khi mẹ nó rời đi, nó vẫn dùng ánh mắt xa lạ lạnh lẽo như vậy nhìn ông.
"Hôm nay con đã gây chuyện rồi biết không? Ba đã nói rất nhiều lần rồi, không nên tùy tiện lái xe đi ra ngoài. Thế mà con không nghe, còn đua ngược chiều trên đường phố! Nếu chẳng may xảy ra tai nạn giao thông thì làm sao?"
Lúc ông ở công ty liên tục nhận được mấy tin nhắn gửi hóa đơn phạt.
Sai người đi điều tra mới biết được, thằng nhóc Hứa Thiên Hạo không có bằng lái còn chưa tính, đã thế còn đi ngược chiều vượt quá tốc độ, xe cũng đã bị đội cảnh sát giao thông kéo đi rồi.
"Con đừng mong ba sẽ sai người lấy xe về cho con, ngày mai tự nghĩ cách mà đến trường học!"
Hứa Kình tức giận nói xong, cầm tài liệu vừa ký rời khỏi phòng khách.
Tài xế đang cung kính chờ ở bên ngoài.
Hiển nhiên là ông về để dạy dỗ con trai, bây giờ nói xong rồi thì cũng nên trở về công ty.
Hứa Thiên Hạo đứng tại chỗ, nhìn chiếc xe kéo rèm ra khỏi sân, khuôn mặt tuấn tú mơ hồ lộ ra một chút không cam lòng.
"Hừ."
Một lát sau, anh cười lạnh một tiếng xem thường, ném túi sách lên vai, một tay đút túi đi lên lầu.
Thiếu niên điển hình của thời kỳ phản nghịch.
"..." Lục Mẫn Huyên cả quá trình chỉ lúng túng đứng một bên.
Mắt thấy Hứa Thiên Hạo bị ba anh dạy dỗ một tràng, trong lòng cô rất lâu không thể bình tĩnh lại.
Thành thật mà nói, rắc rối anh gây ra là không đúng.
Nhưng cách giáo dục của chú Hứa hình như quá mức nghiêm khắc rồi.
Nếu cứ kéo dài như thế, quan hệ của bọn họ cũng không cách nào dịu lại được....
Hứa Thiên Hạo không trả lời, rút điện thoại di động ra gọi một cuộc điện thoại.
Năm phút đồng hồ sau, tài xế lái một chiếc xe Phantom màu đen có rèm che xuất hiện trước mặt bọn họ.
Một người đàn ông mặc tây trang đi xuống, cung kính cúi chào bọn họ: "Cậu chủ, cô chủ."
Sau đó mở cửa xe cho bọn họ.
Hứa Thiên Hạo và Lục Mẫn Huyên lần lượt ngồi vào ghế sau xe.
Trên đường về nhà, Hứa Thiên Hạo vẫn đội mũ, che đi khuôn mặt tuấn tú, toàn bộ quãng đường đều ngồi phịch trên sofa không nói lời nào.
Lục Mẫn Huyên ôm túi sách, nhịn không được quay đầu nhìn anh một cái, lại một cái nữa....
Anh đang tuyệt vọng sao?
Nếu mình không cãi nhau với anh ta, chắc anh ta sẽ không lái xe ngược chiều, còn bị chú cảnh sát giao thông kéo chiếc xe thể thao yêu quý của anh ta đi.
"Chào cậu chủ, cô chủ về nhà."
Đẩy cửa phòng khách, quản gia liền cung kính tới nghênh đón, lấy dép giúp bọn họ.
Hai người đứng song song ở huyền quan đổi giày.
"Huyên đã về rồi à, hôm nay đến trường học cảm thấy thế nào?"
Trong phòng khách bỗng nhiên vang lên một giọng nói.
Hứa Kình ngồi trên sofa xử lý văn kiện, trên bàn trà bày hoa quả và mấy món điểm tâm ngọt.
"A? Chú Hứa...."
Lục Mẫn Huyên còn tưởng rằng ông sẽ giống như bình thường, mỗi ngày bận đến tám chín giờ mới về.
"Cháu ở trường học rất tốt, mọi người đều rất nhiệt tình."
Cô nói rồi đi đến ngồi xuống ghế sofa.
Nhưng mà, Hứa Thiên Hạo cũng không thèm nhìn bọn họ lấy một cái, mang theo túi sách tự mình đi lên lầu.
"Con chờ chút cho ba!"
Hứa Kình bất mãn nhíu mày, lạnh lùng quát anh.
Tâm trạng Hứa Thiên Hạo vốn không được tốt cho lắm, vừa nghe ông nói thì chậm rãi dừng lại, đầu cũng không quay lại.
"Làm gì?" Anh thờ ơ hỏi.
"Đây là thái độ nên có của con với ba sao?" Hứa Kình nhíu mày, ánh mắt dưới cặp kính thêm nghiêm khắc.
"Quay đầu lại cho ba."
"..."
Hứa Thiên Hạo không cam lòng xoay người lại giống như cái máy, cứng ngắc nhìn ông.
Lông mày Hứa Kình càng nhíu chặt hơn.
Ánh mắt của thằng nhóc này...
Từ năm đó sau khi mẹ nó rời đi, nó vẫn dùng ánh mắt xa lạ lạnh lẽo như vậy nhìn ông.
"Hôm nay con đã gây chuyện rồi biết không? Ba đã nói rất nhiều lần rồi, không nên tùy tiện lái xe đi ra ngoài. Thế mà con không nghe, còn đua ngược chiều trên đường phố! Nếu chẳng may xảy ra tai nạn giao thông thì làm sao?"
Lúc ông ở công ty liên tục nhận được mấy tin nhắn gửi hóa đơn phạt.
Sai người đi điều tra mới biết được, thằng nhóc Hứa Thiên Hạo không có bằng lái còn chưa tính, đã thế còn đi ngược chiều vượt quá tốc độ, xe cũng đã bị đội cảnh sát giao thông kéo đi rồi.
"Con đừng mong ba sẽ sai người lấy xe về cho con, ngày mai tự nghĩ cách mà đến trường học!"
Hứa Kình tức giận nói xong, cầm tài liệu vừa ký rời khỏi phòng khách.
Tài xế đang cung kính chờ ở bên ngoài.
Hiển nhiên là ông về để dạy dỗ con trai, bây giờ nói xong rồi thì cũng nên trở về công ty.
Hứa Thiên Hạo đứng tại chỗ, nhìn chiếc xe kéo rèm ra khỏi sân, khuôn mặt tuấn tú mơ hồ lộ ra một chút không cam lòng.
"Hừ."
Một lát sau, anh cười lạnh một tiếng xem thường, ném túi sách lên vai, một tay đút túi đi lên lầu.
Thiếu niên điển hình của thời kỳ phản nghịch.
"..." Lục Mẫn Huyên cả quá trình chỉ lúng túng đứng một bên.
Mắt thấy Hứa Thiên Hạo bị ba anh dạy dỗ một tràng, trong lòng cô rất lâu không thể bình tĩnh lại.
Thành thật mà nói, rắc rối anh gây ra là không đúng.
Nhưng cách giáo dục của chú Hứa hình như quá mức nghiêm khắc rồi.
Nếu cứ kéo dài như thế, quan hệ của bọn họ cũng không cách nào dịu lại được....
/58
|