Thầy vừa đi vào phòng thí nghiệm, liền thấy khói đen cuồn cuộn lên cao, cây đèn cồn đang bốc cháy, hơn nữa ngòi lửa còn là từ bên trong phát ra.
Hỏng rồi!
Ngay tại lúc thầy ta cực kì hoảng sợ, Lục Mẫn Huyên đã thuần thục cầm cái nhíp gắp bấc nến ra.
Sliver Thất Lãng thì xé rèm cửa sổ ra dập tắt ngọn lửa, LK tìm được cái bao cát cũng ném lên.
Mọi người phối hợp tương đối thành công.
Một cảnh nguy hiểm, trong thời gian ngắn nhất, được hóa giải thành công.
“Phù…”
Lục Mẫn Huyên thở ra một hơi thật dài, lau sạch mồ hôi trên trán.
“Thành công rồi.”
Sau khi buông cái nhíp xuống, cô lo âu đưa mắt về phía nam sinh đứng đối diện.
“Hứa Thiên Hạo, tay anh...”
“Tôi không sao.” Hứa Thiên Hạo hờ hững trả lời, yên lặng mở lòng bàn tay ra nhìn một cái.
Phía trên để lại một dấu hồng, có chút bị phỏng nhiệt, nhưng cũng không có gì đáng ngại.
“Hay là tới phòng y tế một chuyến đi.” Lục Mẫn Huyên vội vã nhìn cậu, không che giấu được lo lắng.
“Không cần.” Hứa Thiên Hạo rũ tay xuống, cậu không phải người yếu ớt như vậy.
Chẳng qua là lòng bàn tay bị lửa làm phỏng một chút, không phải vấn đề lớn lao gì.
“Hù chết tôi rồi, cũng may cậu không bị thương nặng, tôi còn tưởng rằng cậu phải bị nổ bay rồi chứ!” LK kinh hãi nói.
“Vậy cũng hết cách, tình huống lúc đó quá nguy cấp, không có thời gian cân nhắc nhiều như vậy.”
Hứa Thiên Hạo nhàn nhạt trả lời, tận lực tránh tầm mắt Lục Mẫn Huyên, nhìn về chỗ khác.
“Đúng là liều lĩnh.” Thầy Hóa học đờ đẫn chốc lát, mặt lạnh bước nhanh về phía trước, kéo bọn họ ra ngoài từ trong phòng thí nghiệm.
“Các em đã làm gì? Lửa trong đèn cồn sẽ xảy ra nổ không biết sao?”
Anh ta thật không nghĩ tới, mình mới rời đi một lúc, những học sinh này liền gây ra động tĩnh lớn như vậy.
“Khụ khụ…” Lục Mẫn Huyên ngượng ngùng túm lấy tóc, đang định nói xin lỗi.
“Không phải là không vấn đề gì sao.” Đậu Dã Tầm đột nhiên cắt lời cô, bĩu môi về hướng bên kia.
“Đúng vậy. Thành công chuyển nguy thành an rồi.”
LK cũng bộ dạng uể oải nhún bả vai, nghiêng đầu sang chỗ khác.
“...” Thấy thái độ bọn họ không coi trọng chuyện đã xảy ra, thầy Hóa học đẩy mắt kiếng một cái, trên gương mặt tuấn tú phủ một tầng sương lạnh.
“Theo báo cáo của tiết học, mấy đứa mới vừa rồi đánh nhau bên trong phòng thí nghiệm.”
“Hả? Có sao? Không có đâu.”
LK nhìn trần nhà, đồng thời ôm vai bạn tốt Đậu Dã Tầm.
“Thầy lầm rồi đó. Những người đẹp trai như tụi em luôn có chí hướng và tình cảm tốt đẹp! Làm sao có thể đánh nhau, người anh em Đậu Dã Tầm, cậu nói đúng không?”
“Đúng vậy, thầy có phải nghe được một số tin đồn sai sự thật hay không, em và đám anh em LK chỉ là đứng chung quanh chỗ làm thí nghiệm, quan hệ mọi người bền chặt lắm!”
Đậu Dã Tầm cũng hí mắt lộ nụ cười đơn thuần vô hại, tùy cơ ứng biến nắm lấy vai cậu ta.
Hai người trố mắt nhìn nhau nhìn một cái, dường như sắp bị cái gọi là thân thiết với đối phương làm cho muốn nôn rồi.
Nhưng vì không để bị trường học xử phạt, cũng cố nén cảm giác chán ghét trong lòng.
“…” Lục Mẫn Huyên đã không nôn nổi nữa rồi.
Theo bọn họ “làm thí nghiệm” như vậy, sớm muộn phòng thí nghiệm cũng phải nổ tung.
Đáng tiếc hành động dập lửa mới vừa kia, lại hoàn toàn không gây dựng được tình cảm cách mạng của bọn họ.
Hứa Thiên Hạo và Sliver Thất Lãng thì lạnh lùng giữ yên lặng.
Thầy Hóa học tỉnh bơ liếc mắt một cái, dấu giày trên áo sơ mi đồng phục của bọn họ, cùng với máu ứ đọng trên mặt khác nhau.
Đã sớm nhìn thấu tất cả.
Chỉ là không muốn phơi bày kỹ năng diễn xuất vụng về của bọn họ.
“Thầy nghĩ, những lời này, các em sợ rằng phải giữ lại nói với người đang đến…”
Đột nhiên, ánh mắt thầy hóa học vượt qua bọn họ, u ám nhìn về sau lưng hành lang.
Năm người không khỏi quay đầu nhìn.
Chỉ thấy một người đàn ông trung niên âu phục giày da, đang bị vây quanh giữa các học sinh, trên cầu thang chậm rãi đi tới.
Ông ta sống mũi cao thẳng, đường nét anh tuấn, có một phần tư dòng máu Anh, lúc giơ tay nhấc chân, đều mang khí thế cường đại.
Hỏng rồi!
Ngay tại lúc thầy ta cực kì hoảng sợ, Lục Mẫn Huyên đã thuần thục cầm cái nhíp gắp bấc nến ra.
Sliver Thất Lãng thì xé rèm cửa sổ ra dập tắt ngọn lửa, LK tìm được cái bao cát cũng ném lên.
Mọi người phối hợp tương đối thành công.
Một cảnh nguy hiểm, trong thời gian ngắn nhất, được hóa giải thành công.
“Phù…”
Lục Mẫn Huyên thở ra một hơi thật dài, lau sạch mồ hôi trên trán.
“Thành công rồi.”
Sau khi buông cái nhíp xuống, cô lo âu đưa mắt về phía nam sinh đứng đối diện.
“Hứa Thiên Hạo, tay anh...”
“Tôi không sao.” Hứa Thiên Hạo hờ hững trả lời, yên lặng mở lòng bàn tay ra nhìn một cái.
Phía trên để lại một dấu hồng, có chút bị phỏng nhiệt, nhưng cũng không có gì đáng ngại.
“Hay là tới phòng y tế một chuyến đi.” Lục Mẫn Huyên vội vã nhìn cậu, không che giấu được lo lắng.
“Không cần.” Hứa Thiên Hạo rũ tay xuống, cậu không phải người yếu ớt như vậy.
Chẳng qua là lòng bàn tay bị lửa làm phỏng một chút, không phải vấn đề lớn lao gì.
“Hù chết tôi rồi, cũng may cậu không bị thương nặng, tôi còn tưởng rằng cậu phải bị nổ bay rồi chứ!” LK kinh hãi nói.
“Vậy cũng hết cách, tình huống lúc đó quá nguy cấp, không có thời gian cân nhắc nhiều như vậy.”
Hứa Thiên Hạo nhàn nhạt trả lời, tận lực tránh tầm mắt Lục Mẫn Huyên, nhìn về chỗ khác.
“Đúng là liều lĩnh.” Thầy Hóa học đờ đẫn chốc lát, mặt lạnh bước nhanh về phía trước, kéo bọn họ ra ngoài từ trong phòng thí nghiệm.
“Các em đã làm gì? Lửa trong đèn cồn sẽ xảy ra nổ không biết sao?”
Anh ta thật không nghĩ tới, mình mới rời đi một lúc, những học sinh này liền gây ra động tĩnh lớn như vậy.
“Khụ khụ…” Lục Mẫn Huyên ngượng ngùng túm lấy tóc, đang định nói xin lỗi.
“Không phải là không vấn đề gì sao.” Đậu Dã Tầm đột nhiên cắt lời cô, bĩu môi về hướng bên kia.
“Đúng vậy. Thành công chuyển nguy thành an rồi.”
LK cũng bộ dạng uể oải nhún bả vai, nghiêng đầu sang chỗ khác.
“...” Thấy thái độ bọn họ không coi trọng chuyện đã xảy ra, thầy Hóa học đẩy mắt kiếng một cái, trên gương mặt tuấn tú phủ một tầng sương lạnh.
“Theo báo cáo của tiết học, mấy đứa mới vừa rồi đánh nhau bên trong phòng thí nghiệm.”
“Hả? Có sao? Không có đâu.”
LK nhìn trần nhà, đồng thời ôm vai bạn tốt Đậu Dã Tầm.
“Thầy lầm rồi đó. Những người đẹp trai như tụi em luôn có chí hướng và tình cảm tốt đẹp! Làm sao có thể đánh nhau, người anh em Đậu Dã Tầm, cậu nói đúng không?”
“Đúng vậy, thầy có phải nghe được một số tin đồn sai sự thật hay không, em và đám anh em LK chỉ là đứng chung quanh chỗ làm thí nghiệm, quan hệ mọi người bền chặt lắm!”
Đậu Dã Tầm cũng hí mắt lộ nụ cười đơn thuần vô hại, tùy cơ ứng biến nắm lấy vai cậu ta.
Hai người trố mắt nhìn nhau nhìn một cái, dường như sắp bị cái gọi là thân thiết với đối phương làm cho muốn nôn rồi.
Nhưng vì không để bị trường học xử phạt, cũng cố nén cảm giác chán ghét trong lòng.
“…” Lục Mẫn Huyên đã không nôn nổi nữa rồi.
Theo bọn họ “làm thí nghiệm” như vậy, sớm muộn phòng thí nghiệm cũng phải nổ tung.
Đáng tiếc hành động dập lửa mới vừa kia, lại hoàn toàn không gây dựng được tình cảm cách mạng của bọn họ.
Hứa Thiên Hạo và Sliver Thất Lãng thì lạnh lùng giữ yên lặng.
Thầy Hóa học tỉnh bơ liếc mắt một cái, dấu giày trên áo sơ mi đồng phục của bọn họ, cùng với máu ứ đọng trên mặt khác nhau.
Đã sớm nhìn thấu tất cả.
Chỉ là không muốn phơi bày kỹ năng diễn xuất vụng về của bọn họ.
“Thầy nghĩ, những lời này, các em sợ rằng phải giữ lại nói với người đang đến…”
Đột nhiên, ánh mắt thầy hóa học vượt qua bọn họ, u ám nhìn về sau lưng hành lang.
Năm người không khỏi quay đầu nhìn.
Chỉ thấy một người đàn ông trung niên âu phục giày da, đang bị vây quanh giữa các học sinh, trên cầu thang chậm rãi đi tới.
Ông ta sống mũi cao thẳng, đường nét anh tuấn, có một phần tư dòng máu Anh, lúc giơ tay nhấc chân, đều mang khí thế cường đại.
/58
|