Cô gái này… rốt cuộc có thân phận gì?
“Đây là Lục Mẫn Huyên, từ nay về sau cô bé sẽ sống cùng chúng ta.”
Chú Hứa dùng giọng điệu ra lệnh mà nói.
“Thái độ mọi người đối xử với cô bé phải tôn kính như với Hứa Thiên Hạo, khi tôi không ở nhà, không ai được phép bắt nạt cô bé.”
“Vâng thưa ngài.” Quản gia và người làm lập tức cung kính trả lời.
“Hứ.”
Bỗng trên lầu chót vang lên một tiếng xì khẽ khinh thường.
Lục Mẫn Huyên không nhịn được ngẩng đầu, thấy Hứa Thiên Hạo đang tựa vào lan can, lạnh lùng nhìn họ.
Ánh mắt chạm nhau, anh xoay người để lại cho cô một bóng lưng lạnh lùng, mở cửa đi vào xong thì đóng “rầm” một cái.
“Cậu chủ lại nổi giận rồi…” Quản gia không nhịn được cảm thán một câu.
Chuyển mắt sang nhìn Lục Mẫn Huyên.
Là vì liên quan đến cô gái này sao?!
“Đừng để ý nó, không hiểu chuyện chút nào, cả ngày chỉ biết chơi với những âm nhạc gì gì đó của nó thôi!”
Chú Hứa nhìn có vẻ cũng có phần không vui.
Bầu không khí đột nhiên trở nên như vậy khiến Lục Mẫn Huyên hơi lúng túng, cô nhẹ nhàng rút tay ra, thay giày rồi đứng sang bên cạnh.
Có thể chắc chắn một điều, quan hệ giữa Hứa Thiên Hạo và ba anh không tốt lắm.
Sau đó chú Hứa về phòng làm việc, trong phòng khách chỉ còn lại một mình Lục Mẫn Huyên.
“Cô Lục, mời cô đi theo tôi, chúng tôi đã sắp xếp phòng cho cô rồi.”
Người làm không hề quên lời dặn của ông chủ, cung kính đến bên cô rồi nói.
“Ừm, làm phiền mọi người rồi.” Lục Mẫn Huyên đỏ mặt ngại ngùng túm lấy tóc, đi theo cô ấy đến tầng hai.
Phòng cô ở ngay cạnh phòng Hứa Thiên Hạo, vì vừa mới bố trí nên cũng không có gì đặc biệt.
Có điều vẫn xa xỉ hơn nhà cũ của cô rất nhiều.
Chỉ là những vật dụng trong nhà lạnh lùng đắt đỏ này…
Đều tản ra hơi thở khiến người ta thấy xa lạ.
Người làm lại đưa cho cô vài bộ quần áo sau đó mới đi ra.
“Có chuyện gì thì cô ấn chuông gọi chúng tôi, chúng tôi sẽ lên ngay.”
“Được, cảm ơn mọi người.”
“Không có gì. Đây là điều chúng tôi nên làm.”
Sau khi người làm đi, Lục Mẫn Huyên ngồi xuống dựa vào mép giường, lặng lẽ ôm lấy bản thân, chất lỏng ấm áp bất giác dâng lên khóe mắt.
Cô nhìn bầu trời đầy sao sáng lấp lánh bên ngoài cửa sổ.
Không biết ngôi sao nào…
Thuộc về ba mẹ mình…
Dần dần cô không nhịn được nhỏ giọng khóc thút thút, níu chặt lấy vị trí trái tim.
Mỗi khi cảm thấy buồn, vị trí này lại giống như có thứ gì muốn đập vào.
Đau đến mức khiến người ta khó mà chịu được.
Khi sắc mặt cô trắng bệch, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng thì bỗng phòng kế bên truyền ra tiếng đàn ghita.
Êm tai như được truyền tới từ nơi sâu thẳm trong âm thanh của tự nhiên…
“Giai điệu này…”
Lục Mẫn Huyên dần bình tĩnh lại, cảm giác đau lòng cũng dịu đi như một kỳ tích.
“Đây là bài hot nhất trong album mới phát hành năm nay của Hứa Thiên Hạo, có tên ‘Ngôi sao’.”
Hứa Thiên Hạo có sở trường tự soạn nhạc tự hát, là thần tượng thuộc kiểu toàn năng, phong cách được tạo thành từ âm nhạc lấy cảm giác tiết tấu mãnh liệt làm chủ đạo.
Bài hát này là bài hát dịu dàng, uyển chuyển duy nhất trong album của anh, ca từ cũng được viết vô cùng đi vào lòng người.
[Vài năm sau, khi anh lên nóc nhà, đợi từ đêm tối tới bình minh.
Bỗng nhiên hiểu ra, sao trời vẫn luôn ở đó, chỉ là đã bị ánh dương che mất ánh hào quang.
Để khi đêm đến mới nhìn thấy, điểm xuyết trở thành bầu trời sao ôn nhu vô ngần.
Khiến nơi tối tăm hơn nữa cũng trở nên sáng rực.
Khiến con người cô đơn hơn nữa cũng không bao giờ cảm thấy tuyệt vọng.]
…
Lời bài hát quen thuộc, từng câu từng từ hiện lên trong đầu như đang nói với cô.
Rất khó tưởng tượng, chàng trai kia lại có thể viết ra câu từ ôn nhu đến vậy.
Lục Mẫn Huyên nghe rồi vùi mặt vào khuỷu tay khóc nức nở.
Vậy sao?
Ba mẹ…
Hai người thật sự sẽ hoá thành sao trời rồi bảo vệ Huyên mãi mãi sao?
“Đây là Lục Mẫn Huyên, từ nay về sau cô bé sẽ sống cùng chúng ta.”
Chú Hứa dùng giọng điệu ra lệnh mà nói.
“Thái độ mọi người đối xử với cô bé phải tôn kính như với Hứa Thiên Hạo, khi tôi không ở nhà, không ai được phép bắt nạt cô bé.”
“Vâng thưa ngài.” Quản gia và người làm lập tức cung kính trả lời.
“Hứ.”
Bỗng trên lầu chót vang lên một tiếng xì khẽ khinh thường.
Lục Mẫn Huyên không nhịn được ngẩng đầu, thấy Hứa Thiên Hạo đang tựa vào lan can, lạnh lùng nhìn họ.
Ánh mắt chạm nhau, anh xoay người để lại cho cô một bóng lưng lạnh lùng, mở cửa đi vào xong thì đóng “rầm” một cái.
“Cậu chủ lại nổi giận rồi…” Quản gia không nhịn được cảm thán một câu.
Chuyển mắt sang nhìn Lục Mẫn Huyên.
Là vì liên quan đến cô gái này sao?!
“Đừng để ý nó, không hiểu chuyện chút nào, cả ngày chỉ biết chơi với những âm nhạc gì gì đó của nó thôi!”
Chú Hứa nhìn có vẻ cũng có phần không vui.
Bầu không khí đột nhiên trở nên như vậy khiến Lục Mẫn Huyên hơi lúng túng, cô nhẹ nhàng rút tay ra, thay giày rồi đứng sang bên cạnh.
Có thể chắc chắn một điều, quan hệ giữa Hứa Thiên Hạo và ba anh không tốt lắm.
Sau đó chú Hứa về phòng làm việc, trong phòng khách chỉ còn lại một mình Lục Mẫn Huyên.
“Cô Lục, mời cô đi theo tôi, chúng tôi đã sắp xếp phòng cho cô rồi.”
Người làm không hề quên lời dặn của ông chủ, cung kính đến bên cô rồi nói.
“Ừm, làm phiền mọi người rồi.” Lục Mẫn Huyên đỏ mặt ngại ngùng túm lấy tóc, đi theo cô ấy đến tầng hai.
Phòng cô ở ngay cạnh phòng Hứa Thiên Hạo, vì vừa mới bố trí nên cũng không có gì đặc biệt.
Có điều vẫn xa xỉ hơn nhà cũ của cô rất nhiều.
Chỉ là những vật dụng trong nhà lạnh lùng đắt đỏ này…
Đều tản ra hơi thở khiến người ta thấy xa lạ.
Người làm lại đưa cho cô vài bộ quần áo sau đó mới đi ra.
“Có chuyện gì thì cô ấn chuông gọi chúng tôi, chúng tôi sẽ lên ngay.”
“Được, cảm ơn mọi người.”
“Không có gì. Đây là điều chúng tôi nên làm.”
Sau khi người làm đi, Lục Mẫn Huyên ngồi xuống dựa vào mép giường, lặng lẽ ôm lấy bản thân, chất lỏng ấm áp bất giác dâng lên khóe mắt.
Cô nhìn bầu trời đầy sao sáng lấp lánh bên ngoài cửa sổ.
Không biết ngôi sao nào…
Thuộc về ba mẹ mình…
Dần dần cô không nhịn được nhỏ giọng khóc thút thút, níu chặt lấy vị trí trái tim.
Mỗi khi cảm thấy buồn, vị trí này lại giống như có thứ gì muốn đập vào.
Đau đến mức khiến người ta khó mà chịu được.
Khi sắc mặt cô trắng bệch, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng thì bỗng phòng kế bên truyền ra tiếng đàn ghita.
Êm tai như được truyền tới từ nơi sâu thẳm trong âm thanh của tự nhiên…
“Giai điệu này…”
Lục Mẫn Huyên dần bình tĩnh lại, cảm giác đau lòng cũng dịu đi như một kỳ tích.
“Đây là bài hot nhất trong album mới phát hành năm nay của Hứa Thiên Hạo, có tên ‘Ngôi sao’.”
Hứa Thiên Hạo có sở trường tự soạn nhạc tự hát, là thần tượng thuộc kiểu toàn năng, phong cách được tạo thành từ âm nhạc lấy cảm giác tiết tấu mãnh liệt làm chủ đạo.
Bài hát này là bài hát dịu dàng, uyển chuyển duy nhất trong album của anh, ca từ cũng được viết vô cùng đi vào lòng người.
[Vài năm sau, khi anh lên nóc nhà, đợi từ đêm tối tới bình minh.
Bỗng nhiên hiểu ra, sao trời vẫn luôn ở đó, chỉ là đã bị ánh dương che mất ánh hào quang.
Để khi đêm đến mới nhìn thấy, điểm xuyết trở thành bầu trời sao ôn nhu vô ngần.
Khiến nơi tối tăm hơn nữa cũng trở nên sáng rực.
Khiến con người cô đơn hơn nữa cũng không bao giờ cảm thấy tuyệt vọng.]
…
Lời bài hát quen thuộc, từng câu từng từ hiện lên trong đầu như đang nói với cô.
Rất khó tưởng tượng, chàng trai kia lại có thể viết ra câu từ ôn nhu đến vậy.
Lục Mẫn Huyên nghe rồi vùi mặt vào khuỷu tay khóc nức nở.
Vậy sao?
Ba mẹ…
Hai người thật sự sẽ hoá thành sao trời rồi bảo vệ Huyên mãi mãi sao?
/58
|