Trên thực tế, Hứa Thiên Hạo vẫn luôn nghĩ, tại sao ngày đó thấy cô, anh lại có cảm giác khác thường như vậy.
Anh tra tài liệu trên mạng có nói, nếu một người đối mặt với một người khác lại xuất hiện triệu chứng đỏ mặt, tự nhiên xấu hổ, không dám nhìn thẳng vào mắt của đối phương, nói chuyện cũng trở nên không đầu không cuối, tim đập loạn lên, thật ra đây chính là biểu hiện thích một người.
Lẽ nào anh thích cô sao?
Để nhận được đáp án chính xác, hai ngày nay anh luôn tìm cơ hội nhìn về phía cô, xem mình có thể xuất hiện triệu chứng đã được nêu trên không.
Sự thật chứng minh... tất cả đều không có.
Đây là một lần thử cuối cùng rồi.
Hứa Thiên Hạo lẳng lặng nhìn cô. Không quan tâm vì sao mình lại xuất hiện phản ứng kỳ quái này, nhưng con nhóc trước mắt này đã bắt đầu dần dần có gì đó không đúng.
Mặt Lục Mẫn Huyên rất đỏ, đỏ như quả táo vậy, làm người ta không nhịn được muốn nhéo một cái.
Tay cô cầm bút, môi vô thức mím chặt, trái tim đập thình thịch thình thịch. Cô rõ ràng rất muốn nhìn anh nhưng lại cố ép mình không được quay đầu lại.
Chỉ cần làm xong một đề nữa...
Không chừng mình làm xong đề này, anh sẽ đi...
"Cô làm xong chưa?" Mắt Hứa Thiên Hạo chợt lóe lên, hỏi thăm với ẩn ý khác.
"Hả? Xong, à chưa... chưa, nhưng xong ngay đây." Lục Mẫn Huyên không ngờ anh lại đột nhiên mở miệng, làm cô sợ đến mức cái bút trong tay lại rơi xuống.
Cô nói năng không mạch lạc, ngồi xổm xuống nhặt cái bút rơi trên đất.
Một bàn tay thon dài tuyệt đẹp chợt nắm lấy cổ tay nhỏ bé lại trắng mịn của cô.
Lục Mẫn Huyên run rẩy như bị điện giật, cái bút vừa nhặt được đã cạch một tiếng rơi xuống đất.
Cô kinh ngạc ngẩng đầu, trong đôi mắt trong veo phản chiếu gương mặt của anh, trái tim dừng lại trong hai giây rồi bỗng nhiên đập như điên.
Trong nháy mắt đó, nó dường như muốn lao ra khỏi lồng ngực cô.
"Tôi nhặt giúp cô." Đôi mắt đen láy của Hứa Thiên Hạo lặng lẽ nhìn cô, ngón tay đặt lên trên cổ tay cô và chậm rãi thả tay cô lên trên bàn.
Lục Mẫn Huyên nín thở nhìn anh, không biết anh rốt cuộc muốn làm gì...
"Tim cô đập hơi nhanh." Bỗng nhiên, anh nhìn cô nói.
Ngón tay anh vẫn đặt lên trên mạch đập của cô.
Lục Mẫn Huyên dường như chợt bừng tỉnh, đứng bật dậy và rút tay ra khỏi tay anh, khẩn trương giấu tay sau người, hai tay vặn vẹo.
"Có sao? Tôi... tôi không có đâu."
Cô đỏ mặt, không dám nhìn vào ánh mắt nóng bỏng của anh, trên mặt đầy vẻ chột dạ.
Không xong rồi, có phải mình để lộ ra điều gì không?
Sao anh tự nhiên muốn đếm mạch đập của cô chứ? Anh... anh thật sự uống nhầm thuốc sao?
"Lục Mẫn Huyên." Anh bình tĩnh đẩy ghế ra và đứng lên, dáng người cao lớn che đi một phần ánh đèn.
Trong giây lát khi giọng nói dễ nghe này vừa gọi tên cô, Lục Mẫn Huyên liền không nhịn được khẽ run rẩy.
"Cô đừng tránh nữa..." Anh đi tới trước mặt cô, chống tay vào bức tường phía sau cô và cúi đầu, cẩn thận quan sát vẻ mặt xấu hổ của cô.
Bị Kabedon* rồi...
Kabedon: là chỉ hành động đập mạnh vào tường. Ý nghĩa thứ nhất là hành động đập vào tường để phản đối khi phòng bên cạnh gây ồn ào. Một ý nghĩa khác thường xuất hiện trong manga hay anime khi một người dồn một người khác vào vách tường và điều này đã trở nên phổ biến như một "lời tỏ tình" lém lỉnh.
Lục Mẫn Huyên khẩn trương cắn môi, cơ thể bất giác căng thẳng, mí mắt rũ xuống nhìn chằm chằm vào mũi chân của mình, mượn mái tóc để che đi gương mặt đỏ bừng...
"Đỏ mặt, xấu hổ, nói năng lộn xộn, tim đập loạn lên, không dám nhìn thẳng vào mắt của đối phương, Lục Mẫn Huyên, bất kể là cái nào thì cô đều chiếm hết rồi."
Hứa Thiên Hạo chậm rãi nói ra từng từ câu từng từ.
Lục Mẫn Huyên hoàn toàn không hiểu anh đang nói gì, hoặc là nghe không vào. Bây giờ cô đang nhắm mắt lại cầu mong anh có thể nhanh chóng trở lại bình thường, đừng làm cho cô khẩn trương như vậy nữa.
Loại phản ứng này... đã không chỉ giới hạn trong fan hâm mộ yêu thích thần tượng nữa. Trong lòng cô, mình rốt cuộc có vị trí thế nào?
Hứa Thiên Hạo lẳng lặng nhìn cô, lại nhớ tới cảnh đêm đó cô chủ động tới gần bắt đầu hôn anh, mắt anh không khỏi tối lại.
Lục Mẫn Huyên im lặng hồi lâu, trong đầu xuất hiện vô số ý nghĩ.
Bất kể là vì sao anh vừa đột nhiên Kabedo mình, còn nói một vài lời không thể hiểu được, đến bây giờ cũng nên kết thúc rồi chứ?
Nếu không thì mình phá tan sự im lặng là được rồi...
"Nên ngủ thôi."
Khi cô đang tính nói thì Hứa Thiên Hạo đột nhiên thả tay ra và đi lướt qua vai cô, ra khỏi phòng cô.
"Hả?" Lục Mẫn Huyên mờ mịt ngây người: “Cứ vậy mà đi sao?"
Cho dù không rõ mình đang mong chờ điều gì nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy có chút mất mát, vậy là sao chứ?
Nửa đêm lúc cô sắp ngủ, điện thoại để ở trên tủ đầu giường bỗng nhiên đổ chuông.
Lục Mẫn Huyên thò tay ra khỏi chăn, sờ tìm điện thoại qua xem.
Là số lạ gửi tin nhắn đa phương tiện đến.
"Là ai vậy nhỉ?" Cô dụi mắt và mở tin nhắn ra.
Trong nháy mắt nhìn thấy nội dung, cô lập tức xoay người ngồi dậy, kinh ngạc mở to mắt.
Có nhầm hay không vậy?
Nội dung MMS lại là ảnh chụp cô và Hứa Thiên Hạo ở quán bar. Anh ôm mình với các tư thế, ái muội nhất không ngoài tấm ảnh ở cửa nhà.
Không ngờ mình lại treo ở trên người anh, còn dùng một loại tư thế đặc biệt khiếm nhã nữa.
Khi đó cô uống say, hoàn toàn không kiểm soát được hành vi của mình.
Nhưng...
Ai chụp những tấm ảnh này? Chuyện theo dõi chụp lén đến tận cửa nhà như vậy, chắc chỉ biến thái mới muốn làm đi?
Vì muốn biết rõ ràng mục đích của đối phương, Lục Mẫn Huyên kéo nhanh màn hình kéo, chỉ thấy trong MMS viết một đoạn:
Chín giờ sáng mai, gặp ở đài thiên văn trong khu giảng đường. Nếu cô không đến, tôi sẽ công bố những tấm ảnh này ra ngoài.
Quả nhiên gửi những tấm ảnh này tới để vì uy hiếp mình.
Lục Mẫn Huyên lặng lẽ cầm điện thoại di động cố bình tĩnh lại.
Chủ nhân của số điện thoại hẹn chín giờ sáng mai gặp mặt ở đài thiên văn, mình có nên đi hay không?
Không, dưới tình huống không biết lai lịch của đối phương thì tốt nhất không nên hành động thiếu suy nghĩ.
Cô ngồi lẳng lặng ở trên giường một lát, bỗng nhiên cầm điện thoại đi xuống giường, nhẹ nhàng đi xuống mở ra phòng sách ở tầng lầu.
Cô quyết định mượn máy tính ở trong phòng sách để điều tra lai lịch của chủ nhân số điện thoại này.
Từ nhỏ đến lớn, cô không chỉ xuất sắc về kiến thức chuyên môn, cả ở trên phương diện máy tính cũng giỏi hơn người.
Chỉ mất ba mươi giây, cô đã phá được mật khẩu của máy vi tính này.
Cô mở ra một hệ thống trang web cơ mật, nhập dãy số vào trong, ngón tay gõ nhẹ ở trên bàn phím, nhanh chóng tìm ra được tất cả tin tức về chủ nhân của số điện thoại này.
Ngày hôm sau, bầu trời quang đãng không một gợn mây, Lục Mẫn Huyên cầm điện thoại đi lại trong hành lang của khu giảng đường.
Bây giờ là tám giờ mười phút, còn cách giờ hẹn năm mươi phút nhưng cô không định đến chỗ hẹn.
Nếu đã biết rõ ràng lai lịch của đối phương, cô trực tiếp tìm tới cô ta sẽ càng bớt việc hơn.
"Chào cậu, xin hỏi Ngu Thư Đào có ở đây không?" Lục Mẫn Huyên đứng ở cửa lớp 5 hỏi cậu học sinh đi ngang qua.
"Ngu Thư Đào à?" Cậu học sinh hơi sửng sốt, khó khăn lắm mới có thể dời tầm mắt ra khỏi gương mặt xinh xắn đáng yêu của cô. Cậu ta lấy lại tinh thần, nhìn vào trong phòng học và hét lên một tiếng.
"Này, Ngu Thư Đào ra đây, có người tìm cô đấy!"
"Ai tìm tôi chứ?" Ngu Thư Đào để túi sách xuống, khoanh tay bước ra.
Trong giây lát khi nhìn thấy Lục Mẫn Huyên, cô ta lập tức giật mình.
"Là cô... cô tìm tôi có chuyện gì?"
Ngu Thư Đào là đội trưởng đội tiếp viện Thiên Hạo.
Bình thường không có chuyện gì làm, cô ta sẽ theo dõi thần tượng. Tối thứ sáu cô ta chụp được số ảnh này, trong lòng ghen tỵ tới phát điên rồi.
Cô ta vốn muốn mượn ảnh chụp để uy hiếp Lục Mẫn Huyên tới đài thiên văn gặp mặt, gọi một đám cái đuôi nhỏ đánh cô một trận.
Nhưng không ngờ đối phương lại nhanh chân đến trước, chủ động tìm đến tận lớp cô ta.
Vì không muốn bị lộ ra, cô ta tính cứ giả ngốc ứng phó trước đã.
Anh tra tài liệu trên mạng có nói, nếu một người đối mặt với một người khác lại xuất hiện triệu chứng đỏ mặt, tự nhiên xấu hổ, không dám nhìn thẳng vào mắt của đối phương, nói chuyện cũng trở nên không đầu không cuối, tim đập loạn lên, thật ra đây chính là biểu hiện thích một người.
Lẽ nào anh thích cô sao?
Để nhận được đáp án chính xác, hai ngày nay anh luôn tìm cơ hội nhìn về phía cô, xem mình có thể xuất hiện triệu chứng đã được nêu trên không.
Sự thật chứng minh... tất cả đều không có.
Đây là một lần thử cuối cùng rồi.
Hứa Thiên Hạo lẳng lặng nhìn cô. Không quan tâm vì sao mình lại xuất hiện phản ứng kỳ quái này, nhưng con nhóc trước mắt này đã bắt đầu dần dần có gì đó không đúng.
Mặt Lục Mẫn Huyên rất đỏ, đỏ như quả táo vậy, làm người ta không nhịn được muốn nhéo một cái.
Tay cô cầm bút, môi vô thức mím chặt, trái tim đập thình thịch thình thịch. Cô rõ ràng rất muốn nhìn anh nhưng lại cố ép mình không được quay đầu lại.
Chỉ cần làm xong một đề nữa...
Không chừng mình làm xong đề này, anh sẽ đi...
"Cô làm xong chưa?" Mắt Hứa Thiên Hạo chợt lóe lên, hỏi thăm với ẩn ý khác.
"Hả? Xong, à chưa... chưa, nhưng xong ngay đây." Lục Mẫn Huyên không ngờ anh lại đột nhiên mở miệng, làm cô sợ đến mức cái bút trong tay lại rơi xuống.
Cô nói năng không mạch lạc, ngồi xổm xuống nhặt cái bút rơi trên đất.
Một bàn tay thon dài tuyệt đẹp chợt nắm lấy cổ tay nhỏ bé lại trắng mịn của cô.
Lục Mẫn Huyên run rẩy như bị điện giật, cái bút vừa nhặt được đã cạch một tiếng rơi xuống đất.
Cô kinh ngạc ngẩng đầu, trong đôi mắt trong veo phản chiếu gương mặt của anh, trái tim dừng lại trong hai giây rồi bỗng nhiên đập như điên.
Trong nháy mắt đó, nó dường như muốn lao ra khỏi lồng ngực cô.
"Tôi nhặt giúp cô." Đôi mắt đen láy của Hứa Thiên Hạo lặng lẽ nhìn cô, ngón tay đặt lên trên cổ tay cô và chậm rãi thả tay cô lên trên bàn.
Lục Mẫn Huyên nín thở nhìn anh, không biết anh rốt cuộc muốn làm gì...
"Tim cô đập hơi nhanh." Bỗng nhiên, anh nhìn cô nói.
Ngón tay anh vẫn đặt lên trên mạch đập của cô.
Lục Mẫn Huyên dường như chợt bừng tỉnh, đứng bật dậy và rút tay ra khỏi tay anh, khẩn trương giấu tay sau người, hai tay vặn vẹo.
"Có sao? Tôi... tôi không có đâu."
Cô đỏ mặt, không dám nhìn vào ánh mắt nóng bỏng của anh, trên mặt đầy vẻ chột dạ.
Không xong rồi, có phải mình để lộ ra điều gì không?
Sao anh tự nhiên muốn đếm mạch đập của cô chứ? Anh... anh thật sự uống nhầm thuốc sao?
"Lục Mẫn Huyên." Anh bình tĩnh đẩy ghế ra và đứng lên, dáng người cao lớn che đi một phần ánh đèn.
Trong giây lát khi giọng nói dễ nghe này vừa gọi tên cô, Lục Mẫn Huyên liền không nhịn được khẽ run rẩy.
"Cô đừng tránh nữa..." Anh đi tới trước mặt cô, chống tay vào bức tường phía sau cô và cúi đầu, cẩn thận quan sát vẻ mặt xấu hổ của cô.
Bị Kabedon* rồi...
Kabedon: là chỉ hành động đập mạnh vào tường. Ý nghĩa thứ nhất là hành động đập vào tường để phản đối khi phòng bên cạnh gây ồn ào. Một ý nghĩa khác thường xuất hiện trong manga hay anime khi một người dồn một người khác vào vách tường và điều này đã trở nên phổ biến như một "lời tỏ tình" lém lỉnh.
Lục Mẫn Huyên khẩn trương cắn môi, cơ thể bất giác căng thẳng, mí mắt rũ xuống nhìn chằm chằm vào mũi chân của mình, mượn mái tóc để che đi gương mặt đỏ bừng...
"Đỏ mặt, xấu hổ, nói năng lộn xộn, tim đập loạn lên, không dám nhìn thẳng vào mắt của đối phương, Lục Mẫn Huyên, bất kể là cái nào thì cô đều chiếm hết rồi."
Hứa Thiên Hạo chậm rãi nói ra từng từ câu từng từ.
Lục Mẫn Huyên hoàn toàn không hiểu anh đang nói gì, hoặc là nghe không vào. Bây giờ cô đang nhắm mắt lại cầu mong anh có thể nhanh chóng trở lại bình thường, đừng làm cho cô khẩn trương như vậy nữa.
Loại phản ứng này... đã không chỉ giới hạn trong fan hâm mộ yêu thích thần tượng nữa. Trong lòng cô, mình rốt cuộc có vị trí thế nào?
Hứa Thiên Hạo lẳng lặng nhìn cô, lại nhớ tới cảnh đêm đó cô chủ động tới gần bắt đầu hôn anh, mắt anh không khỏi tối lại.
Lục Mẫn Huyên im lặng hồi lâu, trong đầu xuất hiện vô số ý nghĩ.
Bất kể là vì sao anh vừa đột nhiên Kabedo mình, còn nói một vài lời không thể hiểu được, đến bây giờ cũng nên kết thúc rồi chứ?
Nếu không thì mình phá tan sự im lặng là được rồi...
"Nên ngủ thôi."
Khi cô đang tính nói thì Hứa Thiên Hạo đột nhiên thả tay ra và đi lướt qua vai cô, ra khỏi phòng cô.
"Hả?" Lục Mẫn Huyên mờ mịt ngây người: “Cứ vậy mà đi sao?"
Cho dù không rõ mình đang mong chờ điều gì nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy có chút mất mát, vậy là sao chứ?
Nửa đêm lúc cô sắp ngủ, điện thoại để ở trên tủ đầu giường bỗng nhiên đổ chuông.
Lục Mẫn Huyên thò tay ra khỏi chăn, sờ tìm điện thoại qua xem.
Là số lạ gửi tin nhắn đa phương tiện đến.
"Là ai vậy nhỉ?" Cô dụi mắt và mở tin nhắn ra.
Trong nháy mắt nhìn thấy nội dung, cô lập tức xoay người ngồi dậy, kinh ngạc mở to mắt.
Có nhầm hay không vậy?
Nội dung MMS lại là ảnh chụp cô và Hứa Thiên Hạo ở quán bar. Anh ôm mình với các tư thế, ái muội nhất không ngoài tấm ảnh ở cửa nhà.
Không ngờ mình lại treo ở trên người anh, còn dùng một loại tư thế đặc biệt khiếm nhã nữa.
Khi đó cô uống say, hoàn toàn không kiểm soát được hành vi của mình.
Nhưng...
Ai chụp những tấm ảnh này? Chuyện theo dõi chụp lén đến tận cửa nhà như vậy, chắc chỉ biến thái mới muốn làm đi?
Vì muốn biết rõ ràng mục đích của đối phương, Lục Mẫn Huyên kéo nhanh màn hình kéo, chỉ thấy trong MMS viết một đoạn:
Chín giờ sáng mai, gặp ở đài thiên văn trong khu giảng đường. Nếu cô không đến, tôi sẽ công bố những tấm ảnh này ra ngoài.
Quả nhiên gửi những tấm ảnh này tới để vì uy hiếp mình.
Lục Mẫn Huyên lặng lẽ cầm điện thoại di động cố bình tĩnh lại.
Chủ nhân của số điện thoại hẹn chín giờ sáng mai gặp mặt ở đài thiên văn, mình có nên đi hay không?
Không, dưới tình huống không biết lai lịch của đối phương thì tốt nhất không nên hành động thiếu suy nghĩ.
Cô ngồi lẳng lặng ở trên giường một lát, bỗng nhiên cầm điện thoại đi xuống giường, nhẹ nhàng đi xuống mở ra phòng sách ở tầng lầu.
Cô quyết định mượn máy tính ở trong phòng sách để điều tra lai lịch của chủ nhân số điện thoại này.
Từ nhỏ đến lớn, cô không chỉ xuất sắc về kiến thức chuyên môn, cả ở trên phương diện máy tính cũng giỏi hơn người.
Chỉ mất ba mươi giây, cô đã phá được mật khẩu của máy vi tính này.
Cô mở ra một hệ thống trang web cơ mật, nhập dãy số vào trong, ngón tay gõ nhẹ ở trên bàn phím, nhanh chóng tìm ra được tất cả tin tức về chủ nhân của số điện thoại này.
Ngày hôm sau, bầu trời quang đãng không một gợn mây, Lục Mẫn Huyên cầm điện thoại đi lại trong hành lang của khu giảng đường.
Bây giờ là tám giờ mười phút, còn cách giờ hẹn năm mươi phút nhưng cô không định đến chỗ hẹn.
Nếu đã biết rõ ràng lai lịch của đối phương, cô trực tiếp tìm tới cô ta sẽ càng bớt việc hơn.
"Chào cậu, xin hỏi Ngu Thư Đào có ở đây không?" Lục Mẫn Huyên đứng ở cửa lớp 5 hỏi cậu học sinh đi ngang qua.
"Ngu Thư Đào à?" Cậu học sinh hơi sửng sốt, khó khăn lắm mới có thể dời tầm mắt ra khỏi gương mặt xinh xắn đáng yêu của cô. Cậu ta lấy lại tinh thần, nhìn vào trong phòng học và hét lên một tiếng.
"Này, Ngu Thư Đào ra đây, có người tìm cô đấy!"
"Ai tìm tôi chứ?" Ngu Thư Đào để túi sách xuống, khoanh tay bước ra.
Trong giây lát khi nhìn thấy Lục Mẫn Huyên, cô ta lập tức giật mình.
"Là cô... cô tìm tôi có chuyện gì?"
Ngu Thư Đào là đội trưởng đội tiếp viện Thiên Hạo.
Bình thường không có chuyện gì làm, cô ta sẽ theo dõi thần tượng. Tối thứ sáu cô ta chụp được số ảnh này, trong lòng ghen tỵ tới phát điên rồi.
Cô ta vốn muốn mượn ảnh chụp để uy hiếp Lục Mẫn Huyên tới đài thiên văn gặp mặt, gọi một đám cái đuôi nhỏ đánh cô một trận.
Nhưng không ngờ đối phương lại nhanh chân đến trước, chủ động tìm đến tận lớp cô ta.
Vì không muốn bị lộ ra, cô ta tính cứ giả ngốc ứng phó trước đã.
/58
|