Tiết Sam Sam đã trở thành osin gắp rau vinh quang.
Tuy rằng phú quý không thể mê đắm, bần hàn không thể thay đổi, uy vũ không thể khuất phục, nhưng… nhưng… nhưng cô vẫn chưa vượt qua hạn thử việc…
Nhưng Sam Sam đã quyết định rồi, đợi hạn thử việc qua đi rồi trở thành nhân viên chính thức, cô nhất định phải thể hiện khí tiết của mình mới được.
Còn bây giờ ấy mà, vẫn cứ phải gắp đậu ra đã.
Vẫn trong văn phòng tổng giám đốc ở tầng 22, Tiết Sam Sam ngồi trên ghế sofa ở khu tiếp khách chăm chú gắp đậu vàng, Phong Đằng và mấy vị quản lý cao cấp khác đang ở phòng họp nhỏ ngay trong văn phòng vẫn chưa ra.
Bạn đang đọc truyện tại
Cách lần đầu xuất hiện ở đây đã gần một tháng rồi, ban đầu Sam Sam còn mong mỏi cô Phong quay về cứu vớt cô, nhưng hôm trước nghe Đại boss nói cô Phong lại đi Canada rồi.
Thật là… Mới sinh con xong đã chạy lung tung khắp nơi, người nhà tổng giám đốc quả nhiên là ai ai cũng thần kỳ. Ví dụ như tổng giám đốc, sự kén cá chọn canh của anh đã đạt đến trình độ hiểu – chết – liền, hơn nữa điều kinh dị hơn là còn thay đổi theo thời gian và kiểu nấu, hôm nay ăn món này rồi thì chưa chắc ngày mai ăn lại, luộc thì ăn còn xào thì chưa chắc đã ăn…
Đúng vào lúc Sam Sam đang tự biên tự diễn thì cửa phòng họp đã mở toang, Phong Đằng bước ra dưới vòng vây của các quản lý cao cấp, Sam Sam tuy không quen họ nhưng biết chắc những người này đều là đầu sỏ của công ty, nếu cô vẫn ngồi thì không lịch sự, thế là cô đặt nĩa trong tay xuống, đứng lên lễ phép mỉm cười với họ.
Các quản lý cao cấp nói ngay: “Cô Tiết mời ngồi mời ngồi, không dám không dám!”.
Choáng!
Sao họ lại biết cô họ Tiết!
Toi đời, chắc chắn chuyện cô yếu hèn làm osin gắp rau cho tổng giám đốc đã bị toàn công ty biết hết rồi!
Sam Sam nghĩ đến đó mà sợ toát mồ hôi, sau này cô còn sống ở Phong Đằng thế nào đây?
Phong Đằng vốn dĩ đang nghiêng người nói chuyện với người khác, nghe động tĩnh bên này mới quay lại hỏi: “Xong chưa?”.
“Chưa ạ, chưa ạ”. Sam Sam vội vàng ngồi xuống gắp đậu tiếp
Chuyện sau này thì để sau này nghĩ tiếp vậy, bây giờ phải hầu hạ Đại boss trước đã, osin gắp rau thì osin gắp rau, dù gì cũng được tận dụng mà!
Sam Sam dùng thìa nhỏ vớt hết đậu ra đặt vào hộp cơm của mình, Đại boss đã nói rồi, không thể lãng phí thức ăn, nên những thứ Đại boss không ăn thì Sam Sam phải ăn hết, bây giờ những hạt đậu này đương nhiên cũng sẽ vào bụng cô.
Cô làm rất nhanh, không hề biết rằng những quản lý cao cấp kia nhìn mình mà sững sờ biết bao!
Đã biết từ lâu rằng cô Tiết ấy một bước lên mây, không biết tại sao lại lọt vào mắt xanh của Đại boss, ngay cả chút giờ nghỉ trưa quý báu của Đại boss cũng phải ở cạnh cô ta, hoàn toàn mặc kệ người ta nói!
Bây giờ ngẫm lại, quan hệ giữa cô Tiết và Đại boss quả nhiên vô cùng khác thường.
Cô ta lại còn khoét hết mấy món mình thích ăn từ chỗ Đại boss ra đặt vào bát của mình nữa chứ!
Các quản lý cao cấp bỏ đi với vẻ mặt nghĩ ngợi rất lung, Phong Đằng ném tài liệu lên bàn, đến ngồi xuống đối diện Sam Sam.
Sam Sam đứng dậy, cung kính đặt hộp cơm xuống trước mặt anh: “Tổng giám đốc, đã xong rồi ạ”.
“Ngồi”.
“Vâng”. Sam Sam đã dùng cơm trưa với Đại boss được một tháng rồi, tất nhiên đây cũng là mệnh lệnh của anh, lý giải của cô là Đại boss ăn xong cần người dọn dẹp bát đũa hộ.
Sam Sam cầm đũa lên ăn từ từ. Nói ra thì Sam Sam vốn ăn cơm rất nhanh, “nhóp nhép nhóp nhép” vô cùng năng suất, kết quả là tổng giám đốc thấy thế rất không hài lòng, yêu cầu cô phải ăn xong cùng lúc với anh.
= =
Đành phải nói là, sự hiếu thắng của tổng giám đốc thật là quá lớn, ăn nhanh hơn anh mà cũng ghen tỵ!!!
Thế nên Sam Sam bó tay, đành ăn một miếng rồi lại nhìn tiến độ của Đại boss, nhìn mãi, Phong Đằng đặt đũa xuống: “Cô thích ăn món nào thì tự gắp mà ăn”.
Sam Sam: “…”.
Trong miệng vẫn còn thức ăn nên không nói được, Sam Sam vội vàng khoát tay lia lịa.
Phong Đằng gật gù vẻ thông hiểu: “Ý của cô là cô không gắp…”.
Gật đầu gật đầu, tổng giám đốc thật sáng suốt!
“Muốn tôi gắp cho cô?”.
Sam Sam khó khăn lắm mới nuốt trôi thức ăn, đang định nói thì lập tức bị nghẹn, vừa ho sù sụ vừa đưa mắt trách móc Phong Đằng: Đại boss lúc anh ăn cơm làm ơn đừng kể truyện cười được không! Mà còn truyện cười sởn tóc gáy nữa chứ!
Phong Đằng thấy cô ho đến nỗi nước mắt giàn giụa thì nhã nhặn nghiêng người sang, nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô. Sam Sam bị sự nam tính của anh bao phủ, bỗng dưng tim đập thình thịch, vội vàng tránh sang một bên.
Độ “hot” của Đại boss quả nhiên kinh hoàng, xích lại gần một tí là trái tim cũng phản đối cực lực như thế.
Phong Đằng rút tay về, nhìn gương mặt cô đỏ hồng lên thì bỗng nở nụ cười, nói với vẻ dịu dàng hiếm có: “Muốn ăn gì thì cứ từ từ mà nói, đừng vội như thế”.
Sam Sam càng ho dữ dội hơn, khó khăn lắm mới bình thường lại, cô vội vàng biện hộ cho sự trong sạch của mình: “Tổng giám đốc, tôi tuyệt đối không dám dòm ngó thức ăn trong bát của anh, tôi có đậu là đủ rồi”.
“Dòm ngó cũng không sao”. Tổng giám đốc rất hào phóng.
“Hửm”.
“Hôm nay thịt bò rất ngon”. Phong Đằng giả vờ thản nhiên, nói thêm một câu.
Hiểu rồi! Xem ra thịt bò hôm nay không hợp khẩu vị của anh. Sam Sam sờ bụng, cắn răng: “Nếu đã ngon như thế thì tổng giám đốc cho tôi thử vài miếng nhé!”.
Sam Sam dùng một chiếc thìa sạch thọc vào hộp cơm của tổng giám đốc mà không hề sợ hãi.
Phong Đằng mỉm cười: “Đừng khách sáo, cô thích ăn thì lấy hết đi”.
Chiếc thìa dừng giữa không trung, Sam Sam ngẩng lên nhìn Phong Đằng, suýt nữa nước mắt lưng tròng.
“Tổng giám đốc”.
“Hử?”.
“Chết vì no có được bảo hiểm không?”.
Lương tâm của tổng giám đốc lên tiếng nên không đút hết thịt bò cho cô, Sam Sam chỉ ăn vài miếng. Nhưng không hiểu vì sao mà cứ có cảm giác rất kỳ quặc. Ăn cơm xong, Phong Đằng vào phòng vệ sinh rửa tay, Sam Sam dưới sự xui khiến của cảm giác kỳ quặc ấy, nhanh chóng dọn dẹp bát đũa xong, đang định chuồn đi thì Phong Đằng đã bước ra: “Ngày mai cô không cần đến nữa”.
Sam Sam ngạc nhiên, dừng bước, vậy là giải phóng sao? Hoàn toàn không cần phải đấu tranh gian khổ gì đó sao? Sam Sam thấy hụt hẫng quá chừng. Dù sao cũng phải để cô thẳng thừng từ chối một lần rồi hẵng nói chứ, nếu không thì làm sao thể hiện khí tiết của cô ra được.
Nhưng như thế cũng tốt, không cần ngược đãi dạ dày đáng thương của cô nữa. Nghĩ như vậy nên Sam Sam lại vui mừng, gương mặt bất giác nở nụ cười. Tiếc là nụ cười mới xuất hiện thì đã nghe Phong Đằng bổ sung: “Nửa tháng sau lại đến”.
“Hả?”.
Khóe môi Phong Đằng hơi nhướn lên rất khó nhận ra: “Có vấn đề gì à?”.
“… Kh… không…”.
Biết ngay chẳng có chuyện gì tốt mà… Tổng giám đốc anh đừng có nói nửa câu đầu rồi sau đó lại chuyển hướng được không???
Sam Sam ủ rũ ôm cái bụng no căng ra khỏi văn phòng của Phong Đằng.
Cảm giác kỳ quặc nảy sinh lúc ăn cơm đã quấy rối Sam Sam cả buổi chiều, làm việc gì cũng lơ đãng, nhưng kỳ quặc ở điểm nào thì lại không nói được. Lúc vào phòng trà để pha trà, Sam Sam bỗng sực tỉnh, bất giác cứng người, lảm nhảm một mình: “Mình nhớ ra rồi, thức ăn thừa… nước bọt…”.
A a a, cô làm osin gắp rau quá tiện tay rồi, hoàn toàn không ý thức được những miếng thịt bò ấy đã bị tổng giám đốc ăn qua, chắc sẽ không dính nước bọt của Đại boss đó chứ?
“Nước bọt gì thế?”.
“Của tổng giám đốc… Ủa!”. Sam Sam quay phắt lại, thấy đồng nghiệp A Giai đang đứng sau lưng cô với vẻ hào hứng.
Sam Sam ngậm miệng lại vẻ cảnh giác, cười he he giả lả mấy tiếng rồi chạy biến mất. Làm osin gắp rau đã đủ mất mặt rồi, cô không muốn bị người ta biết cô đã đến nước ăn cơm thừa.
Thế nhưng đồng nghiệp của cô thường ngày sáng suốt, biết lúc nào nên tiến nên lùi đã bị “bí mật tổng giám đốc” làm cho mụ mẫm cả đầu óc, kéo ngay cô lại. “Sam Sam, bộ dạng cậu thế này, chẳng lẽ hôm nay mới lần đầu… nước bọt?”.
“Ừ!”. Trước kia chưa bao giờ ăn cơm thừa.
“Á, không phải, không phải không phải, chưa bao giờ ăn cả”.
Sam Sam hoảng hốt cầm chiếc ly chạy ra khỏi phòng trà.
Sự ấp úng lấp liếm rõ rành rành đó làm sao qua mặt được đồng nghiệp thông minh, A Giai tỏ vẻ suy nghĩ đứng đó cảm khái: Tổng giám đốc thật là ngây thơ, hôm nay mới đến bước kiss thôi à.
Sau đó A Giai cầm chiếc ly chưa kịp lấy nước, ra khỏi phòng trà với vẻ mặt như đang mộng du.
Ác mộng ăn cơm thừa đã quấy rối Sam Sam suốt ngày, hôm sau Sam Sam nghe ngóng từ A May rằng tổng giám đốc đã đưa Linda và trợ lý Phương đi đến chi nhánh công ty ở châu Âu, lúc đó mới trở nên phấn chấn hơn.
Đại ma vương đã ra nước ngoài rồi, ô hô hô hô!
Thế là Sam Sam trở nên rất vui vẻ, ai ngờ chưa được mấy ngày thì lại có một việc tốt hơn nữa xảy ra. Giám đốc tài chính, cũng chính là cấp trên của ông bác trưởng phòng, là cấp trên của cấp trên của Sam Sam, một trong những quản lý cấp cao mà hôm đó Sam Sam gặp ở văn phòng Phong Đằng, đã thông báo trong cuộc họp thường kỳ của bộ phận tài vụ rằng, Tiết Sam Sam và hai nhân viên mới vào khác có biểu hiện xuất sắc, được kết thúc hạn thử việc sớm hơn, chính thức trở thành nhân viên chính thức. Bên phòng nhân sự cũng khá ăn ý, trước sự thúc đẩy nhiệt tình mà lại khó thể chối từ của trưởng phòng nhân sự, đã làm xong mọi thủ tục một cách nhanh chóng lạ thường.
Sam Sam thật là sung sướng, là nhân viên chính thức rồi! Sau này có thể từ chối tất cả những yêu cầu bất hợp lý của tổng giám đốc, còn anh cũng không thể vô duyên vô cớ đá cô đi được!
Người gặp chuyện tốt, tinh thần khoái thật là khoái! Sam Sam gặp ai cũng tươi cười hớn hở.
Chuyện duy nhất không vui chính là Sam Sam phát hiện ra trình độ nấu ăn của nhà ăn nhân viên đã sụt giảm, nhớ lại món sườn đã lâu không ăn bây giờ chẳng thấy ngon nữa.
Haizz~~~ các đầu bếp chắc chắn đã được khen ngợi nên kiêu ngạo quá rồi.
Tuy rằng phú quý không thể mê đắm, bần hàn không thể thay đổi, uy vũ không thể khuất phục, nhưng… nhưng… nhưng cô vẫn chưa vượt qua hạn thử việc…
Nhưng Sam Sam đã quyết định rồi, đợi hạn thử việc qua đi rồi trở thành nhân viên chính thức, cô nhất định phải thể hiện khí tiết của mình mới được.
Còn bây giờ ấy mà, vẫn cứ phải gắp đậu ra đã.
Vẫn trong văn phòng tổng giám đốc ở tầng 22, Tiết Sam Sam ngồi trên ghế sofa ở khu tiếp khách chăm chú gắp đậu vàng, Phong Đằng và mấy vị quản lý cao cấp khác đang ở phòng họp nhỏ ngay trong văn phòng vẫn chưa ra.
Bạn đang đọc truyện tại
Cách lần đầu xuất hiện ở đây đã gần một tháng rồi, ban đầu Sam Sam còn mong mỏi cô Phong quay về cứu vớt cô, nhưng hôm trước nghe Đại boss nói cô Phong lại đi Canada rồi.
Thật là… Mới sinh con xong đã chạy lung tung khắp nơi, người nhà tổng giám đốc quả nhiên là ai ai cũng thần kỳ. Ví dụ như tổng giám đốc, sự kén cá chọn canh của anh đã đạt đến trình độ hiểu – chết – liền, hơn nữa điều kinh dị hơn là còn thay đổi theo thời gian và kiểu nấu, hôm nay ăn món này rồi thì chưa chắc ngày mai ăn lại, luộc thì ăn còn xào thì chưa chắc đã ăn…
Đúng vào lúc Sam Sam đang tự biên tự diễn thì cửa phòng họp đã mở toang, Phong Đằng bước ra dưới vòng vây của các quản lý cao cấp, Sam Sam tuy không quen họ nhưng biết chắc những người này đều là đầu sỏ của công ty, nếu cô vẫn ngồi thì không lịch sự, thế là cô đặt nĩa trong tay xuống, đứng lên lễ phép mỉm cười với họ.
Các quản lý cao cấp nói ngay: “Cô Tiết mời ngồi mời ngồi, không dám không dám!”.
Choáng!
Sao họ lại biết cô họ Tiết!
Toi đời, chắc chắn chuyện cô yếu hèn làm osin gắp rau cho tổng giám đốc đã bị toàn công ty biết hết rồi!
Sam Sam nghĩ đến đó mà sợ toát mồ hôi, sau này cô còn sống ở Phong Đằng thế nào đây?
Phong Đằng vốn dĩ đang nghiêng người nói chuyện với người khác, nghe động tĩnh bên này mới quay lại hỏi: “Xong chưa?”.
“Chưa ạ, chưa ạ”. Sam Sam vội vàng ngồi xuống gắp đậu tiếp
Chuyện sau này thì để sau này nghĩ tiếp vậy, bây giờ phải hầu hạ Đại boss trước đã, osin gắp rau thì osin gắp rau, dù gì cũng được tận dụng mà!
Sam Sam dùng thìa nhỏ vớt hết đậu ra đặt vào hộp cơm của mình, Đại boss đã nói rồi, không thể lãng phí thức ăn, nên những thứ Đại boss không ăn thì Sam Sam phải ăn hết, bây giờ những hạt đậu này đương nhiên cũng sẽ vào bụng cô.
Cô làm rất nhanh, không hề biết rằng những quản lý cao cấp kia nhìn mình mà sững sờ biết bao!
Đã biết từ lâu rằng cô Tiết ấy một bước lên mây, không biết tại sao lại lọt vào mắt xanh của Đại boss, ngay cả chút giờ nghỉ trưa quý báu của Đại boss cũng phải ở cạnh cô ta, hoàn toàn mặc kệ người ta nói!
Bây giờ ngẫm lại, quan hệ giữa cô Tiết và Đại boss quả nhiên vô cùng khác thường.
Cô ta lại còn khoét hết mấy món mình thích ăn từ chỗ Đại boss ra đặt vào bát của mình nữa chứ!
Các quản lý cao cấp bỏ đi với vẻ mặt nghĩ ngợi rất lung, Phong Đằng ném tài liệu lên bàn, đến ngồi xuống đối diện Sam Sam.
Sam Sam đứng dậy, cung kính đặt hộp cơm xuống trước mặt anh: “Tổng giám đốc, đã xong rồi ạ”.
“Ngồi”.
“Vâng”. Sam Sam đã dùng cơm trưa với Đại boss được một tháng rồi, tất nhiên đây cũng là mệnh lệnh của anh, lý giải của cô là Đại boss ăn xong cần người dọn dẹp bát đũa hộ.
Sam Sam cầm đũa lên ăn từ từ. Nói ra thì Sam Sam vốn ăn cơm rất nhanh, “nhóp nhép nhóp nhép” vô cùng năng suất, kết quả là tổng giám đốc thấy thế rất không hài lòng, yêu cầu cô phải ăn xong cùng lúc với anh.
= =
Đành phải nói là, sự hiếu thắng của tổng giám đốc thật là quá lớn, ăn nhanh hơn anh mà cũng ghen tỵ!!!
Thế nên Sam Sam bó tay, đành ăn một miếng rồi lại nhìn tiến độ của Đại boss, nhìn mãi, Phong Đằng đặt đũa xuống: “Cô thích ăn món nào thì tự gắp mà ăn”.
Sam Sam: “…”.
Trong miệng vẫn còn thức ăn nên không nói được, Sam Sam vội vàng khoát tay lia lịa.
Phong Đằng gật gù vẻ thông hiểu: “Ý của cô là cô không gắp…”.
Gật đầu gật đầu, tổng giám đốc thật sáng suốt!
“Muốn tôi gắp cho cô?”.
Sam Sam khó khăn lắm mới nuốt trôi thức ăn, đang định nói thì lập tức bị nghẹn, vừa ho sù sụ vừa đưa mắt trách móc Phong Đằng: Đại boss lúc anh ăn cơm làm ơn đừng kể truyện cười được không! Mà còn truyện cười sởn tóc gáy nữa chứ!
Phong Đằng thấy cô ho đến nỗi nước mắt giàn giụa thì nhã nhặn nghiêng người sang, nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô. Sam Sam bị sự nam tính của anh bao phủ, bỗng dưng tim đập thình thịch, vội vàng tránh sang một bên.
Độ “hot” của Đại boss quả nhiên kinh hoàng, xích lại gần một tí là trái tim cũng phản đối cực lực như thế.
Phong Đằng rút tay về, nhìn gương mặt cô đỏ hồng lên thì bỗng nở nụ cười, nói với vẻ dịu dàng hiếm có: “Muốn ăn gì thì cứ từ từ mà nói, đừng vội như thế”.
Sam Sam càng ho dữ dội hơn, khó khăn lắm mới bình thường lại, cô vội vàng biện hộ cho sự trong sạch của mình: “Tổng giám đốc, tôi tuyệt đối không dám dòm ngó thức ăn trong bát của anh, tôi có đậu là đủ rồi”.
“Dòm ngó cũng không sao”. Tổng giám đốc rất hào phóng.
“Hửm”.
“Hôm nay thịt bò rất ngon”. Phong Đằng giả vờ thản nhiên, nói thêm một câu.
Hiểu rồi! Xem ra thịt bò hôm nay không hợp khẩu vị của anh. Sam Sam sờ bụng, cắn răng: “Nếu đã ngon như thế thì tổng giám đốc cho tôi thử vài miếng nhé!”.
Sam Sam dùng một chiếc thìa sạch thọc vào hộp cơm của tổng giám đốc mà không hề sợ hãi.
Phong Đằng mỉm cười: “Đừng khách sáo, cô thích ăn thì lấy hết đi”.
Chiếc thìa dừng giữa không trung, Sam Sam ngẩng lên nhìn Phong Đằng, suýt nữa nước mắt lưng tròng.
“Tổng giám đốc”.
“Hử?”.
“Chết vì no có được bảo hiểm không?”.
Lương tâm của tổng giám đốc lên tiếng nên không đút hết thịt bò cho cô, Sam Sam chỉ ăn vài miếng. Nhưng không hiểu vì sao mà cứ có cảm giác rất kỳ quặc. Ăn cơm xong, Phong Đằng vào phòng vệ sinh rửa tay, Sam Sam dưới sự xui khiến của cảm giác kỳ quặc ấy, nhanh chóng dọn dẹp bát đũa xong, đang định chuồn đi thì Phong Đằng đã bước ra: “Ngày mai cô không cần đến nữa”.
Sam Sam ngạc nhiên, dừng bước, vậy là giải phóng sao? Hoàn toàn không cần phải đấu tranh gian khổ gì đó sao? Sam Sam thấy hụt hẫng quá chừng. Dù sao cũng phải để cô thẳng thừng từ chối một lần rồi hẵng nói chứ, nếu không thì làm sao thể hiện khí tiết của cô ra được.
Nhưng như thế cũng tốt, không cần ngược đãi dạ dày đáng thương của cô nữa. Nghĩ như vậy nên Sam Sam lại vui mừng, gương mặt bất giác nở nụ cười. Tiếc là nụ cười mới xuất hiện thì đã nghe Phong Đằng bổ sung: “Nửa tháng sau lại đến”.
“Hả?”.
Khóe môi Phong Đằng hơi nhướn lên rất khó nhận ra: “Có vấn đề gì à?”.
“… Kh… không…”.
Biết ngay chẳng có chuyện gì tốt mà… Tổng giám đốc anh đừng có nói nửa câu đầu rồi sau đó lại chuyển hướng được không???
Sam Sam ủ rũ ôm cái bụng no căng ra khỏi văn phòng của Phong Đằng.
Cảm giác kỳ quặc nảy sinh lúc ăn cơm đã quấy rối Sam Sam cả buổi chiều, làm việc gì cũng lơ đãng, nhưng kỳ quặc ở điểm nào thì lại không nói được. Lúc vào phòng trà để pha trà, Sam Sam bỗng sực tỉnh, bất giác cứng người, lảm nhảm một mình: “Mình nhớ ra rồi, thức ăn thừa… nước bọt…”.
A a a, cô làm osin gắp rau quá tiện tay rồi, hoàn toàn không ý thức được những miếng thịt bò ấy đã bị tổng giám đốc ăn qua, chắc sẽ không dính nước bọt của Đại boss đó chứ?
“Nước bọt gì thế?”.
“Của tổng giám đốc… Ủa!”. Sam Sam quay phắt lại, thấy đồng nghiệp A Giai đang đứng sau lưng cô với vẻ hào hứng.
Sam Sam ngậm miệng lại vẻ cảnh giác, cười he he giả lả mấy tiếng rồi chạy biến mất. Làm osin gắp rau đã đủ mất mặt rồi, cô không muốn bị người ta biết cô đã đến nước ăn cơm thừa.
Thế nhưng đồng nghiệp của cô thường ngày sáng suốt, biết lúc nào nên tiến nên lùi đã bị “bí mật tổng giám đốc” làm cho mụ mẫm cả đầu óc, kéo ngay cô lại. “Sam Sam, bộ dạng cậu thế này, chẳng lẽ hôm nay mới lần đầu… nước bọt?”.
“Ừ!”. Trước kia chưa bao giờ ăn cơm thừa.
“Á, không phải, không phải không phải, chưa bao giờ ăn cả”.
Sam Sam hoảng hốt cầm chiếc ly chạy ra khỏi phòng trà.
Sự ấp úng lấp liếm rõ rành rành đó làm sao qua mặt được đồng nghiệp thông minh, A Giai tỏ vẻ suy nghĩ đứng đó cảm khái: Tổng giám đốc thật là ngây thơ, hôm nay mới đến bước kiss thôi à.
Sau đó A Giai cầm chiếc ly chưa kịp lấy nước, ra khỏi phòng trà với vẻ mặt như đang mộng du.
Ác mộng ăn cơm thừa đã quấy rối Sam Sam suốt ngày, hôm sau Sam Sam nghe ngóng từ A May rằng tổng giám đốc đã đưa Linda và trợ lý Phương đi đến chi nhánh công ty ở châu Âu, lúc đó mới trở nên phấn chấn hơn.
Đại ma vương đã ra nước ngoài rồi, ô hô hô hô!
Thế là Sam Sam trở nên rất vui vẻ, ai ngờ chưa được mấy ngày thì lại có một việc tốt hơn nữa xảy ra. Giám đốc tài chính, cũng chính là cấp trên của ông bác trưởng phòng, là cấp trên của cấp trên của Sam Sam, một trong những quản lý cấp cao mà hôm đó Sam Sam gặp ở văn phòng Phong Đằng, đã thông báo trong cuộc họp thường kỳ của bộ phận tài vụ rằng, Tiết Sam Sam và hai nhân viên mới vào khác có biểu hiện xuất sắc, được kết thúc hạn thử việc sớm hơn, chính thức trở thành nhân viên chính thức. Bên phòng nhân sự cũng khá ăn ý, trước sự thúc đẩy nhiệt tình mà lại khó thể chối từ của trưởng phòng nhân sự, đã làm xong mọi thủ tục một cách nhanh chóng lạ thường.
Sam Sam thật là sung sướng, là nhân viên chính thức rồi! Sau này có thể từ chối tất cả những yêu cầu bất hợp lý của tổng giám đốc, còn anh cũng không thể vô duyên vô cớ đá cô đi được!
Người gặp chuyện tốt, tinh thần khoái thật là khoái! Sam Sam gặp ai cũng tươi cười hớn hở.
Chuyện duy nhất không vui chính là Sam Sam phát hiện ra trình độ nấu ăn của nhà ăn nhân viên đã sụt giảm, nhớ lại món sườn đã lâu không ăn bây giờ chẳng thấy ngon nữa.
Haizz~~~ các đầu bếp chắc chắn đã được khen ngợi nên kiêu ngạo quá rồi.
/52
|