Sáng sớm. Trường THPT Ban Mai.
Mi thường đi học rất sớm, đó là một thòi quen hằng ngày của cô.
Mi mặc đồng phục trường, giờ nhìn kĩ mới thấy đồng phục của trường Ban Mai thật nổi bật. Áo sơ mi trắng kết hợp với váy màu bạc đô cao hơn đầu gối. Khoác ngoài là áo vest đỏ và đính trên cổ áo cũng là một chiếc nơ đỏ xinh xắn.
Tất cả học sinh trong trường đều được phát cho mình một đôi vớ riêng. Nó có màu đen và Mi thường đi nó với giày cao cổ màu trắng.
Mi bước đi nhẹ nhàng, men theo con đường gần trường. Hôm nay Mi xả tóc, cổ chỉ cột nhẹ phần mái và cố định bằng chiếc nơ màu xanh lá xinh xắn. Hai tay cô giữ lấy hai quai của ba lô, ba lô Mi có màu đen và nó rất sạch sẽ.
Trời vào thu nên lá rụng ngoài đường rất nhiều. Một cơn gió khẽ thổi qua khiến bụi bay vào mắt của Mi. Cô khẽ la lên:
- Ui da!
Cô xuýt xoa khi cát bay vô mắt mình hơi nhiều và cô cảm thấy rất khó chịu. Mải dụi dụi mắt mà cô quên chú ý xung quanh. Bỗng một chiếc môtô phân khối lớn đang lao vào với tốc độ cực nhanh. Vì chạy với tốc độ nên chiếc môtô đã quẹt vào cánh tay trái của Mi khiến cô la lên:
- Ui da.
Ui da tập 2. Cô ngã xuống bên đường, tay sờ lên chỗ bị thương, mặt nhăn nhó chứng tỏ rất đau. Mi bị chiếc môtô ấy quẹt một vết xước dài tên cánh tay trái. Cô đưa tay muốn cầm máu vết thương nhưng sợ đau nên cứ ngồi đó mà thổi phù phù. Bỗng có một người con trai mang đôi giày màu đen ánh kim trông rất đắt tiền đứng trước mặt Mi. Cô hình như ko để ý đến sự có mặt của người khác. Cô vẫn chăm chú vào cánh tay đang bị thương của mình. Người con trai đó khẽ quỳ một chân còn chân kia thì chống xuống đất. Anh ta cởi cái mũ bảo hiểm to đùng ra rồi đặt nó xuống đất. Lúc này Mi ngước lên, mắt cô mở to hết cỡ. Người con trai trước mặt cô mặc bộ đồ vest trắng đen chả giống học sinh nhưng đôi mắt màu xanh lá là minh chứng rõ ràng nhất để Mi biết anh ta là học sinh. Người đó ko ai khác chính là Phong. Lúc này Mi mới nhìn kĩ khuôn mặt cực kì điển trai của Phong. Sóng mũi cao đến bất ngờ, mái tóc vuốt thẳng lên trông rất nam tính và nổi bật nhất vẫn là đôi mắt màu xanh lá. Phong lên tiếng khiến Mi thoát khỏi ý nghĩ vẩn vơ:
- Ko có mắt à?
Mi trợn tròn mắt trước lời nói của Phong. Chính anh là người đã đụng cô mà sao bây giờ có thể nói những lời này chứ? Thật là đáng ghét. Mi nói:
- Tôi bị cát bay vào mắt chứ bộ.
Phong chán nản với những lời biện minh của người khác. Anh thoáng nhìn qua vết thương của Mi nhưng rồi lại quay đi chỗ khác. Nhưng anh thầm nghĩ: Đúng là mình gây tai nạn cho cô ta. Tốt nhất nên đưa cô ta vô phòng y tế là xong. .
Phong dơ tay ra trước mặt Mi. Cô mừng thầm vì nghĩ anh đã nhận ra lỗi nên đưa tay cho anh. Phong hơi ngạc nhiên nói:
- Cô làm gì vậy?
Mi ngạc nhiên theo, cô chu mỏ lên:
- Ko phải anh sẽ đỡ tôi lên sao?
- Cô nghĩ cô là ai? Tôi chỉ muốn xách ba lô giùm cô rồi đưa cô xuống phòng y tế thôi.
Vừa nói dứt câu Phong cảm thấy hôm nay anh nói nhiều hơn thường ngày. Bình thường anh chỉ nói vỏn vẹn vài ba chữ nhưng sao hôm nay...
Hình như Mi cảm thấy quê xệ nên mặt hơi phụng phịu nhưng cô nghĩ lại. Anh ta có là gì của cô đâu. Bỏ đi. Mi đưa ba lô cho Phong còn cô thì lồm cồm bò dậy. Mi đứng lên, phủi phủi quần áo trên người rồi đi theo Phong. Phong đi trước, Mi nhận ra con người ấy thật cao lớn, đi theo sau cô chỉ là người tí hon. Nhưng tại sao anh ko hề nhận ra cô trong khi 1 năm trước cả hai người đã từng gặp nhau? Trí nhớ của anh tệ đến vậy à?
Phòng y tế.
Vì cả hai đều đi sớm nên trường rất ít học sinh. May sao phòng y tế vẫn mở cửa. Phong dừng xe nói:
- Vô đi.
Mi ngạc nhiên, chỉ vô phòng y tế:
- Anh ko vô sao?
Phong lạnh lùng:
- Làm gì?
Mi chả biết nói sao với con người của Phong. Cô hơi giận trong lòng nhưng rồi cũng vô phòng y tế. Kể từ khi Mi vô trong đó, Phong đã biến đâu mất.
Nhà để xe.
Phong cởi mũ bảo hiểm ra, vuốt nhẹ qua mái tóc hạt dẻ vừa mới nhuộm của mình. Lập tức.
- Học sinh mới sao?
- Sao anh ấy đẹp trai dữ vậy?
- Ko biết học lớp nào nữa?
- Chắc chết vì sắc đẹp này mất thôi.
Phong cảm thấy rất khó chịu vì những lời xì xào bàn tán của đám nữ sinh mê trai. Anh đã cố tình đi sớm để tránh những lời nói đó vì chỉ cần vô lớp, gục mặt xuống bàn là ko ai có thể thấy khuôn mặt của anh. Nhưng hôm nay...chỉ vì một người mà anh lại bị như vây. Thật là...Và rồi tin đồn Lam Phong lớp 12a9 trở thành hotboy của trường đã được mọi người biết hết. Kể cả Mi.
Giờ học_Lớp 12a9
Dường như Lam Phong đã trở thành một hiện tượng trong trường. Ko ai thèm chú ý đến bài giảng của cô mà chỉ chú ý đến một người: Lam Phong.
Từng nhất cử nhất động của Phong đều được bọn con gái đem ra mổ xẻ. Bọn chúng cứ nhìn Phong lâu lâu khẽ liếc sang Mi và nhìn cô bằng ánh mắt ganh tị. Phải, ai cũng muốn ngồi kế hotboy.
Vì chẳng có lý do nào để ngủ nên Phong chấp nhận viết mấy dòng chữ trên bảng. Mấy kiến thức ấy anh đã biết rõ từ khi còn 10 tuổi. Sau vụ tai nạn ấy, anh thông minh hẳn ra nhưng lại hoàn toàn vô cảm.
Khẽ liếc sang Mi, Phong hơi bất ngờ khi ko thấy cô chép bài mà cứ chăm chú vô tờ giấy vẽ. Anh ghét nhất là mấy tranh vẽ yểu điệu. Mà thường những thứ trong tranh khác xa ngoài đời. Đều chỉ là giả dối.
Mi cảm thấy có một luồng hơi ấm phả vào cổ mình, cô bất giác ngước mặt lên. Thấy Phong nhìn mình, cô hỏi:
- Nhìn gì vậy?
Phong im lặng quay đi chỗ khác. Bọn con gái sau một hồi bị cô nhắc nhở cũng ko chú ý tới Phong nữa. Mi hỏi tiếp:
- Ko trả lời à?
Phong chỉ vô tranh, nói:
- Cô vẽ tranh?
- Ừ.
- Vẽ gì vậy?
Giờ Mi mới nhận ra là tranh mình vẽ đã bị Phong nhìn hết từ đầu đến cuối. Cô ko thích tranh của mình bị người khác thấy thậm chí là còn ghét nữa. Bởi vì ai nhìn thấy tranh của cô đều bình phẩm ko hay. Hơi tức cô trừng mắt nhìn Phong nhưng anh chả thèm bận tâm. Đột nhiên..
Cạch Cạch Cạch
Bà cô dạy Hoá gõ mạnh vào bàn Mi. Cả lớp hướng mắt về bàn cuối cùng, đặc biệt chú ý đến Phong.
Và rồi ai cũng biết, Mi một lần nữa lên văn phòng.
Phòng giám thị.
- Làm bảng kiểm điểm tại đây rồi đưa cho phụ huynh kí, mai nộp cho tôi.
Tiếng la chói tai của cô giám thị khiến Mi rợn tóc gáy. Cô thật sự thật sự rất ghét cái âm thanh này. Nhưng cũng ngậm ngùi mà viết.
Một ngày học tập mệt mỏi cũng qua đi. Sáng Phong có chép bài nhưng chiều thì anh ngủ khì khì, giáo viên cũng chẳng dám nói gì.
Còn Mi buổi chiều ko thấy đâu, Phong ko thèm bận tâm.
Nhà Mi.
- Mẹ dậy uống thuốc nè.
Tiếng nói ngọt ngào rất quen thuộc của Mi vang lên trong căn hộ nhỏ thuộc một chung cư đã gần xuống cấp.
Mẹ Mi, bà Diễm đã ngoài tứ tuần nhưng thường xuyên đau bệnh nên hay ở nhà ko làm việc được. Vì vậy mọi việc trong nhà đều đè nặng lên vai Mi và em trai cùng cha khác mẹ của cô. Ba Mi mất cách đây hai năm dù em trai Mi là con của vợ nhỏ nhưng thằng bé lại rất tốt và biết chăm sóc bà Diễm. Mi rất hạnh phúc vì điều đó.
Bà Diễm khẽ ngồi dậy, vén mái tóc xơ rối của mình cho gọn gàng rồi uống thuốc. Khuôn mặt bà xanh xao và ko còn tươi trẻ nữa, chắc quá khứ của bà ko mấy tốt đẹp. Bà nói nhỏ, giọng hơi yếu:
- Con ko đi làm sao?
Mi sực nhớ ra chuyện đi làm thêm. Vì mải chăm sóc mẹ và dọn dẹp nhà cửa nên cô quên béng vụ đấy. Mi la lên:
- Con quên mất. Con đi nha mẹ.
Nói rồi Mi chạy hộc tốc vô phòng, lấy ba lô và áo khoác, chỉnh chang lại quần áo cho tươm tất rồi phóng ù ra cửa. Mi nói vọng lại với thằng em trai:
- Chăm sóc mẹ đấy. Chị đi đây.
Rồi Mi phóng như bay trên đường. Cô chạy nhanh đến nỗi người đi đường phải ngoái nhìn theo cô. Chả biết sao có cô gái chạy nhanh đến thế?
Café Mặt Trời.
Mi dừng chân tại quán cà phê. Cô làm việc ở đây khoảng hai tháng trước và cũng từ đây mà cô chơi thân với Ngọc.
Mi chạy hộc tốc vô trong bếp, Ngọc quay phắt qua, nói vôị:
- Sao trễ vậy?
Mi vẫn thở hổn hển, hai tay chống đầu gối đang khuỵu xuống. Tay quệt mồ hôi, nói đứt quãng:
- Mẹ...t..ớ...ốm
Ngọc vội đưa cho Mi cái khăn lạnh để thấm mồ hôi. Cô nói:
- Lau mặt cho gọn gàng rồi làm việc đi.
Mi mệt quá ko nói được chỉ biết gật gật cho xong. Cô đi vô phòng vệ sinh và thay đồng phục. Đúng lúc đó, ngoài quán...
Cạch
Một chàng trai tóc bạch kim với đôi mắt đen thăm thẳm bước vào, trên vai khoác ba lô màu xám. Khuôn mặt cực kì đẹp trai và hết sức quyến rũ. Anh ta nhoẻn miệng cười khiến các cô gái trong quán phải hết hồn. Theo sau là Phong( khỏi tả cũng biết đẹp) và khiến bọn con gái xỉu tập hai.
Nghe thấy tiếng xì xào bàn tán, Ngọc khẽ ngước lên, nhìn thấy anh chàng tóc màu hạt dẻ cô cảm thấy rất quen. Mi đã thay đồ xong, thấy vậy Ngọc ngoắc ngoắc, Mi liền chạy lại:
- Nè...Mi. Anh chàng đó ngồi kế cậu đúng ko?
Ngọc vừa nói vừa chỉ tay về phía Phong. Mi trợn tròn mắt:
- Ừ. Sao anh ta lại ở đây?
Ngọc huých Mi một cái:
- Cậu mang menu ra đi.
- Tớ á?
- Chứ còn ai nữa.
Ko để Mi nói thêm câu nào, Ngọc đẩy nhẹ Mi về phía trước:
- Hai anh dùng gì?
Mi đưa menu ra trước mặt Phong và Khải. Phong nhìn lên Mi nhưng anh cũng chẳng thèm bận tâm. Anh với Mi có phải là gì đâu. Mi còn ko biết tên anh nữa nói chi...
- Phong mày uống gì?
Khải vẫn chăm chú vô menu. Mi nghĩ thầm: Tên anh ta là Phong sao? Sao giờ mình mới biết nhỉ? .
Phong nói cộc lốc:
- Cappuccino.
Khải mỉm cười đưa menu cho Mi rồi nói:
- 2 phần cappuccino.
Nụ cười đẹp như nắng khiến Mi hơi rung động nhưng cô khẽ gật.
Ngọc vừa làm cappuccino vừa nói:
- Anh ta ko nói gì với cậu sao?
Mi nhún vai:
- Chắc là kiểu người lạnh lùng đấy.
Ngọc hỏi:
- Cậu biết anh chàng đi cùng anh ta ko?
- Ko.
Mi trả lời cộc lốc khiến Ngọc hơi quê một chút. Ngọc bưng 2 ly cappuccino ra, đặt xuống rồi khẽ cười. Khải nói:
- Cô gái hồi nãy đâu rồi?
Ngọc hơi ngạc nhiên:
- Ai cơ ạ?
Phong nói:
- Học cùng lớp với tôi.
Ngọc hiểu ra, chỉ tay vô phía trong:
- Ở đó.
Khải tò mò:
- Tên gì vậy?
Ngọc cười:
- Tuyết Mi.
Khải khẽ gật đầu, Ngọc vô trong. Phong uống một ngụm cappuccino nói:
- Dở quá.
Khải cau mày, anh biết Phong ko thích uống café nhưng vì bị Khải ép nên mới miễn cưỡng vào. Khải nói:
- Ko thích à?
Phong bực mình:
- Tao về trước.
Nói rồi Phong đứng phắt dậy, đi băng băng ra cửa khiến một vài người luyến tiếc ngoái theo. Khải vẫn ngồi đó thưởng thức nốt ly cappuccino rồi nhanh chóng rời quán.
Hết Chap 4.
---------^-^-------
Mọi người có thể chú ý đến truyện của Choco ko. Ít người đọc quá nên mình cũng hơi buồn.
Đọc truyện của mình nhé.
Thân chào.
Choco.
Mi thường đi học rất sớm, đó là một thòi quen hằng ngày của cô.
Mi mặc đồng phục trường, giờ nhìn kĩ mới thấy đồng phục của trường Ban Mai thật nổi bật. Áo sơ mi trắng kết hợp với váy màu bạc đô cao hơn đầu gối. Khoác ngoài là áo vest đỏ và đính trên cổ áo cũng là một chiếc nơ đỏ xinh xắn.
Tất cả học sinh trong trường đều được phát cho mình một đôi vớ riêng. Nó có màu đen và Mi thường đi nó với giày cao cổ màu trắng.
Mi bước đi nhẹ nhàng, men theo con đường gần trường. Hôm nay Mi xả tóc, cổ chỉ cột nhẹ phần mái và cố định bằng chiếc nơ màu xanh lá xinh xắn. Hai tay cô giữ lấy hai quai của ba lô, ba lô Mi có màu đen và nó rất sạch sẽ.
Trời vào thu nên lá rụng ngoài đường rất nhiều. Một cơn gió khẽ thổi qua khiến bụi bay vào mắt của Mi. Cô khẽ la lên:
- Ui da!
Cô xuýt xoa khi cát bay vô mắt mình hơi nhiều và cô cảm thấy rất khó chịu. Mải dụi dụi mắt mà cô quên chú ý xung quanh. Bỗng một chiếc môtô phân khối lớn đang lao vào với tốc độ cực nhanh. Vì chạy với tốc độ nên chiếc môtô đã quẹt vào cánh tay trái của Mi khiến cô la lên:
- Ui da.
Ui da tập 2. Cô ngã xuống bên đường, tay sờ lên chỗ bị thương, mặt nhăn nhó chứng tỏ rất đau. Mi bị chiếc môtô ấy quẹt một vết xước dài tên cánh tay trái. Cô đưa tay muốn cầm máu vết thương nhưng sợ đau nên cứ ngồi đó mà thổi phù phù. Bỗng có một người con trai mang đôi giày màu đen ánh kim trông rất đắt tiền đứng trước mặt Mi. Cô hình như ko để ý đến sự có mặt của người khác. Cô vẫn chăm chú vào cánh tay đang bị thương của mình. Người con trai đó khẽ quỳ một chân còn chân kia thì chống xuống đất. Anh ta cởi cái mũ bảo hiểm to đùng ra rồi đặt nó xuống đất. Lúc này Mi ngước lên, mắt cô mở to hết cỡ. Người con trai trước mặt cô mặc bộ đồ vest trắng đen chả giống học sinh nhưng đôi mắt màu xanh lá là minh chứng rõ ràng nhất để Mi biết anh ta là học sinh. Người đó ko ai khác chính là Phong. Lúc này Mi mới nhìn kĩ khuôn mặt cực kì điển trai của Phong. Sóng mũi cao đến bất ngờ, mái tóc vuốt thẳng lên trông rất nam tính và nổi bật nhất vẫn là đôi mắt màu xanh lá. Phong lên tiếng khiến Mi thoát khỏi ý nghĩ vẩn vơ:
- Ko có mắt à?
Mi trợn tròn mắt trước lời nói của Phong. Chính anh là người đã đụng cô mà sao bây giờ có thể nói những lời này chứ? Thật là đáng ghét. Mi nói:
- Tôi bị cát bay vào mắt chứ bộ.
Phong chán nản với những lời biện minh của người khác. Anh thoáng nhìn qua vết thương của Mi nhưng rồi lại quay đi chỗ khác. Nhưng anh thầm nghĩ: Đúng là mình gây tai nạn cho cô ta. Tốt nhất nên đưa cô ta vô phòng y tế là xong. .
Phong dơ tay ra trước mặt Mi. Cô mừng thầm vì nghĩ anh đã nhận ra lỗi nên đưa tay cho anh. Phong hơi ngạc nhiên nói:
- Cô làm gì vậy?
Mi ngạc nhiên theo, cô chu mỏ lên:
- Ko phải anh sẽ đỡ tôi lên sao?
- Cô nghĩ cô là ai? Tôi chỉ muốn xách ba lô giùm cô rồi đưa cô xuống phòng y tế thôi.
Vừa nói dứt câu Phong cảm thấy hôm nay anh nói nhiều hơn thường ngày. Bình thường anh chỉ nói vỏn vẹn vài ba chữ nhưng sao hôm nay...
Hình như Mi cảm thấy quê xệ nên mặt hơi phụng phịu nhưng cô nghĩ lại. Anh ta có là gì của cô đâu. Bỏ đi. Mi đưa ba lô cho Phong còn cô thì lồm cồm bò dậy. Mi đứng lên, phủi phủi quần áo trên người rồi đi theo Phong. Phong đi trước, Mi nhận ra con người ấy thật cao lớn, đi theo sau cô chỉ là người tí hon. Nhưng tại sao anh ko hề nhận ra cô trong khi 1 năm trước cả hai người đã từng gặp nhau? Trí nhớ của anh tệ đến vậy à?
Phòng y tế.
Vì cả hai đều đi sớm nên trường rất ít học sinh. May sao phòng y tế vẫn mở cửa. Phong dừng xe nói:
- Vô đi.
Mi ngạc nhiên, chỉ vô phòng y tế:
- Anh ko vô sao?
Phong lạnh lùng:
- Làm gì?
Mi chả biết nói sao với con người của Phong. Cô hơi giận trong lòng nhưng rồi cũng vô phòng y tế. Kể từ khi Mi vô trong đó, Phong đã biến đâu mất.
Nhà để xe.
Phong cởi mũ bảo hiểm ra, vuốt nhẹ qua mái tóc hạt dẻ vừa mới nhuộm của mình. Lập tức.
- Học sinh mới sao?
- Sao anh ấy đẹp trai dữ vậy?
- Ko biết học lớp nào nữa?
- Chắc chết vì sắc đẹp này mất thôi.
Phong cảm thấy rất khó chịu vì những lời xì xào bàn tán của đám nữ sinh mê trai. Anh đã cố tình đi sớm để tránh những lời nói đó vì chỉ cần vô lớp, gục mặt xuống bàn là ko ai có thể thấy khuôn mặt của anh. Nhưng hôm nay...chỉ vì một người mà anh lại bị như vây. Thật là...Và rồi tin đồn Lam Phong lớp 12a9 trở thành hotboy của trường đã được mọi người biết hết. Kể cả Mi.
Giờ học_Lớp 12a9
Dường như Lam Phong đã trở thành một hiện tượng trong trường. Ko ai thèm chú ý đến bài giảng của cô mà chỉ chú ý đến một người: Lam Phong.
Từng nhất cử nhất động của Phong đều được bọn con gái đem ra mổ xẻ. Bọn chúng cứ nhìn Phong lâu lâu khẽ liếc sang Mi và nhìn cô bằng ánh mắt ganh tị. Phải, ai cũng muốn ngồi kế hotboy.
Vì chẳng có lý do nào để ngủ nên Phong chấp nhận viết mấy dòng chữ trên bảng. Mấy kiến thức ấy anh đã biết rõ từ khi còn 10 tuổi. Sau vụ tai nạn ấy, anh thông minh hẳn ra nhưng lại hoàn toàn vô cảm.
Khẽ liếc sang Mi, Phong hơi bất ngờ khi ko thấy cô chép bài mà cứ chăm chú vô tờ giấy vẽ. Anh ghét nhất là mấy tranh vẽ yểu điệu. Mà thường những thứ trong tranh khác xa ngoài đời. Đều chỉ là giả dối.
Mi cảm thấy có một luồng hơi ấm phả vào cổ mình, cô bất giác ngước mặt lên. Thấy Phong nhìn mình, cô hỏi:
- Nhìn gì vậy?
Phong im lặng quay đi chỗ khác. Bọn con gái sau một hồi bị cô nhắc nhở cũng ko chú ý tới Phong nữa. Mi hỏi tiếp:
- Ko trả lời à?
Phong chỉ vô tranh, nói:
- Cô vẽ tranh?
- Ừ.
- Vẽ gì vậy?
Giờ Mi mới nhận ra là tranh mình vẽ đã bị Phong nhìn hết từ đầu đến cuối. Cô ko thích tranh của mình bị người khác thấy thậm chí là còn ghét nữa. Bởi vì ai nhìn thấy tranh của cô đều bình phẩm ko hay. Hơi tức cô trừng mắt nhìn Phong nhưng anh chả thèm bận tâm. Đột nhiên..
Cạch Cạch Cạch
Bà cô dạy Hoá gõ mạnh vào bàn Mi. Cả lớp hướng mắt về bàn cuối cùng, đặc biệt chú ý đến Phong.
Và rồi ai cũng biết, Mi một lần nữa lên văn phòng.
Phòng giám thị.
- Làm bảng kiểm điểm tại đây rồi đưa cho phụ huynh kí, mai nộp cho tôi.
Tiếng la chói tai của cô giám thị khiến Mi rợn tóc gáy. Cô thật sự thật sự rất ghét cái âm thanh này. Nhưng cũng ngậm ngùi mà viết.
Một ngày học tập mệt mỏi cũng qua đi. Sáng Phong có chép bài nhưng chiều thì anh ngủ khì khì, giáo viên cũng chẳng dám nói gì.
Còn Mi buổi chiều ko thấy đâu, Phong ko thèm bận tâm.
Nhà Mi.
- Mẹ dậy uống thuốc nè.
Tiếng nói ngọt ngào rất quen thuộc của Mi vang lên trong căn hộ nhỏ thuộc một chung cư đã gần xuống cấp.
Mẹ Mi, bà Diễm đã ngoài tứ tuần nhưng thường xuyên đau bệnh nên hay ở nhà ko làm việc được. Vì vậy mọi việc trong nhà đều đè nặng lên vai Mi và em trai cùng cha khác mẹ của cô. Ba Mi mất cách đây hai năm dù em trai Mi là con của vợ nhỏ nhưng thằng bé lại rất tốt và biết chăm sóc bà Diễm. Mi rất hạnh phúc vì điều đó.
Bà Diễm khẽ ngồi dậy, vén mái tóc xơ rối của mình cho gọn gàng rồi uống thuốc. Khuôn mặt bà xanh xao và ko còn tươi trẻ nữa, chắc quá khứ của bà ko mấy tốt đẹp. Bà nói nhỏ, giọng hơi yếu:
- Con ko đi làm sao?
Mi sực nhớ ra chuyện đi làm thêm. Vì mải chăm sóc mẹ và dọn dẹp nhà cửa nên cô quên béng vụ đấy. Mi la lên:
- Con quên mất. Con đi nha mẹ.
Nói rồi Mi chạy hộc tốc vô phòng, lấy ba lô và áo khoác, chỉnh chang lại quần áo cho tươm tất rồi phóng ù ra cửa. Mi nói vọng lại với thằng em trai:
- Chăm sóc mẹ đấy. Chị đi đây.
Rồi Mi phóng như bay trên đường. Cô chạy nhanh đến nỗi người đi đường phải ngoái nhìn theo cô. Chả biết sao có cô gái chạy nhanh đến thế?
Café Mặt Trời.
Mi dừng chân tại quán cà phê. Cô làm việc ở đây khoảng hai tháng trước và cũng từ đây mà cô chơi thân với Ngọc.
Mi chạy hộc tốc vô trong bếp, Ngọc quay phắt qua, nói vôị:
- Sao trễ vậy?
Mi vẫn thở hổn hển, hai tay chống đầu gối đang khuỵu xuống. Tay quệt mồ hôi, nói đứt quãng:
- Mẹ...t..ớ...ốm
Ngọc vội đưa cho Mi cái khăn lạnh để thấm mồ hôi. Cô nói:
- Lau mặt cho gọn gàng rồi làm việc đi.
Mi mệt quá ko nói được chỉ biết gật gật cho xong. Cô đi vô phòng vệ sinh và thay đồng phục. Đúng lúc đó, ngoài quán...
Cạch
Một chàng trai tóc bạch kim với đôi mắt đen thăm thẳm bước vào, trên vai khoác ba lô màu xám. Khuôn mặt cực kì đẹp trai và hết sức quyến rũ. Anh ta nhoẻn miệng cười khiến các cô gái trong quán phải hết hồn. Theo sau là Phong( khỏi tả cũng biết đẹp) và khiến bọn con gái xỉu tập hai.
Nghe thấy tiếng xì xào bàn tán, Ngọc khẽ ngước lên, nhìn thấy anh chàng tóc màu hạt dẻ cô cảm thấy rất quen. Mi đã thay đồ xong, thấy vậy Ngọc ngoắc ngoắc, Mi liền chạy lại:
- Nè...Mi. Anh chàng đó ngồi kế cậu đúng ko?
Ngọc vừa nói vừa chỉ tay về phía Phong. Mi trợn tròn mắt:
- Ừ. Sao anh ta lại ở đây?
Ngọc huých Mi một cái:
- Cậu mang menu ra đi.
- Tớ á?
- Chứ còn ai nữa.
Ko để Mi nói thêm câu nào, Ngọc đẩy nhẹ Mi về phía trước:
- Hai anh dùng gì?
Mi đưa menu ra trước mặt Phong và Khải. Phong nhìn lên Mi nhưng anh cũng chẳng thèm bận tâm. Anh với Mi có phải là gì đâu. Mi còn ko biết tên anh nữa nói chi...
- Phong mày uống gì?
Khải vẫn chăm chú vô menu. Mi nghĩ thầm: Tên anh ta là Phong sao? Sao giờ mình mới biết nhỉ? .
Phong nói cộc lốc:
- Cappuccino.
Khải mỉm cười đưa menu cho Mi rồi nói:
- 2 phần cappuccino.
Nụ cười đẹp như nắng khiến Mi hơi rung động nhưng cô khẽ gật.
Ngọc vừa làm cappuccino vừa nói:
- Anh ta ko nói gì với cậu sao?
Mi nhún vai:
- Chắc là kiểu người lạnh lùng đấy.
Ngọc hỏi:
- Cậu biết anh chàng đi cùng anh ta ko?
- Ko.
Mi trả lời cộc lốc khiến Ngọc hơi quê một chút. Ngọc bưng 2 ly cappuccino ra, đặt xuống rồi khẽ cười. Khải nói:
- Cô gái hồi nãy đâu rồi?
Ngọc hơi ngạc nhiên:
- Ai cơ ạ?
Phong nói:
- Học cùng lớp với tôi.
Ngọc hiểu ra, chỉ tay vô phía trong:
- Ở đó.
Khải tò mò:
- Tên gì vậy?
Ngọc cười:
- Tuyết Mi.
Khải khẽ gật đầu, Ngọc vô trong. Phong uống một ngụm cappuccino nói:
- Dở quá.
Khải cau mày, anh biết Phong ko thích uống café nhưng vì bị Khải ép nên mới miễn cưỡng vào. Khải nói:
- Ko thích à?
Phong bực mình:
- Tao về trước.
Nói rồi Phong đứng phắt dậy, đi băng băng ra cửa khiến một vài người luyến tiếc ngoái theo. Khải vẫn ngồi đó thưởng thức nốt ly cappuccino rồi nhanh chóng rời quán.
Hết Chap 4.
---------^-^-------
Mọi người có thể chú ý đến truyện của Choco ko. Ít người đọc quá nên mình cũng hơi buồn.
Đọc truyện của mình nhé.
Thân chào.
Choco.
/9
|