Phong lạnh lùng bước vào, 2 tay đút vô túi quần, ung dung đi tới bàn cuối và chả quan tâm tới ai. Nhỏ đầu đàn bỏ tay xuống, hình như ko dám đánh Ngọc nữa. Phong quăng balô lên bàn, khoanh tay trước ngực, cằn nhằn:
- Ngột ngạt quá!
Mấy nhỏ đó giật thót, ko dám hó hé, chỉ biết cúi gằm mặt mà đi về chỗ mình. Ko ai hỏi ai câu gì. Lớp học trở nên thinh lặng.
Giờ GDCD
Mi vẫn cặm cụi chép bài, ko hề ngưởng đầu lên nhìn Phong một cái. Ai lại đi nhìn kẻ làm mình bị thương chứ. Phong thì vẫn vậy, mắt thì hướng lên bảng nhưng đầu lại nghĩ về chuyện khác. Phong hơi khẽ liếc sang Mi. Thấy cô hơi lạ nên hỏi nhỏ:
- Này!
Mi ngẩng mặt lên quay qua nhìn khó hiểu. Phong quay đi chỗ khác nói:
- Ko có gì.
Mi lại cúi xuống viết( viết gì viết lắm vậy, nói chuyện với hotboy đi ^-^) Phong hơi hụt hẫng, lại gọi:
- Mi.
Cô lại ngẩng nhưng vẻ mặt ngạc nhiên. Cô tò mò:
- Sao biết tên tôi?
Phong lạnh lùng:
- Khải.
Mi cau mày:
- Là Khải nói cho anh biết.
Phong gật, mắt vẫn nhìn lên bảng. Mi lắp bắp:
- Này...hôm qua...
Chưa để Mi nói hết Phong đã chen vào:
- Quên đi.
Mi lại trợn tròn mắt, anh ko nhớ gì hay là ko giận cô. Thôi ko giận là tốt. Mi nói nhỏ nhưng sợ ai nghe thấy:
- Làm bạn được ko?
Mi muốn làm bạn với Phong sao? Sao lạ như vậy nhỉ? Rõ ràng hôm qua Phong làm đau Mi rồi hôm trước còn đụng trúng Mi nhưng ko thèm xin lỗi. Vậy làm bạn chi trời. Bó tay.
- Ko.
Phong nói dứt khoát. Khuôn mặt Mi thoáng chút nỗi buồn. Cô thật sự muốn anh làm bạn của cô sao? Bó tay tập 2.
Ra chơi.
Phong vẫn ngồi tại chỗ. Nói thật ngoài việc đi từ cửa vào chỗ ngồi thì Phong ko còn đi đâu khác. Ai trong lớp này cũng tò mò về thân thế của Phong. Có lúc có tin đồn là có những kẻ vì quá hâm mộ anh hay ganh tị đều điều tra về quá khứ của Phong. Nhưng tới ngày hôm sau bọn họ đều mất tích. Suy ra cả trường đặt biệt danh cho Phong là Hotboy bí ẩn.
Ngọc đi tới, ko thèm bận tâm tới Phong. Cô coi anh là không khí. Cô nói:
- Mi đứng lên.
Mi vẫn còn mệt, cô nhăn nhó:
- Chi.
Ngọc thở dài:
- Căntin.
Mi chán nản:
- Ko đi. Cậu đi mình đi.
Ngọc chống nạnh:
- Đau vai có phải là đau chân đâu mà ko đi được.
Phong nghe tới từ đau vai thì hơi ngó qua Mi. Giờ anh mới để ý là vai Mi bị thương và Phong biết vết thương ấy là do ai làm nên. Chính anh nhưng anh chẳng cảm thấy có lỗi. Cô là người có lỗi vì ko xin phép mà đã ngồi vào xe anh. Ừ thì Phong ích kỉ.
Ngọc liếc sang Phong nói:
- Này cậu xin cô cho qua chỗ mình ngồi đi.
Mi nói:
- Lỡ cô ko cho thì sao?
- Chưa xin làm sao mà biết.
Phong hiểu ý Ngọc muốn nói gì. Có vẻ như Ngọc rất ghét anh, ghét đến nỗi muốn anh ngồi một mình. Mi tò mò:
- Mà sao vậy?
Ngọc đưa ngón tay lên khẽ chỉ vô người Phong. Mi hiểu, cô khẽ gật đầu.
Đột nhiên Phong cảm thấy lạ lạ. Nếu Mi ko còn ngồi với anh thì anh sẽ chỉ còn một mình. Ở nhà đã cô đơn lên lớp còn cô đơn hơn. Trái tim Phong trống trải và cần ai đó lấp đầy. Phong khẽ cựa mình rồi anh lại gục đầu xuống ngủ ko thèm quan tâm tới cuộc trò chuyện của Mi và Ngọc. Ngọc nhìn theo Phong rồi bĩu môi. Cô thật sự rất ghét con người này.
Trưa. Căntin.
Ngọc lúc nào cũng có nhiệm vụ là lấy đồ ăn cho Mi vì cô ko thích ồn ào. Ngọc bê một đống khay thức ăn tới rồi đặt lên bàn có Mi ngồi đối diện. Ngọc nói trong khi tay đang xắp xếp thức ăn:
- Cậu ăn mì hay ăn cơm?
Mi nói giọng mệt mỏi:
- Mì đi.
Ngọc gật gật, đẩy li mì về phía Mi còn cô thì ẵm trọn khay cơm cho riêng mình. Từ xa xa cách họ hai bản là hotboy bí ẩn đang ngồi cầm ipad ung dung và thưởng thức toàn món đắt tiền. Bao quanh là đám nữ sinh mê trai cứ õng a õng ẹo, khen chê đủ kiểu. Phong chả thèm quan tâm. Mấy người đó khiến anh mất tập trung.
Trừ đám nữ sinh đó ra thì vẫn còn một nhóm người nữa, tụ lại với nhau và đang bàn tán gì đó. Trông họ khá đông, khoảng gần 20 chục người, trai gái đủ cả. Nhưng họ đều nhìn về một người là Mi.
Ngọc nói nhỏ vì cô ko muốn bị như hồi sáng:
- Này Mi. Cậu có thấy tên Lam Phong ấy lạ ko. Hình như hắn ta ko quen ai ở trường.
Lúc này Mi mới người về phía Phong. Cô suýt phun mì ra vì mấy đứa con gái. Cô rất ớn mấy cảnh đó. Oẹ oẹ.
Mi quay lại nói:
- Tớ đã bảo anh ta là kiểu người lạnh lùng còn gì.
Ngọc lắc lắc:
- Nhưng nếu có lạnh lùng thì cũng phải có vài người bạn chứ.
Mi thắc mắc:
- Mà dạo này mình thấy cậu quan tâm anh ta vậy.
Ngọc nhăn mặt:
- Quan tâm cái khỉ gì. Ai thèm quan tâm.
Mi khẽ cười một cái rồi cúi xuông ăn tiếp.
Giờ ăn trưa trôi qua nhanh chóng. Ngọc buồn ngủ và về phòng trước còn Mi thì chả muốn ngủ gì cả vì...có buồn ngủ đâu mà ngủ. Cô lướt điện thoại và gọi cho bà Diễm, mẹ cô. Đầu dây bên kia trả lời:
- Alô.
Mi cười:
- Mẹ hả?
Bà Diễm nói giọng trìu mến:
- Mi à. Đang nghỉ trưa sao?
Mi đáp:
- Con chuẩn bị đi ngủ.
- Cô đừng có xạo, cô làm gì mà ngủ trưa chứ.
Khi bị mẹ nói trúng tim đen, Mi cười trừ:
- Đúng là mẹ hiểu con nhất.
Cả hai mẹ con nói chuyện một lúc lâu nữa rồi Mi cúp máy. Từ xa Phong tình cờ nghe được toàn bộ câu chuyện. Hình như anh cảm thấy ghen tị. Anh ko biết mẹ anh là ai, ko biết quá khứ của mình rồi tính cách thật của mình. Đến khi nào anh mới hết cô đơn. Đến khi nào căn bệnh vô cảm mới được chữa khỏi. Và đến khi nào anh mới tìm lại được nụ cười.
Bịch!
Khi Mi vừa đứng lên thì vô tình đụng trúng một người con trai có thân hình lực lưỡng chả khác nào sumo. Anh ta che hết tầm nhìn của Mi khiến cô ko thể tiến lên phía trước. Mi hơi bực mình vì đang bị trễ giờ. Cô cằn nhằn:
- Xin lỗi! Làm ơn tránh ra.
Hắn ta hất mặt lên, lập tức một nhóm gần hơn chục người tiến lại vây quanh Mi. Đám người đó là những người ở căntin. Mi cảm thấy hơi bất an, cô khẽ lùi lại vài bước. Một anh chàng trông rất thư sinh và hơi trẻ con. Anh ta nói giọng mỉa mai:
- Chào bé con.
Dứt lời, mấy người đứng xung quanh phá lên cười chế giễu cô. Mi vẫn giữ được bình tĩnh:
- Mấy người là ai vậy? Tránh ra đi.
Một cô gái có mái tóc vàng hoe lên tiếng, giọng điệu đà:
- Hình như bạn học 12a9 chung với hotboy bí ẩn đúng ko?
Mi cau mày, cô chả hiểu bọn này đang nói gì:
- Hotboy bí ẩn?
Cô ta cười lớn:
- Ha ha còn giả bộ nữa sao?
Phong đứng ở góc tường vẫn quan sát cuộc trò chuyện ấy. Khi nghe tới từ hotboy bí ẩn anh cũng thắc mắc ko biết là ai.
Mi cười nhếch mép:
- Này nhé tôi ko biết hotboy bí ẩn là ai. Vì vậy tránh đường giùm cho.
Anh chàng thư sinh đi tới gần người Mi:
- Hoàng Anh Lam Phong biết ko?
Mi há hốc mồm, mắt mở to hết cỡ. Cô ko ngờ hotboy bí ẩn lại là tên dở hơi ngồi cạnh mình. Mà nếu là anh ta thì Mi có liên quan gì nhỉ? Bó tay.
Mi lùi về sau, nói lảng:
- Biết...thì sao?
Cô gái tóc vàng hoe:
- À há vậy tìm đúng người rồi.
Phong nghe thấy tên mình thì cũng ngạc nhiên ko kém. Thì ra đây là bọn muốn điều tra về quá khứ của anh. Bố khỉ biết vậy anh đã ko đi học cho rồi. Sao cuộc đời lại phiền phức thế ko biết. Biết thế ở nhà cho xong đi lên đây chỉ làm khổ người khác. Haizz.
Mi khoanh tay lại, đứng ẹo sang một bên nói:
- Này tôi chả biết mọi người đang nói gì cả. Tôi chưa từng biết mọi người thì mắc gì chặn đường tôi.
Một anh chàng tóc màu đỏ lên tiếng, giọng hơi giang hồ:
- Bé con, ngoan đi rồi sẽ biết thôi mà.
Mi càng ngày càng ko hiểu mấy bọn khùng điên đang nói cái câu nhảm nhí gì. Tức quá, Mi chỉ muốn đấm cho mấy tên kia vài cú rồi chạy trốn nhưng sợ tụi nó thù rồi mai mốt gây chuyện. Phiền phức lắm!
Anh chàng thư sinh lên tiếng:
- Thôi nào mọi người. Đừng làm cho bé con sợ. Chúng ta lớn rồi thì phải ăn nói cho đàng hoàng chứ.
Cô nàng tóc hoe hơi xụ xuống:
- Vậy thì cậu nói đi.
Anh chàng thư sinh tiến lại gần Mi, hắn ta đặt tay lên vai Mi, cúi sát mặt xuống đối diện mặt cô. Hắn thì thầm:
- Cô có biết tại sao cái trường này gọi anh ta là hotboy bí ẩn ko?
Mi lắc đầu. Anh ta khoanh tay lại nói:
- Nhóm chúng tôi là nhóm chuyên điều tra những học sinh mới và Lam Phong cũng ko ngoại lệ. Nhưng những gì chúng tôi biết về anh ta chỉ là cái tên và cái lớp còn gia đình bạn bè chúng tôi đều mù tịt.
Mi nói, mặt dưng dưng:
- À há vậy thì có liên quan gì đến tôi nhỉ.
Cô gái tóc vàng chen vào:
- Sao lại ko bé con. Cô từng chạm mặt anh ta nhiều lần, ngồi chung với anh ta nghe đâu còn bị anh ta đánh nữa. Ít gì cô cũng phải biết về anh ta chứ.
Mi nói:
- Mấy người là nhóm điều tra. Mấy người ko biết làm sao tôi biết.
Anh chàng tóc đỏ tiến lại gần, nói giọng mỉa mai:
- Thôi nào còn làm bộ làm tình nữa. Nói cho chúng tôi biết đi. Xin đấy.
Vừa dứt lời cả gần chục người 5 nam 5 nữ tiến tới, mặt mày y chang giang hồ thứ thiệt. Mi rất muốn quay đầu lại chạy nhưng đã bị nửa còn lại chặn đường. Có những tên cầm cây có những tên chơi tay ko, chả cần gì cả.
Phong nãy giờ vẫn đứng theo dõi( ko thấy mỏi chân hả trời. Ra cứu công chúa đi ^-^). Hình như anh biết bọn này từ lâu nhưng ko muốn ra mặt( ko phải sợ bị ăn đập mà là sợ mấy thằng này chết, Phong ko lo đám tang nổi. À xin nhắc luôn về chuyện sao Phong giỏi võ thì Choco sẽ nhắc sau còn giờ thì trở lại nào ^~^).
Tên thư sinh dơ tay ý ngăn lại chưa được đánh. Hắn còn nhiều câu muốn nói với Mi. Hắn nâng cằm Mi lên nói một cách ghê rợn:
- Đừng để nơi này thấm máu. Đi chỗ khác thôi.
Dứt lời hắn lôi xồng xộc Mi ra chỗ gửi xe, mấy tên kia cũng đi theo. Phong hơi tò mò ko biết bọn này sẽ làm gì nên anh đành trèo tường để lấy chiếc môtô. Cả nhóm yên vị trên xe. Tên thư sinh ngồi giữ Mi để cô ko chống cự. Mi lắp bắp:
- Bắt...bắt cóc sao?
Tên thư sinh khẽ quay qua cười nửa miệng:
- Cứ nghĩ vậy đi.
Mi hoàn toàn tuyệt vọng. Sao số của cô lại xui xẻo như vậy. Hết lẩn này lần khác bị người ta đánh, rồi giờ còn bị bắt cóc. Chả biết số phận cô sẽ đi về đâu khi cô chưa được một lần nào quyết định cuộc đời của mình.
Phong vẫn lạnh lùng phòng môtô theo nhưng nhóm này ko biết có người theo đuôi. Phong đôi mũ bảo hiểm lớn, tay đeo bao tay màu đen và khoác chiếc áo khoác đen bóng lưỡng. Đôi mắt sắc lạnh vẫn bám theo chiếc xe màu đỏ nổi bật.
Chiếc xe du lịch lớn dừng chân tại một nhà kho vùng ngoại ô. Căn nhà kho ấy khá tối và đằng sau là khu rừng rậm rạp. Tên thư sinh mở cửa xe lôi mạnh Mi đi thẳng vô nhà kho. Mấy tên kia thì đi theo chỉ còn hai thằng giữ cửa. Phong tắp vào một bụi cây và đứng đó quan sát.
Tên tóc đỏ trói tay chân Mi lại còn cô gái tóc vàng thì bịt mặt hà miệng Mi lại. Mi rất muốn chống cự nhưng tay chân cô bị trói khá chặt ko thể cử động được. Trước mặt Mi giờ chỉ là màu đen.
Tên thư sinh đứng ở một góc, nói lớn:
- Thật sự tôi ko muốn làm cô đau đâu. Nhưng nếu có đau thì trách cô nhé đừng trách tôi.
Mi chỉ biết ú ớ khuơ chân múa tay. Cô ko muốn mình bị hành hạ, đánh đập. Cô chán ngán lắm rồi, cô chỉ ước giờ có ai đó tới cứu cô. Ai cũng được miễn đưa cô về tới nhà. Và rồi điều ước đã thành sự thật.
Rầm!
Vừa lúc bọn chúng tính xông lên thì một anh chàng cao ráo đội mũ lưỡi trai xuất hiện. Ko ai khác ngoài Phong nhưng anh đã bịt mặt bằng một cái khăn choàng. Mấy tên kia đều bất ngờ, ngơ ngơ ngác ngác chả biết là ai. Tên thư sinh hất mặt về phía Phong thế là cả bọn nhào vô đánh tới tấp. Mi ngồi đấy, hình như hiểu chuyện gì đang xảy ra cô khẽ mứng thẩm trong bụng.
Thằng bụng bự to xác nhảy lên tính đập gậy vào đầu Phong thì anh đã chẵn tay nó lại bẻ một cái đau điếng rồi quăng thằng đó vào một góc. Mấy tên kia hơi hoảng nhưng vẫn cố xông lên, từng thằng từng thằng bị Phong đá, đấm, tát rồi thụi vào bụng. Chúng đều nằm la liệt dưới đất. Còn ba người: tên thư sinh, tên tóc đỏ và cô nàng tóc vàng. Cả ba mặt vẫn bình thản ko thèm tấn công Phong. Tên thư sinh đi lại gần Phong, đi ngang qua anh ghé sát tai và nói:
- Chàng trai trẻ, lần sau nhất định tôi sẽ báo đáp ân tình .
Hắn nhoẻn miệng cười và cùng hai ngưởi kia nhảy lên xe và phóng vút đi. Phong lẳng lặng nhìn theo nhưng chả nói gì. Phong quay người lại, tiến đến gần chỗ Mi đang bị trói. Anh nhẹ nhàng ngồi xuống, một chân quỳ gối. Phong cởi khăn bịt miệng của cô ra nhưng anh ko cởi khăn bịt mắt cho cô. Có lẽ anh ko muốn Mi nhìn thấy khuôn mặt của mình. Rồi Phong cởi từng dây trói trên tay và chân của Mi. Xong xuôi, Mi vẫn ngồi đó dường như bất động. Phong đứng lên để lấy xe thì...
- Đừng đi.
Tiếng nói của Mi muốn níu Phong ở lại dù cô ko biết anh là ai. Mi bất giác vòng tay qua ôm lấy cơ thể lực lưỡng của Phong. Mắt Phong mở to, Mi đang làm gì vậy? Cô đứng áp mặt vào lưng anh, ôm anh thật chặt. Hai tay Phong buông thõng, sững sờ. Ánh nắng tử khe cửa sổ len lỏi và chiếu rọi vào hai con người. Một cô gái yếu đuối cần sự che chở và một chàng trai bí ẩn và lạnh lùng. Phong khẽ cựa quậy, anh ko muốn như thế. Anh thậm chí còn căm ghét nó nhưng sao với Mi anh ko thể mạnh tay với cô trừ lần đó. Mi năn nỉ, giọng yếu đuối:
- Đừng mà...30 giây thôi. Sau 30 giây...tôi...sẽ bỏ.
Phong ko còn cách nào khác ngoài việc đứng yên cho Mi ôm cơ thể yêu dấu của mình. 30 giây trôi qua mà tưởng như 30'. Đột nhiên...
Bịch!
Mi lả đi, té xuống đất, ngất lịm đi. Phong quay qua nhìn Mi nhưng ko nói gì. Anh cởi nốt khăn bịt mắt cho cô rồi ẵm bổng cô lên một cách nhẹ nhàng, đưa cô ra ngoài. Phong đặt Mi xuống tại gốc cây, anh móc điện thoại ra gọi cho Khải:
- Alô.
Tiếng Khải điềm đạm bên đầu dây. Phong nói:
- Tao cần mày giúp.
Khải nheo mắt:
- Giúp gì?
Két!
Tiếng thắng xe gấp gáp của chiếc siêu xe của Khải. Anh nhanh chóng bước xuống, nhìn Phong bằng một ánh mắt ngạc nhiên. Khải lắp bắp:
- Gì...gì vậy? Sao Mi lại ở đây?
Phong càu nhàu:
- Hỏi nhiều quá, đưa chìa khóa đây.
Khải chần chừ một lúc rồi đưa cho Phong. Phong giật mạnh chìa khoá rồi tới gốc cây bế bổng Mi lên, đưa cô vào xe. Xong xuôi Phong phóng xe như mũi tên để lại Khải với chiếc xe môtô cùng một dấu chấm hỏi to đùng:
Khải lầm bầm:
- Chắc thằng này lâu lâu nó bị chạm mạch.
Lắc đầu ngao ngán rồi Khải cũng lên xe và phóng vút đi.
Bọn chúng đưa Mi đi khá xa nên giờ đã tối. Phong dừng xe trước cổng trường vì anh ko biết cô ở đâu. Anh chõ mặt vô phòng ông bảo vệ. Phong nói:
- Này, gọi điện cho gia đình cô ấy nhé. Trong túi có điện thoại đấy.
Chưa kịp để ông bảo vệ trả lời thì Phong đã đặt Mi vô trong phòng rồi chạy nhanh ra xe, mất hút. Ông bảo vệ ngó ra, ngơ ngác:
- Khùng à?
8h00. Nhà Phong.
Anh chạy xe vô gara rồi đi lên phòng khách. Khải đã ngồi đó từ bao giờ. Anh uống một ngụm pepsi rồi nói:
- Giải thích đi.
- Gì?
Phong thả người rơi tự do xuống ghế sofa, mắt nhìn ra hướng khác. Khải tặc lưỡi:
- Chuyện hồi chiều đó.
Phong càu nhàu:
- Mày ko cần biết.
Nghe thế, Khải đặt lon pepsi xuống, nói giọng hơi bực:
- Bạn bè kiểu gì vậy. Tao ko quan tâm mày còn ai quan tâm mày nữa.
Khải nói đúng trên đời này chỉ có mình Khải là quan tâm tới Phong. Nhưng sao chỉ có chuyện kày là Phong ko muốn nói cho ai biết. Kể cả Khải. Phong nói:
- Ko hiểu chỗ nào?
Khải làm lơ:
- Tất cả.
Phong trầm ngâm:
- Trường tao có một nhóm chuyên tìm hiểu học sinh mới. Bọn nó muốn tìm hiểu tao.
Khải thắc mắc:
- Thế thì có liên quan gì đến Mi.
Phong nói lớn:
- Chưa nói xong.
Khải im lặng. Phong nói tiếp:
- Nó ngồi chung nên bọn nó tưởng Mi biết.
Khải gật đầu mãn nguyện nhưng anh còn tò mò:
- Sao mày cứu Mi?
Phong giật thót:
- Cứu gì?
Khải thở dài:
- Thế mày cởi trói cho người ta ko cứu chứ gì.
Phong phân bua:
- Tao ko biết. Tao ghét ai soi mói tao chỉ muốn đập tụi nó thôi.
Khải gật gù. Anh tin Phong vì Phong nói có là có ko là ko. Ko bao giờ Phong nòi dối. Phong quăng gối vô người Khải nói:
- Về đi.
Khải năn nỉ:
- Trễ rồi thôi cho tao ngủ ở đây đi.
- Ông già mày....
Phing chưa nói hết câu thì Khải đã quấn quýt năn nỉ:
- Thôi...thôi tao về. Về liền.
Khải rất sợ ba mình( con trai gì kì dọ) mỗi lần nhắc tới tên ông là Khải dựng tóc gáy.
Phòng Phong.
Giờ đã 22h15' vậy mà ba Phong, ông Hà chưa về. Nhưng Phong đã quen với điều đó và anh ko hề bận tâm tới nó. Phong nằm trên giường, tấm mền màu trắng đắp ngang bụng, tay anh đặt lên trán còn mắt thì hướng lên trần nhà.
Phong đang nhớ lại cái ôm định mệnh hồi sáng. Đó là lần đầu tiên có người ôm anh. Phong ko biết ôm là như thế nào nhưng từ lâu anh đã sống tách biệt với mọi ngưởi, kể cả ba Phong cũng chưa hề ôm anh. Phong lớn lên với một cuộc đời ko màu sắc, ko nụ cười. Cuộc đời anh rất tẻ nhạt. Phong từng ước già như mình chưa từng sinh ra đời. Gặp Mi cò mấy ngày mà anh đã thay đổi được một tí. Dù vậy con người Phong vẫn tối tăm và bí ẩn.
Mải mê suy nghĩ, Phong chìm vào giấc ngủ lúc nào ko biết.
Sáng. 6h00. Nhà Mi.
Hơm qua, lúc ở phòng bảo vệ. Mi đã tỉnh và có thể đi về nhà mà ko cần gọi điện cho gia đình. Mi chỉ hơi đau đầu và tay chân vẫn còn đỏ do lằn trói. Nhưng Mi đã giấu gia đình cơ mọi chuyện.
Hết chap 6.
----------^-^-----------
Độc giả yêu dấu ơi!
Choco xin lỗi vì chap ra hơi trễ do mình học nhiều quá. Lịch ra chap sẽ như sau:
- Nếu mình học ít và có thời gian nhiều thì khoảng 3,4 ngày là sẽ ra chap.
- Nếu Choco bận thì khoảng một tuần và có thể sẽ lâu hơn.
Thông cảm nhé!
Ủng hộ truyện mình đêeeee^-^
Thân chào.
Choco...
- Ngột ngạt quá!
Mấy nhỏ đó giật thót, ko dám hó hé, chỉ biết cúi gằm mặt mà đi về chỗ mình. Ko ai hỏi ai câu gì. Lớp học trở nên thinh lặng.
Giờ GDCD
Mi vẫn cặm cụi chép bài, ko hề ngưởng đầu lên nhìn Phong một cái. Ai lại đi nhìn kẻ làm mình bị thương chứ. Phong thì vẫn vậy, mắt thì hướng lên bảng nhưng đầu lại nghĩ về chuyện khác. Phong hơi khẽ liếc sang Mi. Thấy cô hơi lạ nên hỏi nhỏ:
- Này!
Mi ngẩng mặt lên quay qua nhìn khó hiểu. Phong quay đi chỗ khác nói:
- Ko có gì.
Mi lại cúi xuống viết( viết gì viết lắm vậy, nói chuyện với hotboy đi ^-^) Phong hơi hụt hẫng, lại gọi:
- Mi.
Cô lại ngẩng nhưng vẻ mặt ngạc nhiên. Cô tò mò:
- Sao biết tên tôi?
Phong lạnh lùng:
- Khải.
Mi cau mày:
- Là Khải nói cho anh biết.
Phong gật, mắt vẫn nhìn lên bảng. Mi lắp bắp:
- Này...hôm qua...
Chưa để Mi nói hết Phong đã chen vào:
- Quên đi.
Mi lại trợn tròn mắt, anh ko nhớ gì hay là ko giận cô. Thôi ko giận là tốt. Mi nói nhỏ nhưng sợ ai nghe thấy:
- Làm bạn được ko?
Mi muốn làm bạn với Phong sao? Sao lạ như vậy nhỉ? Rõ ràng hôm qua Phong làm đau Mi rồi hôm trước còn đụng trúng Mi nhưng ko thèm xin lỗi. Vậy làm bạn chi trời. Bó tay.
- Ko.
Phong nói dứt khoát. Khuôn mặt Mi thoáng chút nỗi buồn. Cô thật sự muốn anh làm bạn của cô sao? Bó tay tập 2.
Ra chơi.
Phong vẫn ngồi tại chỗ. Nói thật ngoài việc đi từ cửa vào chỗ ngồi thì Phong ko còn đi đâu khác. Ai trong lớp này cũng tò mò về thân thế của Phong. Có lúc có tin đồn là có những kẻ vì quá hâm mộ anh hay ganh tị đều điều tra về quá khứ của Phong. Nhưng tới ngày hôm sau bọn họ đều mất tích. Suy ra cả trường đặt biệt danh cho Phong là Hotboy bí ẩn.
Ngọc đi tới, ko thèm bận tâm tới Phong. Cô coi anh là không khí. Cô nói:
- Mi đứng lên.
Mi vẫn còn mệt, cô nhăn nhó:
- Chi.
Ngọc thở dài:
- Căntin.
Mi chán nản:
- Ko đi. Cậu đi mình đi.
Ngọc chống nạnh:
- Đau vai có phải là đau chân đâu mà ko đi được.
Phong nghe tới từ đau vai thì hơi ngó qua Mi. Giờ anh mới để ý là vai Mi bị thương và Phong biết vết thương ấy là do ai làm nên. Chính anh nhưng anh chẳng cảm thấy có lỗi. Cô là người có lỗi vì ko xin phép mà đã ngồi vào xe anh. Ừ thì Phong ích kỉ.
Ngọc liếc sang Phong nói:
- Này cậu xin cô cho qua chỗ mình ngồi đi.
Mi nói:
- Lỡ cô ko cho thì sao?
- Chưa xin làm sao mà biết.
Phong hiểu ý Ngọc muốn nói gì. Có vẻ như Ngọc rất ghét anh, ghét đến nỗi muốn anh ngồi một mình. Mi tò mò:
- Mà sao vậy?
Ngọc đưa ngón tay lên khẽ chỉ vô người Phong. Mi hiểu, cô khẽ gật đầu.
Đột nhiên Phong cảm thấy lạ lạ. Nếu Mi ko còn ngồi với anh thì anh sẽ chỉ còn một mình. Ở nhà đã cô đơn lên lớp còn cô đơn hơn. Trái tim Phong trống trải và cần ai đó lấp đầy. Phong khẽ cựa mình rồi anh lại gục đầu xuống ngủ ko thèm quan tâm tới cuộc trò chuyện của Mi và Ngọc. Ngọc nhìn theo Phong rồi bĩu môi. Cô thật sự rất ghét con người này.
Trưa. Căntin.
Ngọc lúc nào cũng có nhiệm vụ là lấy đồ ăn cho Mi vì cô ko thích ồn ào. Ngọc bê một đống khay thức ăn tới rồi đặt lên bàn có Mi ngồi đối diện. Ngọc nói trong khi tay đang xắp xếp thức ăn:
- Cậu ăn mì hay ăn cơm?
Mi nói giọng mệt mỏi:
- Mì đi.
Ngọc gật gật, đẩy li mì về phía Mi còn cô thì ẵm trọn khay cơm cho riêng mình. Từ xa xa cách họ hai bản là hotboy bí ẩn đang ngồi cầm ipad ung dung và thưởng thức toàn món đắt tiền. Bao quanh là đám nữ sinh mê trai cứ õng a õng ẹo, khen chê đủ kiểu. Phong chả thèm quan tâm. Mấy người đó khiến anh mất tập trung.
Trừ đám nữ sinh đó ra thì vẫn còn một nhóm người nữa, tụ lại với nhau và đang bàn tán gì đó. Trông họ khá đông, khoảng gần 20 chục người, trai gái đủ cả. Nhưng họ đều nhìn về một người là Mi.
Ngọc nói nhỏ vì cô ko muốn bị như hồi sáng:
- Này Mi. Cậu có thấy tên Lam Phong ấy lạ ko. Hình như hắn ta ko quen ai ở trường.
Lúc này Mi mới người về phía Phong. Cô suýt phun mì ra vì mấy đứa con gái. Cô rất ớn mấy cảnh đó. Oẹ oẹ.
Mi quay lại nói:
- Tớ đã bảo anh ta là kiểu người lạnh lùng còn gì.
Ngọc lắc lắc:
- Nhưng nếu có lạnh lùng thì cũng phải có vài người bạn chứ.
Mi thắc mắc:
- Mà dạo này mình thấy cậu quan tâm anh ta vậy.
Ngọc nhăn mặt:
- Quan tâm cái khỉ gì. Ai thèm quan tâm.
Mi khẽ cười một cái rồi cúi xuông ăn tiếp.
Giờ ăn trưa trôi qua nhanh chóng. Ngọc buồn ngủ và về phòng trước còn Mi thì chả muốn ngủ gì cả vì...có buồn ngủ đâu mà ngủ. Cô lướt điện thoại và gọi cho bà Diễm, mẹ cô. Đầu dây bên kia trả lời:
- Alô.
Mi cười:
- Mẹ hả?
Bà Diễm nói giọng trìu mến:
- Mi à. Đang nghỉ trưa sao?
Mi đáp:
- Con chuẩn bị đi ngủ.
- Cô đừng có xạo, cô làm gì mà ngủ trưa chứ.
Khi bị mẹ nói trúng tim đen, Mi cười trừ:
- Đúng là mẹ hiểu con nhất.
Cả hai mẹ con nói chuyện một lúc lâu nữa rồi Mi cúp máy. Từ xa Phong tình cờ nghe được toàn bộ câu chuyện. Hình như anh cảm thấy ghen tị. Anh ko biết mẹ anh là ai, ko biết quá khứ của mình rồi tính cách thật của mình. Đến khi nào anh mới hết cô đơn. Đến khi nào căn bệnh vô cảm mới được chữa khỏi. Và đến khi nào anh mới tìm lại được nụ cười.
Bịch!
Khi Mi vừa đứng lên thì vô tình đụng trúng một người con trai có thân hình lực lưỡng chả khác nào sumo. Anh ta che hết tầm nhìn của Mi khiến cô ko thể tiến lên phía trước. Mi hơi bực mình vì đang bị trễ giờ. Cô cằn nhằn:
- Xin lỗi! Làm ơn tránh ra.
Hắn ta hất mặt lên, lập tức một nhóm gần hơn chục người tiến lại vây quanh Mi. Đám người đó là những người ở căntin. Mi cảm thấy hơi bất an, cô khẽ lùi lại vài bước. Một anh chàng trông rất thư sinh và hơi trẻ con. Anh ta nói giọng mỉa mai:
- Chào bé con.
Dứt lời, mấy người đứng xung quanh phá lên cười chế giễu cô. Mi vẫn giữ được bình tĩnh:
- Mấy người là ai vậy? Tránh ra đi.
Một cô gái có mái tóc vàng hoe lên tiếng, giọng điệu đà:
- Hình như bạn học 12a9 chung với hotboy bí ẩn đúng ko?
Mi cau mày, cô chả hiểu bọn này đang nói gì:
- Hotboy bí ẩn?
Cô ta cười lớn:
- Ha ha còn giả bộ nữa sao?
Phong đứng ở góc tường vẫn quan sát cuộc trò chuyện ấy. Khi nghe tới từ hotboy bí ẩn anh cũng thắc mắc ko biết là ai.
Mi cười nhếch mép:
- Này nhé tôi ko biết hotboy bí ẩn là ai. Vì vậy tránh đường giùm cho.
Anh chàng thư sinh đi tới gần người Mi:
- Hoàng Anh Lam Phong biết ko?
Mi há hốc mồm, mắt mở to hết cỡ. Cô ko ngờ hotboy bí ẩn lại là tên dở hơi ngồi cạnh mình. Mà nếu là anh ta thì Mi có liên quan gì nhỉ? Bó tay.
Mi lùi về sau, nói lảng:
- Biết...thì sao?
Cô gái tóc vàng hoe:
- À há vậy tìm đúng người rồi.
Phong nghe thấy tên mình thì cũng ngạc nhiên ko kém. Thì ra đây là bọn muốn điều tra về quá khứ của anh. Bố khỉ biết vậy anh đã ko đi học cho rồi. Sao cuộc đời lại phiền phức thế ko biết. Biết thế ở nhà cho xong đi lên đây chỉ làm khổ người khác. Haizz.
Mi khoanh tay lại, đứng ẹo sang một bên nói:
- Này tôi chả biết mọi người đang nói gì cả. Tôi chưa từng biết mọi người thì mắc gì chặn đường tôi.
Một anh chàng tóc màu đỏ lên tiếng, giọng hơi giang hồ:
- Bé con, ngoan đi rồi sẽ biết thôi mà.
Mi càng ngày càng ko hiểu mấy bọn khùng điên đang nói cái câu nhảm nhí gì. Tức quá, Mi chỉ muốn đấm cho mấy tên kia vài cú rồi chạy trốn nhưng sợ tụi nó thù rồi mai mốt gây chuyện. Phiền phức lắm!
Anh chàng thư sinh lên tiếng:
- Thôi nào mọi người. Đừng làm cho bé con sợ. Chúng ta lớn rồi thì phải ăn nói cho đàng hoàng chứ.
Cô nàng tóc hoe hơi xụ xuống:
- Vậy thì cậu nói đi.
Anh chàng thư sinh tiến lại gần Mi, hắn ta đặt tay lên vai Mi, cúi sát mặt xuống đối diện mặt cô. Hắn thì thầm:
- Cô có biết tại sao cái trường này gọi anh ta là hotboy bí ẩn ko?
Mi lắc đầu. Anh ta khoanh tay lại nói:
- Nhóm chúng tôi là nhóm chuyên điều tra những học sinh mới và Lam Phong cũng ko ngoại lệ. Nhưng những gì chúng tôi biết về anh ta chỉ là cái tên và cái lớp còn gia đình bạn bè chúng tôi đều mù tịt.
Mi nói, mặt dưng dưng:
- À há vậy thì có liên quan gì đến tôi nhỉ.
Cô gái tóc vàng chen vào:
- Sao lại ko bé con. Cô từng chạm mặt anh ta nhiều lần, ngồi chung với anh ta nghe đâu còn bị anh ta đánh nữa. Ít gì cô cũng phải biết về anh ta chứ.
Mi nói:
- Mấy người là nhóm điều tra. Mấy người ko biết làm sao tôi biết.
Anh chàng tóc đỏ tiến lại gần, nói giọng mỉa mai:
- Thôi nào còn làm bộ làm tình nữa. Nói cho chúng tôi biết đi. Xin đấy.
Vừa dứt lời cả gần chục người 5 nam 5 nữ tiến tới, mặt mày y chang giang hồ thứ thiệt. Mi rất muốn quay đầu lại chạy nhưng đã bị nửa còn lại chặn đường. Có những tên cầm cây có những tên chơi tay ko, chả cần gì cả.
Phong nãy giờ vẫn đứng theo dõi( ko thấy mỏi chân hả trời. Ra cứu công chúa đi ^-^). Hình như anh biết bọn này từ lâu nhưng ko muốn ra mặt( ko phải sợ bị ăn đập mà là sợ mấy thằng này chết, Phong ko lo đám tang nổi. À xin nhắc luôn về chuyện sao Phong giỏi võ thì Choco sẽ nhắc sau còn giờ thì trở lại nào ^~^).
Tên thư sinh dơ tay ý ngăn lại chưa được đánh. Hắn còn nhiều câu muốn nói với Mi. Hắn nâng cằm Mi lên nói một cách ghê rợn:
- Đừng để nơi này thấm máu. Đi chỗ khác thôi.
Dứt lời hắn lôi xồng xộc Mi ra chỗ gửi xe, mấy tên kia cũng đi theo. Phong hơi tò mò ko biết bọn này sẽ làm gì nên anh đành trèo tường để lấy chiếc môtô. Cả nhóm yên vị trên xe. Tên thư sinh ngồi giữ Mi để cô ko chống cự. Mi lắp bắp:
- Bắt...bắt cóc sao?
Tên thư sinh khẽ quay qua cười nửa miệng:
- Cứ nghĩ vậy đi.
Mi hoàn toàn tuyệt vọng. Sao số của cô lại xui xẻo như vậy. Hết lẩn này lần khác bị người ta đánh, rồi giờ còn bị bắt cóc. Chả biết số phận cô sẽ đi về đâu khi cô chưa được một lần nào quyết định cuộc đời của mình.
Phong vẫn lạnh lùng phòng môtô theo nhưng nhóm này ko biết có người theo đuôi. Phong đôi mũ bảo hiểm lớn, tay đeo bao tay màu đen và khoác chiếc áo khoác đen bóng lưỡng. Đôi mắt sắc lạnh vẫn bám theo chiếc xe màu đỏ nổi bật.
Chiếc xe du lịch lớn dừng chân tại một nhà kho vùng ngoại ô. Căn nhà kho ấy khá tối và đằng sau là khu rừng rậm rạp. Tên thư sinh mở cửa xe lôi mạnh Mi đi thẳng vô nhà kho. Mấy tên kia thì đi theo chỉ còn hai thằng giữ cửa. Phong tắp vào một bụi cây và đứng đó quan sát.
Tên tóc đỏ trói tay chân Mi lại còn cô gái tóc vàng thì bịt mặt hà miệng Mi lại. Mi rất muốn chống cự nhưng tay chân cô bị trói khá chặt ko thể cử động được. Trước mặt Mi giờ chỉ là màu đen.
Tên thư sinh đứng ở một góc, nói lớn:
- Thật sự tôi ko muốn làm cô đau đâu. Nhưng nếu có đau thì trách cô nhé đừng trách tôi.
Mi chỉ biết ú ớ khuơ chân múa tay. Cô ko muốn mình bị hành hạ, đánh đập. Cô chán ngán lắm rồi, cô chỉ ước giờ có ai đó tới cứu cô. Ai cũng được miễn đưa cô về tới nhà. Và rồi điều ước đã thành sự thật.
Rầm!
Vừa lúc bọn chúng tính xông lên thì một anh chàng cao ráo đội mũ lưỡi trai xuất hiện. Ko ai khác ngoài Phong nhưng anh đã bịt mặt bằng một cái khăn choàng. Mấy tên kia đều bất ngờ, ngơ ngơ ngác ngác chả biết là ai. Tên thư sinh hất mặt về phía Phong thế là cả bọn nhào vô đánh tới tấp. Mi ngồi đấy, hình như hiểu chuyện gì đang xảy ra cô khẽ mứng thẩm trong bụng.
Thằng bụng bự to xác nhảy lên tính đập gậy vào đầu Phong thì anh đã chẵn tay nó lại bẻ một cái đau điếng rồi quăng thằng đó vào một góc. Mấy tên kia hơi hoảng nhưng vẫn cố xông lên, từng thằng từng thằng bị Phong đá, đấm, tát rồi thụi vào bụng. Chúng đều nằm la liệt dưới đất. Còn ba người: tên thư sinh, tên tóc đỏ và cô nàng tóc vàng. Cả ba mặt vẫn bình thản ko thèm tấn công Phong. Tên thư sinh đi lại gần Phong, đi ngang qua anh ghé sát tai và nói:
- Chàng trai trẻ, lần sau nhất định tôi sẽ báo đáp ân tình .
Hắn nhoẻn miệng cười và cùng hai ngưởi kia nhảy lên xe và phóng vút đi. Phong lẳng lặng nhìn theo nhưng chả nói gì. Phong quay người lại, tiến đến gần chỗ Mi đang bị trói. Anh nhẹ nhàng ngồi xuống, một chân quỳ gối. Phong cởi khăn bịt miệng của cô ra nhưng anh ko cởi khăn bịt mắt cho cô. Có lẽ anh ko muốn Mi nhìn thấy khuôn mặt của mình. Rồi Phong cởi từng dây trói trên tay và chân của Mi. Xong xuôi, Mi vẫn ngồi đó dường như bất động. Phong đứng lên để lấy xe thì...
- Đừng đi.
Tiếng nói của Mi muốn níu Phong ở lại dù cô ko biết anh là ai. Mi bất giác vòng tay qua ôm lấy cơ thể lực lưỡng của Phong. Mắt Phong mở to, Mi đang làm gì vậy? Cô đứng áp mặt vào lưng anh, ôm anh thật chặt. Hai tay Phong buông thõng, sững sờ. Ánh nắng tử khe cửa sổ len lỏi và chiếu rọi vào hai con người. Một cô gái yếu đuối cần sự che chở và một chàng trai bí ẩn và lạnh lùng. Phong khẽ cựa quậy, anh ko muốn như thế. Anh thậm chí còn căm ghét nó nhưng sao với Mi anh ko thể mạnh tay với cô trừ lần đó. Mi năn nỉ, giọng yếu đuối:
- Đừng mà...30 giây thôi. Sau 30 giây...tôi...sẽ bỏ.
Phong ko còn cách nào khác ngoài việc đứng yên cho Mi ôm cơ thể yêu dấu của mình. 30 giây trôi qua mà tưởng như 30'. Đột nhiên...
Bịch!
Mi lả đi, té xuống đất, ngất lịm đi. Phong quay qua nhìn Mi nhưng ko nói gì. Anh cởi nốt khăn bịt mắt cho cô rồi ẵm bổng cô lên một cách nhẹ nhàng, đưa cô ra ngoài. Phong đặt Mi xuống tại gốc cây, anh móc điện thoại ra gọi cho Khải:
- Alô.
Tiếng Khải điềm đạm bên đầu dây. Phong nói:
- Tao cần mày giúp.
Khải nheo mắt:
- Giúp gì?
Két!
Tiếng thắng xe gấp gáp của chiếc siêu xe của Khải. Anh nhanh chóng bước xuống, nhìn Phong bằng một ánh mắt ngạc nhiên. Khải lắp bắp:
- Gì...gì vậy? Sao Mi lại ở đây?
Phong càu nhàu:
- Hỏi nhiều quá, đưa chìa khóa đây.
Khải chần chừ một lúc rồi đưa cho Phong. Phong giật mạnh chìa khoá rồi tới gốc cây bế bổng Mi lên, đưa cô vào xe. Xong xuôi Phong phóng xe như mũi tên để lại Khải với chiếc xe môtô cùng một dấu chấm hỏi to đùng:
Khải lầm bầm:
- Chắc thằng này lâu lâu nó bị chạm mạch.
Lắc đầu ngao ngán rồi Khải cũng lên xe và phóng vút đi.
Bọn chúng đưa Mi đi khá xa nên giờ đã tối. Phong dừng xe trước cổng trường vì anh ko biết cô ở đâu. Anh chõ mặt vô phòng ông bảo vệ. Phong nói:
- Này, gọi điện cho gia đình cô ấy nhé. Trong túi có điện thoại đấy.
Chưa kịp để ông bảo vệ trả lời thì Phong đã đặt Mi vô trong phòng rồi chạy nhanh ra xe, mất hút. Ông bảo vệ ngó ra, ngơ ngác:
- Khùng à?
8h00. Nhà Phong.
Anh chạy xe vô gara rồi đi lên phòng khách. Khải đã ngồi đó từ bao giờ. Anh uống một ngụm pepsi rồi nói:
- Giải thích đi.
- Gì?
Phong thả người rơi tự do xuống ghế sofa, mắt nhìn ra hướng khác. Khải tặc lưỡi:
- Chuyện hồi chiều đó.
Phong càu nhàu:
- Mày ko cần biết.
Nghe thế, Khải đặt lon pepsi xuống, nói giọng hơi bực:
- Bạn bè kiểu gì vậy. Tao ko quan tâm mày còn ai quan tâm mày nữa.
Khải nói đúng trên đời này chỉ có mình Khải là quan tâm tới Phong. Nhưng sao chỉ có chuyện kày là Phong ko muốn nói cho ai biết. Kể cả Khải. Phong nói:
- Ko hiểu chỗ nào?
Khải làm lơ:
- Tất cả.
Phong trầm ngâm:
- Trường tao có một nhóm chuyên tìm hiểu học sinh mới. Bọn nó muốn tìm hiểu tao.
Khải thắc mắc:
- Thế thì có liên quan gì đến Mi.
Phong nói lớn:
- Chưa nói xong.
Khải im lặng. Phong nói tiếp:
- Nó ngồi chung nên bọn nó tưởng Mi biết.
Khải gật đầu mãn nguyện nhưng anh còn tò mò:
- Sao mày cứu Mi?
Phong giật thót:
- Cứu gì?
Khải thở dài:
- Thế mày cởi trói cho người ta ko cứu chứ gì.
Phong phân bua:
- Tao ko biết. Tao ghét ai soi mói tao chỉ muốn đập tụi nó thôi.
Khải gật gù. Anh tin Phong vì Phong nói có là có ko là ko. Ko bao giờ Phong nòi dối. Phong quăng gối vô người Khải nói:
- Về đi.
Khải năn nỉ:
- Trễ rồi thôi cho tao ngủ ở đây đi.
- Ông già mày....
Phing chưa nói hết câu thì Khải đã quấn quýt năn nỉ:
- Thôi...thôi tao về. Về liền.
Khải rất sợ ba mình( con trai gì kì dọ) mỗi lần nhắc tới tên ông là Khải dựng tóc gáy.
Phòng Phong.
Giờ đã 22h15' vậy mà ba Phong, ông Hà chưa về. Nhưng Phong đã quen với điều đó và anh ko hề bận tâm tới nó. Phong nằm trên giường, tấm mền màu trắng đắp ngang bụng, tay anh đặt lên trán còn mắt thì hướng lên trần nhà.
Phong đang nhớ lại cái ôm định mệnh hồi sáng. Đó là lần đầu tiên có người ôm anh. Phong ko biết ôm là như thế nào nhưng từ lâu anh đã sống tách biệt với mọi ngưởi, kể cả ba Phong cũng chưa hề ôm anh. Phong lớn lên với một cuộc đời ko màu sắc, ko nụ cười. Cuộc đời anh rất tẻ nhạt. Phong từng ước già như mình chưa từng sinh ra đời. Gặp Mi cò mấy ngày mà anh đã thay đổi được một tí. Dù vậy con người Phong vẫn tối tăm và bí ẩn.
Mải mê suy nghĩ, Phong chìm vào giấc ngủ lúc nào ko biết.
Sáng. 6h00. Nhà Mi.
Hơm qua, lúc ở phòng bảo vệ. Mi đã tỉnh và có thể đi về nhà mà ko cần gọi điện cho gia đình. Mi chỉ hơi đau đầu và tay chân vẫn còn đỏ do lằn trói. Nhưng Mi đã giấu gia đình cơ mọi chuyện.
Hết chap 6.
----------^-^-----------
Độc giả yêu dấu ơi!
Choco xin lỗi vì chap ra hơi trễ do mình học nhiều quá. Lịch ra chap sẽ như sau:
- Nếu mình học ít và có thời gian nhiều thì khoảng 3,4 ngày là sẽ ra chap.
- Nếu Choco bận thì khoảng một tuần và có thể sẽ lâu hơn.
Thông cảm nhé!
Ủng hộ truyện mình đêeeee^-^
Thân chào.
Choco...
/9
|