Trên dãy hành lang dài, đôi mắt thân thiện ban nãy chợt tối lại. Bàn tay với vết sẹo dài nắm chặt, những vệt đỏ đã hiện lên sau lớp kính.
Nắng nhè nhẹ rũ dài trên hàng mi đang cong lên. Đôi mắt phẳng lặng như nước hồ mùa thu, thỉnh thoảng lăn tăn những tia phức tạp.
Bước từng bước thật chậm, Vân Linh mải mê đắm chìm trong cảm giác ngọt ngào hôm nào. Từ ngày Hàn Phong tỏ tình, cô gái nhỏ cứ như bay trên mây, vừa bối rối vừa hạnh phúc lạ kỳ.
Lần đầu tiên nếm trải hương vị của tình yêu, Vân Linh không tránh khỏi những biểu hiện bất thường. Hạ Vĩnh là người nhận ra điều này trước hết nhưng ông chỉ mỉm cười, con gái ông đã khôn lớn, Vân Linh cần có người bảo vệ và yêu thương.
Cặp mắt tinh ranh của Rain cũng rất tài tình. Nhìn thấy em gái suốt ngày ngơ ngơ ngác ngác, uống nước đánh vỡ cả ly, ai gọi cũng thần người ra đến mức phải hét lên: “Vân Linh! Cậu điếc à !”. Đấy là phản ứng của cô nhóc Nhã Nhi. Nhưng Rain thì khác, anh tặc lưỡi vài cái rồi vẻ mặt trở nên nghiêm trọng tuyên bố: “Tình yêu có sức mạnh phi thường thật !”.
Vân Linh cười khổ, chả lẽ cô thay đổi sao? Từng câu nói, nụ hôn, cái ôm của ai kia không ngừng len lõi, ngập đầy trong tâm trí cô.
Vài tia nắng thích thú đáp xuống đôi má hồng đang ngượng ngùng, lờn vờn chiếc mũi nhỏ xinh, mái tóc xoăn bồng bềnh trên bờ vai mảnh khảnh. Tất cả những gì trên người cô trở nên thật cuốn hút, nét trong sáng, thánh thiện khiến mọi người xung quanh không thể dứt mắt ra khỏi.
Cô gái nhỏ cứ mãi suy nghĩ mà không biết có người đang tiến về phía mình.
Một cú va chạm khá mạnh diễn ra, tiếng tập sách rơi xuống nền đất, tiếng xì xầm của vài người xung quanh và tiếng kêu khe khẽ của ai đó trộn lẫn vào nhau.
Vân Linh nhíu mày. Vết sẹo do cú ngã lần trước để lại vẫn chưa liền hẳn, lần này không may đụng trúng, chỗ đau bắt đầu chảy máu. Cơn đau kéo về lời mắng chữi hung hăng của cô gái đó, “Chị Hai” mà Vân Linh nghe một cô gái khác gọi và cũng là kẻ mà mọi người đồn thổi rằng đã mất tích.
Chuyện cũ làm Vân Linh có chút lo lắng, sự việc sẽ không tái diễn lần nữa chứ? Đến khi giọng nói ngọt ngào vang lên rất nhỏ, cô mới thở phào gạt bỏ những nghi ngại vừa rồi.
-Thật xin lỗi! Tớ bất cẩn quá. Cậu không sao chứ ?
Âm điệu nghe ra rất chân thành và có phần hoảng hốt. Vân Linh đứng thẳng người, cố xua đi cảm giác đau mặc cho dòng chất lỏng ươn ướt chảy ở gối.
-Không sao đâu !
Định xoay người bước đi, nào ngờ bị một bàn tay lạ lẫm kéo lại, giọng nói nhỏ nhẹ khi nãy lại lí nhí:
-Trời ạ! Chân chảy máu thế này mà bảo không sao. Cậu lại không nhìn thấy, để tớ đưa cậu vào phòng y tế.
Trước thái độ vô cùng thành tâm và khẩn trương của cô bạn, Vân Linh cũng gật đầu đồng ý.
Sau khi băng bó, cô gái nhỏ vội vã về lớp. Mọi chuyện xảy ra lấy của cô không ít thời gian, ít nhất là một tiết học. Hôm nay Vân Linh đến trễ, “bạn cùng lớp” chắc sẽ không điên lên tìm người đánh như Thiên bảo hôm nọ chứ, mà họa chăng nạn nhân là lão sư đáng kính Ngô Mẫn.
Không thể loại trừ bất kì khả năng nào vì người đang được nhắc đến là ai, bản chất lãnh khốc của Gió Lạnh cô hiểu quá rõ rồi.
Thấy đối phương có vẻ luống cuống mò mẫm đường đi với chiếc băng quấn trắng toát ở chân, cô bạn tốt bụng khi nãy vội vã đến dìu Vân Linh.
-Này ! Cậu có thể đi được chứ.
Vân Linh mỉm cười. Người này thật tốt, lúc nãy là cô vô ý đụng trúng , thế mà cô bạn lại cuống quýt xin lỗi còn đưa cô đến phòng y tế.
-Ừm. Tớ tự đi được mà. Thật sự hôm nay phải cảm ơn cậu rồi!
Phía đối diện, cô gái cũng tỏ vẻ bối rối:
-Đừng nói thế là tớ bất cẩn trước. May mắn là vết thương không nặng lắm. À quên, tớ tên là Diệp Khanh. Còn cậu ?
-Tên tớ là Vân Linh !
-Vậy chúng ta làm bạn nhé!
Nhận được lời đề nghị rất chân tình từ Diệp Khanh, một cô bạn hòa nhã, tốt bụng. Vân Linh không nghĩ ngợi mà nhanh chóng đồng ý:
-Rất vui được làm bạn với cậu, Diệp Khanh.
Vân Linh mỉm cười, một nụ cười rạng rỡ. Cô thật sự rất vui vì ngoãi Nhã Nhi, Diệp Khanh chính là người bạn thứ hai của cô. Dù sự quen biết này thật tình cờ và mau chóng nhưng Vân Linh có thể cảm nhận được sự thân thiện, hiền lành từ cô bạn mới.
Diệp Khanh cũng mỉm cười. Một niềm vui dâng lên nhưng không cùng mục đích với cô bạn Vân Linh ngây thơ. Dưới cặp kính to bản, đuôi mắt xếch lên nét hài lòng.
Vân Linh mang tâm trạng vui vẻ trở về lớp học đặc biệt, con đường đến lớp đã quá quen thuộc dù cô không hề nhìn thấy. Từng bước chân là một sự chờ mong, cảm giác bồi hồi tỏa ra từ con tim bé nhỏ.
Đáp trả bao hy vọng của cô gái nhỏ là một khoảng vắng lặng, tiếng đồng hồ khô khốc gõ vào không khí. Hương tường vi nhàn nhạt khuất lấp vị cỏ may dịu ngọt thường ngày, phả vào cảm giác trống trãi, lạnh lẽo.
Giọng nói già nua ồm ồm vang lên:
-Thật không nói nổi. Cả lớp có hai người. Một kẻ học cũng như không, muốn đến là đến, muốn đi là đi. Một kẻ chẳng nói chẳng rằng, đến trễ về sớm. Đúng là lớp học đặc biệt, chỉ khổ cho thân già Ngô Mẫn này thôi!
Kể từ giây phút kẻ thứ hai của câu nói trên xuất hiện, giáo sư Ngô bắt đầu than van, tự kỉ vì số xui xẻo, được chọn vào dạy cái lớp quái đản nhất Richard. Hai học viên này không thể phủ nhận là nhân tài hiếm gặp, đầu óc có khi còn hơn cả mấy chục năm tuổi nghề của ông.
Bất quá quái đản ở chỗ, chàng trai với khuôn mặt đẹp như tạc kia suốt buổi học chỉ hướng mắt về cô gái. Mặc ông nói đến khản cả cổ, anh ta cũng xem như tiếng muỗi vo ve nhưng nếu lên tiếng nhắc nhở, đảm bảo Ngô Mẫn là cái tên vinh dự liệt vào danh sách “tử mạng” vì “tai nạn lao động”.
Niềm an ủi nhỏ nhoi đặt vào cô gái khiếm thị đáng yêu, luôn im lặng lắng nghe bài giảng. Đôi khi khe khẽ gật đầu tỏ ý đã hiểu khiến kẻ già cả như ông cảm thấy rất vui lòng.
Nhưng dạo gần đây, cô trở nên mất tập trung, khuôn má thỉnh thoảng đỏ lên vô cớ. Thế là mọi niềm tin yêu hoàn toàn sụp đổ. Thêm vào vụ ẩu đã kịch liệt vài hôm trước, vị giáo sư già chỉ biết hãi hùng, khiếp đảm rồi im lặng ôm mối thất vọng tràn trề.
Thở một cái rõ dài, đầu ngước lên trần nhà như cầu khẩn. Lại gục xuống lắc lắc vài cái. Hazz. Richard có hơn năm trăm lớp học, tại sao ông lại rơi vào đây chứ ?
Sau màn than thở của giáo sư Ngô, Vân Linh khẽ hỏi:
-Thưa thầy, hôm nay Hàn Phong không đến lớp ạ?
“Tại sao các cô, các cậu không nghĩ cho thân già này chứ? Lớp học đặc biệt tính luôn ông là ba thành viên, nhưng hai người kia nếu thiếu một là vội vã hỏi ngay.”
Thấy thầy im lặng, Vân Linh kiên nhẫn hỏi lại:
-Thưa thầy…Hàn…
-Cậu ta sẽ nghỉ học hai tuần. Bây giờ em mau vào lớp cho tôi.
Vân Linh ảo não. Nặng nề lê đôi chân bị thương, đầu rối mù với hàng ngàn câu hỏi: “Rốt cuộc anh ấy đi đâu”, “Không có chuyện gì xảy ra với Hàn Phong chứ ?”,…….
Thời gian tuần hoàn trôi qua, đã ba ngày Hàn Phong không đến lớp. Không đến tìm Vân Linh, cả hai người cũng không có số điện thoại của nhau, hoàn toàn không có cách để cô gặp được anh.
Vân Linh bắt đầu cảm nhận nỗi nhớ dày đặc trong tim mình, không còn khoảng trống để vui hay buồn. Mọi thứ trong cơ thể cô gần như tắc nghẽn, hoạt động vô cùng khó khăn.
Một điều đặc biệt, ba hôm nay Diệp Khanh đều đến lớp của Vân Linh. Sáng cô mang đến đồ ăn sáng, trưa lại cùng Vân Linh trò chuyện. Diệp Khanh có khiếu kể chuyện cười, chuyện cô kể quả nhiên rất hài hước nhưng tâm trạng của Vân Linh vẫn không khá hơn.
Hôm nay Diệp Khanh lại đến như mọi hôm, tay phải mang vài quyển sách dày cộm, tay trái khệ nệ đống bánh mì và nước trái cây. Vất vả đến được lớp học đặc biệt lại thấy Vân Linh ngồi thừ , Diệp Khanh đưa tay vỗ vỗ lên vai cô bạn:
-Vân Linh ! Tớ đến rồi đây !
Nghe giọng nói dịu dàng quen thuộc, Vân Linh mỉm cười:
-Ừ! Cậu ngồi cạnh tớ này.
Diệp Khanh vừa ngồi xuống đã nghe tiếng gọi lảnh lót ở cửa:
-Vân Linh….Nhớ cậu quá !
Với tốc độ ánh sáng, Nhã Nhi từ cửa đáp thẳng đến chỗ Vân Linh. Tíu ta tíu tít như đưa trẻ được nhận kẹo.
Vân Linh phì cười, không phải nụ cười gượng gạo mà cô nặn ra với những câu chuyện của Diệp Khanh, không là nụ cười nặng nề cô thường lệ đáp trả người khác. Là nụ cười xuất phát từ tâm hồn, từ con tim thuần hậu.
-Cả tuần rồi, cậu đã đi đâu thế ? Điện thoại cũng gọi không được. Tớ lo cho cậu lắm đấy.
Thấy vẻ trách móc đáng yêu của cô bạn, Nhã Nhi không nói gì. Im lặng một chút, giọng nói bỗng thấp xuống vẻ ăn năn:
-Thật ra..tớ..tớ bị cảm.
Ngay khi lời thú tội được đưa ra, quan tòa đã gắt gao phán xét:
-Nhã Nhi, cậu thật là. Thế mà chẳng báo cho tớ, cậu có biết chuyện của cậu lại thêm chuyện….nhiều chuyện khác làm tớ phiền lòng lắm không hả? Nhưng sao cậu ốm nặng thế ?
Không để ý đến câu nói bỏ lửng, thiếu mạch lạc của quan tòa, phạm nhân ban nãy có vẻ mặt hối lỗi giờ đây hai má đỏ lên như gấc chín.
-À…ờ…thì tại…tại tớ trúng mưa ! Điện thoại cũng hỏng mất rồi.
Lời nói ấp úng, âm giọng ỉu xìu, Nhã Nhi thành thật khai báo nguyên nhân. Nhưng nếu suy xét một cách tường tận gốc rễ sự việc, xin thề có đào sâu năm mét hướng lòng đất, cô cũng sẵn sàng chui xuống.
Vân Linh trầm mặc, nghĩ ngợi gì đó rồi bật ra một phát hiện rất “hay ho”:
-À! Vài hôm trước Rain cũng bị cảm. Lúc anh ấy về nhà cả người không một chỗ khô, xe cũng không thấy đâu.
Nhã Nhi sớm đã bất động. Mắt sững sờ trợn lên, cơ mặt co dãn không đều độ, khóe môi giật giật. Ngay tại thời khắc “cam go” đó, đôi mắt to tròn bất chợt thu được một hình ảnh xa lạ, dây li tâm liên hệ ngược đến não, nhạy bén xử lí tình huống mang tính “chết chóc” này.
-A ! Vân Linh cậu chưa giới thiệu với tớ. Ai đây ?
Vân Linh bối rối, mãi nói chuyện với Nhã Nhi mà quên mất Diệp Khanh, cô bạn mới thân thiện này sẽ không giận cô chứ ?
-Cậu ấy là Diệp Khanh. Một người bạn tớ mới quen. Diệp Khanh, đây là Nhã Nhi, bạn thân nhất của tớ.
Quan sát thật kĩ cô bạn quá “mới mẻ” này của Vân Linh, Nhã Nhi tỏ vẻ niềm nở:
-Chào cậu Diệp Khanh!
Diệp Khanh mỉm cười dịu dàng, đôi mắt khuất sau chiếc kính to nheo lại:
-Rất vui khi được làm quen với cậu, Nhã Nhi.
Nhã Nhi liếc nhìn những quyển sách dày cộm trên bàn và chiếc kính to bản của Diệp Khanh, mơ hồ cảm nhận một điều gì đó bất ổn.
Thoáng qua bề ngoài , hẳn cô bạn này là “mọt sách” chính hiệu, nhưng quyển sách bóng loáng như chưa lật mở và ánh nhìn có phần cảnh giác của Diệp Khanh làm tất cả trở nên thật mâu thuẫn.
Nét cười dịu dàng bỗng nhiên giả tạo dưới cặp mắt tinh ranh của Nhã Nhi. Thái độ hòa nhã, thân thiện ban nãy bắt đầu có chút ngại ngùng.
Diệp Khanh đã phát hiện cái nhìn đánh giá của Nhã Nhi, vài tia kì lạ lướt qua thật nhanh nhưng không khó qua mặt kẻ đối diện.
Cô bạn mới nhẹ nhàng đứng lên, đôi bàn tay mảnh khảnh ôm gọn những quyển sách trông khá nặng nề. Giọng nói dịu dàng cất lên nghe rất êm tai:
-Tớ phải về lớp đây! Tạm biệt !
-Tạm biệt !
Vân Linh và Nhã Nhi cũng đồng thanh đáp trả.Nhưng sắc thái biểu cảm có vẻ khác nhau. Vân Linh tỏ ra vô cùng thân thiết còn Nhã Nhi chỉ nhàn nhạt trả lời.
Đôi chân bước đến cửa lớp bỗng khựng lại, ánh mắt đưa về khoảng trống phía cuối lớp quan sát điều gì đó, nét chờ mong hiện hữu trong vài giây rồi mau chóng biến mất.
-Diệp Khanh! Cậu để quên thứ gì sao?
Nhã Nhi nhướn mày, phát hiện rất rõ những bất thường từ Diệp Khanh. Cô bạn mới này quả không thể xem thường!
-À không…không. Tớ đi đây!
Giọng nói vội vã như kẻ trộm bị bắt quả tang, bước chân nhanh chóng rời khỏi tia nhìn sắc bén của cô gái thông minh kia.
Trên dãy hành lang dài, đôi mắt thân thiện ban nãy chợt tối lại. Bàn tay với vết sẹo dài nắm chặt, những vệt đỏ đã hiện lên sau lớp kính.
-Giỏi lắm ! Thế thì tôi cũng cho cô vào cuộc, Cao Nhã Nhi.
Nắng nhè nhẹ rũ dài trên hàng mi đang cong lên. Đôi mắt phẳng lặng như nước hồ mùa thu, thỉnh thoảng lăn tăn những tia phức tạp.
Bước từng bước thật chậm, Vân Linh mải mê đắm chìm trong cảm giác ngọt ngào hôm nào. Từ ngày Hàn Phong tỏ tình, cô gái nhỏ cứ như bay trên mây, vừa bối rối vừa hạnh phúc lạ kỳ.
Lần đầu tiên nếm trải hương vị của tình yêu, Vân Linh không tránh khỏi những biểu hiện bất thường. Hạ Vĩnh là người nhận ra điều này trước hết nhưng ông chỉ mỉm cười, con gái ông đã khôn lớn, Vân Linh cần có người bảo vệ và yêu thương.
Cặp mắt tinh ranh của Rain cũng rất tài tình. Nhìn thấy em gái suốt ngày ngơ ngơ ngác ngác, uống nước đánh vỡ cả ly, ai gọi cũng thần người ra đến mức phải hét lên: “Vân Linh! Cậu điếc à !”. Đấy là phản ứng của cô nhóc Nhã Nhi. Nhưng Rain thì khác, anh tặc lưỡi vài cái rồi vẻ mặt trở nên nghiêm trọng tuyên bố: “Tình yêu có sức mạnh phi thường thật !”.
Vân Linh cười khổ, chả lẽ cô thay đổi sao? Từng câu nói, nụ hôn, cái ôm của ai kia không ngừng len lõi, ngập đầy trong tâm trí cô.
Vài tia nắng thích thú đáp xuống đôi má hồng đang ngượng ngùng, lờn vờn chiếc mũi nhỏ xinh, mái tóc xoăn bồng bềnh trên bờ vai mảnh khảnh. Tất cả những gì trên người cô trở nên thật cuốn hút, nét trong sáng, thánh thiện khiến mọi người xung quanh không thể dứt mắt ra khỏi.
Cô gái nhỏ cứ mãi suy nghĩ mà không biết có người đang tiến về phía mình.
Một cú va chạm khá mạnh diễn ra, tiếng tập sách rơi xuống nền đất, tiếng xì xầm của vài người xung quanh và tiếng kêu khe khẽ của ai đó trộn lẫn vào nhau.
Vân Linh nhíu mày. Vết sẹo do cú ngã lần trước để lại vẫn chưa liền hẳn, lần này không may đụng trúng, chỗ đau bắt đầu chảy máu. Cơn đau kéo về lời mắng chữi hung hăng của cô gái đó, “Chị Hai” mà Vân Linh nghe một cô gái khác gọi và cũng là kẻ mà mọi người đồn thổi rằng đã mất tích.
Chuyện cũ làm Vân Linh có chút lo lắng, sự việc sẽ không tái diễn lần nữa chứ? Đến khi giọng nói ngọt ngào vang lên rất nhỏ, cô mới thở phào gạt bỏ những nghi ngại vừa rồi.
-Thật xin lỗi! Tớ bất cẩn quá. Cậu không sao chứ ?
Âm điệu nghe ra rất chân thành và có phần hoảng hốt. Vân Linh đứng thẳng người, cố xua đi cảm giác đau mặc cho dòng chất lỏng ươn ướt chảy ở gối.
-Không sao đâu !
Định xoay người bước đi, nào ngờ bị một bàn tay lạ lẫm kéo lại, giọng nói nhỏ nhẹ khi nãy lại lí nhí:
-Trời ạ! Chân chảy máu thế này mà bảo không sao. Cậu lại không nhìn thấy, để tớ đưa cậu vào phòng y tế.
Trước thái độ vô cùng thành tâm và khẩn trương của cô bạn, Vân Linh cũng gật đầu đồng ý.
Sau khi băng bó, cô gái nhỏ vội vã về lớp. Mọi chuyện xảy ra lấy của cô không ít thời gian, ít nhất là một tiết học. Hôm nay Vân Linh đến trễ, “bạn cùng lớp” chắc sẽ không điên lên tìm người đánh như Thiên bảo hôm nọ chứ, mà họa chăng nạn nhân là lão sư đáng kính Ngô Mẫn.
Không thể loại trừ bất kì khả năng nào vì người đang được nhắc đến là ai, bản chất lãnh khốc của Gió Lạnh cô hiểu quá rõ rồi.
Thấy đối phương có vẻ luống cuống mò mẫm đường đi với chiếc băng quấn trắng toát ở chân, cô bạn tốt bụng khi nãy vội vã đến dìu Vân Linh.
-Này ! Cậu có thể đi được chứ.
Vân Linh mỉm cười. Người này thật tốt, lúc nãy là cô vô ý đụng trúng , thế mà cô bạn lại cuống quýt xin lỗi còn đưa cô đến phòng y tế.
-Ừm. Tớ tự đi được mà. Thật sự hôm nay phải cảm ơn cậu rồi!
Phía đối diện, cô gái cũng tỏ vẻ bối rối:
-Đừng nói thế là tớ bất cẩn trước. May mắn là vết thương không nặng lắm. À quên, tớ tên là Diệp Khanh. Còn cậu ?
-Tên tớ là Vân Linh !
-Vậy chúng ta làm bạn nhé!
Nhận được lời đề nghị rất chân tình từ Diệp Khanh, một cô bạn hòa nhã, tốt bụng. Vân Linh không nghĩ ngợi mà nhanh chóng đồng ý:
-Rất vui được làm bạn với cậu, Diệp Khanh.
Vân Linh mỉm cười, một nụ cười rạng rỡ. Cô thật sự rất vui vì ngoãi Nhã Nhi, Diệp Khanh chính là người bạn thứ hai của cô. Dù sự quen biết này thật tình cờ và mau chóng nhưng Vân Linh có thể cảm nhận được sự thân thiện, hiền lành từ cô bạn mới.
Diệp Khanh cũng mỉm cười. Một niềm vui dâng lên nhưng không cùng mục đích với cô bạn Vân Linh ngây thơ. Dưới cặp kính to bản, đuôi mắt xếch lên nét hài lòng.
Vân Linh mang tâm trạng vui vẻ trở về lớp học đặc biệt, con đường đến lớp đã quá quen thuộc dù cô không hề nhìn thấy. Từng bước chân là một sự chờ mong, cảm giác bồi hồi tỏa ra từ con tim bé nhỏ.
Đáp trả bao hy vọng của cô gái nhỏ là một khoảng vắng lặng, tiếng đồng hồ khô khốc gõ vào không khí. Hương tường vi nhàn nhạt khuất lấp vị cỏ may dịu ngọt thường ngày, phả vào cảm giác trống trãi, lạnh lẽo.
Giọng nói già nua ồm ồm vang lên:
-Thật không nói nổi. Cả lớp có hai người. Một kẻ học cũng như không, muốn đến là đến, muốn đi là đi. Một kẻ chẳng nói chẳng rằng, đến trễ về sớm. Đúng là lớp học đặc biệt, chỉ khổ cho thân già Ngô Mẫn này thôi!
Kể từ giây phút kẻ thứ hai của câu nói trên xuất hiện, giáo sư Ngô bắt đầu than van, tự kỉ vì số xui xẻo, được chọn vào dạy cái lớp quái đản nhất Richard. Hai học viên này không thể phủ nhận là nhân tài hiếm gặp, đầu óc có khi còn hơn cả mấy chục năm tuổi nghề của ông.
Bất quá quái đản ở chỗ, chàng trai với khuôn mặt đẹp như tạc kia suốt buổi học chỉ hướng mắt về cô gái. Mặc ông nói đến khản cả cổ, anh ta cũng xem như tiếng muỗi vo ve nhưng nếu lên tiếng nhắc nhở, đảm bảo Ngô Mẫn là cái tên vinh dự liệt vào danh sách “tử mạng” vì “tai nạn lao động”.
Niềm an ủi nhỏ nhoi đặt vào cô gái khiếm thị đáng yêu, luôn im lặng lắng nghe bài giảng. Đôi khi khe khẽ gật đầu tỏ ý đã hiểu khiến kẻ già cả như ông cảm thấy rất vui lòng.
Nhưng dạo gần đây, cô trở nên mất tập trung, khuôn má thỉnh thoảng đỏ lên vô cớ. Thế là mọi niềm tin yêu hoàn toàn sụp đổ. Thêm vào vụ ẩu đã kịch liệt vài hôm trước, vị giáo sư già chỉ biết hãi hùng, khiếp đảm rồi im lặng ôm mối thất vọng tràn trề.
Thở một cái rõ dài, đầu ngước lên trần nhà như cầu khẩn. Lại gục xuống lắc lắc vài cái. Hazz. Richard có hơn năm trăm lớp học, tại sao ông lại rơi vào đây chứ ?
Sau màn than thở của giáo sư Ngô, Vân Linh khẽ hỏi:
-Thưa thầy, hôm nay Hàn Phong không đến lớp ạ?
“Tại sao các cô, các cậu không nghĩ cho thân già này chứ? Lớp học đặc biệt tính luôn ông là ba thành viên, nhưng hai người kia nếu thiếu một là vội vã hỏi ngay.”
Thấy thầy im lặng, Vân Linh kiên nhẫn hỏi lại:
-Thưa thầy…Hàn…
-Cậu ta sẽ nghỉ học hai tuần. Bây giờ em mau vào lớp cho tôi.
Vân Linh ảo não. Nặng nề lê đôi chân bị thương, đầu rối mù với hàng ngàn câu hỏi: “Rốt cuộc anh ấy đi đâu”, “Không có chuyện gì xảy ra với Hàn Phong chứ ?”,…….
Thời gian tuần hoàn trôi qua, đã ba ngày Hàn Phong không đến lớp. Không đến tìm Vân Linh, cả hai người cũng không có số điện thoại của nhau, hoàn toàn không có cách để cô gặp được anh.
Vân Linh bắt đầu cảm nhận nỗi nhớ dày đặc trong tim mình, không còn khoảng trống để vui hay buồn. Mọi thứ trong cơ thể cô gần như tắc nghẽn, hoạt động vô cùng khó khăn.
Một điều đặc biệt, ba hôm nay Diệp Khanh đều đến lớp của Vân Linh. Sáng cô mang đến đồ ăn sáng, trưa lại cùng Vân Linh trò chuyện. Diệp Khanh có khiếu kể chuyện cười, chuyện cô kể quả nhiên rất hài hước nhưng tâm trạng của Vân Linh vẫn không khá hơn.
Hôm nay Diệp Khanh lại đến như mọi hôm, tay phải mang vài quyển sách dày cộm, tay trái khệ nệ đống bánh mì và nước trái cây. Vất vả đến được lớp học đặc biệt lại thấy Vân Linh ngồi thừ , Diệp Khanh đưa tay vỗ vỗ lên vai cô bạn:
-Vân Linh ! Tớ đến rồi đây !
Nghe giọng nói dịu dàng quen thuộc, Vân Linh mỉm cười:
-Ừ! Cậu ngồi cạnh tớ này.
Diệp Khanh vừa ngồi xuống đã nghe tiếng gọi lảnh lót ở cửa:
-Vân Linh….Nhớ cậu quá !
Với tốc độ ánh sáng, Nhã Nhi từ cửa đáp thẳng đến chỗ Vân Linh. Tíu ta tíu tít như đưa trẻ được nhận kẹo.
Vân Linh phì cười, không phải nụ cười gượng gạo mà cô nặn ra với những câu chuyện của Diệp Khanh, không là nụ cười nặng nề cô thường lệ đáp trả người khác. Là nụ cười xuất phát từ tâm hồn, từ con tim thuần hậu.
-Cả tuần rồi, cậu đã đi đâu thế ? Điện thoại cũng gọi không được. Tớ lo cho cậu lắm đấy.
Thấy vẻ trách móc đáng yêu của cô bạn, Nhã Nhi không nói gì. Im lặng một chút, giọng nói bỗng thấp xuống vẻ ăn năn:
-Thật ra..tớ..tớ bị cảm.
Ngay khi lời thú tội được đưa ra, quan tòa đã gắt gao phán xét:
-Nhã Nhi, cậu thật là. Thế mà chẳng báo cho tớ, cậu có biết chuyện của cậu lại thêm chuyện….nhiều chuyện khác làm tớ phiền lòng lắm không hả? Nhưng sao cậu ốm nặng thế ?
Không để ý đến câu nói bỏ lửng, thiếu mạch lạc của quan tòa, phạm nhân ban nãy có vẻ mặt hối lỗi giờ đây hai má đỏ lên như gấc chín.
-À…ờ…thì tại…tại tớ trúng mưa ! Điện thoại cũng hỏng mất rồi.
Lời nói ấp úng, âm giọng ỉu xìu, Nhã Nhi thành thật khai báo nguyên nhân. Nhưng nếu suy xét một cách tường tận gốc rễ sự việc, xin thề có đào sâu năm mét hướng lòng đất, cô cũng sẵn sàng chui xuống.
Vân Linh trầm mặc, nghĩ ngợi gì đó rồi bật ra một phát hiện rất “hay ho”:
-À! Vài hôm trước Rain cũng bị cảm. Lúc anh ấy về nhà cả người không một chỗ khô, xe cũng không thấy đâu.
Nhã Nhi sớm đã bất động. Mắt sững sờ trợn lên, cơ mặt co dãn không đều độ, khóe môi giật giật. Ngay tại thời khắc “cam go” đó, đôi mắt to tròn bất chợt thu được một hình ảnh xa lạ, dây li tâm liên hệ ngược đến não, nhạy bén xử lí tình huống mang tính “chết chóc” này.
-A ! Vân Linh cậu chưa giới thiệu với tớ. Ai đây ?
Vân Linh bối rối, mãi nói chuyện với Nhã Nhi mà quên mất Diệp Khanh, cô bạn mới thân thiện này sẽ không giận cô chứ ?
-Cậu ấy là Diệp Khanh. Một người bạn tớ mới quen. Diệp Khanh, đây là Nhã Nhi, bạn thân nhất của tớ.
Quan sát thật kĩ cô bạn quá “mới mẻ” này của Vân Linh, Nhã Nhi tỏ vẻ niềm nở:
-Chào cậu Diệp Khanh!
Diệp Khanh mỉm cười dịu dàng, đôi mắt khuất sau chiếc kính to nheo lại:
-Rất vui khi được làm quen với cậu, Nhã Nhi.
Nhã Nhi liếc nhìn những quyển sách dày cộm trên bàn và chiếc kính to bản của Diệp Khanh, mơ hồ cảm nhận một điều gì đó bất ổn.
Thoáng qua bề ngoài , hẳn cô bạn này là “mọt sách” chính hiệu, nhưng quyển sách bóng loáng như chưa lật mở và ánh nhìn có phần cảnh giác của Diệp Khanh làm tất cả trở nên thật mâu thuẫn.
Nét cười dịu dàng bỗng nhiên giả tạo dưới cặp mắt tinh ranh của Nhã Nhi. Thái độ hòa nhã, thân thiện ban nãy bắt đầu có chút ngại ngùng.
Diệp Khanh đã phát hiện cái nhìn đánh giá của Nhã Nhi, vài tia kì lạ lướt qua thật nhanh nhưng không khó qua mặt kẻ đối diện.
Cô bạn mới nhẹ nhàng đứng lên, đôi bàn tay mảnh khảnh ôm gọn những quyển sách trông khá nặng nề. Giọng nói dịu dàng cất lên nghe rất êm tai:
-Tớ phải về lớp đây! Tạm biệt !
-Tạm biệt !
Vân Linh và Nhã Nhi cũng đồng thanh đáp trả.Nhưng sắc thái biểu cảm có vẻ khác nhau. Vân Linh tỏ ra vô cùng thân thiết còn Nhã Nhi chỉ nhàn nhạt trả lời.
Đôi chân bước đến cửa lớp bỗng khựng lại, ánh mắt đưa về khoảng trống phía cuối lớp quan sát điều gì đó, nét chờ mong hiện hữu trong vài giây rồi mau chóng biến mất.
-Diệp Khanh! Cậu để quên thứ gì sao?
Nhã Nhi nhướn mày, phát hiện rất rõ những bất thường từ Diệp Khanh. Cô bạn mới này quả không thể xem thường!
-À không…không. Tớ đi đây!
Giọng nói vội vã như kẻ trộm bị bắt quả tang, bước chân nhanh chóng rời khỏi tia nhìn sắc bén của cô gái thông minh kia.
Trên dãy hành lang dài, đôi mắt thân thiện ban nãy chợt tối lại. Bàn tay với vết sẹo dài nắm chặt, những vệt đỏ đã hiện lên sau lớp kính.
-Giỏi lắm ! Thế thì tôi cũng cho cô vào cuộc, Cao Nhã Nhi.
/60
|