Sức mạnh của tình yêu có thể đánh đổ tất cả, nhưng nó cũng khiến tất cả phải đổ gục dưới những đớn đau, u mê.
Đông chậm chạp chuyển mình, cái lạnh khắc nghiệt vây lấy ánh nắng, đem lại bầu không khí ngột ngạt, buốt giá.
Con đường cao tốc vắng tanh vang lên tiếng động cơ rất nhỏ, chiếc xe mui trần đen tuyền, xé gió lao vào khoảng không trước mặt.
Đôi môi lãng tử nghiến chặt, ánh mắt chết chóc, nâu sẫm sự giận dữ cực độ.
Két…… xe đỗ phịch trước Tập đoàn Đình Khiêm. Thân người cao lớn mau chóng bước xuống, mang bộ mặt “giết người” đi vào.
-Đình Hàn Phong đang ở đâu ?
Giọng nói lạnh băng khiến cô nhân viên tái mặt, lắp bắp :
-Tổng…tổng Giám đốc đang bận, anh có thể đợi một chút để tôi ….tôi….Á!
Cổ tay bị siết chặt, cô nhân viên hoảng sợ hét lên. Mọi người bắt đầu chú ý đến chàng trai, hai tên bảo vệ vội vã chạy đến.
-Nói mau, cậu ta đang ở đâu?
Thấy người trước mặt như nổi điên, cô gái run run trả lời, bán đứng cả “lương tâm nghề nghiệp”.
-Tầng….tầng…49, Tổng giám đốc ở đó!
Cánh tay rắn chắc rút về, chàng trai xoay người, lao như bay vào thang máy. Phía sau vang lên tiếng truy hô của bảo vệ và cô gái đáng thương ban nãy.
-Bắt lấy anh ta, kẻ gây rối!
Ding. Cửa thang máy mở ra cùng lúc điện thoại Ken réo ầm ĩ. Anh chàng thư kí ung dung mở máy nhưng sắc mặt bỗng chốc sa sầm, cả người cứng đờ nhìn về kẻ đang hung hăng tiến đến.
-Ken, anh còn đó không ? Mau ngăn anh ta lại, tên đó rất bạo lực!
Thanh âm rất lớn vọng ra từ điện thoại không thể kéo anh chàng về với mặt đất, bộ não trì trệ đã nặng nề rơi xuống “quỷ môn quan”.
Mắt thấy “đối tượng nguy hiểm” đang ngày một rút ngắn khoảng cách với mình, Ken hoàn hồn, dang tay ngăn anh ta bước vào phòng Tổng giám đốc.
-Anh không thể vào, Tổng giám đốc đang bận, anh….
Vở kịch được tái diễn và cấp độ “chấn thương” của “nạn nhân số hai” có vẻ nghiêm trọng hơn “nạn nhân số một”. Vẫn là hành động ngăn cản ,và lần này câu nói cũng chưa kịp hoàn thành đã bị gián đoạn.
Ken đau đớn ôm bụng, quằn quại nằm trên nền gạch sau khi ăn trọn một cú đấm.
Cánh cửa thiết kế tinh xảo lệch bản lề vì lực tác dụng vượt mức cho phép, chàng trai thu chân về, ngang nhiên bước vào phòng.
Mùi rựu nồng nặc bốc lên, căn phòng tối đen không chút ánh sáng.
Với tay bật công tắc, vị khách “không mời” đột ngột cứng đơ. Cảnh tưởng đập vào mắt khiến anh kinh hãi, một cảm giác lạnh lẽo ùa về, dập tắt ngọn lửa như thiêu đốt trong lòng anh.
Sàn nhà đầy những mảnh vỡ, vỏ bia rựu chất chồng lên nhau, tài liệu trên bàn làm việc bị vò đến nát nhàu.
Giữa đống đỗ nát, thân người cao lớn ngồi bệt dưới chân sofa, một gối cong lên, một gối duỗi thẳng, mắt nhắm nghiền.
Mái tóc ngang ngược không thẳng hàng, quần áo xộc xệch, máu từ vết thương ở tay không ngừng chảy ra, ứ đọng trên nền gạch.
Vẫn gương mặt góc cạnh hoàn mỹ, dáng người lạnh lẽo u ám nhưng bộ dạng này của Gió lạnh khiến người đối diện phải sửng sốt.
Rain chậm rãi bước đến, bàn tay mệt mỏi đưa lên day day thái dương.
Suốt hai mươi bốn tiếng đồng hồ vừa tìm kiếm, vừa điều động lực lượng của Hạ gia, nhờ vả sự hỗ trợ từ phía cảnh sát, kể cả liên lạc với mạng lưới ngầm của các bang phái, mọi mệnh lệnh của Hạ Anh Du đủ khiến “hắc bạch lưỡng đạo” phải đau đầu. Vậy mà tin tức về Vân Linh và Nhã Nhi hoàn toàn không có.
Người ta phát hiện chiếc xe đạp móp méo, nằm chỏng chơ trên một con đường vắng và rất nhiều máu trên mặt đường. Chiếc xe đó chính xác là của cô nhóc đanh đá Cao Nhã Nhi.
Rain hoảng hốt tìm đến Richard nhưng cả Nhã Nhi và Vân Linh đều không ở đó, chỉ thấy cô gái mang tên Diệp Khanh đang vội vã rời khỏi lớp học Đặc biệt.
Mọi nghi ngờ đổ dồn về Rose khi cảnh sát phát hiện một khuy cài áo hình hoa hồng tại hiện trường.
Rain biết anh cần phải hết sức bình tĩnh, mà việc quan trọng lúc này là giấu kín mọi chuyện để tránh “bức dây động rừng”. Bọn người này hẳn phải có âm mưu, mục tiêu rất có thể là nhắm vào Đình Hàn Phong.
Nhưng Kate không có động tĩnh, Đình Hàn Phong cũng chẳng thấy đâu. Rain thực sự tức giận, anh đã tin tưởng giao cô em gái yêu quý nhất, “thiên thần bé nhỏ” của nhà họ Hạ cho anh ta, vì chỉ có Gió lạnh mới đủ khả năng bảo vệ, yêu thương cô.
Đến hiện tại, khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt, Rain cảm thấy bản thân đã mắc sai lầm, một sai lầm quá lớn mà kết quả….anh không muốn nghĩ đến.
-Đình Hàn Phong, cậu đang làm cái quái gì vậy ?
Giọng nói bộc lộ cơn giận dữ không thể kiềm chế được nữa. Rain dồn lực vào cánh tay, xốc mạnh cổ áo Hàn Phong, buộc anh đứng lên.
Hàng mi rậm khẽ động đậy, Hàn Phong mở mắt. Đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào Rain, ánh nhìn trống rỗng, hun hút sâu như đáy vực.
Rain nghiến răng, bàn tay co thành nắm đấm, chuẩn bị giáng thẳng vào khuôn mặt đáng đánh kia.
Bàn tay đang giơ chững lại giữa không trung khi tiếng cười bất chợt vang lên.
Hàn Phong đang cười, khuôn miệng nhếch lên tạo nên thứ thanh âm chua chát, lạnh lẽo.
-Cô ấy đi rồi ! Hạ Vân Linh dám rời bỏ tôi. Tốt… Haha…Tốt lắm!
Đưa tay gạt mạnh bàn tay đang giữ lấy cổ áo mình, Hàn Phong đổ sập thân người lên sofa, rồi lại dùng đôi tay ấy ôm chặt ngực.
-Tại sao ? Hạ Anh Du, anh nói cho tôi biết, tại sao ? Tôi yêu cô ấy, thực sự rất yêu cô ấy….
Giọng nói mang theo hương rựu, nhuốm đầy sự thống khổ, đớn đau.
Hàn Phong vùi mình vào cơn say, nhấn chìm bản thân trong nỗi tuyệt vọng. Anh không thể chấp nhận sự thật, không cách nào để buông tay.
Với bản chất của Gió lạnh, Hàn Phong sẵn sàng cướp Vân Linh từ tay Dương Thiên Bảo, anh sẽ nhốt cô ấy vào tim mình, mãi mãi giam cầm cô. Nhưng nụ cười đó, những hình ảnh thân mật, yêu thương của hai người không ngừng hiện lên, khuấy đảo ý nghĩ độc chiếm của anh.
Giữ được người cô nhưng tim cô sẽ thuộc về anh ? Vân Linh đối với anh là những tình cảm mơ hồ, lúc muốn chối bỏ khi lại thừa nhận. Nhưng với anh ta, tất cả lại rõ ràng, vì hai người là thanh mai, là mối tình mười năm sâu đậm.
Anh cuối cùng chỉ là một cơn gió thoáng qua, nó làm cô rung động, khiến cô lầm tưởng thứ gọi là tình yêu. Thế nên, khi Dương Thiên Bảo xuất hiện, Vân Linh đã từ bỏ mọi thứ, quên lãng cơn gió vô hình này để bước theo ánh mặt trời của mình.
Nhìn thái độ và hành động của Hàn Phong, đôi mắt nâu bỗng chốc lóe sáng. Một ý nghĩ mau chóng lướt qua đầu, Rain vội đảo mắt đến chiếc bàn làm việc vô cùng lộn xộn trong căn phòng.
Bên dưới những tài liệu bị vất rối tung, một phong thư màu đỏ lộ ra, đập vào mắt Rain. Sấp ảnh bị vò nát nằm đè lên những tài liệu được gửi đến từ Kate.
Cẩn thận xem xét từng bức ảnh, sắc mặt Rain trở nên cứng nhắc.
Đặt sấp ảnh trở lại bàn, anh bắt đầu lật giở những tài liệu, hơi thở dồn dập khiến lồng ngực căng lên, hàng mày co giãn vô định.
Vội vã bấm số ai đó, Rain im lặng chờ đợi sự trả lời.
-A lô!
Giọng nói trầm ấm vang lên khiến Rain nhẹ nhõm phần nào, anh gấp gáp:
-Cậu đang ở đâu ?
Đáp lại thái độ khẩn trương của anh, đối phương rất từ tốn .
-Canada.
Hít vào thật sâu, Rain cố gắng bình tĩnh, một Đình Hàn Phong bi lụy là quá đủ, trụ cột còn lại là anh sẽ phải gánh trách nhiệm.
-Lúc cậu đi có gặp Vân Linh không ?
Đầu dây bên kia im lặng thật lâu, Rain bắt đầu sốt ruột.
-Thiên Bảo! Cậu vẫn ở đấy chứ ?
Giọng nói ấm áp khi nãy lại vang lên, phảng phất âm điệu trầm buồn.
-Chúng em hẹn nhau ở một quán cà phê! Em đã nói với Vân Linh em yêu cô ấy, yêu mười năm rồi, em muốn lấy cô làm vợ...nhưng.
Rain nghe rõ cái thở mạnh ở phía sau anh, bàn tay cầm điện thoại siết chặt.
-Nhưng…. cô ấy nói chỉ xem em là anh trai, người anh trai cô ấy rất yêu quý.
Rain không nói gì, tất cả từng chút một đi đến phán đoán ban đầu của anh.
Thấy Rain im lặng, Thiên Bảo khẽ cười.
-Này, Hạ Anh Du! Anh không giận vì em cướp mất Vân Linh của anh chứ ? Em thì lại rất vui vì có một cô em gái “đáng ghét” như thế!
Rain cũng cười, mắt chăm chú nhìn về những bức ảnh, dùng thái độ bông đùa đáp trả sự khiêu khích của đối phương.
-Cho cậu vào vị trí “anh trai dự bị”, khi nào tôi “chấn thương”,cậu sẽ được “ra sân”.
Tiếng cười giòn giã vọng về như xua tan phần nào không khí giá lạnh, Thiên Bảo cao giọng:
-Nói với Đình Hàn Phong giúp em, Vân Linh thực sự rất yêu anh ta, bảo anh ta chăm sóc tốt cho cô ấy. Nếu Vân Linh có tổn hại gì, Đình Hàn Phong chắc chắn sẽ chết trong tay em….
Cuộc đối thoại kết thúc. Rain vừa xoay người bỗng sững lại.
Hàn Phong đứng ngay sau lưng anh, ánh mắt phức tạp nhìn thẳng vào Rain. Một cơn lạnh tỏa ra, hòa trộn những dịu nhẹ của hương Cỏ may với mùi máu tươi tanh tưởi.
Hai chiếc bóng cao lớn đổ dài, in lên nền gạch vệt đen trắng đan xen, hỗn loạn.
Đôi mắt nâu khẽ gợn những con sóng, phóng cái nhìn xa xăm ra ngoài khung cửa sổ, nơi màu trời đang u ám phủ lên mọi vật.
-Chúng ta đã bị lừa!
Sức mạnh của tình yêu có thể đánh đổ tất cả, nhưng nó cũng khiến tất cả phải đổ gục dưới những đớn đau, u mê.
Gió lạnh cũng không ngoại lệ.
Dù biết được sự thật, nhận ra cái bẫy hoàn hảo đã sắp đặt, nhưng còn kịp để cứu vãn mọi chuyện, chấm dứt cơn ác mộng kinh hoàng này ?
Đông chậm chạp chuyển mình, cái lạnh khắc nghiệt vây lấy ánh nắng, đem lại bầu không khí ngột ngạt, buốt giá.
Con đường cao tốc vắng tanh vang lên tiếng động cơ rất nhỏ, chiếc xe mui trần đen tuyền, xé gió lao vào khoảng không trước mặt.
Đôi môi lãng tử nghiến chặt, ánh mắt chết chóc, nâu sẫm sự giận dữ cực độ.
Két…… xe đỗ phịch trước Tập đoàn Đình Khiêm. Thân người cao lớn mau chóng bước xuống, mang bộ mặt “giết người” đi vào.
-Đình Hàn Phong đang ở đâu ?
Giọng nói lạnh băng khiến cô nhân viên tái mặt, lắp bắp :
-Tổng…tổng Giám đốc đang bận, anh có thể đợi một chút để tôi ….tôi….Á!
Cổ tay bị siết chặt, cô nhân viên hoảng sợ hét lên. Mọi người bắt đầu chú ý đến chàng trai, hai tên bảo vệ vội vã chạy đến.
-Nói mau, cậu ta đang ở đâu?
Thấy người trước mặt như nổi điên, cô gái run run trả lời, bán đứng cả “lương tâm nghề nghiệp”.
-Tầng….tầng…49, Tổng giám đốc ở đó!
Cánh tay rắn chắc rút về, chàng trai xoay người, lao như bay vào thang máy. Phía sau vang lên tiếng truy hô của bảo vệ và cô gái đáng thương ban nãy.
-Bắt lấy anh ta, kẻ gây rối!
Ding. Cửa thang máy mở ra cùng lúc điện thoại Ken réo ầm ĩ. Anh chàng thư kí ung dung mở máy nhưng sắc mặt bỗng chốc sa sầm, cả người cứng đờ nhìn về kẻ đang hung hăng tiến đến.
-Ken, anh còn đó không ? Mau ngăn anh ta lại, tên đó rất bạo lực!
Thanh âm rất lớn vọng ra từ điện thoại không thể kéo anh chàng về với mặt đất, bộ não trì trệ đã nặng nề rơi xuống “quỷ môn quan”.
Mắt thấy “đối tượng nguy hiểm” đang ngày một rút ngắn khoảng cách với mình, Ken hoàn hồn, dang tay ngăn anh ta bước vào phòng Tổng giám đốc.
-Anh không thể vào, Tổng giám đốc đang bận, anh….
Vở kịch được tái diễn và cấp độ “chấn thương” của “nạn nhân số hai” có vẻ nghiêm trọng hơn “nạn nhân số một”. Vẫn là hành động ngăn cản ,và lần này câu nói cũng chưa kịp hoàn thành đã bị gián đoạn.
Ken đau đớn ôm bụng, quằn quại nằm trên nền gạch sau khi ăn trọn một cú đấm.
Cánh cửa thiết kế tinh xảo lệch bản lề vì lực tác dụng vượt mức cho phép, chàng trai thu chân về, ngang nhiên bước vào phòng.
Mùi rựu nồng nặc bốc lên, căn phòng tối đen không chút ánh sáng.
Với tay bật công tắc, vị khách “không mời” đột ngột cứng đơ. Cảnh tưởng đập vào mắt khiến anh kinh hãi, một cảm giác lạnh lẽo ùa về, dập tắt ngọn lửa như thiêu đốt trong lòng anh.
Sàn nhà đầy những mảnh vỡ, vỏ bia rựu chất chồng lên nhau, tài liệu trên bàn làm việc bị vò đến nát nhàu.
Giữa đống đỗ nát, thân người cao lớn ngồi bệt dưới chân sofa, một gối cong lên, một gối duỗi thẳng, mắt nhắm nghiền.
Mái tóc ngang ngược không thẳng hàng, quần áo xộc xệch, máu từ vết thương ở tay không ngừng chảy ra, ứ đọng trên nền gạch.
Vẫn gương mặt góc cạnh hoàn mỹ, dáng người lạnh lẽo u ám nhưng bộ dạng này của Gió lạnh khiến người đối diện phải sửng sốt.
Rain chậm rãi bước đến, bàn tay mệt mỏi đưa lên day day thái dương.
Suốt hai mươi bốn tiếng đồng hồ vừa tìm kiếm, vừa điều động lực lượng của Hạ gia, nhờ vả sự hỗ trợ từ phía cảnh sát, kể cả liên lạc với mạng lưới ngầm của các bang phái, mọi mệnh lệnh của Hạ Anh Du đủ khiến “hắc bạch lưỡng đạo” phải đau đầu. Vậy mà tin tức về Vân Linh và Nhã Nhi hoàn toàn không có.
Người ta phát hiện chiếc xe đạp móp méo, nằm chỏng chơ trên một con đường vắng và rất nhiều máu trên mặt đường. Chiếc xe đó chính xác là của cô nhóc đanh đá Cao Nhã Nhi.
Rain hoảng hốt tìm đến Richard nhưng cả Nhã Nhi và Vân Linh đều không ở đó, chỉ thấy cô gái mang tên Diệp Khanh đang vội vã rời khỏi lớp học Đặc biệt.
Mọi nghi ngờ đổ dồn về Rose khi cảnh sát phát hiện một khuy cài áo hình hoa hồng tại hiện trường.
Rain biết anh cần phải hết sức bình tĩnh, mà việc quan trọng lúc này là giấu kín mọi chuyện để tránh “bức dây động rừng”. Bọn người này hẳn phải có âm mưu, mục tiêu rất có thể là nhắm vào Đình Hàn Phong.
Nhưng Kate không có động tĩnh, Đình Hàn Phong cũng chẳng thấy đâu. Rain thực sự tức giận, anh đã tin tưởng giao cô em gái yêu quý nhất, “thiên thần bé nhỏ” của nhà họ Hạ cho anh ta, vì chỉ có Gió lạnh mới đủ khả năng bảo vệ, yêu thương cô.
Đến hiện tại, khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt, Rain cảm thấy bản thân đã mắc sai lầm, một sai lầm quá lớn mà kết quả….anh không muốn nghĩ đến.
-Đình Hàn Phong, cậu đang làm cái quái gì vậy ?
Giọng nói bộc lộ cơn giận dữ không thể kiềm chế được nữa. Rain dồn lực vào cánh tay, xốc mạnh cổ áo Hàn Phong, buộc anh đứng lên.
Hàng mi rậm khẽ động đậy, Hàn Phong mở mắt. Đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào Rain, ánh nhìn trống rỗng, hun hút sâu như đáy vực.
Rain nghiến răng, bàn tay co thành nắm đấm, chuẩn bị giáng thẳng vào khuôn mặt đáng đánh kia.
Bàn tay đang giơ chững lại giữa không trung khi tiếng cười bất chợt vang lên.
Hàn Phong đang cười, khuôn miệng nhếch lên tạo nên thứ thanh âm chua chát, lạnh lẽo.
-Cô ấy đi rồi ! Hạ Vân Linh dám rời bỏ tôi. Tốt… Haha…Tốt lắm!
Đưa tay gạt mạnh bàn tay đang giữ lấy cổ áo mình, Hàn Phong đổ sập thân người lên sofa, rồi lại dùng đôi tay ấy ôm chặt ngực.
-Tại sao ? Hạ Anh Du, anh nói cho tôi biết, tại sao ? Tôi yêu cô ấy, thực sự rất yêu cô ấy….
Giọng nói mang theo hương rựu, nhuốm đầy sự thống khổ, đớn đau.
Hàn Phong vùi mình vào cơn say, nhấn chìm bản thân trong nỗi tuyệt vọng. Anh không thể chấp nhận sự thật, không cách nào để buông tay.
Với bản chất của Gió lạnh, Hàn Phong sẵn sàng cướp Vân Linh từ tay Dương Thiên Bảo, anh sẽ nhốt cô ấy vào tim mình, mãi mãi giam cầm cô. Nhưng nụ cười đó, những hình ảnh thân mật, yêu thương của hai người không ngừng hiện lên, khuấy đảo ý nghĩ độc chiếm của anh.
Giữ được người cô nhưng tim cô sẽ thuộc về anh ? Vân Linh đối với anh là những tình cảm mơ hồ, lúc muốn chối bỏ khi lại thừa nhận. Nhưng với anh ta, tất cả lại rõ ràng, vì hai người là thanh mai, là mối tình mười năm sâu đậm.
Anh cuối cùng chỉ là một cơn gió thoáng qua, nó làm cô rung động, khiến cô lầm tưởng thứ gọi là tình yêu. Thế nên, khi Dương Thiên Bảo xuất hiện, Vân Linh đã từ bỏ mọi thứ, quên lãng cơn gió vô hình này để bước theo ánh mặt trời của mình.
Nhìn thái độ và hành động của Hàn Phong, đôi mắt nâu bỗng chốc lóe sáng. Một ý nghĩ mau chóng lướt qua đầu, Rain vội đảo mắt đến chiếc bàn làm việc vô cùng lộn xộn trong căn phòng.
Bên dưới những tài liệu bị vất rối tung, một phong thư màu đỏ lộ ra, đập vào mắt Rain. Sấp ảnh bị vò nát nằm đè lên những tài liệu được gửi đến từ Kate.
Cẩn thận xem xét từng bức ảnh, sắc mặt Rain trở nên cứng nhắc.
Đặt sấp ảnh trở lại bàn, anh bắt đầu lật giở những tài liệu, hơi thở dồn dập khiến lồng ngực căng lên, hàng mày co giãn vô định.
Vội vã bấm số ai đó, Rain im lặng chờ đợi sự trả lời.
-A lô!
Giọng nói trầm ấm vang lên khiến Rain nhẹ nhõm phần nào, anh gấp gáp:
-Cậu đang ở đâu ?
Đáp lại thái độ khẩn trương của anh, đối phương rất từ tốn .
-Canada.
Hít vào thật sâu, Rain cố gắng bình tĩnh, một Đình Hàn Phong bi lụy là quá đủ, trụ cột còn lại là anh sẽ phải gánh trách nhiệm.
-Lúc cậu đi có gặp Vân Linh không ?
Đầu dây bên kia im lặng thật lâu, Rain bắt đầu sốt ruột.
-Thiên Bảo! Cậu vẫn ở đấy chứ ?
Giọng nói ấm áp khi nãy lại vang lên, phảng phất âm điệu trầm buồn.
-Chúng em hẹn nhau ở một quán cà phê! Em đã nói với Vân Linh em yêu cô ấy, yêu mười năm rồi, em muốn lấy cô làm vợ...nhưng.
Rain nghe rõ cái thở mạnh ở phía sau anh, bàn tay cầm điện thoại siết chặt.
-Nhưng…. cô ấy nói chỉ xem em là anh trai, người anh trai cô ấy rất yêu quý.
Rain không nói gì, tất cả từng chút một đi đến phán đoán ban đầu của anh.
Thấy Rain im lặng, Thiên Bảo khẽ cười.
-Này, Hạ Anh Du! Anh không giận vì em cướp mất Vân Linh của anh chứ ? Em thì lại rất vui vì có một cô em gái “đáng ghét” như thế!
Rain cũng cười, mắt chăm chú nhìn về những bức ảnh, dùng thái độ bông đùa đáp trả sự khiêu khích của đối phương.
-Cho cậu vào vị trí “anh trai dự bị”, khi nào tôi “chấn thương”,cậu sẽ được “ra sân”.
Tiếng cười giòn giã vọng về như xua tan phần nào không khí giá lạnh, Thiên Bảo cao giọng:
-Nói với Đình Hàn Phong giúp em, Vân Linh thực sự rất yêu anh ta, bảo anh ta chăm sóc tốt cho cô ấy. Nếu Vân Linh có tổn hại gì, Đình Hàn Phong chắc chắn sẽ chết trong tay em….
Cuộc đối thoại kết thúc. Rain vừa xoay người bỗng sững lại.
Hàn Phong đứng ngay sau lưng anh, ánh mắt phức tạp nhìn thẳng vào Rain. Một cơn lạnh tỏa ra, hòa trộn những dịu nhẹ của hương Cỏ may với mùi máu tươi tanh tưởi.
Hai chiếc bóng cao lớn đổ dài, in lên nền gạch vệt đen trắng đan xen, hỗn loạn.
Đôi mắt nâu khẽ gợn những con sóng, phóng cái nhìn xa xăm ra ngoài khung cửa sổ, nơi màu trời đang u ám phủ lên mọi vật.
-Chúng ta đã bị lừa!
Sức mạnh của tình yêu có thể đánh đổ tất cả, nhưng nó cũng khiến tất cả phải đổ gục dưới những đớn đau, u mê.
Gió lạnh cũng không ngoại lệ.
Dù biết được sự thật, nhận ra cái bẫy hoàn hảo đã sắp đặt, nhưng còn kịp để cứu vãn mọi chuyện, chấm dứt cơn ác mộng kinh hoàng này ?
/60
|