Cô cảm nhận rất rõ vòng tay quen thuộc này.Trong cơn ác mộng kinh hoàng tưởng chừng nhấn chìm cô xuống ngục tối tuyệt vọng, vòng tay anh mạnh mẽ kéo cô về thực tại, mang đến sự dịu dàng và bình yên.
Cục diện ngày càng rối rắm. Bí mật bị chôn vùi cuối cùng cũng sáng tỏ nhưng dấu chấm hết chưa hẳn được đặt xuống.
Tòa lâu đài chìm vào bóng tối, tuyết rơi ngày một dày, nhiệt độ bên ngoài chỉ còn khoảng 3-40C.
Dưới ánh đèn pha lê sáng chói, những nét mặt hiện rõ sự nhợt nhạt, lớp áo dày cộm không thể giữ ấm con tim đang rét buốt từng hồi.
Rain ôm chặt thân người nhỏ bé đang lạnh dần trong lòng, tia nhìn đau xót xen lẫn mất mát ẩn sâu nơi đáy mắt.
Tâm trạng anh giờ đây vô cùng hỗn loạn, anh không quan tâm những gì diễn ra của mười năm trước, không để ý đến người đàn ông “tội lỗi tày trời” kia, điều duy nhất anh nghĩ đến là cô em gái đáng thương của mình.
Rain từng hứa với mẹ sẽ bảo vệ Vân Linh, anh hứa sẽ mang lại ánh sáng cho đứa em gái bé nhỏ nhưng anh đã không làm được . Nhớ đến sự kích động và giận dữ của Nhã Nhi, tim anh như bị bóp nghẹn.
Anh biết Nhã Nhi luôn mạnh mẽ và quật cường, dù sóng gió có lớn đến đâu, dù cuộc đời có gieo xuống người cô sự bất hạnh nghiệt ngã, Nhã Nhi vẫn kiên cường mà đối mặt, tinh ranh “đá phăng” chúng ra khỏi cuộc sống của mình.
Thế nên khi trông thấy cô khóc đến ngất đi, bờ môi khô nứt kêu gào tên Vân Linh, Rain cảm giác thế giới xung quanh đang đổ sụp, anh không dám tưởng tượng những gì Vân Linh phải chịu đựng, anh sợ sự thật khiến mình ngã khụy.
Một hơi thở ấm nóng phả vào lòng ngực kéo Rain khỏi bờ vực đau thương, đôi mắt nâu thoáng tia vui mừng khi hàng mi cong dài khẽ động đậy.
Nhã Nhi chớp chớp mi mắt, bàn tay yếu ớt bám vào bờ vai rắn chắc của ai đó, cố hết sức để có thể đứng vững.
Đập vào mắt cô là khung cảnh vô cùng tĩnh lặng của căn phòng, đám người áo đen lạnh lùng chỉa súng vào đầu những kẻ áo đỏ.
Khi tầm mắt chuyển đến chiếc ghế lớn nhất, vị trí dường như cách biệt với tất cả, Nhã Nhi bất giác đờ người.
Đình Hàn Phong bệ vệ như bức tượng điêu khắc, từng đường nét cương nghị làm người khác kinh sợ, hoàn mĩ hiện ra trước mắt nhưng lại xa xôi vô tận. Anh trầm tĩnh ngồi trên ghế, đôi mắt nhắm nghiền, cả người toát lên vẻ cao quý ma mị.
Nhã Nhi không dám tin mình vừa điên cuồng mà la hét vào mặt con người đáng sợ kia, cơn giận dữ khiến cô quên mất anh là ai. Gió Lạnh không phải người có thể động vào, mà cô vừa làm cái việc mà “quỷ thần” đều cấm kị.
Nỗi sợ hãi không thể ngự trị lâu hơn vì ánh mắt hoang mang của cô vừa chạm phải gương mặt vô cùng quen thuộc.
Bờ vai mỏng manh bất giác run lên khi chiếc mặt nạ của người cô căm hận nhất lại nằm trên tay người quen không ngờ đến này.
Nhã Nhi bừng tĩnh, lẽ ra ngay từ đầu cô nên ngăn cản cô ta đến gần Vân Linh.
Mỗi khi bắt gặp nét cười gượng gạo của cô bạn mới, nhiều lần nhìn thấy cô ta tỏ vẻ chờ mong khi chằm chằm nhìn vào chiếc ghế trống phía sau Vân Linh, sự bất an đột ngột vây lấy Nhã Nhi.
Cô nhớ không ít lần đề cập với Vân Linh cảm giác nghi ngờ này, cô bạn ngốc nghếch kia lại nở nụ cười như ánh mai : “Diệp Khanh rất tốt!”.
Nhã Nhi bỗng nhiên muốn tát thật mạnh vào má mình, tại sao cô không phát hiện sớm hơn, nếu cô sớm đề phòng cô gái nham hiểm này thì Vân Linh sẽ không…..
Nhưng cô nên tự trách mình ngu ngốc, trách Vân Linh quá thánh thiện hay hận con người kia quá giỏi giả tạo.
Nhã Nhi cảm thấy căm phẫn khi nhớ đến cô bạn có giọng nói dịu dàng, mỗi sáng đều cười tươi đến trò chuyện cùng Vân Linh và cô gái mang mặt nạ lạnh lùng từng bảo đàn em đánh đập bọn cô.
Hai con người mãi mãi khác biệt đó vốn dĩ là một, chưa hề thay đổi. Vẻ mặt thân thiện kia là chiếc mặt nạ vô cùng đẹp đẽ của cô ta. Mà đằng sau chiếc mặt đó lại là bộ mặt tàn độc và máu lạnh đến kinh tỏm.
Cái tát đau điếng vẫn còn hằn rõ trên khuôn má, giọng nói cay nghiệt cứ văng vẳng bên tai Nhã Nhi.
-Ngu ngốc! Tát như vậy là quá nhẹ! Phải thế này, rõ chưa?
-Mau làm cho cô ta câm miệng, có chết cũng không sao ?
Rời khỏi vòng tay ấm áp luôn siết chặt mình, Nhã Nhi loạng choạng bước từng bước đến gần Diệp Khanh.
Nhìn vẻ mặt quen thuộc đờ đẫn, vô hồn không khác gì cái xác, cơn giận dữ trong người cô cứ lũ lượt kéo về.
Nhã Nhi dùng mọi sức lực lay mạnh đôi vai lạnh lẽo của Diệp Khanh, hận không thể một dao đâm thẳng vào ngực cô ta.
-Diệp Khanh cô hài lòng chưa ? Vân Linh đối xử tệ với cô sao? Cậu ấy không hề chán ghét vẻ mặt giả tạo của cô, cậu ấy quý mến con người ác độc như cô, thực sự xem cô là bạn….Chúng tôi có mắt như mù mới kết bạn với cô!
Nhã Nhi nói gần như thét, khớp xương ở tay muốn gãy vụn vì không ngừng lay Diệp Khanh.
Căn phòng một lần nữa chết lặng khi chứng kiến sự phẫn uất tột độ của cô gái, dù bộ dáng yếu ớt của cô có thể ngã khụy bất cứ lúc nào nhưng cô vẫn không màng, dùng sức lực sau cùng để trút hết cơn oán hận trong lòng.
Một dòng máu chảy ra từ miệng Diệp Khanh, sắc mặt cứng đơ bất chợt tím tái. Không chịu nỗi tác động mạnh bạo của Nhã Nhi, thân người mềm nhũn đổ sụp xuống nền gạch.
Thấy tình hình có vẻ không ổn, Nhã Nhi sẽ ngất xỉu nếu cứ tiếp tục thế này. Rain ngay tức khắc lao đến, mạnh mẽ khóa chặt cô. Giọng anh lo lắng ra lệnh.
-Nhóc con, mau dừng lại! Đừng như thế, em sẽ chịu không nổi đâu! Mọi việc cứ để Kate giải quyết. Bình tĩnh đi!
Cánh tay đau nhức chững lại, ánh mắt phẫn nộ dịu dần. Nhã Nhi ngẩng đầu, bắt gặp ánh nhìn lo lắng và yêu thương của Rain, lòng cô bỗng ấm áp lạ kì.
Cô cảm nhận rất rõ vòng tay quen thuộc này.Trong cơn ác mộng kinh hoàng tưởng chừng nhấn chìm cô xuống ngục tối tuyệt vọng, vòng tay anh mạnh mẽ kéo cô về thực tại, mang đến sự dịu dàng và bình yên.
Rain trong ấn tượng của Nhã Nhi là chàng trai đào hoa, người có nụ cười nửa miệng khiến vô số phụ nữ đổ rạp. Anh thích trêu chọc cô, luôn đùa cợt và dửng dưng trước mọi việc.
Những ấn tượng trước kia chợt vỡ vụn, xa xăm trôi dạt về một góc của quá khứ. Vì giờ đây, cảm giác hạnh phúc trong tim khiến Nhã Nhi ngỡ ngàng.
Cô mơ hồ nhớ về chiếc ôm ghì chặt sự lo lắng, nụ hôn vương vấn nỗi mất mác trong cơn mê man. Đó là sự thật hay ảo ảnh của giấc mơ ? Nhã Nhi không biết nhưng vẫn hy vọng nó thực sự tồn tại.
Con tim choáng ngợp những rung động đột nhiên co thắt dữ dội, cô nhìn thấy người đàn ông cầm thú kia, gần trong gang tất.
Cục diện ngày càng rối rắm. Bí mật bị chôn vùi cuối cùng cũng sáng tỏ nhưng dấu chấm hết chưa hẳn được đặt xuống.
Tòa lâu đài chìm vào bóng tối, tuyết rơi ngày một dày, nhiệt độ bên ngoài chỉ còn khoảng 3-40C.
Dưới ánh đèn pha lê sáng chói, những nét mặt hiện rõ sự nhợt nhạt, lớp áo dày cộm không thể giữ ấm con tim đang rét buốt từng hồi.
Rain ôm chặt thân người nhỏ bé đang lạnh dần trong lòng, tia nhìn đau xót xen lẫn mất mát ẩn sâu nơi đáy mắt.
Tâm trạng anh giờ đây vô cùng hỗn loạn, anh không quan tâm những gì diễn ra của mười năm trước, không để ý đến người đàn ông “tội lỗi tày trời” kia, điều duy nhất anh nghĩ đến là cô em gái đáng thương của mình.
Rain từng hứa với mẹ sẽ bảo vệ Vân Linh, anh hứa sẽ mang lại ánh sáng cho đứa em gái bé nhỏ nhưng anh đã không làm được . Nhớ đến sự kích động và giận dữ của Nhã Nhi, tim anh như bị bóp nghẹn.
Anh biết Nhã Nhi luôn mạnh mẽ và quật cường, dù sóng gió có lớn đến đâu, dù cuộc đời có gieo xuống người cô sự bất hạnh nghiệt ngã, Nhã Nhi vẫn kiên cường mà đối mặt, tinh ranh “đá phăng” chúng ra khỏi cuộc sống của mình.
Thế nên khi trông thấy cô khóc đến ngất đi, bờ môi khô nứt kêu gào tên Vân Linh, Rain cảm giác thế giới xung quanh đang đổ sụp, anh không dám tưởng tượng những gì Vân Linh phải chịu đựng, anh sợ sự thật khiến mình ngã khụy.
Một hơi thở ấm nóng phả vào lòng ngực kéo Rain khỏi bờ vực đau thương, đôi mắt nâu thoáng tia vui mừng khi hàng mi cong dài khẽ động đậy.
Nhã Nhi chớp chớp mi mắt, bàn tay yếu ớt bám vào bờ vai rắn chắc của ai đó, cố hết sức để có thể đứng vững.
Đập vào mắt cô là khung cảnh vô cùng tĩnh lặng của căn phòng, đám người áo đen lạnh lùng chỉa súng vào đầu những kẻ áo đỏ.
Khi tầm mắt chuyển đến chiếc ghế lớn nhất, vị trí dường như cách biệt với tất cả, Nhã Nhi bất giác đờ người.
Đình Hàn Phong bệ vệ như bức tượng điêu khắc, từng đường nét cương nghị làm người khác kinh sợ, hoàn mĩ hiện ra trước mắt nhưng lại xa xôi vô tận. Anh trầm tĩnh ngồi trên ghế, đôi mắt nhắm nghiền, cả người toát lên vẻ cao quý ma mị.
Nhã Nhi không dám tin mình vừa điên cuồng mà la hét vào mặt con người đáng sợ kia, cơn giận dữ khiến cô quên mất anh là ai. Gió Lạnh không phải người có thể động vào, mà cô vừa làm cái việc mà “quỷ thần” đều cấm kị.
Nỗi sợ hãi không thể ngự trị lâu hơn vì ánh mắt hoang mang của cô vừa chạm phải gương mặt vô cùng quen thuộc.
Bờ vai mỏng manh bất giác run lên khi chiếc mặt nạ của người cô căm hận nhất lại nằm trên tay người quen không ngờ đến này.
Nhã Nhi bừng tĩnh, lẽ ra ngay từ đầu cô nên ngăn cản cô ta đến gần Vân Linh.
Mỗi khi bắt gặp nét cười gượng gạo của cô bạn mới, nhiều lần nhìn thấy cô ta tỏ vẻ chờ mong khi chằm chằm nhìn vào chiếc ghế trống phía sau Vân Linh, sự bất an đột ngột vây lấy Nhã Nhi.
Cô nhớ không ít lần đề cập với Vân Linh cảm giác nghi ngờ này, cô bạn ngốc nghếch kia lại nở nụ cười như ánh mai : “Diệp Khanh rất tốt!”.
Nhã Nhi bỗng nhiên muốn tát thật mạnh vào má mình, tại sao cô không phát hiện sớm hơn, nếu cô sớm đề phòng cô gái nham hiểm này thì Vân Linh sẽ không…..
Nhưng cô nên tự trách mình ngu ngốc, trách Vân Linh quá thánh thiện hay hận con người kia quá giỏi giả tạo.
Nhã Nhi cảm thấy căm phẫn khi nhớ đến cô bạn có giọng nói dịu dàng, mỗi sáng đều cười tươi đến trò chuyện cùng Vân Linh và cô gái mang mặt nạ lạnh lùng từng bảo đàn em đánh đập bọn cô.
Hai con người mãi mãi khác biệt đó vốn dĩ là một, chưa hề thay đổi. Vẻ mặt thân thiện kia là chiếc mặt nạ vô cùng đẹp đẽ của cô ta. Mà đằng sau chiếc mặt đó lại là bộ mặt tàn độc và máu lạnh đến kinh tỏm.
Cái tát đau điếng vẫn còn hằn rõ trên khuôn má, giọng nói cay nghiệt cứ văng vẳng bên tai Nhã Nhi.
-Ngu ngốc! Tát như vậy là quá nhẹ! Phải thế này, rõ chưa?
-Mau làm cho cô ta câm miệng, có chết cũng không sao ?
Rời khỏi vòng tay ấm áp luôn siết chặt mình, Nhã Nhi loạng choạng bước từng bước đến gần Diệp Khanh.
Nhìn vẻ mặt quen thuộc đờ đẫn, vô hồn không khác gì cái xác, cơn giận dữ trong người cô cứ lũ lượt kéo về.
Nhã Nhi dùng mọi sức lực lay mạnh đôi vai lạnh lẽo của Diệp Khanh, hận không thể một dao đâm thẳng vào ngực cô ta.
-Diệp Khanh cô hài lòng chưa ? Vân Linh đối xử tệ với cô sao? Cậu ấy không hề chán ghét vẻ mặt giả tạo của cô, cậu ấy quý mến con người ác độc như cô, thực sự xem cô là bạn….Chúng tôi có mắt như mù mới kết bạn với cô!
Nhã Nhi nói gần như thét, khớp xương ở tay muốn gãy vụn vì không ngừng lay Diệp Khanh.
Căn phòng một lần nữa chết lặng khi chứng kiến sự phẫn uất tột độ của cô gái, dù bộ dáng yếu ớt của cô có thể ngã khụy bất cứ lúc nào nhưng cô vẫn không màng, dùng sức lực sau cùng để trút hết cơn oán hận trong lòng.
Một dòng máu chảy ra từ miệng Diệp Khanh, sắc mặt cứng đơ bất chợt tím tái. Không chịu nỗi tác động mạnh bạo của Nhã Nhi, thân người mềm nhũn đổ sụp xuống nền gạch.
Thấy tình hình có vẻ không ổn, Nhã Nhi sẽ ngất xỉu nếu cứ tiếp tục thế này. Rain ngay tức khắc lao đến, mạnh mẽ khóa chặt cô. Giọng anh lo lắng ra lệnh.
-Nhóc con, mau dừng lại! Đừng như thế, em sẽ chịu không nổi đâu! Mọi việc cứ để Kate giải quyết. Bình tĩnh đi!
Cánh tay đau nhức chững lại, ánh mắt phẫn nộ dịu dần. Nhã Nhi ngẩng đầu, bắt gặp ánh nhìn lo lắng và yêu thương của Rain, lòng cô bỗng ấm áp lạ kì.
Cô cảm nhận rất rõ vòng tay quen thuộc này.Trong cơn ác mộng kinh hoàng tưởng chừng nhấn chìm cô xuống ngục tối tuyệt vọng, vòng tay anh mạnh mẽ kéo cô về thực tại, mang đến sự dịu dàng và bình yên.
Rain trong ấn tượng của Nhã Nhi là chàng trai đào hoa, người có nụ cười nửa miệng khiến vô số phụ nữ đổ rạp. Anh thích trêu chọc cô, luôn đùa cợt và dửng dưng trước mọi việc.
Những ấn tượng trước kia chợt vỡ vụn, xa xăm trôi dạt về một góc của quá khứ. Vì giờ đây, cảm giác hạnh phúc trong tim khiến Nhã Nhi ngỡ ngàng.
Cô mơ hồ nhớ về chiếc ôm ghì chặt sự lo lắng, nụ hôn vương vấn nỗi mất mác trong cơn mê man. Đó là sự thật hay ảo ảnh của giấc mơ ? Nhã Nhi không biết nhưng vẫn hy vọng nó thực sự tồn tại.
Con tim choáng ngợp những rung động đột nhiên co thắt dữ dội, cô nhìn thấy người đàn ông cầm thú kia, gần trong gang tất.
/60
|