âm Ngọc Chi xấu xa, ích kỉ đã chết, giờ đây cô phải sống thật tốt để bù đắp những lầm lỗi mình gây ra.
Dưới ánh sáng của chiếc đèn lớn, chiếc dây chuyền bạc lóng lánh đập vào mắt, gợi những xúc cảm bị vùi sâu trong con người đen sẫm.
-Năm đó ta đã tặng sợi dây chuyền này cho mẹ cháu trong ngày cưới của chị ấy và anh trai ta, Lâm Thanh Hùng. Vì anh trai ta và ta không cùng một thế giới, ta là bác sĩ còn anh ấy lại là đại ca xã hội đen nên chúng ta từ lâu đã bất hòa. Ta bỏ sang Mỹ tiếp tục việc nghiên cứu của mình và xem như chưa có người anh như vậy…nhưng….
Giọng nói trầm ấm chợt nghẹn lại, Lâm Khắc Minh buồn bã đưa mắt về cô cháu gái đáng thương.
-Không ngờ mọi chuyện xảy ra thế này, ta không muốn cháu lại tiếp tục con đường của cha cháu, đó là hố sâu, không ai có thể thoát khỏi được!
Hai mắt Ngọc Chi đỏ hoe, cơn ác mộng kinh hoàng kia khiến cô sợ hãi và cũng vì sợ hãi cô đã phạm phải sai lầm.
-Tất cả là do cháu. Nếu tính tình cháu không ngang ngược, không đắc tội với Đình Hàn Phong thì gia đình cháu đã không tan nát như thế…hức..hức…Lại còn nghe lời dụ dỗ của Rose hảm hại Vân Linh, xém chút chính tay cháu đã giết chết chú…cháu…cháu thật không thể tha thứ cho bản thân.
Ngọc Chi òa khóc, mọi tội lỗi nặng nề giáng xuống đầu cô, đời có câu gieo nhân nào gặp quả đó, không hề sai.
Giờ phút này, Ngọc Chi ý thức được mình mất đi quá nhiều, gia đình, bạn bè và cả nhân cách.Không phải Gió Lạnh bức cô tới đường cùng mà chính cô đã tự mình bước đến vực thẳm tội lỗi.
Thấy được sự ăn năn của Ngọc Chi, Lâm Khắc Minh như trút một phần gánh nặng. Ông sợ cô lại giống anh trai, mãi mãi không thể quay đầu.
Nhưng kể từ hôm nay, ông sẽ chăm sóc thật tốt cho cô, thay người anh đầy tội nghiệt nuôi dạy cô trưởng thành. Ngọc Chi giờ đây là người thân duy nhất của ông, là cô cháu gái bé nhỏ cần được bảo vệ, chở che.
-Mọi chuyện đã qua rồi! Cháu đừng tự trách mình, hãy bắt đầu một cuộc sống mới . Cháu phải sống thật tốt, sống cả phần đời lầm lỡ của cha cháu.
Lời nói của Lâm Khắc Minh khiến Ngọc Chi cảm thấy ấm áp, cô cuối cùng cũng nhận ra điều gì là quan trọng trong hiện tại và tương lai.
Lâm Ngọc Chi xấu xa, ích kỉ đã chết, giờ đây cô phải sống thật tốt để bù đắp những lầm lỗi mình gây ra.
Nắm lấy bàn tay gầy gò của Lâm Khắc Minh, Ngọc Chi cố nén cơn xúc động.
-Thật tốt vì cháu vẫn còn người thân là chú ! Chú à, giờ cháu phải làm sao? Hạ Vân Linh có thể không tỉnh lại, Đình Hàn Phong chắc chắn sẽ không để cháu sống, mọi chuyện có lẽ không thể cứu vãn nữa rồi.
Dù Ngọc Chi bị sai khiến, dù cô chỉ là con rối chịu sự điều khiển của người khác nhưng những việc cô làm với Vân Linh, Gió Lạnh liệu sẽ bỏ qua ?
Không! Gió Lạnh mà cô biết là con người tàn độc và đáng sợ hơn bất cứ ai trên thế giới này. Vẻ đẹp của anh ta như loài hoa anh túc, bề ngoài làm người khác mê say, chìm đắm nhưng bản chất lại là thứ độc dược chết người.
Trước đây cô luôn điên cuồn vì bộ dáng hoàn mỹ kia, không ngừng mong ước có một ngày anh để mắt đến mình.
Cho đến khi chứng kiến cảnh mẹ nhảy lầu tự tử, ba bị tống vào tù, mọi ảo tưởng trong cô nhanh chóng sụp đổ.
Đình Hàn Phong chưa bao giờ làm trái với nguyên tắc của mình. Anh sẵn sàng hủy diệt hết thảy những kẻ ngu ngốc dám động vào người con gái kia.
Gia đình bỗng chốc tan nát chỉ vì làm Hạ Vân Linh bị thương, nếu giờ đây cô ta không tỉnh lại, Ngọc Chi thật sự không biết Hàn Phong sẽ làm ra những chuyện gì ?
Nghĩ đến đây, đôi vai mảnh khảnh bất chợt run lên. Nỗi sợ hãi bắt đầu liếm láp những suy nghĩ và con tim nhỏ bé.
Qua khung cửa thủy tinh trong suốt, hai đôi mắt không hẹn lại cùng hướng về cô gái vẫn nằm bất động.
Hai mắt nhắm nghiền bình yên, gương mặt nhợt nhạt không làm mất đi vẻ thuần khiết vốn có.
Dãy hành lang vắng lặng bất chợt ùa về những cơn gió, xô vào hai thân người yếu ớt cái lạnh thấu xương.
Họ đứng đó, im lặng chờ đợi kỳ tích, hy vọng thứ ánh sáng thánh thiện được trả lại để đánh thức giấc ngủ lạnh lẽo của một thiên thần.
Dưới ánh sáng của chiếc đèn lớn, chiếc dây chuyền bạc lóng lánh đập vào mắt, gợi những xúc cảm bị vùi sâu trong con người đen sẫm.
-Năm đó ta đã tặng sợi dây chuyền này cho mẹ cháu trong ngày cưới của chị ấy và anh trai ta, Lâm Thanh Hùng. Vì anh trai ta và ta không cùng một thế giới, ta là bác sĩ còn anh ấy lại là đại ca xã hội đen nên chúng ta từ lâu đã bất hòa. Ta bỏ sang Mỹ tiếp tục việc nghiên cứu của mình và xem như chưa có người anh như vậy…nhưng….
Giọng nói trầm ấm chợt nghẹn lại, Lâm Khắc Minh buồn bã đưa mắt về cô cháu gái đáng thương.
-Không ngờ mọi chuyện xảy ra thế này, ta không muốn cháu lại tiếp tục con đường của cha cháu, đó là hố sâu, không ai có thể thoát khỏi được!
Hai mắt Ngọc Chi đỏ hoe, cơn ác mộng kinh hoàng kia khiến cô sợ hãi và cũng vì sợ hãi cô đã phạm phải sai lầm.
-Tất cả là do cháu. Nếu tính tình cháu không ngang ngược, không đắc tội với Đình Hàn Phong thì gia đình cháu đã không tan nát như thế…hức..hức…Lại còn nghe lời dụ dỗ của Rose hảm hại Vân Linh, xém chút chính tay cháu đã giết chết chú…cháu…cháu thật không thể tha thứ cho bản thân.
Ngọc Chi òa khóc, mọi tội lỗi nặng nề giáng xuống đầu cô, đời có câu gieo nhân nào gặp quả đó, không hề sai.
Giờ phút này, Ngọc Chi ý thức được mình mất đi quá nhiều, gia đình, bạn bè và cả nhân cách.Không phải Gió Lạnh bức cô tới đường cùng mà chính cô đã tự mình bước đến vực thẳm tội lỗi.
Thấy được sự ăn năn của Ngọc Chi, Lâm Khắc Minh như trút một phần gánh nặng. Ông sợ cô lại giống anh trai, mãi mãi không thể quay đầu.
Nhưng kể từ hôm nay, ông sẽ chăm sóc thật tốt cho cô, thay người anh đầy tội nghiệt nuôi dạy cô trưởng thành. Ngọc Chi giờ đây là người thân duy nhất của ông, là cô cháu gái bé nhỏ cần được bảo vệ, chở che.
-Mọi chuyện đã qua rồi! Cháu đừng tự trách mình, hãy bắt đầu một cuộc sống mới . Cháu phải sống thật tốt, sống cả phần đời lầm lỡ của cha cháu.
Lời nói của Lâm Khắc Minh khiến Ngọc Chi cảm thấy ấm áp, cô cuối cùng cũng nhận ra điều gì là quan trọng trong hiện tại và tương lai.
Lâm Ngọc Chi xấu xa, ích kỉ đã chết, giờ đây cô phải sống thật tốt để bù đắp những lầm lỗi mình gây ra.
Nắm lấy bàn tay gầy gò của Lâm Khắc Minh, Ngọc Chi cố nén cơn xúc động.
-Thật tốt vì cháu vẫn còn người thân là chú ! Chú à, giờ cháu phải làm sao? Hạ Vân Linh có thể không tỉnh lại, Đình Hàn Phong chắc chắn sẽ không để cháu sống, mọi chuyện có lẽ không thể cứu vãn nữa rồi.
Dù Ngọc Chi bị sai khiến, dù cô chỉ là con rối chịu sự điều khiển của người khác nhưng những việc cô làm với Vân Linh, Gió Lạnh liệu sẽ bỏ qua ?
Không! Gió Lạnh mà cô biết là con người tàn độc và đáng sợ hơn bất cứ ai trên thế giới này. Vẻ đẹp của anh ta như loài hoa anh túc, bề ngoài làm người khác mê say, chìm đắm nhưng bản chất lại là thứ độc dược chết người.
Trước đây cô luôn điên cuồn vì bộ dáng hoàn mỹ kia, không ngừng mong ước có một ngày anh để mắt đến mình.
Cho đến khi chứng kiến cảnh mẹ nhảy lầu tự tử, ba bị tống vào tù, mọi ảo tưởng trong cô nhanh chóng sụp đổ.
Đình Hàn Phong chưa bao giờ làm trái với nguyên tắc của mình. Anh sẵn sàng hủy diệt hết thảy những kẻ ngu ngốc dám động vào người con gái kia.
Gia đình bỗng chốc tan nát chỉ vì làm Hạ Vân Linh bị thương, nếu giờ đây cô ta không tỉnh lại, Ngọc Chi thật sự không biết Hàn Phong sẽ làm ra những chuyện gì ?
Nghĩ đến đây, đôi vai mảnh khảnh bất chợt run lên. Nỗi sợ hãi bắt đầu liếm láp những suy nghĩ và con tim nhỏ bé.
Qua khung cửa thủy tinh trong suốt, hai đôi mắt không hẹn lại cùng hướng về cô gái vẫn nằm bất động.
Hai mắt nhắm nghiền bình yên, gương mặt nhợt nhạt không làm mất đi vẻ thuần khiết vốn có.
Dãy hành lang vắng lặng bất chợt ùa về những cơn gió, xô vào hai thân người yếu ớt cái lạnh thấu xương.
Họ đứng đó, im lặng chờ đợi kỳ tích, hy vọng thứ ánh sáng thánh thiện được trả lại để đánh thức giấc ngủ lạnh lẽo của một thiên thần.
/60
|