- Zannanza. Mursili. Ta hỏi lại lần nữa, là ai muốn trốn ra ngoài?
- Là con!
Hai cậu bé chừng năm, sáu tuổi, quần áo lấm lem, mặt mũi trầy xước đứng cạnh nhau, đối diện với một người phụ nữ có phong thái cao quý đang ngồi trên chiếc ghế đặt giữa phòng. Vừa nghe hỏi, không hẹn mà cả hai cậu bé đã cùng trả lời, sau đó lại quay sang nhìn nhau, cau mày như trách người kia đã giành nhận lỗi với mình.
- Mẹ, tại con năn nỉ anh Zannanza dẫn ra ngoài chơi. Anh ấy thương con nên mới chiều theo.
- Không phải ạ, là con làm anh mà rủ em trai trốn ra ngoài!
Hoàng phi Henti lần lượt nhìn sang hai đứa trẻ, ánh mắt nghiêm khắc nhưng đầy yêu thương lấp lánh niềm vui. Bà cố giữ vẻ mặt lạnh lùng hỏi tiếp:
- Nói vậy cả hai đều có lỗi. Ta nên phạt thế nào đây?
- Dạ thế nào cũng được!
Một lần nữa, cả hai lại cùng nhau đáp một lời. Hoàng phi bước ra khỏi phòng mà không nói thêm lời nào, chỉ giấu một nụ cười rất khẽ.
Hai đứa trẻ ngoan ngoãn đứng yên trong căn phòng từ chiều cho đến khi tối mịt, người hầu bên ngoài không có lệnh cũng không dám bước vào, đành để hai cậu chủ nhỏ chịu đói đến khi hoàng phi nguôi giận. Mursili và Zannanza từ im lặng cúi đầu tỏ vẻ sám hối, sau đó len lén đưa mắt nhìn nhau, như thể mọi cử động của chúng ở nơi này sẽ bị mẹ chúng nhìn thấy hết. Hoàng phi Henti luôn là một người rất dịu dàng, chưa từng lớn tiếng hay nổi giận với ai, nhưng một cái chau mày, một ánh mắt của bà đủ khiến kẻ phạm lỗi thấy ray rứt không yên. Từ lúc sinh ra, Zannanza và Mursili đều nhờ ánh mắt ấy dạy dỗ mà khôn lớn.
Đến lúc bụng đói, chân run, mắt mờ đi, Mursili mới thì thầm nói nhỏ:
- Lần sau anh để em nhận lỗi là được rồi, ít ra còn một người tự do ở ngoài, có thể ăn no rồi len lén mang thức ăn vào.
- Nếu vậy lần sau để anh nhận, dù gì anh lớn hơn, chịu đựng cũng tốt hơn em.
- Còn có lần sau?!
Hai đứa trẻ nhăn mặt khổ sở, quả thật không có gì qua mắt được mẹ, người ta gọi bà là nữ thần quả thật không sai!
- Mẹ! – Cả hai lại đồng thanh gọi, gương mặt cực kỳ tội nghiệp. Ngay sau đó, chúng chạy đến ôm lấy hoàng phi Henti đang đứng trước mặt, dụi dụi vào người bà.
- Bọn con biết lỗi rồi!
- Sẽ không có lần sau đâu!
Gương mặt nghiêm nghị của hoàng phi bỗng bừng sáng bởi một nụ cười hạnh phúc. Bà đưa tay ôm hai đứa trẻ vào lòng, vuốt ve những vết xước trên người chúng, sau đó nắm tay chúng dẫn ra ngoài.
- Nếu còn tái phạm, ta không bao giờ nấu ăn cho hai con nữa.
- Bọn con không dám nữa đâu!
- Món ăn mẹ nấu là ngon nhất!
Tiếng cười nói theo bước chân người phụ nữ và hai đứa trẻ rộn rã một góc cung điện nhỏ, ánh trăng cũng sáng trong hơn, hương hoa đang dịu dàng lan tỏa khắp nơi cũng như nồng đậm, ấm áp hơn.
Zannanza cười đến híp cả mắt, cho đến khi những ánh nắng lấp lánh chiếu lên mặt làm cậu bừng tỉnh.
Hóa ra, cậu lại mơ thấy những chuyện của nhiều năm trước. Niềm hạnh phúc hãy còn rõ ràng như vậy...
Zannanza nhận ra mình đã ngủ gật bên cửa sổ. Cậu lờ mờ nhớ lại, đêm qua cậu hơi khó ngủ nên định đến tìm Mursili trò chuyện, không ngờ thấy Mursili và Anatu đang cùng nhau ăn bánh, nói cười rất vui vẻ. Đó là lần đầu tiên cậu cảm thấy lạc lõng, như thể mình bị đẩy ra ngoài cái thế giới mà trước giờ vốn chỉ có hai anh em cậu dựng nên. Một cảm giác rất lạ lẫm, xen lẫn giữa sợ hãi và khó chịu, còn có một chút cô đơn. Cậu quay về phòng, ngồi một mình nghĩ về rất nhiều thứ, cho đến khi mệt lả, ngủ thiếp đi và mơ thấy những kỉ niệm lúc còn thơ dại.
Bây giờ hãy còn rất sớm, mọi người trong cung vẫn đang say ngủ, Zannanza bỗng dưng muốn đi dạo một mình. Cậu dặn dò người gác cửa báo lại với Mursili rồi thong thả ruổi ngựa về phía cổng thành Hattusa, ra tận mấy ngọn đồi phía tây. Trước giờ, cậu và Mursili vẫn như hình với bóng, đi đâu hay làm gì vẫn cùng nhau. Không hiểu sao, hôm nay Zannanza lại có một cảm giác rằng sau này có rất nhiều chuyện cậu phải trải qua mà không có em trai bên cạnh. Ví như, dạo chơi ở những ngọn đồi này…
Hoàng phi Henti có bốn người con, nhưng so với những người anh trai kia, Zannanza chưa bao giờ nghĩ tại sao cậu lại thân thiết với người em khác mẹ duy nhất. Thậm chí, trong suy nghĩ của cậu hoàng tử nhỏ, Mursili mới là người thân thuộc nhất, cậu còn không cho phép bản thân nhớ đến việc mẹ ruột của em trai cậu là ai. Hai đứa trẻ cứ lớn lên bên nhau, xem người kia quan trọng hơn bản thân mình, như một điều tất yếu. Và, nếu không có sự xuất hiện của Anatu, có lẽ cậu chẳng bao giờ nghĩ rằng ngoài mình ra, Mursili còn có một sự quan tâm nào khác.
Loanh quanh một lúc, Zannanza thở dài rồi lại quay ngựa về phía kinh thành. Đi một mình quả thật chẳng có gì vui!
Nắng bắt đầu lên cao, khu chợ ở Hattusa cũng dần đông đúc. Ở một góc chợ, có một nhóm rất đông người tụ tập, hò hét inh ỏi. Zannanza tò mò đến xem thử, thì ra là một quân nhân về già đang bày trò vui. Một tấm bia được dựng lên ở giữa, phía trước còn treo mấy chiếc vòng. Mỗi người muốn tham dự trò chơi phải đặt hai đồng vào cái hộp đặt phía trước, sau đó dùng cung tên mà ông ta đã chuẩn bị sẵn để bắn xuyên qua ba chiếc vòng và cắm vào tấm bia. Trên tấm bia đã vẽ sẵn mấy vòng tròn tương ứng với số tiền thưởng. Giải thưởng cho người bắn đúng vào vòng tròn màu đỏ nhỏ nhất giữa tấm bia là một túi trang sức to bằng bàn tay. Tất cả những người đến xem đều rất phấn khích vì giải thưởng quá lớn so với số tiền phải bỏ ra, ai ai cũng muốn thử sức một lần.
Đã khá lâu Zannanza không tham gia một cuộc thi bắn cung. Trước đây, thỉnh thoảng quốc vương vẫn cho các hoàng tử so tài cùng nhau, nhưng từ lúc chiến sự bắt đầu căng thẳng thì mọi trò vui đều không được nhắc đến. Thế nên, lần này cậu rất thích thú dõi theo trò chơi đang diễn ra.
Một người rồi một người, những mũi tên lao đi vun vút. Có mũi tên xuyên qua được một hai chiếc vòng treo rồi chệch hướng. Cũng có mũi tên cắm vào tấm bia nhưng không xuyên qua được hết mấy chiếc vòng. Ba chiếc vòng tuy không quá nhỏ nhưng nhẹ và treo lệch nhau khiến khoảng trống duy nhất được tạo ra để có thể xuyên qua cả ba là rất nhỏ. Vậy là, chiếc hộp đựng tiền xu của người quân nhân già cứ đầy lên mà không có ai nhận được giải thưởng, chỉ có thể bực tức đứng sang một bên xem người khác trổ tài.
Người quân nhân nhìn xung quanh, tỏ vẻ chán chường:
- Chiến tranh rất gần rồi, chẳng lẽ nơi này toàn những kẻ vô dụng hay sao?!
Đâu đó có tiếng phản đối:
- Đừng đắc ý như thế, ông giỏi thì bắn thử cho chúng tôi xem đi!
Những người xung quanh cũng hào hứng đồng tình, ép người quân nhân trổ tài, còn có người đòi lấy lại tiền nếu ông ta lừa đảo. Người lính trung niên ung dung cầm cây cung tiến lên phía trước, điềm tĩnh nhắm bắn. Mũi tên xuyên qua ba chiếc vòng và cắm vào ngay trên mép vòng tròn màu đỏ.
Tiếng vỗ tay vang dậy xung quanh, mọi người đến lúc này mới chịu là ông ta có tài và thôi ấm ức. Sau đó, người này thách người kia, nhưng ai cũng ngại chẳng dám ra. Người quân nhân nhìn khắp một lượt:
- Còn có vị nào muốn lấy giải thưởng không?!
- Ta.
Zannanza lúc đầu chỉ định đứng xem náo nhiệt, không ngờ sau khi thấy ông ta bắn, cậu bỗng ngứa ngáy muốn thử sức. Đám đông nháo nhác tìm kiếm kẻ vừa mới tự tin vỗ ngực xưng tên, không ngờ thấy một cậu con trai mới lớn thì cười phá lên.
- Cậu bé, cầm nổi cung tên không đấy?
- Cẩn thận mất tiền oan!
Zannanza mỉm cười nhìn hết một lượt những người phía sau mình. Đôi mắt tự tin và nụ cười sảng khoái kèm cái nháy mắt tinh nghịch khiến đám đông bỗng dưng im lặng. Cậu tháo chiếc nhẫn trên tay đặt vào hộp, sau đó thong thả bước đến cầm lấy cung tên từ tay người quân nhân.
Những cuộc thi mà quốc vương hay tổ chức cho các hoàng tử là kiếm thuật, bắn cung và điều khiển chiến xa. So về tuổi tác, Zannanza và Mursili nhỏ hơn ba người anh rất nhiều, khi họ đã trưởng thành thì hai cậu vẫn còn là trẻ con, nên không phải là đối thủ của họ trong kiếm thuật hay điều khiển chiến xa.
Nhưng bắn cung lại là một môn không phụ thuộc nhiều vào thể lực hay tuổi tác.
Mũi tên của Zannanza ung dung lướt qua ba chiếc vòng, cắm thẳng vào vị trí chính giữa vòng tròn màu đỏ, gạt mũi tên của vị quân nhân già rơi xuống.
Cả khu chợ như vỡ òa, tiếng hò reo tung hô vang dậy. Người chiến binh già bước đến gỡ mũi tên ra khỏi tấm bia, xúc động nhìn cậu con trai trước mặt. Ông đặt túi châu báu vào tay cậu, một tay vỗ vai cậu, run run nói:
- Cậu bé, tuổi còn trẻ mà đã có tài năng như thế… Tương lai của Hittites phải nhờ những chiến binh như cậu!
Zannanza bỗng dưng không biết nên nói thế nào mới đúng, trong lòng dấy lên một nỗi cảm phục và biết ơn to lớn đối với người quân nhân yêu nước. Xung quanh cậu, đám đông vẫn không ngớt lời khen ngợi. Zannanza nhìn túi châu báu trên tay rồi bảo với người quân nhân:
- Hiếm khi có dịp gặp nhau, nhờ ông dùng số tiền này mời mọi người ở đây một bữa!
Cả khu chợ Hattusa hôm ấy xôn xao về một cậu con trai trẻ tuổi mà dung mạo hơn người, tài năng xuất chúng, lại vô cùng rộng rãi phóng khoáng. Rượu và thức ăn được mang đến cho từng lái buôn, mọi người cùng nhau ăn uống, cười nói vô cùng vui vẻ. Đây hóa ra lại là một dịp hay để các lái buôn kết thân và trao đổi nhiều hơn. Tin tức về chiến sự cũng được truyền đi rất vô tư chứ không phải mất tiền như mọi ngày. Những người đàn ông tráng kiện lại hăng say nói về lòng yêu nước và niềm kiêu hãnh của đế quốc, như chuyện của chính gia đình họ.
Zannanza ngồi ở một góc khuất trong quán, nhàn nhã thưởng thức bữa ăn của mình sau một lúc khó khăn thoát khỏi đám đông kia. Tuy nói cậu rất hào sảng và phóng khoáng, thích giao lưu kết bạn, nhưng cùng một lúc bị vây quanh bởi rất nhiều người thì cũng không được thoải mái cho lắm.
Nơi cậu đang ngồi là một quán ăn kiêm quán trọ, nghe nói mới vừa mở hôm nay. Vừa đúng dịp Zannanza muốn thết đãi cả chợ nên quán cũng hợp tác hạ giá để giới thiệu món ăn đến mọi người. Rượu ở đây quả thật rất ngon, thức ăn cũng rất vừa miệng, tay nghề không thua kém đầu bếp ở hoàng cung là mấy.
Zannanza đưa mắt thử tìm chủ quán, chỉ thấy thấp thoáng một người đàn ông chừng hai mươi tuổi, mái tóc nâu trông rất lãng tử, đang đứng ở chiếc bàn đặt ngay cửa, vui vẻ chào đón khách. Mấy cô gái cứ nhìn anh ta rồi e thẹn mỉm cười, anh ta cũng rất lịch thiệp dẫn các cô vào tận bàn, không quên nở nụ cười cuốn hút.
Zannanza đang lặng lẽ quan sát thì bỗng có cảm giác lành lạnh phía sau, giống như có ai đó đang nhìn chăm chăm vào mình. Cậu quay người lại, chẳng có ai. Một lúc sau, cảm giác ấy lại đến, rõ ràng là một ánh mắt sắc như dao, nhưng cậu lại không tìm được.
Bỗng, một chiếc ám khí rất nhỏ cắm thẳng lên đĩa thức ăn trước mặt cậu. Zannanza lập tức xoay người về nơi chiếc ám khí bay đến, một bóng người vụt chạy vào cửa sau của quán ăn. Cậu vội vàng đuổi theo, ra đến một con hẻm nhỏ giữa hai dãy nhà. Đột nhiên Zannanza thấy mọi thứ trước mắt cậu nhòe đi, đầu óc cũng nặng trĩu.
Là thức ăn lúc nãy…!
***
Zannanza cảm thấy như một tảng đá đang đè nặng thân thể cậu, tay chân đều đau nhức. Cậu cố gắng mở mắt nhìn xung quanh, không ngờ đập ngay vào mắt là một gương mặt bầu bĩnh đáng yêu. Cô bé có đôi mắt nâu to tròn, sáng long lanh đang nhìn cậu chăm chú. Vừa thấy cậu tỉnh lại, cô bé đã mừng rỡ cười nói:
- A, cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi! Vậy ta đi nhé!
Dáng người nhỏ nhắn dợn quay đi, Zannanza liền vội vàng đưa tay tóm lấy chiếc áo choàng giữ lại. Cậu gượng ngồi dậy, dùng hết sức kéo cô bé về phía mình.
- Cô bé, em là ai, sao lại vội bỏ chạy như vậy?
Cô bé nghe đến từ “bỏ chạy” thì bực tức quay lại đáp:
- Ngươi ăn nói với ân nhân của mình như vậy hả?
- Ân nhân?
- Ngươi bất tỉnh nằm đây, nếu ta không canh chừng, biết đâu ngươi đã bị kẻ xấu bắt đi rồi!
Zannanza thấy đầu óc vẫn còn choáng váng, khẽ buông lỏng bàn tay đang giữ cô bé. Cô bé vội giật mạnh tay ra, không ngờ để rơi mấy chiếc ám khí rất nhỏ hình ngôi sao xuống đất, y hệt cái đã cắm lên bàn ăn của Zannanza.
Hoàng tử nhìn xuống đất rồi lại nhìn cô bé trước mặt, vẻ lúng túng hiện rõ trên gương mặt ngây thơ. Cô bé khẽ cúi đầu, những lọn tóc nâu sẫm mềm mại đung đưa.
- Ta… nhận lầm người. Lúc ngươi ngất đi rồi mới biết là không phải.
- Nên em mới canh chừng đến khi ta tỉnh dậy?
- Ngươi tỉnh rồi, ta đi đây!
Cô bé chưa nói hết câu đã định đưa chân chạy mất. Zannanza cảm thấy có điều bất ổn nên muốn làm cho ra lẽ, nhưng thuốc mê vẫn còn tác dụng, cậu chỉ có thể nói một câu:
- Em không nói rõ, ta sẽ nghĩ thức ăn của quán đó có vấn đề đấy!
- Không phải! Mars nấu ăn rất sạch sẽ!
Cô bé vừa lên tiếng cãi lại thì nhận ra mình mắc bẫy. Cái kiểu ăn nói này rất quen thuộc, cả hình dáng cũng rất quen thuộc, chẳng trách cô lại nhìn lầm.
- Thì ra ông chủ tên Mars. Anh trai của em sao?
- Liên quan gì đến ngươi?
- Nếu không, sao em dễ dàng bỏ thuốc mê vào thức ăn của ta như thế?
- Ta đã bảo là nhìn lầm người, chuyện này cũng chẳng liên quan đến Mars.
Zannanza nghe cô bé liên tục bảo nhìn lầm thì không thể không nghĩ đến việc cô tưởng cậu là Mursili. Tuy là anh em khác mẹ, nhưng hình dáng hai người lại giống nhau hơn cả những hoàng tử khác, người mới gặp rất dễ nhầm lẫn. Dù thế nào, nếu cô bé này muốn gây bất lợi cho Mursili thì cậu cũng không thể bỏ qua.
- Có kẻ giống ta lắm hay sao?
- Ngươi không cần biết. – Cô bé bướng bỉnh đáp.
- Sao lại không? May là em chỉ đánh thuốc mê. Nếu lỡ sau này có ai đó muốn giết kẻ đó mà nhầm sang ta thì sao?
- Mặc kệ ngươi! Tuy là ta có lỗi vì tấn công ngươi, nhưng ta cũng đã bảo vệ ngươi suốt chiều nay rồi, xem như không ai nợ ai nữa.
Nói rồi, cô bé kiên quyết bỏ đi. Zannanza không thể giữ lại, đành nhìn theo bóng dáng nhỏ bé mà kiêu hãnh khuất dần sau con hẻm.
- Là con!
Hai cậu bé chừng năm, sáu tuổi, quần áo lấm lem, mặt mũi trầy xước đứng cạnh nhau, đối diện với một người phụ nữ có phong thái cao quý đang ngồi trên chiếc ghế đặt giữa phòng. Vừa nghe hỏi, không hẹn mà cả hai cậu bé đã cùng trả lời, sau đó lại quay sang nhìn nhau, cau mày như trách người kia đã giành nhận lỗi với mình.
- Mẹ, tại con năn nỉ anh Zannanza dẫn ra ngoài chơi. Anh ấy thương con nên mới chiều theo.
- Không phải ạ, là con làm anh mà rủ em trai trốn ra ngoài!
Hoàng phi Henti lần lượt nhìn sang hai đứa trẻ, ánh mắt nghiêm khắc nhưng đầy yêu thương lấp lánh niềm vui. Bà cố giữ vẻ mặt lạnh lùng hỏi tiếp:
- Nói vậy cả hai đều có lỗi. Ta nên phạt thế nào đây?
- Dạ thế nào cũng được!
Một lần nữa, cả hai lại cùng nhau đáp một lời. Hoàng phi bước ra khỏi phòng mà không nói thêm lời nào, chỉ giấu một nụ cười rất khẽ.
Hai đứa trẻ ngoan ngoãn đứng yên trong căn phòng từ chiều cho đến khi tối mịt, người hầu bên ngoài không có lệnh cũng không dám bước vào, đành để hai cậu chủ nhỏ chịu đói đến khi hoàng phi nguôi giận. Mursili và Zannanza từ im lặng cúi đầu tỏ vẻ sám hối, sau đó len lén đưa mắt nhìn nhau, như thể mọi cử động của chúng ở nơi này sẽ bị mẹ chúng nhìn thấy hết. Hoàng phi Henti luôn là một người rất dịu dàng, chưa từng lớn tiếng hay nổi giận với ai, nhưng một cái chau mày, một ánh mắt của bà đủ khiến kẻ phạm lỗi thấy ray rứt không yên. Từ lúc sinh ra, Zannanza và Mursili đều nhờ ánh mắt ấy dạy dỗ mà khôn lớn.
Đến lúc bụng đói, chân run, mắt mờ đi, Mursili mới thì thầm nói nhỏ:
- Lần sau anh để em nhận lỗi là được rồi, ít ra còn một người tự do ở ngoài, có thể ăn no rồi len lén mang thức ăn vào.
- Nếu vậy lần sau để anh nhận, dù gì anh lớn hơn, chịu đựng cũng tốt hơn em.
- Còn có lần sau?!
Hai đứa trẻ nhăn mặt khổ sở, quả thật không có gì qua mắt được mẹ, người ta gọi bà là nữ thần quả thật không sai!
- Mẹ! – Cả hai lại đồng thanh gọi, gương mặt cực kỳ tội nghiệp. Ngay sau đó, chúng chạy đến ôm lấy hoàng phi Henti đang đứng trước mặt, dụi dụi vào người bà.
- Bọn con biết lỗi rồi!
- Sẽ không có lần sau đâu!
Gương mặt nghiêm nghị của hoàng phi bỗng bừng sáng bởi một nụ cười hạnh phúc. Bà đưa tay ôm hai đứa trẻ vào lòng, vuốt ve những vết xước trên người chúng, sau đó nắm tay chúng dẫn ra ngoài.
- Nếu còn tái phạm, ta không bao giờ nấu ăn cho hai con nữa.
- Bọn con không dám nữa đâu!
- Món ăn mẹ nấu là ngon nhất!
Tiếng cười nói theo bước chân người phụ nữ và hai đứa trẻ rộn rã một góc cung điện nhỏ, ánh trăng cũng sáng trong hơn, hương hoa đang dịu dàng lan tỏa khắp nơi cũng như nồng đậm, ấm áp hơn.
Zannanza cười đến híp cả mắt, cho đến khi những ánh nắng lấp lánh chiếu lên mặt làm cậu bừng tỉnh.
Hóa ra, cậu lại mơ thấy những chuyện của nhiều năm trước. Niềm hạnh phúc hãy còn rõ ràng như vậy...
Zannanza nhận ra mình đã ngủ gật bên cửa sổ. Cậu lờ mờ nhớ lại, đêm qua cậu hơi khó ngủ nên định đến tìm Mursili trò chuyện, không ngờ thấy Mursili và Anatu đang cùng nhau ăn bánh, nói cười rất vui vẻ. Đó là lần đầu tiên cậu cảm thấy lạc lõng, như thể mình bị đẩy ra ngoài cái thế giới mà trước giờ vốn chỉ có hai anh em cậu dựng nên. Một cảm giác rất lạ lẫm, xen lẫn giữa sợ hãi và khó chịu, còn có một chút cô đơn. Cậu quay về phòng, ngồi một mình nghĩ về rất nhiều thứ, cho đến khi mệt lả, ngủ thiếp đi và mơ thấy những kỉ niệm lúc còn thơ dại.
Bây giờ hãy còn rất sớm, mọi người trong cung vẫn đang say ngủ, Zannanza bỗng dưng muốn đi dạo một mình. Cậu dặn dò người gác cửa báo lại với Mursili rồi thong thả ruổi ngựa về phía cổng thành Hattusa, ra tận mấy ngọn đồi phía tây. Trước giờ, cậu và Mursili vẫn như hình với bóng, đi đâu hay làm gì vẫn cùng nhau. Không hiểu sao, hôm nay Zannanza lại có một cảm giác rằng sau này có rất nhiều chuyện cậu phải trải qua mà không có em trai bên cạnh. Ví như, dạo chơi ở những ngọn đồi này…
Hoàng phi Henti có bốn người con, nhưng so với những người anh trai kia, Zannanza chưa bao giờ nghĩ tại sao cậu lại thân thiết với người em khác mẹ duy nhất. Thậm chí, trong suy nghĩ của cậu hoàng tử nhỏ, Mursili mới là người thân thuộc nhất, cậu còn không cho phép bản thân nhớ đến việc mẹ ruột của em trai cậu là ai. Hai đứa trẻ cứ lớn lên bên nhau, xem người kia quan trọng hơn bản thân mình, như một điều tất yếu. Và, nếu không có sự xuất hiện của Anatu, có lẽ cậu chẳng bao giờ nghĩ rằng ngoài mình ra, Mursili còn có một sự quan tâm nào khác.
Loanh quanh một lúc, Zannanza thở dài rồi lại quay ngựa về phía kinh thành. Đi một mình quả thật chẳng có gì vui!
Nắng bắt đầu lên cao, khu chợ ở Hattusa cũng dần đông đúc. Ở một góc chợ, có một nhóm rất đông người tụ tập, hò hét inh ỏi. Zannanza tò mò đến xem thử, thì ra là một quân nhân về già đang bày trò vui. Một tấm bia được dựng lên ở giữa, phía trước còn treo mấy chiếc vòng. Mỗi người muốn tham dự trò chơi phải đặt hai đồng vào cái hộp đặt phía trước, sau đó dùng cung tên mà ông ta đã chuẩn bị sẵn để bắn xuyên qua ba chiếc vòng và cắm vào tấm bia. Trên tấm bia đã vẽ sẵn mấy vòng tròn tương ứng với số tiền thưởng. Giải thưởng cho người bắn đúng vào vòng tròn màu đỏ nhỏ nhất giữa tấm bia là một túi trang sức to bằng bàn tay. Tất cả những người đến xem đều rất phấn khích vì giải thưởng quá lớn so với số tiền phải bỏ ra, ai ai cũng muốn thử sức một lần.
Đã khá lâu Zannanza không tham gia một cuộc thi bắn cung. Trước đây, thỉnh thoảng quốc vương vẫn cho các hoàng tử so tài cùng nhau, nhưng từ lúc chiến sự bắt đầu căng thẳng thì mọi trò vui đều không được nhắc đến. Thế nên, lần này cậu rất thích thú dõi theo trò chơi đang diễn ra.
Một người rồi một người, những mũi tên lao đi vun vút. Có mũi tên xuyên qua được một hai chiếc vòng treo rồi chệch hướng. Cũng có mũi tên cắm vào tấm bia nhưng không xuyên qua được hết mấy chiếc vòng. Ba chiếc vòng tuy không quá nhỏ nhưng nhẹ và treo lệch nhau khiến khoảng trống duy nhất được tạo ra để có thể xuyên qua cả ba là rất nhỏ. Vậy là, chiếc hộp đựng tiền xu của người quân nhân già cứ đầy lên mà không có ai nhận được giải thưởng, chỉ có thể bực tức đứng sang một bên xem người khác trổ tài.
Người quân nhân nhìn xung quanh, tỏ vẻ chán chường:
- Chiến tranh rất gần rồi, chẳng lẽ nơi này toàn những kẻ vô dụng hay sao?!
Đâu đó có tiếng phản đối:
- Đừng đắc ý như thế, ông giỏi thì bắn thử cho chúng tôi xem đi!
Những người xung quanh cũng hào hứng đồng tình, ép người quân nhân trổ tài, còn có người đòi lấy lại tiền nếu ông ta lừa đảo. Người lính trung niên ung dung cầm cây cung tiến lên phía trước, điềm tĩnh nhắm bắn. Mũi tên xuyên qua ba chiếc vòng và cắm vào ngay trên mép vòng tròn màu đỏ.
Tiếng vỗ tay vang dậy xung quanh, mọi người đến lúc này mới chịu là ông ta có tài và thôi ấm ức. Sau đó, người này thách người kia, nhưng ai cũng ngại chẳng dám ra. Người quân nhân nhìn khắp một lượt:
- Còn có vị nào muốn lấy giải thưởng không?!
- Ta.
Zannanza lúc đầu chỉ định đứng xem náo nhiệt, không ngờ sau khi thấy ông ta bắn, cậu bỗng ngứa ngáy muốn thử sức. Đám đông nháo nhác tìm kiếm kẻ vừa mới tự tin vỗ ngực xưng tên, không ngờ thấy một cậu con trai mới lớn thì cười phá lên.
- Cậu bé, cầm nổi cung tên không đấy?
- Cẩn thận mất tiền oan!
Zannanza mỉm cười nhìn hết một lượt những người phía sau mình. Đôi mắt tự tin và nụ cười sảng khoái kèm cái nháy mắt tinh nghịch khiến đám đông bỗng dưng im lặng. Cậu tháo chiếc nhẫn trên tay đặt vào hộp, sau đó thong thả bước đến cầm lấy cung tên từ tay người quân nhân.
Những cuộc thi mà quốc vương hay tổ chức cho các hoàng tử là kiếm thuật, bắn cung và điều khiển chiến xa. So về tuổi tác, Zannanza và Mursili nhỏ hơn ba người anh rất nhiều, khi họ đã trưởng thành thì hai cậu vẫn còn là trẻ con, nên không phải là đối thủ của họ trong kiếm thuật hay điều khiển chiến xa.
Nhưng bắn cung lại là một môn không phụ thuộc nhiều vào thể lực hay tuổi tác.
Mũi tên của Zannanza ung dung lướt qua ba chiếc vòng, cắm thẳng vào vị trí chính giữa vòng tròn màu đỏ, gạt mũi tên của vị quân nhân già rơi xuống.
Cả khu chợ như vỡ òa, tiếng hò reo tung hô vang dậy. Người chiến binh già bước đến gỡ mũi tên ra khỏi tấm bia, xúc động nhìn cậu con trai trước mặt. Ông đặt túi châu báu vào tay cậu, một tay vỗ vai cậu, run run nói:
- Cậu bé, tuổi còn trẻ mà đã có tài năng như thế… Tương lai của Hittites phải nhờ những chiến binh như cậu!
Zannanza bỗng dưng không biết nên nói thế nào mới đúng, trong lòng dấy lên một nỗi cảm phục và biết ơn to lớn đối với người quân nhân yêu nước. Xung quanh cậu, đám đông vẫn không ngớt lời khen ngợi. Zannanza nhìn túi châu báu trên tay rồi bảo với người quân nhân:
- Hiếm khi có dịp gặp nhau, nhờ ông dùng số tiền này mời mọi người ở đây một bữa!
Cả khu chợ Hattusa hôm ấy xôn xao về một cậu con trai trẻ tuổi mà dung mạo hơn người, tài năng xuất chúng, lại vô cùng rộng rãi phóng khoáng. Rượu và thức ăn được mang đến cho từng lái buôn, mọi người cùng nhau ăn uống, cười nói vô cùng vui vẻ. Đây hóa ra lại là một dịp hay để các lái buôn kết thân và trao đổi nhiều hơn. Tin tức về chiến sự cũng được truyền đi rất vô tư chứ không phải mất tiền như mọi ngày. Những người đàn ông tráng kiện lại hăng say nói về lòng yêu nước và niềm kiêu hãnh của đế quốc, như chuyện của chính gia đình họ.
Zannanza ngồi ở một góc khuất trong quán, nhàn nhã thưởng thức bữa ăn của mình sau một lúc khó khăn thoát khỏi đám đông kia. Tuy nói cậu rất hào sảng và phóng khoáng, thích giao lưu kết bạn, nhưng cùng một lúc bị vây quanh bởi rất nhiều người thì cũng không được thoải mái cho lắm.
Nơi cậu đang ngồi là một quán ăn kiêm quán trọ, nghe nói mới vừa mở hôm nay. Vừa đúng dịp Zannanza muốn thết đãi cả chợ nên quán cũng hợp tác hạ giá để giới thiệu món ăn đến mọi người. Rượu ở đây quả thật rất ngon, thức ăn cũng rất vừa miệng, tay nghề không thua kém đầu bếp ở hoàng cung là mấy.
Zannanza đưa mắt thử tìm chủ quán, chỉ thấy thấp thoáng một người đàn ông chừng hai mươi tuổi, mái tóc nâu trông rất lãng tử, đang đứng ở chiếc bàn đặt ngay cửa, vui vẻ chào đón khách. Mấy cô gái cứ nhìn anh ta rồi e thẹn mỉm cười, anh ta cũng rất lịch thiệp dẫn các cô vào tận bàn, không quên nở nụ cười cuốn hút.
Zannanza đang lặng lẽ quan sát thì bỗng có cảm giác lành lạnh phía sau, giống như có ai đó đang nhìn chăm chăm vào mình. Cậu quay người lại, chẳng có ai. Một lúc sau, cảm giác ấy lại đến, rõ ràng là một ánh mắt sắc như dao, nhưng cậu lại không tìm được.
Bỗng, một chiếc ám khí rất nhỏ cắm thẳng lên đĩa thức ăn trước mặt cậu. Zannanza lập tức xoay người về nơi chiếc ám khí bay đến, một bóng người vụt chạy vào cửa sau của quán ăn. Cậu vội vàng đuổi theo, ra đến một con hẻm nhỏ giữa hai dãy nhà. Đột nhiên Zannanza thấy mọi thứ trước mắt cậu nhòe đi, đầu óc cũng nặng trĩu.
Là thức ăn lúc nãy…!
***
Zannanza cảm thấy như một tảng đá đang đè nặng thân thể cậu, tay chân đều đau nhức. Cậu cố gắng mở mắt nhìn xung quanh, không ngờ đập ngay vào mắt là một gương mặt bầu bĩnh đáng yêu. Cô bé có đôi mắt nâu to tròn, sáng long lanh đang nhìn cậu chăm chú. Vừa thấy cậu tỉnh lại, cô bé đã mừng rỡ cười nói:
- A, cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi! Vậy ta đi nhé!
Dáng người nhỏ nhắn dợn quay đi, Zannanza liền vội vàng đưa tay tóm lấy chiếc áo choàng giữ lại. Cậu gượng ngồi dậy, dùng hết sức kéo cô bé về phía mình.
- Cô bé, em là ai, sao lại vội bỏ chạy như vậy?
Cô bé nghe đến từ “bỏ chạy” thì bực tức quay lại đáp:
- Ngươi ăn nói với ân nhân của mình như vậy hả?
- Ân nhân?
- Ngươi bất tỉnh nằm đây, nếu ta không canh chừng, biết đâu ngươi đã bị kẻ xấu bắt đi rồi!
Zannanza thấy đầu óc vẫn còn choáng váng, khẽ buông lỏng bàn tay đang giữ cô bé. Cô bé vội giật mạnh tay ra, không ngờ để rơi mấy chiếc ám khí rất nhỏ hình ngôi sao xuống đất, y hệt cái đã cắm lên bàn ăn của Zannanza.
Hoàng tử nhìn xuống đất rồi lại nhìn cô bé trước mặt, vẻ lúng túng hiện rõ trên gương mặt ngây thơ. Cô bé khẽ cúi đầu, những lọn tóc nâu sẫm mềm mại đung đưa.
- Ta… nhận lầm người. Lúc ngươi ngất đi rồi mới biết là không phải.
- Nên em mới canh chừng đến khi ta tỉnh dậy?
- Ngươi tỉnh rồi, ta đi đây!
Cô bé chưa nói hết câu đã định đưa chân chạy mất. Zannanza cảm thấy có điều bất ổn nên muốn làm cho ra lẽ, nhưng thuốc mê vẫn còn tác dụng, cậu chỉ có thể nói một câu:
- Em không nói rõ, ta sẽ nghĩ thức ăn của quán đó có vấn đề đấy!
- Không phải! Mars nấu ăn rất sạch sẽ!
Cô bé vừa lên tiếng cãi lại thì nhận ra mình mắc bẫy. Cái kiểu ăn nói này rất quen thuộc, cả hình dáng cũng rất quen thuộc, chẳng trách cô lại nhìn lầm.
- Thì ra ông chủ tên Mars. Anh trai của em sao?
- Liên quan gì đến ngươi?
- Nếu không, sao em dễ dàng bỏ thuốc mê vào thức ăn của ta như thế?
- Ta đã bảo là nhìn lầm người, chuyện này cũng chẳng liên quan đến Mars.
Zannanza nghe cô bé liên tục bảo nhìn lầm thì không thể không nghĩ đến việc cô tưởng cậu là Mursili. Tuy là anh em khác mẹ, nhưng hình dáng hai người lại giống nhau hơn cả những hoàng tử khác, người mới gặp rất dễ nhầm lẫn. Dù thế nào, nếu cô bé này muốn gây bất lợi cho Mursili thì cậu cũng không thể bỏ qua.
- Có kẻ giống ta lắm hay sao?
- Ngươi không cần biết. – Cô bé bướng bỉnh đáp.
- Sao lại không? May là em chỉ đánh thuốc mê. Nếu lỡ sau này có ai đó muốn giết kẻ đó mà nhầm sang ta thì sao?
- Mặc kệ ngươi! Tuy là ta có lỗi vì tấn công ngươi, nhưng ta cũng đã bảo vệ ngươi suốt chiều nay rồi, xem như không ai nợ ai nữa.
Nói rồi, cô bé kiên quyết bỏ đi. Zannanza không thể giữ lại, đành nhìn theo bóng dáng nhỏ bé mà kiêu hãnh khuất dần sau con hẻm.
/16
|