“Bụi Hoa nằm sâu trong một con ngõ ngoằn ngoèo với hai bên là những ngôi nhà ngói đỏ mang đậm hơi thở Á Đông. Nó là một cái tiệm cà phê sách nổi tiếng, nếu không muốn nói là rất nổi tiếng trong cộng đồng những người đam mê sách cổ. Bụi Hoa có diện tích không hề nhỏ, dày đặc những chiếc kệ sách cao chạm trần chứa đầy sách cổ. Số lượng sách ở đây phong phú đến mức chưa từng làm thất vọng bất cứ vị khách nào ghé đến với mục đích tìm kiếm một thứ sách hiếm nào đó.
Chủ của Bụi Hoa đã ngoài bảy mươi, là một tiến sĩ toán học đã về hưu, được mệnh danh là lão già thông thái nhất thành phố Đà Nẵng. Ông thường đeo một cặp kính gọng sắt màu đồng, ngồi ở một chiếc bàn kê cạnh cửa sổ với xung quanh là chi chít những quyển sách dày cộm. Mấy năm nay, suốt từ lúc tiệm sách mở cửa vào sáng sớm cho đến lúc đóng cửa vào xế chiều, ít khi nào người ta thấy ông rời khỏi vị trí đó. Công việc trông coi cái tiệm, ông giao hết cho cô cháu gái của mình.
Cháu gái của ông lão là một cô gái kỳ lạ. Cô thường buộc tóc thấp sau gáy, hững hờ một vài sợi tóc hai bên mai. Dù trời nắng hay mưa, cô luôn khoác một chiếc áo màu đen dài tới tận mắt cá chân, thân hình nhỏ bé lọt thỏm giữa chiếc áo rộng thùng thình. Mặc dù vậy, tất cả những người ghé chân qua Bụi Hoa đều có chung một suy nghĩ, rằng cô gái đó toát lên vẻ cuốn hút khó cưỡng. Cô gái rất ít khi cười, nhưng luôn tận tình với mỗi một vị khách ghé thăm. Người ta nói cô lạnh lùng, nhưng không một ai vì sự lạnh lùng đó mà khó chịu. Bởi nghe đồn rằng, cô từng mắc phải một căn bệnh lạ khiến cô luôn phải che đi gương mặt mình, và cô chỉ vừa được chữa khỏi mấy năm gần đây thôi…”
Tiểu Hạ nhìn chằm chằm vào tờ báo trước mặt mình – thứ vốn đã được phát hành cách đây năm, sáu năm. Nó được viết bởi một khách hàng là nhà báo hay lui tới cửa tiệm của cô thời đó. Cô cháu gái được nhắc đến chính là cô, nhưng ông lão chủ của cửa tiệm – ông cô thì đã mất được mấy năm, và anh nhà báo kia cũng chẳng còn xuất hiện thường xuyên nữa.
Cô thở dài một tiếng, đã có rất nhiều thứ thay đổi.
Lúc này, cô đang ngồi ở Bụi Hoa, vì còn sớm nên vẫn chưa có khách đến. Cô mở máy tính, vào phần mềm soạn thảo văn bản rồi bắt đầu gõ chương cuối cùng của tiểu thuyết Địa Y. Ít ai biết rằng, ngoài là cô chủ của Bụi Hoa, Tiểu Hạ còn là một tác giả chuyên viết tiểu thuyết về thương trường rất nổi tiếng trên mạng. Cô bắt đầu công việc này từ sau khi ông cô mất, cũng không ngờ có ngày mình lại nổi tiếng.
Tầm ba tiếng sau, chín giờ sáng. Có khách đi vào. Tiểu Hạ vẫn đang mải mê với việc gõ bàn phím lách cách, không buồn ngước đầu. Cô ngồi sau cái quầy ngập sách, đứng từ bên ngoài nhìn vào có lẽ chỉ thấy một mái đầu đen đen. Cô nói với ra:
- Xin quý khách cứ tự nhiên.
Không gian yên tĩnh bắt đầu vang lên những âm thanh sột soạt. Thỉnh thoảng, Tiểu Hạ lia mắt về phía những chiếc kệ cao chạm trần, bóng áo đen dài ẩn hiện trong tầm mắt cô. Thứ âm thanh dễ chịu kia dường như ru cô vào giấc ngủ, đầu cô trở nên nặng trĩu.
Rất lâu sau đó, cô lại thấy mình đang rơi. Nhưng cái hố sâu trước mặt cô không tối đen như mọi lần. Trước mắt cô là một vùng sáng ấm áp đầy quyến rũ, cô đang chúi đầu về phía nó.
Khi cô tỉnh khỏi cơn mơ, cơ thể cô đã tựa hẳn vào một thứ gì đó âm ấm. Giọng nói đàn ông trầm thấp nhưng lạnh nhạt từ sau vang lên:
- Không sao chứ?
Tiểu Hạ lúng túng ngồi bật dậy. Không nhìn thẳng vào mặt người khách, cô nói:
- Xin lỗi. Quý khách cần gì ạ?
Anh ta đẩy một quyển sách tới trước mặt cô.
“Hình thức kinh doanh đầu tiên của loài Người” bản tiếng Pháp. Đây cũng là một quyển sách cô rất thích. Cô xoay ghế lại đối diện màn hình, mở phần mềm quản lý khách hàng:
- Anh vui lòng cho tôi xin thông tin liên lạc.
- Trần Nguyễn Nam Khang, 1.1.1985, mã số thành viên BH55.
Tay Tiểu Hạ dừng lại lại trên bàn phím. Dường như có gì đó chặn ngay cổ họng khiến cô không tài nào thở được. Cô run rẩy xoay ghế lại.
Như thể mấy ngàn năm trôi đi, qua lớp tóc loà xoà trước mắt, Tiểu Hạ nhìn trân trân vào người đàn ông cao lớn với tỉ lệ cơ thể hoàn hảo đang đứng trước mặt mình.
- Xin lỗi, anh là…? – Tiểu Hạ khó khăn nói.
Có chút gì đó ánh lên trong mắt anh, chỉ một chút rồi lại quay trở về với cái sắc thái lạnh nhạt:
- Cô là nhân viên ở đây?
- Tôi là Tiểu Hạ, chủ của cửa tiệm này.
Nam Khang gật đầu:
- Mình là khách quen cũ của ông, đã gặp cậu vài lần trước đây nhưng cậu luôn che mặt, nên lúc nãy mình không nhận ra. Mình có nghe ông nói cậu bị mất trí nhớ, đúng không?
Tiểu Hạ có chút mất tập trung:
- Cậu và ông mình thân nhau lắm sao?
Nam Khang không trả lời, anh hỏi: “Có thời gian uống một tách trà không?”
Tiểu Hạ do dự một lúc rồi gật đầu.
Một lúc sau, Tiểu Hạ bê khay trà ra khỏi quầy bartender, hít một hơi thật sâu rồi đi đến trước mặt Nam Khang. Anh không hề lên tiếng cho tới khi cô ngồi yên vị trên ghế.
- Hiện tại cậu làm công việc gì? – Anh hỏi.
- Mình viết sách.
- Tiểu thuyết?
- Ừm, cũng xuất bản được vài cuốn rồi. – Tiểu Hạ nói.
Anh nhấp một ngụm trà: “Lần trước mình đến nhưng không gặp cậu.”
Tiểu Hạ nghĩ một lúc rồi giải thích:
- Có lẽ cậu đã gặp Du Miên. Nó là em gái nuôi của mình. Mình nhận chăm sóc nó sau khi ông mất. Nó đang học ở học viện điện ảnh Sài Gòn, năm ba rồi.
Nam Khang im lặng một lúc rồi nói:
- Lưu số điện thoại của mình lại đi.
- Tại sao?
Nam Khang mở điện thoại di động ra, lục tìm thứ gì đó. Lát sau, anh đẩy nó đến trước mặt cô.
“Nam Khang, đã lâu không liên lạc với cháu. Ta có nghe về việc cháu đã mở công ty ở Pháp. Nếu vậy thì, kế hoạch tiếp theo của cháu, có lẽ là quay về Việt Nam? Ta tin tưởng vào tài năng của cháu, cháu chắc chắn sẽ đạt được thứ mình muốn. Chỉ là, lão già này sẽ không sống được đến ngày đó. Ta sắp gần đất xa trời rồi.
Có việc ta không thể yên tâm. Tiểu Hạ cháu ta, có một số việc xảy ra với nó sau khi cháu đi Pháp, bây giờ nó không thể nhớ được gì nữa. Nó thậm chí còn nghỉ học cấp ba, cháu biết mà. Ta chẳng biết cuộc đời nó sau này sẽ ra sao.
Tuy vậy, nó đã chữa được bệnh, không còn che mặt nữa, có lẽ cháu sẽ không nhận ra khi gặp lại nó.
Nó sắp chỉ còn một mình trên đời. Khi cháu quay về, hãy thay ta chăm sóc nó được không? Coi như, ta nhờ cháu.”
Email được gửi vào bốn năm trước, chỉ một tháng trước ngày ông mất.
Tiểu Hạ cảm thấy mắt mình ươn ướt, nhưng cô nhanh chóng đè ép thứ cảm xúc đó xuống:
- Mình biết rồi, cảm ơn cậu.
Nam Khang gật đầu, nói lời tạm biệt rồi rời khỏi tiệm sách.
Tiểu Hạ ngẩn ngơ nhìn theo bóng dáng đang khuất dần của anh.
Nam Khang,
Cái tên cô đã gọi không biết bao nhiêu lần trong những giấc mơ.
Nam Khang,
Lúc này đây, nó vang lên bên tai cô, ngay bên ngoài đời thật?
Cô không biết liệu mình có đang mơ hay không nữa. Vào cái lúc cô gần như chẳng còn hi vọng nào, anh bỗng nhiên xuất hiện, rồi lại đi nhanh như một cơn gió, để lại cô với biết bao suy nghĩ mông lung…
Tối hôm đó, Tiểu Hạ nằm trên chiếc giường quen thuộc của mình, ôm quyển Truyện cổ Grim trên tay, vuốt ve dòng chữ viết tay màu mực tím được ghi trên trang sách đầu tiên, trong mơ màng, ký ức đưa cô quay trở lại với một buổi chiều mát rượi mười ba năm về trước.
…
Cậu con trai mặc chiếc áo thun màu trắng đã cũ, nay lại thêm nhàu nhĩ, dính đầy bùn đất. Gương mặt cậu cũng lấm lem, mồ hôi đầm đìa. Nhưng tất cả không thể nào làm mờ đi đường nét hoàn hảo và khí chất thanh lạnh của cậu. Cậu đứng ngược sáng, đằng sau là ánh trời đã ngã sang màu đo đỏ của một buổi chiều muộn. Cậu chìa quyển sách trên tay tới trước mặt cô nhóc đang rầu rĩ bó gối trên cành cây, một cái cành chỉ thấp ngang với chiều cao của cậu.
Cô ngạc nhiên đón lấy quyển sách, sau khi đã nhìn rõ chữ trên bìa thì hai mắt trở nên sáng rực. Cô reo lên:
- Ở đâu vậy anh?
Cậu ngồi phủ xuống, tựa vào thân cây và thở ra một tiếng đầy mệt mỏi. Cậu trả lời người bạn đang ngồi trên đầu mình:
- Anh nhặt được.
Cô nhảy phóc xuống, ngồi trước mặt cậu. Cô quan sát từng biểu cảm trên mặt cậu, chăm chú đến mức không nhận ra mình cứ ngày càng tiến lại gần người ta. Hai tai cậu con trai đỏ ửng, chỉ là gương mặt vẫn không thay đổi chút sắc thái. Cô nhóc không ý thức được, đôi mắt màu nâu khói đang mở to của mình có thể hút người đối diện sâu đến mức nào.
Khi cô ngồi phịch xuống vì mỏi, cậu cũng đồng thời thở nhẹ một tiếng.
- Sao Đạt Mập lại đánh rơi thứ này được nhỉ? – Cô hỏi
- Nó chán thì vứt đi thôi. – Cậu nhìn bâng quơ.
Cô bé ừm à, rồi lật lật quyển sách, đến một trang thì chỉ tay vào:
- Anh đọc truyện này chưa? Một cô bé lọ lem được bà tiên giúp đỡ đến buổi dạ vũ cùng hoàng tử.
- Em muốn gặp hoàng tử?
- Không! Em chỉ muốn đi ra thế giới bên ngoài, giống như lọ lem cuối cùng cũng được rời khỏi gian bếp chật hẹp.
Cô nhóc lười biếng ngồi phịch xuống, nhặt những chiếc lá vàng rơi vương vãi trên nền cỏ xanh, xếp thành những hàng nối tiếp nhau theo thứ tự từ đậm sang nhạt. Mãi đến khi xếp được ba hàng dài, cô buồn bực hỏi:
- Những chiếc lá rơi xuống đất đều là lá vàng. Trên cây là lá xanh. Chúng ta đâu có già nua như lá vàng, tại sao chúng ta lại bị bỏ rơi?
Cô vẫn luôn trong sáng như thế, còn cậu sớm đã bị thế giới này làm cho trở nên già dặn. Suy nghĩ của cậu đã vượt ra khỏi giới hạn tuổi tác. Cậu rất muốn nói cho cô biết sự thật, rằng khi người ta đã không muốn thứ gì, mọi điều tốt đẹp thuộc về nó trong mắt họ đều trở nên vô nghĩa. Chẳng có lý do gì cho sự vứt bỏ.
- Phép màu do chính mình tạo ra, sau này em sẽ thấy. – Cậu không hay nói những lời dông dài, nhưng một khi đã nói ra, đó cũng chính là lời hứa trọn đời.
Cậu sẽ là “ông tiên” của riêng cô, mang đến cho cô những điều tốt đẹp nhất trên cuộc đời này.
Chủ của Bụi Hoa đã ngoài bảy mươi, là một tiến sĩ toán học đã về hưu, được mệnh danh là lão già thông thái nhất thành phố Đà Nẵng. Ông thường đeo một cặp kính gọng sắt màu đồng, ngồi ở một chiếc bàn kê cạnh cửa sổ với xung quanh là chi chít những quyển sách dày cộm. Mấy năm nay, suốt từ lúc tiệm sách mở cửa vào sáng sớm cho đến lúc đóng cửa vào xế chiều, ít khi nào người ta thấy ông rời khỏi vị trí đó. Công việc trông coi cái tiệm, ông giao hết cho cô cháu gái của mình.
Cháu gái của ông lão là một cô gái kỳ lạ. Cô thường buộc tóc thấp sau gáy, hững hờ một vài sợi tóc hai bên mai. Dù trời nắng hay mưa, cô luôn khoác một chiếc áo màu đen dài tới tận mắt cá chân, thân hình nhỏ bé lọt thỏm giữa chiếc áo rộng thùng thình. Mặc dù vậy, tất cả những người ghé chân qua Bụi Hoa đều có chung một suy nghĩ, rằng cô gái đó toát lên vẻ cuốn hút khó cưỡng. Cô gái rất ít khi cười, nhưng luôn tận tình với mỗi một vị khách ghé thăm. Người ta nói cô lạnh lùng, nhưng không một ai vì sự lạnh lùng đó mà khó chịu. Bởi nghe đồn rằng, cô từng mắc phải một căn bệnh lạ khiến cô luôn phải che đi gương mặt mình, và cô chỉ vừa được chữa khỏi mấy năm gần đây thôi…”
Tiểu Hạ nhìn chằm chằm vào tờ báo trước mặt mình – thứ vốn đã được phát hành cách đây năm, sáu năm. Nó được viết bởi một khách hàng là nhà báo hay lui tới cửa tiệm của cô thời đó. Cô cháu gái được nhắc đến chính là cô, nhưng ông lão chủ của cửa tiệm – ông cô thì đã mất được mấy năm, và anh nhà báo kia cũng chẳng còn xuất hiện thường xuyên nữa.
Cô thở dài một tiếng, đã có rất nhiều thứ thay đổi.
Lúc này, cô đang ngồi ở Bụi Hoa, vì còn sớm nên vẫn chưa có khách đến. Cô mở máy tính, vào phần mềm soạn thảo văn bản rồi bắt đầu gõ chương cuối cùng của tiểu thuyết Địa Y. Ít ai biết rằng, ngoài là cô chủ của Bụi Hoa, Tiểu Hạ còn là một tác giả chuyên viết tiểu thuyết về thương trường rất nổi tiếng trên mạng. Cô bắt đầu công việc này từ sau khi ông cô mất, cũng không ngờ có ngày mình lại nổi tiếng.
Tầm ba tiếng sau, chín giờ sáng. Có khách đi vào. Tiểu Hạ vẫn đang mải mê với việc gõ bàn phím lách cách, không buồn ngước đầu. Cô ngồi sau cái quầy ngập sách, đứng từ bên ngoài nhìn vào có lẽ chỉ thấy một mái đầu đen đen. Cô nói với ra:
- Xin quý khách cứ tự nhiên.
Không gian yên tĩnh bắt đầu vang lên những âm thanh sột soạt. Thỉnh thoảng, Tiểu Hạ lia mắt về phía những chiếc kệ cao chạm trần, bóng áo đen dài ẩn hiện trong tầm mắt cô. Thứ âm thanh dễ chịu kia dường như ru cô vào giấc ngủ, đầu cô trở nên nặng trĩu.
Rất lâu sau đó, cô lại thấy mình đang rơi. Nhưng cái hố sâu trước mặt cô không tối đen như mọi lần. Trước mắt cô là một vùng sáng ấm áp đầy quyến rũ, cô đang chúi đầu về phía nó.
Khi cô tỉnh khỏi cơn mơ, cơ thể cô đã tựa hẳn vào một thứ gì đó âm ấm. Giọng nói đàn ông trầm thấp nhưng lạnh nhạt từ sau vang lên:
- Không sao chứ?
Tiểu Hạ lúng túng ngồi bật dậy. Không nhìn thẳng vào mặt người khách, cô nói:
- Xin lỗi. Quý khách cần gì ạ?
Anh ta đẩy một quyển sách tới trước mặt cô.
“Hình thức kinh doanh đầu tiên của loài Người” bản tiếng Pháp. Đây cũng là một quyển sách cô rất thích. Cô xoay ghế lại đối diện màn hình, mở phần mềm quản lý khách hàng:
- Anh vui lòng cho tôi xin thông tin liên lạc.
- Trần Nguyễn Nam Khang, 1.1.1985, mã số thành viên BH55.
Tay Tiểu Hạ dừng lại lại trên bàn phím. Dường như có gì đó chặn ngay cổ họng khiến cô không tài nào thở được. Cô run rẩy xoay ghế lại.
Như thể mấy ngàn năm trôi đi, qua lớp tóc loà xoà trước mắt, Tiểu Hạ nhìn trân trân vào người đàn ông cao lớn với tỉ lệ cơ thể hoàn hảo đang đứng trước mặt mình.
- Xin lỗi, anh là…? – Tiểu Hạ khó khăn nói.
Có chút gì đó ánh lên trong mắt anh, chỉ một chút rồi lại quay trở về với cái sắc thái lạnh nhạt:
- Cô là nhân viên ở đây?
- Tôi là Tiểu Hạ, chủ của cửa tiệm này.
Nam Khang gật đầu:
- Mình là khách quen cũ của ông, đã gặp cậu vài lần trước đây nhưng cậu luôn che mặt, nên lúc nãy mình không nhận ra. Mình có nghe ông nói cậu bị mất trí nhớ, đúng không?
Tiểu Hạ có chút mất tập trung:
- Cậu và ông mình thân nhau lắm sao?
Nam Khang không trả lời, anh hỏi: “Có thời gian uống một tách trà không?”
Tiểu Hạ do dự một lúc rồi gật đầu.
Một lúc sau, Tiểu Hạ bê khay trà ra khỏi quầy bartender, hít một hơi thật sâu rồi đi đến trước mặt Nam Khang. Anh không hề lên tiếng cho tới khi cô ngồi yên vị trên ghế.
- Hiện tại cậu làm công việc gì? – Anh hỏi.
- Mình viết sách.
- Tiểu thuyết?
- Ừm, cũng xuất bản được vài cuốn rồi. – Tiểu Hạ nói.
Anh nhấp một ngụm trà: “Lần trước mình đến nhưng không gặp cậu.”
Tiểu Hạ nghĩ một lúc rồi giải thích:
- Có lẽ cậu đã gặp Du Miên. Nó là em gái nuôi của mình. Mình nhận chăm sóc nó sau khi ông mất. Nó đang học ở học viện điện ảnh Sài Gòn, năm ba rồi.
Nam Khang im lặng một lúc rồi nói:
- Lưu số điện thoại của mình lại đi.
- Tại sao?
Nam Khang mở điện thoại di động ra, lục tìm thứ gì đó. Lát sau, anh đẩy nó đến trước mặt cô.
“Nam Khang, đã lâu không liên lạc với cháu. Ta có nghe về việc cháu đã mở công ty ở Pháp. Nếu vậy thì, kế hoạch tiếp theo của cháu, có lẽ là quay về Việt Nam? Ta tin tưởng vào tài năng của cháu, cháu chắc chắn sẽ đạt được thứ mình muốn. Chỉ là, lão già này sẽ không sống được đến ngày đó. Ta sắp gần đất xa trời rồi.
Có việc ta không thể yên tâm. Tiểu Hạ cháu ta, có một số việc xảy ra với nó sau khi cháu đi Pháp, bây giờ nó không thể nhớ được gì nữa. Nó thậm chí còn nghỉ học cấp ba, cháu biết mà. Ta chẳng biết cuộc đời nó sau này sẽ ra sao.
Tuy vậy, nó đã chữa được bệnh, không còn che mặt nữa, có lẽ cháu sẽ không nhận ra khi gặp lại nó.
Nó sắp chỉ còn một mình trên đời. Khi cháu quay về, hãy thay ta chăm sóc nó được không? Coi như, ta nhờ cháu.”
Email được gửi vào bốn năm trước, chỉ một tháng trước ngày ông mất.
Tiểu Hạ cảm thấy mắt mình ươn ướt, nhưng cô nhanh chóng đè ép thứ cảm xúc đó xuống:
- Mình biết rồi, cảm ơn cậu.
Nam Khang gật đầu, nói lời tạm biệt rồi rời khỏi tiệm sách.
Tiểu Hạ ngẩn ngơ nhìn theo bóng dáng đang khuất dần của anh.
Nam Khang,
Cái tên cô đã gọi không biết bao nhiêu lần trong những giấc mơ.
Nam Khang,
Lúc này đây, nó vang lên bên tai cô, ngay bên ngoài đời thật?
Cô không biết liệu mình có đang mơ hay không nữa. Vào cái lúc cô gần như chẳng còn hi vọng nào, anh bỗng nhiên xuất hiện, rồi lại đi nhanh như một cơn gió, để lại cô với biết bao suy nghĩ mông lung…
Tối hôm đó, Tiểu Hạ nằm trên chiếc giường quen thuộc của mình, ôm quyển Truyện cổ Grim trên tay, vuốt ve dòng chữ viết tay màu mực tím được ghi trên trang sách đầu tiên, trong mơ màng, ký ức đưa cô quay trở lại với một buổi chiều mát rượi mười ba năm về trước.
…
Cậu con trai mặc chiếc áo thun màu trắng đã cũ, nay lại thêm nhàu nhĩ, dính đầy bùn đất. Gương mặt cậu cũng lấm lem, mồ hôi đầm đìa. Nhưng tất cả không thể nào làm mờ đi đường nét hoàn hảo và khí chất thanh lạnh của cậu. Cậu đứng ngược sáng, đằng sau là ánh trời đã ngã sang màu đo đỏ của một buổi chiều muộn. Cậu chìa quyển sách trên tay tới trước mặt cô nhóc đang rầu rĩ bó gối trên cành cây, một cái cành chỉ thấp ngang với chiều cao của cậu.
Cô ngạc nhiên đón lấy quyển sách, sau khi đã nhìn rõ chữ trên bìa thì hai mắt trở nên sáng rực. Cô reo lên:
- Ở đâu vậy anh?
Cậu ngồi phủ xuống, tựa vào thân cây và thở ra một tiếng đầy mệt mỏi. Cậu trả lời người bạn đang ngồi trên đầu mình:
- Anh nhặt được.
Cô nhảy phóc xuống, ngồi trước mặt cậu. Cô quan sát từng biểu cảm trên mặt cậu, chăm chú đến mức không nhận ra mình cứ ngày càng tiến lại gần người ta. Hai tai cậu con trai đỏ ửng, chỉ là gương mặt vẫn không thay đổi chút sắc thái. Cô nhóc không ý thức được, đôi mắt màu nâu khói đang mở to của mình có thể hút người đối diện sâu đến mức nào.
Khi cô ngồi phịch xuống vì mỏi, cậu cũng đồng thời thở nhẹ một tiếng.
- Sao Đạt Mập lại đánh rơi thứ này được nhỉ? – Cô hỏi
- Nó chán thì vứt đi thôi. – Cậu nhìn bâng quơ.
Cô bé ừm à, rồi lật lật quyển sách, đến một trang thì chỉ tay vào:
- Anh đọc truyện này chưa? Một cô bé lọ lem được bà tiên giúp đỡ đến buổi dạ vũ cùng hoàng tử.
- Em muốn gặp hoàng tử?
- Không! Em chỉ muốn đi ra thế giới bên ngoài, giống như lọ lem cuối cùng cũng được rời khỏi gian bếp chật hẹp.
Cô nhóc lười biếng ngồi phịch xuống, nhặt những chiếc lá vàng rơi vương vãi trên nền cỏ xanh, xếp thành những hàng nối tiếp nhau theo thứ tự từ đậm sang nhạt. Mãi đến khi xếp được ba hàng dài, cô buồn bực hỏi:
- Những chiếc lá rơi xuống đất đều là lá vàng. Trên cây là lá xanh. Chúng ta đâu có già nua như lá vàng, tại sao chúng ta lại bị bỏ rơi?
Cô vẫn luôn trong sáng như thế, còn cậu sớm đã bị thế giới này làm cho trở nên già dặn. Suy nghĩ của cậu đã vượt ra khỏi giới hạn tuổi tác. Cậu rất muốn nói cho cô biết sự thật, rằng khi người ta đã không muốn thứ gì, mọi điều tốt đẹp thuộc về nó trong mắt họ đều trở nên vô nghĩa. Chẳng có lý do gì cho sự vứt bỏ.
- Phép màu do chính mình tạo ra, sau này em sẽ thấy. – Cậu không hay nói những lời dông dài, nhưng một khi đã nói ra, đó cũng chính là lời hứa trọn đời.
Cậu sẽ là “ông tiên” của riêng cô, mang đến cho cô những điều tốt đẹp nhất trên cuộc đời này.
/43
|