Thời tiết vào thu dịu hẳn đi. Không còn cái nóng oi bức của mùa hè, không còn ánh nắng gắt cháy da cháy thịt xuyên suốt cả ngày nữa. Thay vào đó là những cơn gió mát nhè nhẹ thổi qua khiến lòng người ta cảm thấy thanh thản. Mùa thu, là mùa có nhiều cái tết nhất của người Việt Nam. Đó là tết quốc khánh và tết trung thu. Trong những ngày này, nhà nào nhà nấy rục nịch kéo nhau về quê ăn tết. Cho dù không phải là tết nguyên đán, nhưng hầu như ai cũng muốn ở cạnh người thân mình trong những ngày này. Vì đó là những cái tết của tình thân, của gia đình, của sự ấm no và hạnh phúc.
Tết trung thu năm nay của An Lâm, Nam Lâm và Trúc Diệp sẽ là cái tết trung thu đáng nhớ nhất của ba người! Hoặc cho dù có người không muốn nhớ thì cũng phải khắc cốt ghi tâm sang tận kiếp sau...
* * *
Đã hai ngày nay Nam Lâm không gặp Trúc Diệp, nói là hai ngày nhưng anh thấy lê thê như hàng thế kỉ đã trôi qua. Hai ngày nay, anh có chút công chuyện ở thành phố C - một vụ tham ô chấn động, người phạm tội không ai khác chính là ông chủ tịch thành phố đó. Nam Lâm phải ở đó hai ngày để thẩm tra vụ việc sau đó bàn giao lại cho các sếp lớn để các sếp xử lí. Vì dù sao vụ án này cũng là tâm điểm trong mấy ngày qua, lại liên quan đến chủ tịch của một thành phố lớn. Người kinh nghiệm chưa nhiều như Nam Lâm không thể đảm đương nổi. Kể cả anh có nhận lấy trách nhiệm về mình thì cũng không ai dám cho anh gánh vác.
Lúc anh trở về thành phố cũng là lúc trời đã sẩm tối. Vào thu rồi cho nên trời đã tối nhanh hơn thì phải. Nền trời tim tím một mảng đằng xa, đo đỏ một chút ở phía gần mặt trời, còn có cả dải mây hình vảy tê tê chảy dài thành vệt trên đó. Tạo nên một bức tranh hài hòa về màu sắc và hình ảnh. Nam Lâm không lái xe về nhà mà đến thẳng luôn nhà Trúc Diệp. Những ngày qua, anh thấy nhớ cô vô cùng. Sợ rằng, nếu còn phải chịu đựng sự nhớ nhung thêm một phút giây nào nữa thì cái chết sẽ tìm đến anh ngay lập tức.
Nhiều lúc anh nghĩ mình đã sai, anh không nên đưa bản thân mình vào vòng xoáy tình yêu. Để đến lúc muốn thoát ra thì lại không thể, cho dù lúc đó có mệt mỏi thì anh cũng không có cách để chạy trốn. Người ta nói tình yêu chỉ là một loại bệnh, bệnh nan y. Mà đã là nan y thì sẽ không bao giờ khỏi! Nam Lâm thấy mình bây giờ đang bị căn bệnh ấy hoành hành. Nhớ, thương, đợi, chờ, vui, buồn, yêu, ghét...anh đều trải qua. Vì đắng và vị ngọt cũng không ngoại lệ, trước kia anh chưa bao giờ có những cung bậc cảm xúc này với một người con gái. Đó chẳng phải là yêu quá, yêu lắm thì là gì?
Chung cư Hoa Lệ hiện lên trước mắt, Nam Lâm mở cửa kính rồi đưa tay chào bảo vệ. Dù gì thì anh và An Lâm đã quen mặt với ông bảo vệ trung tuổi này rồi. Khi nhận lấy nụ cười lại của ông thì anh mới lái xe vào gara.
Tâm trạng của Nam Lâm hôm nay rất tốt, dịu mát như không khí trong trời thu này vậy. Nam Lâm có cảm tưởng đôi chân mình đang lướt chứ không phải đi, nó hoàn toàn nhẹ bẫng như một làn mây, chính anh cũng không hiểu là tại sao mình lại vui đến mức độ ấy. Có phải là vì sắp được gặp Trúc Diệp không?
Nam Lâm lấy chìa khóa ra mở cửa, sau cái đêm hôm ấy, anh đã tự ý lấy một chùm chìa khóa cho riêng mình. Bước vào nhà, thấy không khí có vẻ im lặng nên anh đoán Trúc Diệp đi làm chưa về. Việc này khiến Nam Lâm thấy hơi hụt hẫng, giống như một người đang chạy rất nhanh nhưng lại bị mất đà. Ngay lúc anh mong nhớ cô ấy, muốn ôm cô ấy vào lòng, ghì lấy đôi vai và để cho mùi hương cơ thể của cô cuốn lấy anh thì cô ấy đã ở đâu?
Nam Lâm thở dài rồi ngồi xuống ghế. Bây giờ thất vọng thì được thêm gì chứ? Được một gánh nỗi buồn nữa! Chi bằng ngồi đây đợi cô ấy về vậy. Nghĩ thế, Nam Lâm liền mở tivi để đốt cháy thời gian.
Trúc Diệp từ công ti bước ra, ánh mắt cô rạng rỡ một niềm vui khó tả khi phát hiện chiếc xe phía đằng kia là của An Lâm.
Đến tận bây giờ cô vẫn không thể tin nổi là An Lâm lại có thể nói ba từ đó với cô. Và đến bây giờ cô vẫn còn ngỡ là mình đang mơ. Nhiều lần, trong hạnh phúc, cô đã tự cấu nhẹ lên má để chắc chắn răng mình đang đứng giữa thế giới thực tại chứ không phải là ở một xứ thần tiên nào cả. Cũng phải thôi, mọi chuyện diễn ra một cách quá bất ngờ mà.
Trúc Diệp vẫn còn nhớ rõ cảm giác của mình lúc đó, khi An Lâm nhìn thẳng vào mắt cô và nói "Anh yêu em!" Một cơn sóng lòng đã vô tình và mãnh liệt xô lên trái tim cô. Khi ấy, cô ngỡ ngàng có, ngạc nhiên có, bàng hoàng có và một chút vui sướng nữa, nó cũng có. Cô tự hỏi, có phải An Lâm đang bị cái gì chi phối không? Giống như Nam Lâm chẳng hạn, khi anh ấy uống rượu, anh ấy nhất định sẽ tìm đến và nói yêu cô.
Tâm tư và tình cảm của Trúc Diệp rất mờ ảo. Giống như một tấm gương đặt trong một phòng tắm nước nóng. Dù cố lấy tay lau đi lau lại thì cái ta nhìn được vẫn chỉ là một khuôn mặt nhạt nhòa của chính mình. Trúc Diệp không hiểu trái tim mình, không hiểu tình cảm của mình. Cô rất yêu An Lâm, nhưng khi nhận lời yêu anh ấy, trong lòng cô lại nhói lên một thứ cảm xúc lạ kì. Kiểu như ngăn cản, kiểu như gào thét, dày vò. Thêm một chút sợ hãi hòa lẫn trong đó nữa. Tại sao? Tại sao đứng trước điều mà mình đã mơ mộng và ước ao suốt 17 năm qua cô lại ngập ngừng? Cô lại nhớ đến Nam Lâm?
Không phải là lạ lùng nữa, mà là đáng sợ. Cô sợ mình đã "có phần" yêu Nam Lâm mất rồi.
An Lâm mở cửa xe cho Trúc Diệp. Anh mỉm cười nói:
- Chúng ta sẽ về nhà ăn cơm chứ?
Trúc Diệp ngồi vào trong xe, đợi cho An Lâm cũng yên vị, lúc này cô mới trả lời:
- Vậy tạt qua siêu thị một lúc. Em cần mua mấy thứ để chuẩn bị bữa ăn.
An Lâm mỉm cười gật đầu. Khóe mắt anh dài ra tạo cảm giác ấm áp khi nhìn vào đó. Hoặc có thể là do một mình Trúc Diệp thấy như vậy vì cô đã yêu đôi mắt ấy 17 năm. Còn những người khác, khi nhìn vào đôi mắt đó, ngoài sự trầm mặc và một chút lạnh lùng ra thì họ không thấy gì khác nữa.
An Lâm và Trúc Diệp bước đi trong siêu thị, một số người đi qua có quay ra nhìn họ với ánh mắt ngưỡng mộ. Xét về ngoại hình thì họ trông thật đẹp đôi! Tính ra, Trúc Diệp không phải là một người con gái đẹp đến say đắm lòng người, nhưng vẻ thanh thoát của cô lại là một vẻ đẹp dịu nhẹ mà ít người con gái nào có thể có được. Còn An Lâm, anh đẹp trai là điều mà không ai có thể phủ nhận. Chất thư sinh, nho nhã, lịch lãm trong anh luôn khiến người ngoài hài lòng.
Đến hàng rau củ, Trúc Diệp quay ra nhìn An Lâm hỏi:
- Anh muốn ăn rau gì?
An Lâm đưa tay chọn lấy một ít cà chua, me, mùi và thìa là. Anh nói giọng nũng nịu:
- Anh muốn ăn canh cá do em nấu.
Trúc Diệp phì cười. Cô không biết trước và sau khi yêu, người ta có thay đổi hay không nhưng cô thấy An Lâm vẫn chẳng thể thay đổi được tính thích làm nũng trước mặt cô. Chỉ là đôi khi thôi, nhưng cô lại thích bộ dạng ấy của anh. Người ta nói đàn ông mà như vậy thì chỉ là một kẻ yếu đuối, không làm lên tích sự. Vậy mà An Lâm lại hoàn toàn khác, anh chỉ làm nũng trước mặt cô với số ít lần, những lần ấy không làm anh mất đi dáng vẻ đàn ông mà càng tô đậm lên một chút gì đó láu cá trong anh. Dáng vẻ lúc đó...rất giống Nam Lâm.
Giây phút nghĩ đến hình ảnh đó, nụ cười của Trúc Diệp chợt vụt tắt. Giống như một ánh sao rơi xuống biển. Vụt tắt đến không còn thấy dấu vết.
Sau đó, họ chọn thêm một ít rau cải nữa rồi mới chuyển sang gian hàng thịt cá. Suốt quá trình đó, dường như không còn cảm giác ấm áp nữa, thay vào đó là sự im lặng đến trầm mặc của hai ngươi. Cảm giác đó như đặt một khối băng ở giữa, khiến tất cả như lạnh lẽo, ngập ngừng hẳn đi.
Xe An Lâm dừng lại trước sân của chung cư Hoa Lệ. Anh mỉm cười chào bảo vệ, ông nở một nụ cười đáp lại rồi đi đến gõ gõ và cửa kính. Khi An Lâm hạ cửa kính xe xuống thì ông khẽ liếc mắt về phía Trúc Diệp nói:
- Hôm nay nhà cô tổ chức liên hoan sao?
Trúc Diệp mỉm cười:
- Liên hoan hai người bác ạ!
- Vậy sao tôi thấy em trai cậu cũng vào đây mà? - Ông bảo vệ lại quay ra hỏi An Lâm.
An Lâm nhíu mày:
- Em trai cháu?
- Phải!
An Lâm gắng nở một nụ cười tự nhiên rồi nói:
- Vâng! Hôm nay chúng cháu liên hoan.
Sau đó anh lái xe vào gara một cách nhanh chóng. Chiếc xe của Nam Lâm hiên ngang một chỗ đã trả lời cho tất cả những nghi vấn của An Lâm. Hóa ra là em trai anh đã đến đây thật. Nhưng là ai đã đưa chìa khóa cho nó? Không phải là Trúc Diệp chứ?
Trúc Diệp cũng cảm thấy bất an khi ông bảo vệ nói Nam Lâm đã đến đây. Để rồi nhìn thấy xe của Nam Lâm, nỗi sợ hãi ấy đã chiếm trọn tâm hồn cô. Cho dù An Lâm đã biết chuyện theo cô là không đáng có giữa cô và Nam Lâm, nhưng cô vẫn thấy sợ. Sợ gặp phải ánh mắt thất vọng và đầy hờn giận của An Lâm. Ánh mắt ấy cô đã nhìn thấy một lần. Cô không muốn gặp lại nó nữa, nó làm trái tim cô đau đến quặn thắt, đến không thể chống đỡ được.
Tuy nhiên, An Lâm lại không nói gì cả. Vẻ mặt của anh vẫn hoàn toàn bình thường, thậm chí khóe môi anh còn có một nụ cười rạng rỡ khi mở cửa xe cho cô. Điều này càng làm nỗi sợ hãi trong lòng Trúc Diệp tăng lên gấp bội phần. Cô có cảm giác là anh ấy đang gồng mình lên để chống đỡ, để chịu đựng, cố gắng không cho cô biết những phản ứng của anh ấy.
Trúc Diệp thở dài bước xuống. Cô không bước đi theo An Lâm mà đứng lặng lại, cô gọi anh:
- Anh An Lâm!
An Lâm tay đút vào túi quần, dáng vẻ lịch lãm nhưng lúc này sao lại thấy cô độc quá. Anh mỉm cười đưa một cánh tay lên vẫy cô lại rồi nói:
- Lại đây nào, em chậm quá. Muốn bỏ đói anh hay sao?
Trúc Diệp vẫn lặng im nơi đó. Cô ngước mắt nhìn anh, giọng nói cô run run:
- Em xin lỗi!
An Lâm bước lại phía Trúc Diệp, kéo cô vào lòng rồi ôm lấy cơ thể đang không ngừng run lên của cô. Cô ấy không khóc mà tại sao lại run đến như vậy? Anh đã làm nỗi sợ hãi trong lòng cô ấy lớn mạnh thành còn quỷ dữ như thế này ư?
- Trúc Diệp. Đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, anh hiểu mà. Đúng là anh có hờn giận nhưng anh biết em cũng rất khổ tâm. Không ai có lỗi cả, Nam Lâm cũng vậy. Chuyện Nam Lâm có chìa khóa nhà cũng không phải là chuyện lớn, có đúng không? Chỉ cần chúng ta yêu nhau là đủ, hãy trân trọng nó. Anh không muốn một chút giận hờn vô cớ mà để tuột mất em như lần anh suýt mất em. Em hiểu chứ?
Trúc Diệp ngẩng đôi mắt trong vắt như bầu trời thu của mình lên nhìn An Lâm. Nụ cười của anh dần dần chế ngự những cơn sóng dồn dập đến không ngăn cản trong cô. Thay vào đó, là một cái gì đấy thật mềm và thật ấm. Nó cho cô thấy mình thật an toàn, mình không còn cảm giác sợ hãi nữa.
- Trúc Diệp! - Giọng nói của Nam Lâm vang lên phía đằng xa khiến An Lâm và Trúc Diệp thoáng bàng hoàng.
Phản ứng của Trúc Diệp rất nhanh nhạy, khi Nam Lâm còn chưa gọi hết câu thì cô đã rời bỏ vòng tay của An Lâm. Chính cô cũng không hiểu tại sao mình lại có phản ứng ấy, cô chỉ thấy rằng, nếu cô vẫn ôm An Lâm thì Nam Lâm sẽ tức giận.
An Lâm thấy Trúc Diệp đẩy mình ra một cách lạnh lùng không ngập ngừng như vậy thì cảm thấy hụt hẫng. Lần đầu tiên anh thấy người con gái anh yêu lại xa lạ đến như vậy. Xa lạ đến không thể với tới nữa rồi, cho dù anh có đang nắm tay cô ấy đấy. Nhưng có cảm tưởng cái anh đang nắm chỉ là một thứ hư vô, ảo ảnh mà anh tự dựng lên.
Nam Lâm nhếch môi lên cười nhạt. Nụ cười nhạt nhưng in hằn lên môi một sự đắng ngắt và chua xót. Anh đã chờ đợi, đã nhớ nhung đến nỗi mà có thể chết đi được. Để rồi khi định đi đón cô ấy, để rồi khi cái anh nhận được lại là một hình ảnh khiến trái tim anh trở thành một đống hoang tàn như thế này đây. Nam Lâm từ nhỏ đã mang trong mình sự ngông nghênh, cuồng ngạo. Anh không bao giờ chấp nhận là người thua cuộc. Trong anh, lúc nào cũng chỉ có ý nghĩ anh nhường và bố thí cho kẻ khác chứ không phải là để họ làm như vậy với mình. Đối với An Lâm cũng vậy, Nam Lâm chưa bao giờ công nhận là mình thua anh ấy, anh chỉ nhường anh ấy đi trước mà thôi.
Chính vì vậy, khi mà để người khác lấn át, để người khác làm cho anh cảm thấy anh là kẻ thua cuộc, thì anh sẽ không khống chế nổi tự ái của bản thân. Cái đầu tiên anh sẽ làm chính là vứt bỏ, vứt bỏ tất cả. Hoặc nếu không vứt bỏ được, thì anh sẽ đạp đổ nó!
Nam Lâm mỉm cười bước đến trước mặt Trúc Diệp. Sự chua xót và thù hận trong giọng hòa quyện vào nhau tạo nên một âm thanh đáng ghê sợ:
- Em...là Trúc Diệp phải không? - Anh đã mong cô ấy trả lời là không.
Đôi mắt của cô ấy không dám nhìn thẳng vào anh, khuôn mặt cô ấy trước anh cũng mơ hồ và nhạt nhòa cả đi. Trúc Diệp trong anh đang ở đâu?
- Em đã từng ngủ với ai? Em biết không?
An Lâm nghe câu nói này thì tỏ rõ thái độ không vừa lòng. Anh kéo nhẹ tay Nam Lâm nói nghiêm:
- Nam Lâm. Em đừng nói nữa.
Nam Lâm nhìn anh trai mình rồi vung tay bàn tay đang nắm lấy khuỷu tay anh ra. Anh ngông cuồng như một con ngựa hoang không ai thuần phục nổi, ánh mắt anh sắc lạnh hơn bất cứ thứ gì khác. Rồi Nam Lâm gằn giọng nói:
- Trúc Diệp. Em cảm thấy mình có đúng không? Nếu em không chấp nhận tôi, chỉ cần nói với tôi một câu là được. Tại sao em lại cố tình tỏ ra mập mờ với tôi? Em muốn đò đưa tôi à? - nói đến đây, Nam Lâm nhếch môi cười nhạt - Đêm đó, em có thể cự tuyệt tôi. Nhưng em đã không làm. Em đã nói những gì em biết không? Em đã nói những gì khi tôi kề sát em, em còn nhớ không? Rằng: Em cảm thấy hạnh phúc khi ở bên tôi. À, hóa ra cái hạnh phúc của em chính là để một người đàn ông ân ái với mình cả đêm. Phải, tôi là thằng ngu nên đã ảo tưởng em thích tôi, em yêu tôi. Tôi là thằng điên khi nuôi hi vọng với em. Trúc Diệp, em nghe đây, nghe cho rõ để còn nhớ đến suốt đời. Cho dù em có chết thì tôi, Nam Lâm này nhất định cũng sẽ không quan tâm đến em.
Nói xong, Nam Lâm lôi từ trong tui quần ra một chùm chìa khóa. Nghiến răng rồi đáp mạnh xuống đất như đáp hết mọi vấn vương, thương nhớ suốt 17 năm qua. Với anh, tất cả sẽ chấm dứt từ đây. Anh mong rằng, ngày mai tỉnh dậy, mọi tình yêu dành cho cô ấy sẽ tan biến trong hư không. Một dấu vết cũng không còn.
Tết trung thu năm nay của An Lâm, Nam Lâm và Trúc Diệp sẽ là cái tết trung thu đáng nhớ nhất của ba người! Hoặc cho dù có người không muốn nhớ thì cũng phải khắc cốt ghi tâm sang tận kiếp sau...
* * *
Đã hai ngày nay Nam Lâm không gặp Trúc Diệp, nói là hai ngày nhưng anh thấy lê thê như hàng thế kỉ đã trôi qua. Hai ngày nay, anh có chút công chuyện ở thành phố C - một vụ tham ô chấn động, người phạm tội không ai khác chính là ông chủ tịch thành phố đó. Nam Lâm phải ở đó hai ngày để thẩm tra vụ việc sau đó bàn giao lại cho các sếp lớn để các sếp xử lí. Vì dù sao vụ án này cũng là tâm điểm trong mấy ngày qua, lại liên quan đến chủ tịch của một thành phố lớn. Người kinh nghiệm chưa nhiều như Nam Lâm không thể đảm đương nổi. Kể cả anh có nhận lấy trách nhiệm về mình thì cũng không ai dám cho anh gánh vác.
Lúc anh trở về thành phố cũng là lúc trời đã sẩm tối. Vào thu rồi cho nên trời đã tối nhanh hơn thì phải. Nền trời tim tím một mảng đằng xa, đo đỏ một chút ở phía gần mặt trời, còn có cả dải mây hình vảy tê tê chảy dài thành vệt trên đó. Tạo nên một bức tranh hài hòa về màu sắc và hình ảnh. Nam Lâm không lái xe về nhà mà đến thẳng luôn nhà Trúc Diệp. Những ngày qua, anh thấy nhớ cô vô cùng. Sợ rằng, nếu còn phải chịu đựng sự nhớ nhung thêm một phút giây nào nữa thì cái chết sẽ tìm đến anh ngay lập tức.
Nhiều lúc anh nghĩ mình đã sai, anh không nên đưa bản thân mình vào vòng xoáy tình yêu. Để đến lúc muốn thoát ra thì lại không thể, cho dù lúc đó có mệt mỏi thì anh cũng không có cách để chạy trốn. Người ta nói tình yêu chỉ là một loại bệnh, bệnh nan y. Mà đã là nan y thì sẽ không bao giờ khỏi! Nam Lâm thấy mình bây giờ đang bị căn bệnh ấy hoành hành. Nhớ, thương, đợi, chờ, vui, buồn, yêu, ghét...anh đều trải qua. Vì đắng và vị ngọt cũng không ngoại lệ, trước kia anh chưa bao giờ có những cung bậc cảm xúc này với một người con gái. Đó chẳng phải là yêu quá, yêu lắm thì là gì?
Chung cư Hoa Lệ hiện lên trước mắt, Nam Lâm mở cửa kính rồi đưa tay chào bảo vệ. Dù gì thì anh và An Lâm đã quen mặt với ông bảo vệ trung tuổi này rồi. Khi nhận lấy nụ cười lại của ông thì anh mới lái xe vào gara.
Tâm trạng của Nam Lâm hôm nay rất tốt, dịu mát như không khí trong trời thu này vậy. Nam Lâm có cảm tưởng đôi chân mình đang lướt chứ không phải đi, nó hoàn toàn nhẹ bẫng như một làn mây, chính anh cũng không hiểu là tại sao mình lại vui đến mức độ ấy. Có phải là vì sắp được gặp Trúc Diệp không?
Nam Lâm lấy chìa khóa ra mở cửa, sau cái đêm hôm ấy, anh đã tự ý lấy một chùm chìa khóa cho riêng mình. Bước vào nhà, thấy không khí có vẻ im lặng nên anh đoán Trúc Diệp đi làm chưa về. Việc này khiến Nam Lâm thấy hơi hụt hẫng, giống như một người đang chạy rất nhanh nhưng lại bị mất đà. Ngay lúc anh mong nhớ cô ấy, muốn ôm cô ấy vào lòng, ghì lấy đôi vai và để cho mùi hương cơ thể của cô cuốn lấy anh thì cô ấy đã ở đâu?
Nam Lâm thở dài rồi ngồi xuống ghế. Bây giờ thất vọng thì được thêm gì chứ? Được một gánh nỗi buồn nữa! Chi bằng ngồi đây đợi cô ấy về vậy. Nghĩ thế, Nam Lâm liền mở tivi để đốt cháy thời gian.
Trúc Diệp từ công ti bước ra, ánh mắt cô rạng rỡ một niềm vui khó tả khi phát hiện chiếc xe phía đằng kia là của An Lâm.
Đến tận bây giờ cô vẫn không thể tin nổi là An Lâm lại có thể nói ba từ đó với cô. Và đến bây giờ cô vẫn còn ngỡ là mình đang mơ. Nhiều lần, trong hạnh phúc, cô đã tự cấu nhẹ lên má để chắc chắn răng mình đang đứng giữa thế giới thực tại chứ không phải là ở một xứ thần tiên nào cả. Cũng phải thôi, mọi chuyện diễn ra một cách quá bất ngờ mà.
Trúc Diệp vẫn còn nhớ rõ cảm giác của mình lúc đó, khi An Lâm nhìn thẳng vào mắt cô và nói "Anh yêu em!" Một cơn sóng lòng đã vô tình và mãnh liệt xô lên trái tim cô. Khi ấy, cô ngỡ ngàng có, ngạc nhiên có, bàng hoàng có và một chút vui sướng nữa, nó cũng có. Cô tự hỏi, có phải An Lâm đang bị cái gì chi phối không? Giống như Nam Lâm chẳng hạn, khi anh ấy uống rượu, anh ấy nhất định sẽ tìm đến và nói yêu cô.
Tâm tư và tình cảm của Trúc Diệp rất mờ ảo. Giống như một tấm gương đặt trong một phòng tắm nước nóng. Dù cố lấy tay lau đi lau lại thì cái ta nhìn được vẫn chỉ là một khuôn mặt nhạt nhòa của chính mình. Trúc Diệp không hiểu trái tim mình, không hiểu tình cảm của mình. Cô rất yêu An Lâm, nhưng khi nhận lời yêu anh ấy, trong lòng cô lại nhói lên một thứ cảm xúc lạ kì. Kiểu như ngăn cản, kiểu như gào thét, dày vò. Thêm một chút sợ hãi hòa lẫn trong đó nữa. Tại sao? Tại sao đứng trước điều mà mình đã mơ mộng và ước ao suốt 17 năm qua cô lại ngập ngừng? Cô lại nhớ đến Nam Lâm?
Không phải là lạ lùng nữa, mà là đáng sợ. Cô sợ mình đã "có phần" yêu Nam Lâm mất rồi.
An Lâm mở cửa xe cho Trúc Diệp. Anh mỉm cười nói:
- Chúng ta sẽ về nhà ăn cơm chứ?
Trúc Diệp ngồi vào trong xe, đợi cho An Lâm cũng yên vị, lúc này cô mới trả lời:
- Vậy tạt qua siêu thị một lúc. Em cần mua mấy thứ để chuẩn bị bữa ăn.
An Lâm mỉm cười gật đầu. Khóe mắt anh dài ra tạo cảm giác ấm áp khi nhìn vào đó. Hoặc có thể là do một mình Trúc Diệp thấy như vậy vì cô đã yêu đôi mắt ấy 17 năm. Còn những người khác, khi nhìn vào đôi mắt đó, ngoài sự trầm mặc và một chút lạnh lùng ra thì họ không thấy gì khác nữa.
An Lâm và Trúc Diệp bước đi trong siêu thị, một số người đi qua có quay ra nhìn họ với ánh mắt ngưỡng mộ. Xét về ngoại hình thì họ trông thật đẹp đôi! Tính ra, Trúc Diệp không phải là một người con gái đẹp đến say đắm lòng người, nhưng vẻ thanh thoát của cô lại là một vẻ đẹp dịu nhẹ mà ít người con gái nào có thể có được. Còn An Lâm, anh đẹp trai là điều mà không ai có thể phủ nhận. Chất thư sinh, nho nhã, lịch lãm trong anh luôn khiến người ngoài hài lòng.
Đến hàng rau củ, Trúc Diệp quay ra nhìn An Lâm hỏi:
- Anh muốn ăn rau gì?
An Lâm đưa tay chọn lấy một ít cà chua, me, mùi và thìa là. Anh nói giọng nũng nịu:
- Anh muốn ăn canh cá do em nấu.
Trúc Diệp phì cười. Cô không biết trước và sau khi yêu, người ta có thay đổi hay không nhưng cô thấy An Lâm vẫn chẳng thể thay đổi được tính thích làm nũng trước mặt cô. Chỉ là đôi khi thôi, nhưng cô lại thích bộ dạng ấy của anh. Người ta nói đàn ông mà như vậy thì chỉ là một kẻ yếu đuối, không làm lên tích sự. Vậy mà An Lâm lại hoàn toàn khác, anh chỉ làm nũng trước mặt cô với số ít lần, những lần ấy không làm anh mất đi dáng vẻ đàn ông mà càng tô đậm lên một chút gì đó láu cá trong anh. Dáng vẻ lúc đó...rất giống Nam Lâm.
Giây phút nghĩ đến hình ảnh đó, nụ cười của Trúc Diệp chợt vụt tắt. Giống như một ánh sao rơi xuống biển. Vụt tắt đến không còn thấy dấu vết.
Sau đó, họ chọn thêm một ít rau cải nữa rồi mới chuyển sang gian hàng thịt cá. Suốt quá trình đó, dường như không còn cảm giác ấm áp nữa, thay vào đó là sự im lặng đến trầm mặc của hai ngươi. Cảm giác đó như đặt một khối băng ở giữa, khiến tất cả như lạnh lẽo, ngập ngừng hẳn đi.
Xe An Lâm dừng lại trước sân của chung cư Hoa Lệ. Anh mỉm cười chào bảo vệ, ông nở một nụ cười đáp lại rồi đi đến gõ gõ và cửa kính. Khi An Lâm hạ cửa kính xe xuống thì ông khẽ liếc mắt về phía Trúc Diệp nói:
- Hôm nay nhà cô tổ chức liên hoan sao?
Trúc Diệp mỉm cười:
- Liên hoan hai người bác ạ!
- Vậy sao tôi thấy em trai cậu cũng vào đây mà? - Ông bảo vệ lại quay ra hỏi An Lâm.
An Lâm nhíu mày:
- Em trai cháu?
- Phải!
An Lâm gắng nở một nụ cười tự nhiên rồi nói:
- Vâng! Hôm nay chúng cháu liên hoan.
Sau đó anh lái xe vào gara một cách nhanh chóng. Chiếc xe của Nam Lâm hiên ngang một chỗ đã trả lời cho tất cả những nghi vấn của An Lâm. Hóa ra là em trai anh đã đến đây thật. Nhưng là ai đã đưa chìa khóa cho nó? Không phải là Trúc Diệp chứ?
Trúc Diệp cũng cảm thấy bất an khi ông bảo vệ nói Nam Lâm đã đến đây. Để rồi nhìn thấy xe của Nam Lâm, nỗi sợ hãi ấy đã chiếm trọn tâm hồn cô. Cho dù An Lâm đã biết chuyện theo cô là không đáng có giữa cô và Nam Lâm, nhưng cô vẫn thấy sợ. Sợ gặp phải ánh mắt thất vọng và đầy hờn giận của An Lâm. Ánh mắt ấy cô đã nhìn thấy một lần. Cô không muốn gặp lại nó nữa, nó làm trái tim cô đau đến quặn thắt, đến không thể chống đỡ được.
Tuy nhiên, An Lâm lại không nói gì cả. Vẻ mặt của anh vẫn hoàn toàn bình thường, thậm chí khóe môi anh còn có một nụ cười rạng rỡ khi mở cửa xe cho cô. Điều này càng làm nỗi sợ hãi trong lòng Trúc Diệp tăng lên gấp bội phần. Cô có cảm giác là anh ấy đang gồng mình lên để chống đỡ, để chịu đựng, cố gắng không cho cô biết những phản ứng của anh ấy.
Trúc Diệp thở dài bước xuống. Cô không bước đi theo An Lâm mà đứng lặng lại, cô gọi anh:
- Anh An Lâm!
An Lâm tay đút vào túi quần, dáng vẻ lịch lãm nhưng lúc này sao lại thấy cô độc quá. Anh mỉm cười đưa một cánh tay lên vẫy cô lại rồi nói:
- Lại đây nào, em chậm quá. Muốn bỏ đói anh hay sao?
Trúc Diệp vẫn lặng im nơi đó. Cô ngước mắt nhìn anh, giọng nói cô run run:
- Em xin lỗi!
An Lâm bước lại phía Trúc Diệp, kéo cô vào lòng rồi ôm lấy cơ thể đang không ngừng run lên của cô. Cô ấy không khóc mà tại sao lại run đến như vậy? Anh đã làm nỗi sợ hãi trong lòng cô ấy lớn mạnh thành còn quỷ dữ như thế này ư?
- Trúc Diệp. Đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, anh hiểu mà. Đúng là anh có hờn giận nhưng anh biết em cũng rất khổ tâm. Không ai có lỗi cả, Nam Lâm cũng vậy. Chuyện Nam Lâm có chìa khóa nhà cũng không phải là chuyện lớn, có đúng không? Chỉ cần chúng ta yêu nhau là đủ, hãy trân trọng nó. Anh không muốn một chút giận hờn vô cớ mà để tuột mất em như lần anh suýt mất em. Em hiểu chứ?
Trúc Diệp ngẩng đôi mắt trong vắt như bầu trời thu của mình lên nhìn An Lâm. Nụ cười của anh dần dần chế ngự những cơn sóng dồn dập đến không ngăn cản trong cô. Thay vào đó, là một cái gì đấy thật mềm và thật ấm. Nó cho cô thấy mình thật an toàn, mình không còn cảm giác sợ hãi nữa.
- Trúc Diệp! - Giọng nói của Nam Lâm vang lên phía đằng xa khiến An Lâm và Trúc Diệp thoáng bàng hoàng.
Phản ứng của Trúc Diệp rất nhanh nhạy, khi Nam Lâm còn chưa gọi hết câu thì cô đã rời bỏ vòng tay của An Lâm. Chính cô cũng không hiểu tại sao mình lại có phản ứng ấy, cô chỉ thấy rằng, nếu cô vẫn ôm An Lâm thì Nam Lâm sẽ tức giận.
An Lâm thấy Trúc Diệp đẩy mình ra một cách lạnh lùng không ngập ngừng như vậy thì cảm thấy hụt hẫng. Lần đầu tiên anh thấy người con gái anh yêu lại xa lạ đến như vậy. Xa lạ đến không thể với tới nữa rồi, cho dù anh có đang nắm tay cô ấy đấy. Nhưng có cảm tưởng cái anh đang nắm chỉ là một thứ hư vô, ảo ảnh mà anh tự dựng lên.
Nam Lâm nhếch môi lên cười nhạt. Nụ cười nhạt nhưng in hằn lên môi một sự đắng ngắt và chua xót. Anh đã chờ đợi, đã nhớ nhung đến nỗi mà có thể chết đi được. Để rồi khi định đi đón cô ấy, để rồi khi cái anh nhận được lại là một hình ảnh khiến trái tim anh trở thành một đống hoang tàn như thế này đây. Nam Lâm từ nhỏ đã mang trong mình sự ngông nghênh, cuồng ngạo. Anh không bao giờ chấp nhận là người thua cuộc. Trong anh, lúc nào cũng chỉ có ý nghĩ anh nhường và bố thí cho kẻ khác chứ không phải là để họ làm như vậy với mình. Đối với An Lâm cũng vậy, Nam Lâm chưa bao giờ công nhận là mình thua anh ấy, anh chỉ nhường anh ấy đi trước mà thôi.
Chính vì vậy, khi mà để người khác lấn át, để người khác làm cho anh cảm thấy anh là kẻ thua cuộc, thì anh sẽ không khống chế nổi tự ái của bản thân. Cái đầu tiên anh sẽ làm chính là vứt bỏ, vứt bỏ tất cả. Hoặc nếu không vứt bỏ được, thì anh sẽ đạp đổ nó!
Nam Lâm mỉm cười bước đến trước mặt Trúc Diệp. Sự chua xót và thù hận trong giọng hòa quyện vào nhau tạo nên một âm thanh đáng ghê sợ:
- Em...là Trúc Diệp phải không? - Anh đã mong cô ấy trả lời là không.
Đôi mắt của cô ấy không dám nhìn thẳng vào anh, khuôn mặt cô ấy trước anh cũng mơ hồ và nhạt nhòa cả đi. Trúc Diệp trong anh đang ở đâu?
- Em đã từng ngủ với ai? Em biết không?
An Lâm nghe câu nói này thì tỏ rõ thái độ không vừa lòng. Anh kéo nhẹ tay Nam Lâm nói nghiêm:
- Nam Lâm. Em đừng nói nữa.
Nam Lâm nhìn anh trai mình rồi vung tay bàn tay đang nắm lấy khuỷu tay anh ra. Anh ngông cuồng như một con ngựa hoang không ai thuần phục nổi, ánh mắt anh sắc lạnh hơn bất cứ thứ gì khác. Rồi Nam Lâm gằn giọng nói:
- Trúc Diệp. Em cảm thấy mình có đúng không? Nếu em không chấp nhận tôi, chỉ cần nói với tôi một câu là được. Tại sao em lại cố tình tỏ ra mập mờ với tôi? Em muốn đò đưa tôi à? - nói đến đây, Nam Lâm nhếch môi cười nhạt - Đêm đó, em có thể cự tuyệt tôi. Nhưng em đã không làm. Em đã nói những gì em biết không? Em đã nói những gì khi tôi kề sát em, em còn nhớ không? Rằng: Em cảm thấy hạnh phúc khi ở bên tôi. À, hóa ra cái hạnh phúc của em chính là để một người đàn ông ân ái với mình cả đêm. Phải, tôi là thằng ngu nên đã ảo tưởng em thích tôi, em yêu tôi. Tôi là thằng điên khi nuôi hi vọng với em. Trúc Diệp, em nghe đây, nghe cho rõ để còn nhớ đến suốt đời. Cho dù em có chết thì tôi, Nam Lâm này nhất định cũng sẽ không quan tâm đến em.
Nói xong, Nam Lâm lôi từ trong tui quần ra một chùm chìa khóa. Nghiến răng rồi đáp mạnh xuống đất như đáp hết mọi vấn vương, thương nhớ suốt 17 năm qua. Với anh, tất cả sẽ chấm dứt từ đây. Anh mong rằng, ngày mai tỉnh dậy, mọi tình yêu dành cho cô ấy sẽ tan biến trong hư không. Một dấu vết cũng không còn.
/31
|