Bước Vào Lòng Em

Chương 35 - Chương 35

/39


Edit: Peiria

Từ sau lúc ấy, Lục Sênh đều trầm mặc, yên lặng ăn lẩu. Nam Phong gắp cho cô cái gì thì cô ăn cái đó, nhai nuốt từ từ, không một tiếng động.

Cô vẫn cúi đầu, anh chỉ có thể nhìn thấy tóc đen trên đỉnh đầu cô, cùng với quai hàm nhỏ xinh thanh tú đang nhai thức ăn và hai gò má phồng lên.

Cô nhu thuận giống như loài chó Chihuahua.

Cô càng nhu thuận thế này, Nam Phong càng thấy khổ sở, anh ép mình phải dời đi tầm mắt, không nhìn cô.

Sợ chính mình không nhịn được mà đổi ý.

Sau bữa cơm này bầu không khí có chút đè nén. Cảm xúc dễ dàng lây bệnh, ngay cả người không tim không phổi như Đinh Tiểu Tiểu, nghĩ đến cảnh ly biệt, cũng trở nên ưu thương. Cô khuyên Lục Sênh vài câu, Lục Sênh ngoài gật đầu, cũng không nói thêm cái gì khác. Trái lại, Đinh Tiểu Tiểu càng nói càng buồn bã.

Nam Phong uống không ít bia. Đinh Tiểu Tiểu uống càng nhiều hơn, về sau trực tiếp say mèm, nắm tay Từ Tri Diêu không ngừng gọi Ba ba . Từ Tri Diêu rất muốn đồng ý, nhưng không biết tại sao hôm nay khí tiết trỗi dậy, xấu hổ không muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Cậu chỉ nhẫn nhịn đỡ cô ra ngoài, vừa đi vừa oán giận, Bà chị, chị béo quá đấy...

Nam Phong bắt taxi, để cho Từ Tri Diêu đưa Đinh Tiểu Tiểu về khách sạn trước. Anh và Lục Sênh không lên xe, đi bộ trên đường, anh nhận thấy cảm xúc của Lục Sênh không tốt, muốn cùng cô nói chuyện.

Hai người thả bước dưới ánh đèn sáng rực. Lục Sênh áo khoác lông cừu màu đỏ mang hơi thở thanh xuân đẹp ngọt ngào; quần bò đơn giản cùng với boot ngắn màu nâu, hai chân thon dài thẳng tắp.

Quần áo của cô hầu hết đều là Nam Phong mua. Nam Phong mua quần áo cho mình không để tâm, trái lại cực kỳ thích cho Lục Sênh ăn diện. Cảm giác đó thật kỳ diệu, mỗi lần nhìn Lục Sênh mặc những bộ quần áo xinh xắn anh mua, anh lại đặc biệt có cảm giác thành tựu.

Lúc này Lục Sênh đang đi bên cạnh anh, hai tay đút trong túi, cúi đầu không nói lời nào. Nam Phong dùng ngữ điệu dịu dàng nói với cô: Lục Sênh, em đã trưởng thành, nên đi học hỏi kinh nghiệm. Em không thể ở bên anh cả đời, đúng không?

Cô khẽ gật đầu.

Nam Phong: Huấn luyện viên Lý Vệ Quốc của đội tuyển thành phố là người dày dặn kinh nghiệm cũng dễ ở chung, giao em cho ông ấy, anh rất yên tâm, em cũng không cần lo lắng.

Lại gật đầu.

Nam Phong: Cũng không phải sinh ly tử biệt, về sau nếu em có thi đấu thì anh nhất định đến xem. Ừm, cho dù không thi đấu, anh cũng sẽ thường xuyên tới thăm em, có được hay không?

Gật đầu.

Nam Phong: Vào đội tuyển thành phốphải chung sống hòa thuận với đồng đội. Nhưng mà đừng để mình chịu thiệt. Nếu có ai gây khó dễ, em nhất định phải nói với anh. Chỗ nào không thích ứng, cũng phải nói với anh, đừng giấu ở trong lòng, biết không?

Lục Sênh chỉ gật đầu, không hề đáp lại. Nam Phong có chút bất đắc dĩ, Lục Sênh...

Lục Sênh bèn ngẩng đầu. Cô cắn môi, vành mắt chứa đầy nước mắt, nghiêm túc nhìn hắn. Ngọn đèn rọi xuống khiến nước mắt của cô phản chiếu lại ánh sáng. Sự yếu ớt đó giống như đâm vào lòng anh, làm cho trái tim anh cảm thấy đau đớn khó nhịn. Anh rất muốn kéo tay cô, nói rằng cô đừng đi, hãy ở lại bên cạnh anh.

Nhưng mà anh không thể. Lục Sênh là đứa bé, không có khả năng phân biệt, còn anh thì khác. Anh không thể bởi vì bản thân mình mà bóp nát tương lai của một đứa trẻ yếu ớt. Anh thở dài, đưa tay xoa đầu Lục Sênh.

Nước mắt bỗng rơi xuống, cô uất ức mím môi, nhỏ giọng nói, Em không muốn vào đội tuyển thành phố, em chỉ muốn đi theo anh.

Nam Phong khó khăn lên tiếng, Lục Sênh, em biết không, một huấn luyện viên giỏi, phải tuyệt đối bình tĩnh và dày dặn kinh nghiệm. Hai thứ này anh đều không có, anh thậm chí không thể hạ quyết tâm huấn luyện các em. Cho nên anh không thể trở thành một huấn luyện viên tốt, ít nhất bây giờ không thể.

Không sao, em có thể đợi.

Em không thể đợi được, Lục Sênh, em sắp mười bảy tuổi, hiện tại là thời kì quan trọng nhất trong sự nghiệp của vận động viên, một ngày em cũng không thể chờ.

Vậy... Tại sao anh không thể cùng em vào đội tuyển thành phố... Có lẽ cô cũng biết yêu cầu này hơi ích kỷ, bởi vậy giọng nói rất nhẹ, càng nói càng vô lực.

Nam Phong cười khổ, Anh cũng có cuộc sống của anh.

Nhưng, Grand Slam không phải mộng tưởng của chúng ta ư?

Mắt anh khép hờ, tất cả cảm xúc ở đáy mắt bị hàng mi dài che dấu, khẽ giãy dụa, giống như tiếng ca tịch mịch nhiễm sương




/39

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status