Sóng bắt đầu từ gió
Gió bắt đầu từ đâu
Em cũng không biết nữa...
Diệp Linh mang thai mới đó mà cũng đựơc ba tháng, cái bụng phẳng lỳ ngày nào giờ đây cũng bắt đầu nhô lên.
Trong thời gian chờ đợi Sở Thiên giải quyết thủ tục ly hôn với Mai, cô vẫn tiếp tục ở lại nhà Hữu Đức làm giúp việc. Nói là làm giúp việc nhưng thực chất công việc của cô cũng khá là nhàn, chỉ dọn dẹp đơn giản chứ không có gì nặng nhọc cả. Hữu Đức cũng biết cô đang mang thai nên cũng tạo điều kiện hết sức có thể cho hai mẹ con, anh đặc biệt chuyển cô xuống tầng một cho tiện đi lại, thỉnh thoảng lại mua đồ ăn thức uống về tẩm bổ cho đứa bé trong bụng. Sự quan tâm, sự chăm sóc ân cần, chu đáo của anh khiến trái tim cô có những lúc không khỏi rung động.
Trước đây khi nghe bạn bè nói phụ nữ mang thai thường suy nghĩ lung tung, cô lại không tin. Giờ đây khi chính bản thân mình mang thai, cô mới hiểu đựơc cảm giác lo đựơc lo mất, trong đầu lúc nào cũng suy nghĩ linh tinh, hết truyện nọ đến truyện kia, hết người này đến người kia.
Nhiều khi ngồi thơ thẩn ngắm cảnh sắc xung quanh, trong đầu cô bất chợt lại hiện lên nụ cười ấm áp của anh. Những lúc đó cô thường ngồi cười như một con dở, lấy tay gõ đầu tự trách mình nghĩ quá nhiều.
Nếu như Sở Thiên chỉ quan tâm cô bằng những lời nói đường mật, bằng những tin nhắn ngọt ngào như “ EM ngủ chưa, EM mệt không. Con có ngoan không. Bà xã yêu dấu ăn trưa….” Thì Hữu Đức lại hoàn toàn ngược lại. Anh không bao giờ nói những lời ngọt ngào với cô, thậm chí có những lúc còn cáu giận mà quát cô nhưng hành động của anh thì lại trái ngược hoàn toàn. Anh biết cô nghén ngẩm thèm xoài chua mà mùa đông thì lấy đâu ra xoài để ăn, anh phải đặt ship từ thành phố khác ship về để mua cho cô. Rồi những công việc như lau chùi, leo trèo cao, anh đều cấm tiệt không cho cô động tay, động chân vào, những lúc đó cô cảm động lắm.
Hôm nay, Sở Thiên nhắn tin hẹn cô ra quán café ngày trước hai người thường đến. Cô vui lắm, vội vàng làm xong hết tất cả công việc, rồi tìm một chiếc váy thật đẹp mang vào đến chỗ hẹn.
Tại quán café.
Sở Thiên đang ngồi nhâm nhi tách café nóng hổi trên tay, vừa thấy bóng dáng quen thuộc, hắn vội vàng đặt tách café xuống, giơ tay vẫy vẫy.
Diệp Linh đảo mắt nhìn xung quanh quán, nhận thấy cánh tay quen thuộc cô mỉm cười, nhẹ nhàng bước tới.
_ Anh đợi em lâu chưa.
_ Anh cũng mới tới. Em uống nước cam nhé, anh gọi rồi đó.
_Vâng.
_ Em đi khám chưa, bác sĩ bảo sao trai hay gái.
_ BÁc sĩ bảo con khỏe anh ạ,trai gái thì em không hỏi. Em nghĩ con nào mà chẳng là con, dù trai hay gái chúng ta đều yêu thương con phải không anh.
_Ừ. Sở Thiên nâng tách café nên nhấp môi uống một hớp nhằm che dấu đi sự lúng túng của bản thân.
_ Á.
_ Sao vậy, em đau ở đâu à.
Linh cười, trách yêu Thiên.
_ Tại anh đó, con anh nó đạp em đấy.
Sở Thiên đứng dậy đi vòng sang bên kia, kéo ghế bên cạnh Linh ngồi xuống. Anh nhẹ nhàng đặt tay lên bụng, xoa xoa cái bụng hơi nhô lên của cô rồi từ từ cúi đẫu xuống lắng nghe. Linh lúng túng đỏ cả mặt, cô ngại ngùng nói “ Anh người ta nhìn kia”
_ Kệ, anh trò chuyện với con anh, người ta quản được sao.
Con người này, sao có thể ngang ngược như thế được cơ chứ. Biết bản thân không cãi nỗi anh cô đành im lặng cúi mặt xuống tránh ánh mắt của mọi người.
_ Anh này, anh định bao giờ đón mẹ con em về.
Thiên đang vui vẻ trò chuyện với đứa nhỏ trong bụng nghe cô nói vậy, sắc mặt bỗng trùng xuống,, anh ấp úng” Em chịu khó đợi một thời gian nữa thôi. Dù sao Mai cũng đang mang thai, mẹ anh thì khó ra sao em cũng biết rồi đó. Em phải tin anh, cho anh thời gian. Anh nhất định sẽ đón hai mẹ con em về.”
_Dạ.
Cô vui vẻ tựa vào vai anh, ánh mắt mông lung nhìn vào cảnh vật. Cô như trở về những năm tháng tuổi trẻ, vui vẻ, hạnh phúc. Diệp Linh thầm nhủ với bản thân, dù có khó khăn, trắc trở ra sao cô cũng nhất định sẽ đợi Thiên trở về, trở về cho cô và con một mái ấm hoàn chỉnh. Mặc cho Phương Anh khuyên nhủ cô hãy từ bỏ, hãy mặc kệ người đàn ông tồi tệ kia đi nhưng mỗi lần như vậy cô chỉ cười và nói " cậu không hiểu đâu".
Diệp Linh luôn cho rằng Phương Anh không hiểu, mãi đến sau này khi đã trải qua những đau đớn, cực khổ cô mới nhận ra rằng người không hiểu chính là cô. Tất cả đều do cô ngu ngốc, cả tin, chấp niệm trong lòng quá mạnh mẽ khiến bản thân mù quáng không hề nhìn thấy ánh sáng của cuộc đời mà lại lạc lối bước chân vào con đừơng tăm tối đầy phấn độc để rồi mang trong mình đầy rẫy những vết thương lớn nhỏ khác nhau.
Tại một góc nhỏ trong quán, Triệu Mai nắm chặt chiếc ly trong tay, ánh mắt hung hãn nhìn chằm chằm về phía bàn của Thiên, ả nghiến răng nói “ Con đĩ, mày dám dụ dỗ chồng tao. Tao nhất định sẽ cho mày biết tay”
******************************************
Anh ơi, anh ở lại…..
Diệp Linh vừa hát vừa vui vẻ lau nhà. Nhìn đồng hồ thấy còn khá sớm, mà công việc cũng đã hoàn thành tương đối xong xuôi, nghĩ ngẫm một lát cô quyết định xách xô nước lên tầng hai để lau. Từ ngày biết cô mang thai, anh đã cấm tiệt không cho phép cô bén mảng lên tầng hai để lau chùi chỉ cho phép lên quét dọn nhẹ nhàng, còn lại để tối anh về anh làm. Cô thầm nghĩ chắc chẳng có việc gì đâu, anh ý cứ lo lắng thái quá thôi mà. Nghĩ vậy, trên môi cô bất giác nở một nụ cười thật tươi.
Diệp Linh kệ nệ xách xô nước lau nhà hướng vè phía cầu thang, cô bước chậm rãi từng bậc từng bậc một, đến bậc thứ ba từ phía dưới một tiếng quát lớn vang lên
_ Xuống ngay. Ai cho em lên trên đấy.
Diệp Linh giật mình quay lại, nước trong xô sóng sánh đổ ra ngoài, cô trượt chân ngã ngửa ra sau.
_ Á.
Một giây, hai giây…ba giây trôi qua, cơ thể cô vẫn không có cảm giác gì khác lạ, không hề có một cơn đau nào ập đến như tưởng tượng của cô cả. Thậm chí cô còn cảm giác phía dưới êm êm, cô vui vẻ nhún nhún vài cái, trong đầu thầm nghĩ, quái lạ anh Đức mới mau cái thảm lò xo hay sao mà êm quá ta.
Đang suy nghĩ, cô giật mình bởi giọng nói từ bên dưới vang lên.
_ Em còn không dậy. Muốn đè chết tôi à.
Diệp Linh tròn mắt nhìn xuống phía dưới. Ôi mẹ ơi, cô đang đè lên người anh, cô bất giác nhớ lại hành động nhún nhún vô duyên của mình lúc nãy, mặt cô dần dần đỏ lên, da mặt tê rân rân. Cô ngượng ngùng vội vàng đứng dậy.
_ Xin lỗi, em xin lỗi. Lúc này em không biết là anh.
_ VẬy em tưởng cái gì.
Cô ái ngại len lén nhìn anh, gương mặt ửng hồng trông vô cùng đáng yêu.
_ Em …em tưởng là cái đệm lò xo. Nói xong liền cúi gằm mặt xuống.
_ Em đó. Ai cho em lên đó hả. Anh dùng tay gõ nhẹ vào trán cô.
AI da. Đau.
_ EM cũng biết đau à. EM có biết lúc nãy em dọa anh muốn rớt tim ra ngoài không. Làm gì cũng phải cẩn thân chứ.
Cô nhìn anh cười hối lỗi.
_ Em xin lỗi mà. Anh Đức đẹp trai, cute, cho em xin lỗi đi mà. Em biết anh là đại nhân không trách tiểu nhân như em mà đúng khống.
_ EM đó, anh không có ý trách em. Anh chỉ là lo cho em và con nên mới nhắc nhở em thôi. EM nên nhớ mình là người có thai, làm gì cũng phải chú ý. Lân nãy mà không có anh em biết đã xảy ra chuyện lớn như thế nào không.
_ em biết mà. Sao này em không dám nữa. À, mà sao anh lại về nhà giờ này.
_ KHông về nhà sao biết được em không nghe lời.
Diệp Linh nhìn anh cười cười trong lòng thầm nghĩ Không tại anh về đột xuất làm em giật mình thì đâu có chuyện gì xảy ra đâu. Có mà tất cả tại anh ý. NGhĩ thì nghĩ vậy thôi, chứ cho tiền cô cũng không dám nói,giữa chốn thành phố xa hoa này, tình người thật quá ít ỏi, tìm được người thật lòng quan tâm mình khó khăn ra sao đâu phải cô không biết. Cô đâu có ngu, tự mình phá vỡ đoạn tình cảm đẹp đẽ này.
_Được rồi, được rồi. Anh mau đến công ty đi không lại muộn.
Chợt nhớ tới mục đích mình về nhà, Hữu Đức vội vàng lên tàng lấy sấp tài liệu trên bàn xuống, trước khi rời khỏi nhà vẫn không quên dặn dò cô.
_ EM đó, ở nhà không được làm mấy việc nguy hiểm đó nhớ chưa. Ngoan ngoãn ở nhà nấu cơm để trưa anh về anh.
_ Dạ.
Hữu Đức dặn dò xong xuôi, lên xe lái vút tới công ty.
Bên kia đường, người con gái nép sau góc cây, ánh mắt thâm hiểm nhìn chằm chằm vào cái bụng nhỏ đang lúp lúp sau chiếc áo phông trắng dáng rộng của cô.
Diệp Linh đưa tay vẫy vẫy tạm biệt anh, rồi lại nhìn xuống chiếc bụng nhỏ của mình, cô đưa tay xoa xoa nhẹ, miệng bất giác nở nụ cười ấm áp.
Bóng dáng chiếc xe khuất dần, Diệp Linh vui vẻ huýt sáo, xoay người bước vào trong nhà, bỏ lại phía sau ánh mắt căm thù tràn đầy lửa giận như muốn giết người của ai đó.
_ Diệp Linh, con khốn cô dám mang thai con của anh Đức. Tôi nhất định khiến mẹ con cô sống không bằng chết.
Con người khi đắm chìm trong hạnh phúc thì thường mất đi độ cảnh giác. Diệp Linh cũng vậy, cô mải chìm đắm trong hạnh phúc của mình mà không hề biết rằng sắp tới sẽ là những chuỗi ngày khó khăn đối với cả hai mẹ con cô.
Gió bắt đầu từ đâu
Em cũng không biết nữa...
Diệp Linh mang thai mới đó mà cũng đựơc ba tháng, cái bụng phẳng lỳ ngày nào giờ đây cũng bắt đầu nhô lên.
Trong thời gian chờ đợi Sở Thiên giải quyết thủ tục ly hôn với Mai, cô vẫn tiếp tục ở lại nhà Hữu Đức làm giúp việc. Nói là làm giúp việc nhưng thực chất công việc của cô cũng khá là nhàn, chỉ dọn dẹp đơn giản chứ không có gì nặng nhọc cả. Hữu Đức cũng biết cô đang mang thai nên cũng tạo điều kiện hết sức có thể cho hai mẹ con, anh đặc biệt chuyển cô xuống tầng một cho tiện đi lại, thỉnh thoảng lại mua đồ ăn thức uống về tẩm bổ cho đứa bé trong bụng. Sự quan tâm, sự chăm sóc ân cần, chu đáo của anh khiến trái tim cô có những lúc không khỏi rung động.
Trước đây khi nghe bạn bè nói phụ nữ mang thai thường suy nghĩ lung tung, cô lại không tin. Giờ đây khi chính bản thân mình mang thai, cô mới hiểu đựơc cảm giác lo đựơc lo mất, trong đầu lúc nào cũng suy nghĩ linh tinh, hết truyện nọ đến truyện kia, hết người này đến người kia.
Nhiều khi ngồi thơ thẩn ngắm cảnh sắc xung quanh, trong đầu cô bất chợt lại hiện lên nụ cười ấm áp của anh. Những lúc đó cô thường ngồi cười như một con dở, lấy tay gõ đầu tự trách mình nghĩ quá nhiều.
Nếu như Sở Thiên chỉ quan tâm cô bằng những lời nói đường mật, bằng những tin nhắn ngọt ngào như “ EM ngủ chưa, EM mệt không. Con có ngoan không. Bà xã yêu dấu ăn trưa….” Thì Hữu Đức lại hoàn toàn ngược lại. Anh không bao giờ nói những lời ngọt ngào với cô, thậm chí có những lúc còn cáu giận mà quát cô nhưng hành động của anh thì lại trái ngược hoàn toàn. Anh biết cô nghén ngẩm thèm xoài chua mà mùa đông thì lấy đâu ra xoài để ăn, anh phải đặt ship từ thành phố khác ship về để mua cho cô. Rồi những công việc như lau chùi, leo trèo cao, anh đều cấm tiệt không cho cô động tay, động chân vào, những lúc đó cô cảm động lắm.
Hôm nay, Sở Thiên nhắn tin hẹn cô ra quán café ngày trước hai người thường đến. Cô vui lắm, vội vàng làm xong hết tất cả công việc, rồi tìm một chiếc váy thật đẹp mang vào đến chỗ hẹn.
Tại quán café.
Sở Thiên đang ngồi nhâm nhi tách café nóng hổi trên tay, vừa thấy bóng dáng quen thuộc, hắn vội vàng đặt tách café xuống, giơ tay vẫy vẫy.
Diệp Linh đảo mắt nhìn xung quanh quán, nhận thấy cánh tay quen thuộc cô mỉm cười, nhẹ nhàng bước tới.
_ Anh đợi em lâu chưa.
_ Anh cũng mới tới. Em uống nước cam nhé, anh gọi rồi đó.
_Vâng.
_ Em đi khám chưa, bác sĩ bảo sao trai hay gái.
_ BÁc sĩ bảo con khỏe anh ạ,trai gái thì em không hỏi. Em nghĩ con nào mà chẳng là con, dù trai hay gái chúng ta đều yêu thương con phải không anh.
_Ừ. Sở Thiên nâng tách café nên nhấp môi uống một hớp nhằm che dấu đi sự lúng túng của bản thân.
_ Á.
_ Sao vậy, em đau ở đâu à.
Linh cười, trách yêu Thiên.
_ Tại anh đó, con anh nó đạp em đấy.
Sở Thiên đứng dậy đi vòng sang bên kia, kéo ghế bên cạnh Linh ngồi xuống. Anh nhẹ nhàng đặt tay lên bụng, xoa xoa cái bụng hơi nhô lên của cô rồi từ từ cúi đẫu xuống lắng nghe. Linh lúng túng đỏ cả mặt, cô ngại ngùng nói “ Anh người ta nhìn kia”
_ Kệ, anh trò chuyện với con anh, người ta quản được sao.
Con người này, sao có thể ngang ngược như thế được cơ chứ. Biết bản thân không cãi nỗi anh cô đành im lặng cúi mặt xuống tránh ánh mắt của mọi người.
_ Anh này, anh định bao giờ đón mẹ con em về.
Thiên đang vui vẻ trò chuyện với đứa nhỏ trong bụng nghe cô nói vậy, sắc mặt bỗng trùng xuống,, anh ấp úng” Em chịu khó đợi một thời gian nữa thôi. Dù sao Mai cũng đang mang thai, mẹ anh thì khó ra sao em cũng biết rồi đó. Em phải tin anh, cho anh thời gian. Anh nhất định sẽ đón hai mẹ con em về.”
_Dạ.
Cô vui vẻ tựa vào vai anh, ánh mắt mông lung nhìn vào cảnh vật. Cô như trở về những năm tháng tuổi trẻ, vui vẻ, hạnh phúc. Diệp Linh thầm nhủ với bản thân, dù có khó khăn, trắc trở ra sao cô cũng nhất định sẽ đợi Thiên trở về, trở về cho cô và con một mái ấm hoàn chỉnh. Mặc cho Phương Anh khuyên nhủ cô hãy từ bỏ, hãy mặc kệ người đàn ông tồi tệ kia đi nhưng mỗi lần như vậy cô chỉ cười và nói " cậu không hiểu đâu".
Diệp Linh luôn cho rằng Phương Anh không hiểu, mãi đến sau này khi đã trải qua những đau đớn, cực khổ cô mới nhận ra rằng người không hiểu chính là cô. Tất cả đều do cô ngu ngốc, cả tin, chấp niệm trong lòng quá mạnh mẽ khiến bản thân mù quáng không hề nhìn thấy ánh sáng của cuộc đời mà lại lạc lối bước chân vào con đừơng tăm tối đầy phấn độc để rồi mang trong mình đầy rẫy những vết thương lớn nhỏ khác nhau.
Tại một góc nhỏ trong quán, Triệu Mai nắm chặt chiếc ly trong tay, ánh mắt hung hãn nhìn chằm chằm về phía bàn của Thiên, ả nghiến răng nói “ Con đĩ, mày dám dụ dỗ chồng tao. Tao nhất định sẽ cho mày biết tay”
******************************************
Anh ơi, anh ở lại…..
Diệp Linh vừa hát vừa vui vẻ lau nhà. Nhìn đồng hồ thấy còn khá sớm, mà công việc cũng đã hoàn thành tương đối xong xuôi, nghĩ ngẫm một lát cô quyết định xách xô nước lên tầng hai để lau. Từ ngày biết cô mang thai, anh đã cấm tiệt không cho phép cô bén mảng lên tầng hai để lau chùi chỉ cho phép lên quét dọn nhẹ nhàng, còn lại để tối anh về anh làm. Cô thầm nghĩ chắc chẳng có việc gì đâu, anh ý cứ lo lắng thái quá thôi mà. Nghĩ vậy, trên môi cô bất giác nở một nụ cười thật tươi.
Diệp Linh kệ nệ xách xô nước lau nhà hướng vè phía cầu thang, cô bước chậm rãi từng bậc từng bậc một, đến bậc thứ ba từ phía dưới một tiếng quát lớn vang lên
_ Xuống ngay. Ai cho em lên trên đấy.
Diệp Linh giật mình quay lại, nước trong xô sóng sánh đổ ra ngoài, cô trượt chân ngã ngửa ra sau.
_ Á.
Một giây, hai giây…ba giây trôi qua, cơ thể cô vẫn không có cảm giác gì khác lạ, không hề có một cơn đau nào ập đến như tưởng tượng của cô cả. Thậm chí cô còn cảm giác phía dưới êm êm, cô vui vẻ nhún nhún vài cái, trong đầu thầm nghĩ, quái lạ anh Đức mới mau cái thảm lò xo hay sao mà êm quá ta.
Đang suy nghĩ, cô giật mình bởi giọng nói từ bên dưới vang lên.
_ Em còn không dậy. Muốn đè chết tôi à.
Diệp Linh tròn mắt nhìn xuống phía dưới. Ôi mẹ ơi, cô đang đè lên người anh, cô bất giác nhớ lại hành động nhún nhún vô duyên của mình lúc nãy, mặt cô dần dần đỏ lên, da mặt tê rân rân. Cô ngượng ngùng vội vàng đứng dậy.
_ Xin lỗi, em xin lỗi. Lúc này em không biết là anh.
_ VẬy em tưởng cái gì.
Cô ái ngại len lén nhìn anh, gương mặt ửng hồng trông vô cùng đáng yêu.
_ Em …em tưởng là cái đệm lò xo. Nói xong liền cúi gằm mặt xuống.
_ Em đó. Ai cho em lên đó hả. Anh dùng tay gõ nhẹ vào trán cô.
AI da. Đau.
_ EM cũng biết đau à. EM có biết lúc nãy em dọa anh muốn rớt tim ra ngoài không. Làm gì cũng phải cẩn thân chứ.
Cô nhìn anh cười hối lỗi.
_ Em xin lỗi mà. Anh Đức đẹp trai, cute, cho em xin lỗi đi mà. Em biết anh là đại nhân không trách tiểu nhân như em mà đúng khống.
_ EM đó, anh không có ý trách em. Anh chỉ là lo cho em và con nên mới nhắc nhở em thôi. EM nên nhớ mình là người có thai, làm gì cũng phải chú ý. Lân nãy mà không có anh em biết đã xảy ra chuyện lớn như thế nào không.
_ em biết mà. Sao này em không dám nữa. À, mà sao anh lại về nhà giờ này.
_ KHông về nhà sao biết được em không nghe lời.
Diệp Linh nhìn anh cười cười trong lòng thầm nghĩ Không tại anh về đột xuất làm em giật mình thì đâu có chuyện gì xảy ra đâu. Có mà tất cả tại anh ý. NGhĩ thì nghĩ vậy thôi, chứ cho tiền cô cũng không dám nói,giữa chốn thành phố xa hoa này, tình người thật quá ít ỏi, tìm được người thật lòng quan tâm mình khó khăn ra sao đâu phải cô không biết. Cô đâu có ngu, tự mình phá vỡ đoạn tình cảm đẹp đẽ này.
_Được rồi, được rồi. Anh mau đến công ty đi không lại muộn.
Chợt nhớ tới mục đích mình về nhà, Hữu Đức vội vàng lên tàng lấy sấp tài liệu trên bàn xuống, trước khi rời khỏi nhà vẫn không quên dặn dò cô.
_ EM đó, ở nhà không được làm mấy việc nguy hiểm đó nhớ chưa. Ngoan ngoãn ở nhà nấu cơm để trưa anh về anh.
_ Dạ.
Hữu Đức dặn dò xong xuôi, lên xe lái vút tới công ty.
Bên kia đường, người con gái nép sau góc cây, ánh mắt thâm hiểm nhìn chằm chằm vào cái bụng nhỏ đang lúp lúp sau chiếc áo phông trắng dáng rộng của cô.
Diệp Linh đưa tay vẫy vẫy tạm biệt anh, rồi lại nhìn xuống chiếc bụng nhỏ của mình, cô đưa tay xoa xoa nhẹ, miệng bất giác nở nụ cười ấm áp.
Bóng dáng chiếc xe khuất dần, Diệp Linh vui vẻ huýt sáo, xoay người bước vào trong nhà, bỏ lại phía sau ánh mắt căm thù tràn đầy lửa giận như muốn giết người của ai đó.
_ Diệp Linh, con khốn cô dám mang thai con của anh Đức. Tôi nhất định khiến mẹ con cô sống không bằng chết.
Con người khi đắm chìm trong hạnh phúc thì thường mất đi độ cảnh giác. Diệp Linh cũng vậy, cô mải chìm đắm trong hạnh phúc của mình mà không hề biết rằng sắp tới sẽ là những chuỗi ngày khó khăn đối với cả hai mẹ con cô.
/32
|