Hữu Đức trở lại phòng bệnh không thấy cô đâu, thấy bác sĩ thăm bệnh đi tới, anh liền nhanh chóng chạy lại hỏi.
_ BÁc sĩ, bệnh nhân phòng 201 đâu rồi.
_ Chẳng phải cô ấy đang ở trong phòng sao.
_ KHông có, tôi tìm khắp phòng rồi không thấy cô ý.
_ Có thể bệnh nhân ra ngoài đi dạo rồi, anh xuống thử khuôn viên bệnh viện xem sao.
Thấy bác sĩ nói cũng có lý, Hữu Đức liền chạy một mạch xuống. Khuôn viên bệnh viện về đêm lác đác chỉ còn một vài người ngồi nghe điện thoại, người ngồi hút thuốc, anh tìm mãi vẫn không thấy cô đâu. Muộn thế này, cô ý còn đi đâu được cơ chứ.
Bỗng một tia sáng xoẹt qua trong đầu, anh lấy tay tự gõ vào đầu mình một cái, rồi mới rút điện thoại ra ấn số cô.
Tiếng nhạc vang lên “ Đã bao giờ anh nghe, có vài điều khi yêu
Một là không nói dối, hai là ko nói dối nhiều lần
Cớ sao toàn thấy nước mắt”
Vẫn không ai bắt máy, anh lại gọi một lần nữa, tiếng nhạc vang lên từng hồi, tưởng chừng như kết thúc thì đầu dây bên kia lại nhấc máy. Hữu Đức vui mừng hỏi dồn dập.
_ Linh, em đang ở đâu vậy.
_ Xin lỗi, Linh hiện tại không có ở đây.
_ Cô là...
_ Tôi là Phương Anh, bạn Linh. Tôi đến phòng thăm cô ý nhưng không thấy ai, điện thoại để trên đầu giường reo nhiều quá nên tôi mới nhấc máy thay.
_ Cô ý bỏ máy ở trên phòng ứ. Muộn thế này cô ý còn đi đâu được.
Đang nói chuyện thì có một nhóm nam nữ đi lướt qua, vô tình có một người đụng trúng vào người khiến anh vô thức quay lại, tình cơ làm sao lại vô tình nghe được cuộc trò chuyện của hai cô gái.
_ Này cậu có thấy vị bác sĩ với cô y tá kia kì lạ không.
_ Này chúng ta đi thăm người bệnh nhé, cậu đừng có cơ hội mà tán tỉnh bác sĩ đó.
_ Không phải đâu, mình cứ thấy hai người đó lạ lạ sao ý. À phải rồi cả cô gái ngồi xe lăn kia nữa, người đó cũng rất lạ nha.
_ Mình thấy có gì đâu, cậu nghĩ nhiều rồi.
_ Sao mình cảm thấy cô ý như không có cảm giác ý, cả cốc café nóng đổ vào chân thế mà cô ấy không hề có chút biểu cảm nào, đôi mắt vẫn nhắn nghiền. Hai người đi bên cạnh cũng thế chúng mình xin lỗi mà họ cũng có quan tâm đâu, chỉ vội vội vàng vàng đưa cô gái ý đi.
_ Cậu xem hơi nhiều phim rồi đó, đừng có nghĩ linh tinh nữa đi.
Hữu Đức vốn không để ý mấy lời của những người này lắm, nhưng không hiểu sao, có cái gì đó cứ thúc giục anh tiến đến nói chuyện với họ.
_ xin chào.
_ Anh là..
_ Tôi là Đức, làm phiền mấy cô cho tôi hỏi thăm mấy cô có từng thấy cô gái này không. Hữu Đức vừa nói vừa giơ màn hình điện thoại ra cho họ xem hình cô.
Cô gái tóc vàng vừa nhìn thấy ảnh liền reo lên.
_ A, cô gái này chúng tôi vừa gặp. Cô ý đi cùng một vị bác sĩ và y tá ra bãi đỗ xe.
_ Cô có chắc là cô ý không.
_ Đúng là cô ý rồi, không thể nhầm được. Vừa nãy tôi vô tình làm đổ cốc café nóng vào chân cô ý. Thế mà cô ý không hề có chút gì là tức giận, mắt vẫn nhắm nghiền như ngủ nên tôi rất ân tượng không nhầm được đâu.
_ Vậy họ đâu rồi, họ đi về bãi đỗ xe đó.
Hữu Đức vội vàng cảm ơn mấy người đó rồi nhanh chóng chạy tới bãi đỗ xe, anh cố gắng nhìn xung quanh để tìm kiếm hình bóng của cô. Hữu Đức chạy ngược chạy xuôi khắp bãi đỗ xe nhưng không hề thấy bóng dáng của cô.
Điện thoại trong tay vang lên, Hữu Đức nhìn thấy số cô vội vàng bắt máy.
_ Anh tìm đựơc Linh chưa.
_Chưa. Nhưng theo những gì tôi hỏi đựơc thì Linh đã bị ai đó dẫn ra khỏi viết rồi.
_Cái gì. Anh lên phòng đi. Chúng ta cùng bàn cách.
Hữu Đức mới đi đến nửa đường, điện thoại lại reo lên.
_ Anh mau đến phòng bảo vệ đi. Diệp Linh có chuyện rồi.
Không chút chần chừ, anh chạy một mạch vào phòng bảo vệ.
_ Anh là Đức đúng không, tôi là Quân, đây là Phương Anh, chúng tôi đều là bạn của Linh.
_ Tôi là Đức, anh có tin tức gì của cô ấy không.
_ Có vẻ Linh bị bắt cóc rồi, anh xem xem, camera ở chỗ khu vực phòng Linh ở bị hỏng rồi, một camera ở khu vực đỗ xe cũng hỏng. Tôi nghĩ chuyện này không trùng hợp vậy đâu, nhất định là có người giở trò rồi.
_ Chuyện này sao có thể chứ, bình thường em ý đâu có giao tiếp với người lạ, làm sao có thể gây thù chuốc oán với người ta cơ chứ.
_ Chuyện này đợi sau khi tìm được Linh chúng ta hãy bàn đi. Bây giờ quan trọng nhất là phải tìm ra chỗ bọn bắt cóc.
_ Bọn chúng không để lại dấu vết gì chúng ta làm sao có thể tìm đây.
Tại một ngôi nhà hoang ở ngoại ô.
_ Đại ca, con nhỏ này vẫn chưa tỉnh.
_ Tạt nước cho nó tỉnh.
Ào….
Dòng nước mát lạnh len lỏi vào trong cơ thể, Diệp Linh mở màng mở mắt ra. Trước mắt cô là hình ảnh 4,5 tên côn đồ to lớn, xăm trồ đầy mình đang nhìn cô đây thèm khát. Cô hoảng sợ cố gắng ngồi dậy, lùi lại phía sau.
_ Cô em, tỉnh rồi à.
_ Các anh là ai, sao tôi lại ở đây.
_ Haha. Trông bộ dạng ngây thơ này của cô em anh thật sự không dám tin em là hồ ly tinh cướp chồng người ta đó.
_ Tôi không có. Các người bắt nhầm người rồi. Mau thả tôi ra.
_ Chúng mày đâu, thả nó ra.
_ RÕ.
Tên đàn em nghe lệnh, tiến tới cỏi trói cho cô. Diệp Linh vừa được cỏi trói, lập tức đứng dậy chạy thục mạng ra ngoài.
_Cô em, đi đâu mà vội vàng thế.
_ Anh không phải anh nói thả tôi sao.
_ Haha. Tiếng cười hô hố của đám đàn ông vang vọng trong màn đêm yên tĩnh.
_ Làm sao bọn anh có thể tha cho em dễ dàng thế
_ Tôi xin anh, xin các anh tha cho tôi. Các anh muốn bao nhiêu tiền cũng được, xin các anh tha cho tôi.,tha cho tôi đi mà.
_ Xin lỗi cô em nhé, tiền bọn anh nhận rồi không thể trả lại. Cô em muốn trách thì trách bản thân mình ăn ở thất đức, gây thù chuốc oán với kẻ không nên gây.
_Không, tôi xin các anh. Tha cho tôi, tôi sẽ trả các anh nhiều tiền hơn kẻ đã thuê các anh,
_ chúng mày cho nó im miệng lại đi. Đau đầu quá.
_ KHông….
Cô giãy dụa muốn thoát liền bị hai tên to cao, lực lưỡng giữu lại, chúng lấy bắng dính, dính chặt miệng cô lại. Diệp Linh bất lực chỉ có thể ú…. ớ.
_ Đại ca, xử lý nó ra sao.
_ Chơi chán rồi giết chết. Nhớ là phải cho nó chết từ từ, phải khiến nó sống không bằng chết.
Lời nói của tên cầm đầu lọt vào tai cô, mặt mũi cô tái xanh cả lên, tay chân run rẩy, trong lòng không khỏi sợ hãi. Trước nay cô đều đối xử rất tốt với mọi người đâu có gây thù chuốc oán với ai đâu, tại sao người đó lại ra tay thâm hiểm với cô như vậy.
_ Trói cô ta ra ghế. Cỏi băng dính ra.
Khánh đốm-tên đại ca, trên tay cầm chiếc roi da dài khoảng 1 mét đi tới trước mặt cô, ánh mắt gian ác,miệng nhếch lên vô cùng thâm hiểm.
_ Chúng mày, giữ chặt hay tay, hai chân nó cho tao.
Bốn tên bên cạnh ngay tức thì giữ chặt lấy Linh mặc kệ cô có giãy dụa ra sao, rất nhanh sau đó, Khánh đốm liền vung tay "vút" tiếng roi da ma sát với da thịt. Cô đau đớn, hoảng sợ, hốc mắt đỏ au, miệng liên tục gào thét, van xin.
_Á. Đau quá.....đừng đánh.... Tôi xin các anh mà... Các anh muốn gì tôi cũng làm..... Đừng mà, tôi xin các anh, các anh tha cho tôi đi.
Khánh đốm nhếch mép, ánh mắt nham hiểm như con báo lớn vờn con mồi nhỏ bé.
_ Xin lỗi cô em nhé. Bọn anh cũng chỉ nhận tiền người ta làm việc thôi. Đều là kiếm sống cả. Có trách thì trách cô em đắc tội không đúng người thôi.
_ á……U…..Ư…
Vút... Vút. Roi da lại một lần nữa quất lên làn da trắng nõn nà của cô.
_ A.... Đừng.....
Cánh tay giơ lên giữa không trung đột nhiên dừng lại bởi tiếng chuông điện thoại. Khánh đốm liền hạ roi xuống, đưa tay lôi điện thoại trong túi ra. Là kẻ thuê hắn.
Khánh đốm khẽ nhíu mày, hắn quay sang tên đàn em ra lệnh " bịt miệng nó vào. Tránh làm ồn"
_ Rõ thưa anh.
_Alo
_ Cô ta sao rồi.
_Yên tâm. Vẫn khỏe. Chưa chết được đâu.
_Hành hạ vừa thôi, đừng làm ảnh hưởng đến nhan sắc, bán sang bên kia họ lại không nhận. Tránh gây rắc rối.
_Cô yên tâm. Chúng tôi làm việc trước nay chưa từng xảy ra sai sót.
_Tốt nhất nên như vậy. Xong việc số tiền đó sẽ là của các người, tiền tôi sẽ chuyển khoản sau.
_Ok.
Cơn đau lan tỏa dần dần ra khắp cơ thể, lục phủ ngũ tạng đau đớn như muốn nổ tung ra, cô muốn thét, hét lên thật lớn để giảm bớt nỗi đau đớn nhưng không, chiếc miệng nhỏ xinh của cô lúc này lại bị bịt kín. Diệp Linh đau đớn đến nỗi muỗn ngất xỉu đi.
_ Đại ca, cô ta ngất xỉu rồi.
_ Đem cô ta vào phòng nhốt lại. Nhớ canh chừng cẩn thận.
_ Rõ.
Khánh đốm cười lạnh, dường như đối với hắn, hành hạ người khác chính là niềm vui. Nhìn con thỏ nhỏ giãy dụa tới chết khiến hắn cảm thấy thoải mái vô cùng.
Dặn dò xong xuôi, hắn phất tay xoay lưng rời khỏi.
Từng cơn đau buốt, như hàng ngàn, hàng vạn mũi tên xuyên qua cơ thể nhỏ bé khiến cô từ trong cơn mê man mà tỉnh dậy.
Toàn thân đau đớn, cô vô lực cố gắng dùng sức ngồi dậy.
Đôi tay giơ lên rồi lại đau đớn mà hạ xuống, nước mắt men theo gò mà chảy dài xuống cổ.
Cũng may, sau khi Diệp Linh ngất đi, bọn người của Khánh đốm cũng không có làm gì cô nữa. Chứ nếu không chắc giờ này Diệp Linh cũng không có khả năng mà ngồi dậy mất. Mới có ba roi thôi mà cô cảm tưởng như cả người muốn rời ra từng mảnh, chỗ nào chỗ đấy đều đau đến thấu xương, chỉ cần khẽ động thôi cũng đau đến rơi cả nước mắt.
Tiếng nói như xa, như gần vọng lại trong đầu cô "Không đựơc, mày phải cố lên. Phải mau nghĩ cách ra khỏi đây"
Diệp Linh cắn răng nén nỗi đau, dồn sức di chuyển cánh tay, phía tay trái đột nhiên lóe sáng. Ánh mắt cô đột nhiên sáng lên.
Cô gắng hết sức dựa người vào bức tường gần đó, cắn răng, mím chặt môi cố gắng ngăn cơn đau hành hạ.
Cô nhấc tay phải, cố gắng kìm nén cảm giác đau đớn từ vết roi quất để lại, ấn nhẹ lên màn hình chiếc đồng hồ đeo tay. Mỗi một thao tác, dù nhẹ nhưng cũng đủ khiến cô đau đến chết đi sống lại.
Chỉ một thao tác gọi đơn giản, mà giờ đây đối với cô nó như hàng thế kỷ, mỗi giây mỗi phút trôi qua, tất cả đều là cực hình. Nút gọi đựơc nhấn, cô mỉm cười, hai tay buông thõng, hít thở hổn hển. Đôi mắt từ từ nhắm nghiền lại.
Hữu Đức, cứu em.
_ BÁc sĩ, bệnh nhân phòng 201 đâu rồi.
_ Chẳng phải cô ấy đang ở trong phòng sao.
_ KHông có, tôi tìm khắp phòng rồi không thấy cô ý.
_ Có thể bệnh nhân ra ngoài đi dạo rồi, anh xuống thử khuôn viên bệnh viện xem sao.
Thấy bác sĩ nói cũng có lý, Hữu Đức liền chạy một mạch xuống. Khuôn viên bệnh viện về đêm lác đác chỉ còn một vài người ngồi nghe điện thoại, người ngồi hút thuốc, anh tìm mãi vẫn không thấy cô đâu. Muộn thế này, cô ý còn đi đâu được cơ chứ.
Bỗng một tia sáng xoẹt qua trong đầu, anh lấy tay tự gõ vào đầu mình một cái, rồi mới rút điện thoại ra ấn số cô.
Tiếng nhạc vang lên “ Đã bao giờ anh nghe, có vài điều khi yêu
Một là không nói dối, hai là ko nói dối nhiều lần
Cớ sao toàn thấy nước mắt”
Vẫn không ai bắt máy, anh lại gọi một lần nữa, tiếng nhạc vang lên từng hồi, tưởng chừng như kết thúc thì đầu dây bên kia lại nhấc máy. Hữu Đức vui mừng hỏi dồn dập.
_ Linh, em đang ở đâu vậy.
_ Xin lỗi, Linh hiện tại không có ở đây.
_ Cô là...
_ Tôi là Phương Anh, bạn Linh. Tôi đến phòng thăm cô ý nhưng không thấy ai, điện thoại để trên đầu giường reo nhiều quá nên tôi mới nhấc máy thay.
_ Cô ý bỏ máy ở trên phòng ứ. Muộn thế này cô ý còn đi đâu được.
Đang nói chuyện thì có một nhóm nam nữ đi lướt qua, vô tình có một người đụng trúng vào người khiến anh vô thức quay lại, tình cơ làm sao lại vô tình nghe được cuộc trò chuyện của hai cô gái.
_ Này cậu có thấy vị bác sĩ với cô y tá kia kì lạ không.
_ Này chúng ta đi thăm người bệnh nhé, cậu đừng có cơ hội mà tán tỉnh bác sĩ đó.
_ Không phải đâu, mình cứ thấy hai người đó lạ lạ sao ý. À phải rồi cả cô gái ngồi xe lăn kia nữa, người đó cũng rất lạ nha.
_ Mình thấy có gì đâu, cậu nghĩ nhiều rồi.
_ Sao mình cảm thấy cô ý như không có cảm giác ý, cả cốc café nóng đổ vào chân thế mà cô ấy không hề có chút biểu cảm nào, đôi mắt vẫn nhắn nghiền. Hai người đi bên cạnh cũng thế chúng mình xin lỗi mà họ cũng có quan tâm đâu, chỉ vội vội vàng vàng đưa cô gái ý đi.
_ Cậu xem hơi nhiều phim rồi đó, đừng có nghĩ linh tinh nữa đi.
Hữu Đức vốn không để ý mấy lời của những người này lắm, nhưng không hiểu sao, có cái gì đó cứ thúc giục anh tiến đến nói chuyện với họ.
_ xin chào.
_ Anh là..
_ Tôi là Đức, làm phiền mấy cô cho tôi hỏi thăm mấy cô có từng thấy cô gái này không. Hữu Đức vừa nói vừa giơ màn hình điện thoại ra cho họ xem hình cô.
Cô gái tóc vàng vừa nhìn thấy ảnh liền reo lên.
_ A, cô gái này chúng tôi vừa gặp. Cô ý đi cùng một vị bác sĩ và y tá ra bãi đỗ xe.
_ Cô có chắc là cô ý không.
_ Đúng là cô ý rồi, không thể nhầm được. Vừa nãy tôi vô tình làm đổ cốc café nóng vào chân cô ý. Thế mà cô ý không hề có chút gì là tức giận, mắt vẫn nhắm nghiền như ngủ nên tôi rất ân tượng không nhầm được đâu.
_ Vậy họ đâu rồi, họ đi về bãi đỗ xe đó.
Hữu Đức vội vàng cảm ơn mấy người đó rồi nhanh chóng chạy tới bãi đỗ xe, anh cố gắng nhìn xung quanh để tìm kiếm hình bóng của cô. Hữu Đức chạy ngược chạy xuôi khắp bãi đỗ xe nhưng không hề thấy bóng dáng của cô.
Điện thoại trong tay vang lên, Hữu Đức nhìn thấy số cô vội vàng bắt máy.
_ Anh tìm đựơc Linh chưa.
_Chưa. Nhưng theo những gì tôi hỏi đựơc thì Linh đã bị ai đó dẫn ra khỏi viết rồi.
_Cái gì. Anh lên phòng đi. Chúng ta cùng bàn cách.
Hữu Đức mới đi đến nửa đường, điện thoại lại reo lên.
_ Anh mau đến phòng bảo vệ đi. Diệp Linh có chuyện rồi.
Không chút chần chừ, anh chạy một mạch vào phòng bảo vệ.
_ Anh là Đức đúng không, tôi là Quân, đây là Phương Anh, chúng tôi đều là bạn của Linh.
_ Tôi là Đức, anh có tin tức gì của cô ấy không.
_ Có vẻ Linh bị bắt cóc rồi, anh xem xem, camera ở chỗ khu vực phòng Linh ở bị hỏng rồi, một camera ở khu vực đỗ xe cũng hỏng. Tôi nghĩ chuyện này không trùng hợp vậy đâu, nhất định là có người giở trò rồi.
_ Chuyện này sao có thể chứ, bình thường em ý đâu có giao tiếp với người lạ, làm sao có thể gây thù chuốc oán với người ta cơ chứ.
_ Chuyện này đợi sau khi tìm được Linh chúng ta hãy bàn đi. Bây giờ quan trọng nhất là phải tìm ra chỗ bọn bắt cóc.
_ Bọn chúng không để lại dấu vết gì chúng ta làm sao có thể tìm đây.
Tại một ngôi nhà hoang ở ngoại ô.
_ Đại ca, con nhỏ này vẫn chưa tỉnh.
_ Tạt nước cho nó tỉnh.
Ào….
Dòng nước mát lạnh len lỏi vào trong cơ thể, Diệp Linh mở màng mở mắt ra. Trước mắt cô là hình ảnh 4,5 tên côn đồ to lớn, xăm trồ đầy mình đang nhìn cô đây thèm khát. Cô hoảng sợ cố gắng ngồi dậy, lùi lại phía sau.
_ Cô em, tỉnh rồi à.
_ Các anh là ai, sao tôi lại ở đây.
_ Haha. Trông bộ dạng ngây thơ này của cô em anh thật sự không dám tin em là hồ ly tinh cướp chồng người ta đó.
_ Tôi không có. Các người bắt nhầm người rồi. Mau thả tôi ra.
_ Chúng mày đâu, thả nó ra.
_ RÕ.
Tên đàn em nghe lệnh, tiến tới cỏi trói cho cô. Diệp Linh vừa được cỏi trói, lập tức đứng dậy chạy thục mạng ra ngoài.
_Cô em, đi đâu mà vội vàng thế.
_ Anh không phải anh nói thả tôi sao.
_ Haha. Tiếng cười hô hố của đám đàn ông vang vọng trong màn đêm yên tĩnh.
_ Làm sao bọn anh có thể tha cho em dễ dàng thế
_ Tôi xin anh, xin các anh tha cho tôi. Các anh muốn bao nhiêu tiền cũng được, xin các anh tha cho tôi.,tha cho tôi đi mà.
_ Xin lỗi cô em nhé, tiền bọn anh nhận rồi không thể trả lại. Cô em muốn trách thì trách bản thân mình ăn ở thất đức, gây thù chuốc oán với kẻ không nên gây.
_Không, tôi xin các anh. Tha cho tôi, tôi sẽ trả các anh nhiều tiền hơn kẻ đã thuê các anh,
_ chúng mày cho nó im miệng lại đi. Đau đầu quá.
_ KHông….
Cô giãy dụa muốn thoát liền bị hai tên to cao, lực lưỡng giữu lại, chúng lấy bắng dính, dính chặt miệng cô lại. Diệp Linh bất lực chỉ có thể ú…. ớ.
_ Đại ca, xử lý nó ra sao.
_ Chơi chán rồi giết chết. Nhớ là phải cho nó chết từ từ, phải khiến nó sống không bằng chết.
Lời nói của tên cầm đầu lọt vào tai cô, mặt mũi cô tái xanh cả lên, tay chân run rẩy, trong lòng không khỏi sợ hãi. Trước nay cô đều đối xử rất tốt với mọi người đâu có gây thù chuốc oán với ai đâu, tại sao người đó lại ra tay thâm hiểm với cô như vậy.
_ Trói cô ta ra ghế. Cỏi băng dính ra.
Khánh đốm-tên đại ca, trên tay cầm chiếc roi da dài khoảng 1 mét đi tới trước mặt cô, ánh mắt gian ác,miệng nhếch lên vô cùng thâm hiểm.
_ Chúng mày, giữ chặt hay tay, hai chân nó cho tao.
Bốn tên bên cạnh ngay tức thì giữ chặt lấy Linh mặc kệ cô có giãy dụa ra sao, rất nhanh sau đó, Khánh đốm liền vung tay "vút" tiếng roi da ma sát với da thịt. Cô đau đớn, hoảng sợ, hốc mắt đỏ au, miệng liên tục gào thét, van xin.
_Á. Đau quá.....đừng đánh.... Tôi xin các anh mà... Các anh muốn gì tôi cũng làm..... Đừng mà, tôi xin các anh, các anh tha cho tôi đi.
Khánh đốm nhếch mép, ánh mắt nham hiểm như con báo lớn vờn con mồi nhỏ bé.
_ Xin lỗi cô em nhé. Bọn anh cũng chỉ nhận tiền người ta làm việc thôi. Đều là kiếm sống cả. Có trách thì trách cô em đắc tội không đúng người thôi.
_ á……U…..Ư…
Vút... Vút. Roi da lại một lần nữa quất lên làn da trắng nõn nà của cô.
_ A.... Đừng.....
Cánh tay giơ lên giữa không trung đột nhiên dừng lại bởi tiếng chuông điện thoại. Khánh đốm liền hạ roi xuống, đưa tay lôi điện thoại trong túi ra. Là kẻ thuê hắn.
Khánh đốm khẽ nhíu mày, hắn quay sang tên đàn em ra lệnh " bịt miệng nó vào. Tránh làm ồn"
_ Rõ thưa anh.
_Alo
_ Cô ta sao rồi.
_Yên tâm. Vẫn khỏe. Chưa chết được đâu.
_Hành hạ vừa thôi, đừng làm ảnh hưởng đến nhan sắc, bán sang bên kia họ lại không nhận. Tránh gây rắc rối.
_Cô yên tâm. Chúng tôi làm việc trước nay chưa từng xảy ra sai sót.
_Tốt nhất nên như vậy. Xong việc số tiền đó sẽ là của các người, tiền tôi sẽ chuyển khoản sau.
_Ok.
Cơn đau lan tỏa dần dần ra khắp cơ thể, lục phủ ngũ tạng đau đớn như muốn nổ tung ra, cô muốn thét, hét lên thật lớn để giảm bớt nỗi đau đớn nhưng không, chiếc miệng nhỏ xinh của cô lúc này lại bị bịt kín. Diệp Linh đau đớn đến nỗi muỗn ngất xỉu đi.
_ Đại ca, cô ta ngất xỉu rồi.
_ Đem cô ta vào phòng nhốt lại. Nhớ canh chừng cẩn thận.
_ Rõ.
Khánh đốm cười lạnh, dường như đối với hắn, hành hạ người khác chính là niềm vui. Nhìn con thỏ nhỏ giãy dụa tới chết khiến hắn cảm thấy thoải mái vô cùng.
Dặn dò xong xuôi, hắn phất tay xoay lưng rời khỏi.
Từng cơn đau buốt, như hàng ngàn, hàng vạn mũi tên xuyên qua cơ thể nhỏ bé khiến cô từ trong cơn mê man mà tỉnh dậy.
Toàn thân đau đớn, cô vô lực cố gắng dùng sức ngồi dậy.
Đôi tay giơ lên rồi lại đau đớn mà hạ xuống, nước mắt men theo gò mà chảy dài xuống cổ.
Cũng may, sau khi Diệp Linh ngất đi, bọn người của Khánh đốm cũng không có làm gì cô nữa. Chứ nếu không chắc giờ này Diệp Linh cũng không có khả năng mà ngồi dậy mất. Mới có ba roi thôi mà cô cảm tưởng như cả người muốn rời ra từng mảnh, chỗ nào chỗ đấy đều đau đến thấu xương, chỉ cần khẽ động thôi cũng đau đến rơi cả nước mắt.
Tiếng nói như xa, như gần vọng lại trong đầu cô "Không đựơc, mày phải cố lên. Phải mau nghĩ cách ra khỏi đây"
Diệp Linh cắn răng nén nỗi đau, dồn sức di chuyển cánh tay, phía tay trái đột nhiên lóe sáng. Ánh mắt cô đột nhiên sáng lên.
Cô gắng hết sức dựa người vào bức tường gần đó, cắn răng, mím chặt môi cố gắng ngăn cơn đau hành hạ.
Cô nhấc tay phải, cố gắng kìm nén cảm giác đau đớn từ vết roi quất để lại, ấn nhẹ lên màn hình chiếc đồng hồ đeo tay. Mỗi một thao tác, dù nhẹ nhưng cũng đủ khiến cô đau đến chết đi sống lại.
Chỉ một thao tác gọi đơn giản, mà giờ đây đối với cô nó như hàng thế kỷ, mỗi giây mỗi phút trôi qua, tất cả đều là cực hình. Nút gọi đựơc nhấn, cô mỉm cười, hai tay buông thõng, hít thở hổn hển. Đôi mắt từ từ nhắm nghiền lại.
Hữu Đức, cứu em.
/32
|