-NGUYỄN HOÀNG BĂNG NHI, MÀY THẬT NGU NGỐC- Nó hét lên và khóc nức nở.Tất cả hình ảnh đó đã được một người trông thấy, ôm bao thắc mắc, người đó quay đi....Nó khóc xong, chợt thấy mình thật yếu đuối.Bao nhiêu năm qua nó thu mình trong một vỏ bọc cứng rắn, mạnh mẽ.Kim và Rin , họ không bao giờ hiểu được nó, họ nghĩ nó mạnh mẽ, cho rằng điều gì nó cũng có thể vượt qua được. Nhưng làm ơn đi, nó cũng là con gái, cũng biết khóc, yếu đuối chứ. Nó tự nghĩ, sau này khi trả thù xong, nó có còn lí do gì để sống không?Và cuộc đời nó sẽ làm gì, đi đâu?
Bỏ qua những rắc rối trong lòng, nó đi về nhà sửa soạn để đi học. Mà công nhận nó khùng thiệt, mới có 5h sáng mà đã đến trường, chắc hiệu trưởng phải cho nó danh hiệu Học sinh chăm chỉ quá. Ném em cặp vào chỗ, nó đi ra nhà kho của trường, đẩy nhẹ một quyển sách đã cũ, một cánh cửa mở ra, khung cảnh phía sau thật....đẹp.
Đó là một vườn hoa với đầy đủ các loại hoa.Hoa hồng kiêu hãnh vươn lên như một nàng công chúa kiều diễm. Màu hoa đỏ thắm, cánh hoa mịn màng, hương hoa thoang thoảng. Hoa râm bụt đỏ ối, được nắng chiếu sáng rực như những chiếc đèn lồng. Mọc tràn lan trên mặt đất là những chùm hoa mắc cỡ tim tím đang ngả đầu vào nhau như e thẹn… Vườn hoa càng đẹp hơn khi có những cánh bướm chập chờn lượn quanh, những nàng ong vo ve đến hút nhụy. Gió khe khẽ lùa qua, bao nhiêu cánh hoa rập rờn giữa màu lá xanh mơn mởn.
Nó ngồi xuống, khe khẽ ngâm nga một bài hát:
Dằn vặt trong anh biết có thật không?
Trừng phạt chi cho quá khứ thêm đắng...
Một mình thân em cố gắng ngược xuôi...
Lo cho đôi ta mãi không sớm tối...
Một trời tình yêu trong em cho anh đến thế.
Em tin anh mà ... Rồi đến khi em biết ra...
Phía sau tình mình ... Bao nhiêu là người anh nói yêu thương tựa đã nói với em ...
Có bao giờ anh nghĩ em đau thế nào...?
Có bao giờ trong lòng anh thấy tội lỗi...?
Vết thương này sẽ theo em đến cuối đời...
Càng đậm sâu lại càng da diết đau...
Hãy trả lời em nghe khi anh với ai...
Có bao giờ trong lòng anh nghĩ đến em...?
Em đã dành cho anh yêu thương nhiều thế mà.
Rồi anh cho em đau đến tận cùng...
Lòng từng sợ rằng ... Mình sẽ đau thương
Khi mà ta vẫn yêu nhưng phải chia xa biệt ly...
Giờ sự phản bội của người mình một đời dành trao yêu thương chẳng hoài nghi... ê hê.
Có bao giờ anh nghĩ em đau thế nào...?
Có bao giờ trong lòng anh thấy tội lỗi...?
Vết thương này sẽ theo em đến cuối đời...
Càng đậm sâu lại càng da diết đau...
Hãy trả lời em nghe khi anh với ai...
Có bao giờ trong lòng anh nghĩ đến em...?
Em đã dành cho anh yêu thương nhiều thế mà.
Rồi anh cho em đau đến ... tận cùng...
(Tội lỗi-Hồ Ngọc Hà)
Bộp bộp_ Tiếng vỗ tay vang lên
-Ý gì?
-Sao cô tìm được khu vườn này?_Giọng của hắn nghe có phần chua xót, cay đắng
-Hôm bị nhốt ở nhà kho, tôi nghe có tiếng suối và tình cờ phát hiện ra khu vườn _ nó nói
-Câu dài nhất cô từng nói với tôi, nhỉ? (Đánh trống lảng nhanh ghê)
-Ừm
-Nguyễn Hoàng Băng Nhi
-Sao gọi họ tên tôi ra?
-Tôi xin lỗi
Và chưa kịp hiểu gì thân thể nó đã an vị dưới suối. Nó bơi cừ lắm, ngoi lên được ngay.
-Anh...ANH LÀM CÁI ĐÉO GÌ VẬY
-Bớt nóng, tôi chỉ thắc mắc
-THẮC MẮC CÁI ĐẾCH GÌ
-Cô là ai?_Ánh mắt đỏ của hắn chĩa về nó
- Giống....giống nhau quá _suy nghĩ của nó
-Tôi là Nguyễn Hoàng Băng Nhi, học sinh nhận học bổng
-Tôi không nghĩ vậy _ Vừa nói hắn vừa dơ cái gương lên. Ở trong gương là một cô gái có đôi mắt to tròn, làn da trắng không tì vết, đôi môi chúm chím ửng đỏ.
-Anh...anh, làm sao anh biết?
-Cô nói thật đi, cô là ai?
-Nói cho anh tôi có lợi gì?
-Cái hôm cô ngồi ở cánh đồng hoa Tường Vi ấy, có cần tôi nói cho mọi người biết không?
-Thôi được
(Ý của hắn chỉ là cái câu nó nói mình ngu ngốc ấy, nó thì tưởng hắn nghe được cái lúc nó tâm sự với 1 bông hoa, nó nói hết bí mật với bông hoa đó)
-Nói i
-Tôi là con gái NUÔI của gia tộc Nguyễn Hoàng, đứng thứ 3 tg
-Sao cô phải cải trang?
-Tui thích
- (Cạn lời)
》》》》》》》》》》》》》》》》》》End chap》》》》》》》》》》》》》》》》》》》》》》
Aizzz, chương 10 ra lò rùi *tung hoa, tung cỏ*
Cặp này có vẻ tình hơn rùi nhỉ . Nhưng tg đâu có dễ để họ đến với nhau, thế thì hết truyện à♥♥♥♥♥
/13
|