*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Louis ôm theo Yue một đường tới thẳng phòng thí nghiệm. Dọc theo đường đi, Yue im lặng dựa sát mặt mình vào lòng ngực ấm áp, thoang thoảng mùi máu tanh của Louis mà không ngừng bi ai cho mình.
“Tận hưởng” áp xuất không khí lạnh đang ngày một tỏa ra với xu hướng cấp số nhân trên người Louis, Yue cảm thấy mình còn chưa kịp chết dưới cơn tức dận của loius đã chết vì lạnh và áp lực trước. /*_*/
Khi cho búp bê uống máu, Yue biết trước Louis chắc chắn sẽ tức giận, nhưng không ngờ hắn có thể tức giận đến như thế này.
Bàn tay đang ôm lấy cô xiết chặt đến mức cô có cảm giác da thịt tê dại ở bả vai và chân cùng cơ thể đang dần dần tan chảy, từng chút, từng chút bị cơ thể của Louis nuốt trọn cực kì đau đớn.
Tức giận đến mê mang, Louis đột nhiên cảm thấy cơ thể trong lòng cứng đờ, nhiệt độ cơ thể thấp đến thảm hại. Cúi đầu nhìn Yue, hắn mới giật mình nhận ra bởi vì tức giận hắn đã vô tình làm đau cô. Yue lúc này sắc mặt tái nhợt, vì đau và thiếu dưỡng khí mà dần dần mơ hồ, mồ hôi đầy mặt, không ngừng thở dốc. Trong đôi mắt hiện lên tia ẩn nhẫn và hoảng sợ. Lập tức buông lỏng tay, đưa mắt thấy phòng thí nghiệm đã ở ngay trước mắt, Louis bước nhanh đi vào.
Nhẹ nhàng đặt Yue xuống chiếc giường nhỏ trong phòng. Louis tiện tay lấy chiếc ghế gần đó ngồi xuống, cầm hòm thuốc gần đó tới, hắn rút ra ống tiêm và lọ dịch trong suốt từ chiếc hòm. Chầm chậm đưa thuốc từ ống tiêm vào cơ thể Yue sau đó Louis nhẹ nhàng xoa đầu cô nói:
“cần thiết phải cho nó uống máu sao? Máu của em không phải cứ muốn là có lại đâu, cho dù có ngu ngốc thế nào cũng đừng làm những hành động tổn hại tới thân thể. Nó chẳng thể làm em mạnh hơn một cách nhanh chóng mà ngược lại sẽ đưa em tới gần với địa ngục hơn đấy em gái!” Giọng nói phát ra tức giận cùng bất đắc dĩ.
Bị Louis nhìn chằm chằm, Yue không khỏi cảm thấy áp lực. Đưa mắt nhìn xung quanh một hồi, thần kinh vốn đã căng thẳng của cô càng tệ hơn.
Trong căn phòng rộng lớn tràn ngập mùi khử trùng, xen lẫn mùi của dung dịch không biết tên, dụng cụ thí nghiệm, máy móc y tế công nghệ cao “dư giả tiện nghi” và “vật thí nghiệm” tràn ngập cả phòng.
Ngay giữa phòng đặt một bàn mổ, trên bàn mổ đặt một cơ thể người “được” mổ xẻ tỉ mỉ. Cả cơ thể được bảo quản một cách hoàn mỹ đáng ngạc nhiên dù cô chắc chắn “nạn nhân” không phải mới nằm đây một hai ngày.
Bắt đầu từ phần đầu, dọc theo sống mũi đến bộ phận sinh dục rạch một đường sâu hằm, từ hai bên vết cắt banh rộng, dễ dàng nhìn thấy nội tạng bên trong có màu sắc kì dị, hình thể xấu xí nhìn không có điểm nào giống của người bình thường. Tứ chi bị tách da một cách tỉ mỉ, lộ ra vùng bắp thịt đỏ au nhìn kĩ có thể thấy lớp mỡ màu vàng nhầy nhụa, ngũ quan dữ tợn hai mắt trợn tròn, môi bị cắt đi để lộ răng cùng lợi.
Tổng thể làm người ta ghê tởm, sợ hãi không thôi, không thể tin được đây là một thí nghiệm y khoa chứ không phải sản phẩm của một tên biến thái.
Khắp nơi, bộ phận cơ thể, sản phẩm thí nghiệm với mọi “hình hài, kiểu dáng, mẫu mã“. Đó là chưa kể trong phòng còn có hai buồng giam: một cái là “chưa thí nghiệm”, cái còn lại là” đã thí nghiệm và còn sống“.
Nhìn chung, cái thứ hai như tổ hợp của đại dịch zombie và trại thương điên, còn cái thứ nhất là hỗn hợp các nhân vật chính phim Hàn bi lụy lắm nước mắt. /*-*/
Phải hâm mộ sự bình tĩnh cùng khả năng thích nghi của Louis khi ngày nào cũng đối mặt với cái đám quái dị này mà vẫn “bình thường” chưa đến nỗi bị đồng hoá.
Yue nhớ mãi năm cô 5 tuổi, lần đầu tiên bước chân vào căn phòng này, đập vào mắt cô là đầu người be bét máu, mắt trợn trắng, da cùng tóc bị lột ra vứt một bên, phía dưới dường như vì bị trực tiếp lôi đầu mà dây thực quản cùng đi theo, bẹp dí máu chảy ròng ròng theo đầu tới dây sau đó nhỏ xuống sàn thành từng vũng máu loang lổ trên nền nhà trắng tính.
Bởi vì thiết kế căn phòng có tính bảo mật cao mà “sinh vật lạ” như cô khi đi vào chẳng thể ra được, chỉ có thể dán chặt người vào cửa hận không thể biến mất ngay lập tức hoặc hoà tan làm một với cái cửa ra vào mà không ngừng la hét, khóc lóc gọi tên Louis. Một con bé 5 tuổi đối diện với nó là hình ảnh máu me tàn bạo, xung quanh đầy ắp những thứ đáng sợ mà cho dù là người bình thường cũng đã sợ tè cả ra quần, nói gì đến đứa trẻ ngây ngô, chỉ mới mất cha mẹ không lâu tâm trí chưa hết hoảng loạn, mỏng manh chỉ cần gặp kích thích sẽ vỡ nát, tư duy chưa thật phát triển, thật chính chắn, bình thường được người lớn bao bọc chỉ cần nghe ở nhà một mình hay nhắc đến ma một cách mơ hồ đã sợ chết khiếp cơ chứ.
Cũng chỉ vì chuyện này mà Yue suýt phát điên, may mà Louis xuất hiện kịp thời. Nhưng đến bây giờ, dù lâu nay bị Louis ép buộc tập phải quen nhưng tâm lý vẫn có điểm bài xích dãy dụa không muốn bước vào đây nửa bước.
Từ suy nghĩ của mình tỉnh lại, một lúc sau Yue mới nhận ra không nhận được câu trả lời Louis đã đứng dậy rời đi từ lâu.
* * *
Gia tộc trừ ma lấy linh vật và biểu tượng là mặt trăng. Theo lời của tổ tiên thì công việc của họ hầu như vào ban đêm mới có thể tiến hành vì vậy họ quyết định cung phụng ánh trăng lạnh lẽo trong trẻo, là biểu tượng của ánh sáng tinh khiết trong đêm tối.
Cũng có một số câu chuyện được lưu truyền một thời gian dài, lí giải việc cung phung mặt trăng: “tương truyền rằng trong xã hội loài người bình thường thì các gia tộc đặc biệt như của Yue có được sự vượt trôi là nhờ vào gen của dị tộc vì vậy họ cung phụng ánh trăng với hàm nghĩa lời chúc phúc, ánh sáng trong đêm tối đến từ phương xa.
Nhìn chung cái thứ hai có vẻ có căn cứ khoa học còn cái thứ nhất giống như truyền bá tôn giáo hơn là lịch sử của một gia tộc. Tuy nhiên, câu chuyện này lại bị cấm nhắc đến với lời giải thích là mạo phạm đến các vị thần.
Nhưng điều đó cũng chỉ dư thừa vì bao đời nay, tộc nhân trong tộc lấy nhau hoặc liên hôm với tộc khác cùng có dị lực với mình, việc lấy người thường là tối kị làm cho mọi người không khỏi nghi ngờ. Nếu như bình thường thì làm gì có chuyện họ hàng gần lấy nhau mà không sao cơ chứ. Giống như cha mẹ Yue vậy, hai người đó vốn là anh em con chú con bác cực gần mà đời sau như cô chẳng có vấn đề gì cả, thậm chí còn tạo ra một “quái thai” thần thánh như Louis đấy thôi.
Đêm khuya trăng rằm, khi quỹ đạo mặt trăng lên tại đỉnh đầu, trên đài cao, đèn đuốc sáng trưng, Yue mặc kimono hoa lệ, một tay cầm quạt một tay cầm búp bê đứng trong pháp trận được tộc nhân bao quanh trên tay kết ấn, miệng không ngừng đọc chú ngữ từng bước từng bước thuần thục múa điệu múa cổ xưa được lưu truyền qua nhiều đời.( nói đùa, chỉ vì cái này mà cô phải dùng sức chín trâu hai hổ bỏ ra bao nhiêu mồ hôi trộn nước mắt mới có thể miễn cưỡng tạm được theo thánh chỉ của Louis hoàng đế thì làm sao không thuần thục được? T_T)
Cách đó không xa, Louis mặc trang phục tộc trưởng cực kì nghiêm túc duy trì kết giới, trên khuôn mặt yêu nghiệt lộ ra vẻ mặt tiếc nuối cùng sủng nịnh đưa mắt nhìn Yue phía xa, nhè nhẹ thở dài. Chỉ cần nghi lễ thuận lợi hoàn thành thì đối mặt với em gái yêu chính là địa ngục, hắn thật đau lòng để em gái yêu phải trải qua những thứ kia.
Trong lúc tiến hành nghi lễ chỉ cần có biến cố thì vốn dĩ là nghi thức mang đến điềm lành, may mắn sẽ lập tức đảo ngược. Một sai lầm nhỏ, một phút gián đoạn, một động tác sai hay một câu chú ngữ đọc sai cũng có thể gọi đến tử thần, tất cả mọi người có mặt đều phải chết. Vì vậy, nếu mỗi lần có gia tộc thực hiện nghi thức đều phải có người thực lực cường đại bảo vệ xung quanh.
Dù có lớp trong lớp ngoài bảo vệ, hơn nữa còn có Louis đại thần “bảo kê” nhưng Yue vẫn không khỏi lo lắng. Trên đời này thiếu gì kẻ mạnh, núi này cao còn có núi khác cao hơn, nếu ngay lúc này có kẻ cố ý gây nhiễu thì chưa kể có thể dẹp loạn hay không nhưng đám tộc nhân xung quanh có kẻ nào có thể thật sự trấn tĩnh đọc hết chú ngữ, không quan tâm xung quanh hay sao?
Chú ngữ ngừng, điệu múa cũng ngừng theo, bây giờ Yue mới vụng trộm thở ra một hơi. May quá, bây giờ chỉ cần “cắt máu ăn thề” nữa là được. Chậm rãi giơ lên cánh tay, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người Yue cầm dao găm cắn môi, nhịn đau khắc lên tay hai chữ “Sở Dạ“. Vừa nhìn máu chảy vào mắt búp lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy hấp thu, Yue vừa cất giọng uy nghiêm:
“Hôm nay, tôi Yue vu nữ đời kế tiếp của gia tộc Narukara lập khế ước với búp bê được lựa chọn, ban cho tên “Sở Dạ”, từ nay sẽ là búp bê của tôi, ở bên cạnh tôi, bảo vệ, là vũ khí sắc bén của tôi trong mọi hoàn cảnh, mọi trận chiến, không rời không bỏ không phản bội, phải mãi mãi chiến đấu vì tôi, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu. Huyết chú này chỉ cần một trong hai bên có ý nghĩ phản bội lập tức vỡ vụn, hồn phi phách tán.”
Dứt lời, xung quanh cơ thể Yue lập tức bị bao bọc bởi ma chú, những dòng chú văn không ngừng quay quang cô, máu từ vết thương chảy ra, bị hút vào mãi cho đến khi tất cả ma chú đều biến thành màu đỏ mới ngừng lại.
Chớp mắt, xung quanh sáng lên, cường đại lực lượng đẩy lui tất cả ra xa theo ma chúnổ tung. Đợi lớp bụi mù tan đi, trước mặt Yue xuất hiện một nam tử mặc kimono đen, mặt mày tuấn tú, cả người từ đầu đến chân tản mát ra khí tức lạnh lẽo, lấy dáng vẻ ung dung, chậm rãi quỳ một gối xuống tay đặt trước ngực, tư thế như một kị sĩ cúi người trước công chúa của mình.
Cất giọng lạnh như băng, âm điệu đều đều như máy móc:
“Chủ nhân.”
Yue lập tức mỉm cười.
“Chào mừng anh! Sở Dạ.”
Sipoil:
Bốp bốp- tiếng vỗ tay vang lên không thể dấu được sự hưng phấn của chủ nhân nó.
“Thật là một tác phẩm nghệ thuật “có một không hai“. Nhìn đi, hàm răng vàng cái có cái không, điểm xuyến vào đó là một vài chiếc màu đen tinh tế. Mũi to, vừa thô vừa tẹt như mũi mèo, vừa dễ thương vừa kiêu ngạo quý phái. Đôi mắt hoa đào mỏng manh, một mí, cuối mắt còn có nốt ruồi lệ to bằng con ruồi, khuyến rũ đến làm người ta mê muội. Với khuôn mặt to béo này thì chỉ cần cười lên thì không thấy cả tổ quốc. Thật chói mắt, lung linh làm nổi bật lên làn da rám nắng, lấm tấm tàn nhang.
Còn nữa, mái tóc rối “tinh tế”, “nghệ thuật” giống y như ổ rơm không sai biệt này làm thế nào có thể hợp với cô thế chứ, nó làm tôn vinh lên vẻ đẹp của cô.
Cô yên tâm, chưa nói dáng người, chỉ với khuôn mặt này của cô đã đủ “nhất tiếu khuynh thành, nhị tiếu khuynh quốc”, “Chim sa cá lặn”, “hoa nhường nguyệt thẹn“. Đảm bảo hễ ai nhìn thấy cũng bị hấp dẫn đến ngây người, thẹn thùng không thôi, không dám nhìn thẳng. “
P/s:
Mong một số wed tôn trọng truyện của mình một chút, nếu muốn mang đi đâu thì xin hãy xin phép. Truyện chỉ đang hợp phép tại wattap và diendanlequydon.
Thêm nữa truyện của mình là ngôn tình và đã có bìa, thỉnh các bạn đừng tự tiện lấy thể loại và bìa lung tung.
Louis ôm theo Yue một đường tới thẳng phòng thí nghiệm. Dọc theo đường đi, Yue im lặng dựa sát mặt mình vào lòng ngực ấm áp, thoang thoảng mùi máu tanh của Louis mà không ngừng bi ai cho mình.
“Tận hưởng” áp xuất không khí lạnh đang ngày một tỏa ra với xu hướng cấp số nhân trên người Louis, Yue cảm thấy mình còn chưa kịp chết dưới cơn tức dận của loius đã chết vì lạnh và áp lực trước. /*_*/
Khi cho búp bê uống máu, Yue biết trước Louis chắc chắn sẽ tức giận, nhưng không ngờ hắn có thể tức giận đến như thế này.
Bàn tay đang ôm lấy cô xiết chặt đến mức cô có cảm giác da thịt tê dại ở bả vai và chân cùng cơ thể đang dần dần tan chảy, từng chút, từng chút bị cơ thể của Louis nuốt trọn cực kì đau đớn.
Tức giận đến mê mang, Louis đột nhiên cảm thấy cơ thể trong lòng cứng đờ, nhiệt độ cơ thể thấp đến thảm hại. Cúi đầu nhìn Yue, hắn mới giật mình nhận ra bởi vì tức giận hắn đã vô tình làm đau cô. Yue lúc này sắc mặt tái nhợt, vì đau và thiếu dưỡng khí mà dần dần mơ hồ, mồ hôi đầy mặt, không ngừng thở dốc. Trong đôi mắt hiện lên tia ẩn nhẫn và hoảng sợ. Lập tức buông lỏng tay, đưa mắt thấy phòng thí nghiệm đã ở ngay trước mắt, Louis bước nhanh đi vào.
Nhẹ nhàng đặt Yue xuống chiếc giường nhỏ trong phòng. Louis tiện tay lấy chiếc ghế gần đó ngồi xuống, cầm hòm thuốc gần đó tới, hắn rút ra ống tiêm và lọ dịch trong suốt từ chiếc hòm. Chầm chậm đưa thuốc từ ống tiêm vào cơ thể Yue sau đó Louis nhẹ nhàng xoa đầu cô nói:
“cần thiết phải cho nó uống máu sao? Máu của em không phải cứ muốn là có lại đâu, cho dù có ngu ngốc thế nào cũng đừng làm những hành động tổn hại tới thân thể. Nó chẳng thể làm em mạnh hơn một cách nhanh chóng mà ngược lại sẽ đưa em tới gần với địa ngục hơn đấy em gái!” Giọng nói phát ra tức giận cùng bất đắc dĩ.
Bị Louis nhìn chằm chằm, Yue không khỏi cảm thấy áp lực. Đưa mắt nhìn xung quanh một hồi, thần kinh vốn đã căng thẳng của cô càng tệ hơn.
Trong căn phòng rộng lớn tràn ngập mùi khử trùng, xen lẫn mùi của dung dịch không biết tên, dụng cụ thí nghiệm, máy móc y tế công nghệ cao “dư giả tiện nghi” và “vật thí nghiệm” tràn ngập cả phòng.
Ngay giữa phòng đặt một bàn mổ, trên bàn mổ đặt một cơ thể người “được” mổ xẻ tỉ mỉ. Cả cơ thể được bảo quản một cách hoàn mỹ đáng ngạc nhiên dù cô chắc chắn “nạn nhân” không phải mới nằm đây một hai ngày.
Bắt đầu từ phần đầu, dọc theo sống mũi đến bộ phận sinh dục rạch một đường sâu hằm, từ hai bên vết cắt banh rộng, dễ dàng nhìn thấy nội tạng bên trong có màu sắc kì dị, hình thể xấu xí nhìn không có điểm nào giống của người bình thường. Tứ chi bị tách da một cách tỉ mỉ, lộ ra vùng bắp thịt đỏ au nhìn kĩ có thể thấy lớp mỡ màu vàng nhầy nhụa, ngũ quan dữ tợn hai mắt trợn tròn, môi bị cắt đi để lộ răng cùng lợi.
Tổng thể làm người ta ghê tởm, sợ hãi không thôi, không thể tin được đây là một thí nghiệm y khoa chứ không phải sản phẩm của một tên biến thái.
Khắp nơi, bộ phận cơ thể, sản phẩm thí nghiệm với mọi “hình hài, kiểu dáng, mẫu mã“. Đó là chưa kể trong phòng còn có hai buồng giam: một cái là “chưa thí nghiệm”, cái còn lại là” đã thí nghiệm và còn sống“.
Nhìn chung, cái thứ hai như tổ hợp của đại dịch zombie và trại thương điên, còn cái thứ nhất là hỗn hợp các nhân vật chính phim Hàn bi lụy lắm nước mắt. /*-*/
Phải hâm mộ sự bình tĩnh cùng khả năng thích nghi của Louis khi ngày nào cũng đối mặt với cái đám quái dị này mà vẫn “bình thường” chưa đến nỗi bị đồng hoá.
Yue nhớ mãi năm cô 5 tuổi, lần đầu tiên bước chân vào căn phòng này, đập vào mắt cô là đầu người be bét máu, mắt trợn trắng, da cùng tóc bị lột ra vứt một bên, phía dưới dường như vì bị trực tiếp lôi đầu mà dây thực quản cùng đi theo, bẹp dí máu chảy ròng ròng theo đầu tới dây sau đó nhỏ xuống sàn thành từng vũng máu loang lổ trên nền nhà trắng tính.
Bởi vì thiết kế căn phòng có tính bảo mật cao mà “sinh vật lạ” như cô khi đi vào chẳng thể ra được, chỉ có thể dán chặt người vào cửa hận không thể biến mất ngay lập tức hoặc hoà tan làm một với cái cửa ra vào mà không ngừng la hét, khóc lóc gọi tên Louis. Một con bé 5 tuổi đối diện với nó là hình ảnh máu me tàn bạo, xung quanh đầy ắp những thứ đáng sợ mà cho dù là người bình thường cũng đã sợ tè cả ra quần, nói gì đến đứa trẻ ngây ngô, chỉ mới mất cha mẹ không lâu tâm trí chưa hết hoảng loạn, mỏng manh chỉ cần gặp kích thích sẽ vỡ nát, tư duy chưa thật phát triển, thật chính chắn, bình thường được người lớn bao bọc chỉ cần nghe ở nhà một mình hay nhắc đến ma một cách mơ hồ đã sợ chết khiếp cơ chứ.
Cũng chỉ vì chuyện này mà Yue suýt phát điên, may mà Louis xuất hiện kịp thời. Nhưng đến bây giờ, dù lâu nay bị Louis ép buộc tập phải quen nhưng tâm lý vẫn có điểm bài xích dãy dụa không muốn bước vào đây nửa bước.
Từ suy nghĩ của mình tỉnh lại, một lúc sau Yue mới nhận ra không nhận được câu trả lời Louis đã đứng dậy rời đi từ lâu.
* * *
Gia tộc trừ ma lấy linh vật và biểu tượng là mặt trăng. Theo lời của tổ tiên thì công việc của họ hầu như vào ban đêm mới có thể tiến hành vì vậy họ quyết định cung phụng ánh trăng lạnh lẽo trong trẻo, là biểu tượng của ánh sáng tinh khiết trong đêm tối.
Cũng có một số câu chuyện được lưu truyền một thời gian dài, lí giải việc cung phung mặt trăng: “tương truyền rằng trong xã hội loài người bình thường thì các gia tộc đặc biệt như của Yue có được sự vượt trôi là nhờ vào gen của dị tộc vì vậy họ cung phụng ánh trăng với hàm nghĩa lời chúc phúc, ánh sáng trong đêm tối đến từ phương xa.
Nhìn chung cái thứ hai có vẻ có căn cứ khoa học còn cái thứ nhất giống như truyền bá tôn giáo hơn là lịch sử của một gia tộc. Tuy nhiên, câu chuyện này lại bị cấm nhắc đến với lời giải thích là mạo phạm đến các vị thần.
Nhưng điều đó cũng chỉ dư thừa vì bao đời nay, tộc nhân trong tộc lấy nhau hoặc liên hôm với tộc khác cùng có dị lực với mình, việc lấy người thường là tối kị làm cho mọi người không khỏi nghi ngờ. Nếu như bình thường thì làm gì có chuyện họ hàng gần lấy nhau mà không sao cơ chứ. Giống như cha mẹ Yue vậy, hai người đó vốn là anh em con chú con bác cực gần mà đời sau như cô chẳng có vấn đề gì cả, thậm chí còn tạo ra một “quái thai” thần thánh như Louis đấy thôi.
Đêm khuya trăng rằm, khi quỹ đạo mặt trăng lên tại đỉnh đầu, trên đài cao, đèn đuốc sáng trưng, Yue mặc kimono hoa lệ, một tay cầm quạt một tay cầm búp bê đứng trong pháp trận được tộc nhân bao quanh trên tay kết ấn, miệng không ngừng đọc chú ngữ từng bước từng bước thuần thục múa điệu múa cổ xưa được lưu truyền qua nhiều đời.( nói đùa, chỉ vì cái này mà cô phải dùng sức chín trâu hai hổ bỏ ra bao nhiêu mồ hôi trộn nước mắt mới có thể miễn cưỡng tạm được theo thánh chỉ của Louis hoàng đế thì làm sao không thuần thục được? T_T)
Cách đó không xa, Louis mặc trang phục tộc trưởng cực kì nghiêm túc duy trì kết giới, trên khuôn mặt yêu nghiệt lộ ra vẻ mặt tiếc nuối cùng sủng nịnh đưa mắt nhìn Yue phía xa, nhè nhẹ thở dài. Chỉ cần nghi lễ thuận lợi hoàn thành thì đối mặt với em gái yêu chính là địa ngục, hắn thật đau lòng để em gái yêu phải trải qua những thứ kia.
Trong lúc tiến hành nghi lễ chỉ cần có biến cố thì vốn dĩ là nghi thức mang đến điềm lành, may mắn sẽ lập tức đảo ngược. Một sai lầm nhỏ, một phút gián đoạn, một động tác sai hay một câu chú ngữ đọc sai cũng có thể gọi đến tử thần, tất cả mọi người có mặt đều phải chết. Vì vậy, nếu mỗi lần có gia tộc thực hiện nghi thức đều phải có người thực lực cường đại bảo vệ xung quanh.
Dù có lớp trong lớp ngoài bảo vệ, hơn nữa còn có Louis đại thần “bảo kê” nhưng Yue vẫn không khỏi lo lắng. Trên đời này thiếu gì kẻ mạnh, núi này cao còn có núi khác cao hơn, nếu ngay lúc này có kẻ cố ý gây nhiễu thì chưa kể có thể dẹp loạn hay không nhưng đám tộc nhân xung quanh có kẻ nào có thể thật sự trấn tĩnh đọc hết chú ngữ, không quan tâm xung quanh hay sao?
Chú ngữ ngừng, điệu múa cũng ngừng theo, bây giờ Yue mới vụng trộm thở ra một hơi. May quá, bây giờ chỉ cần “cắt máu ăn thề” nữa là được. Chậm rãi giơ lên cánh tay, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người Yue cầm dao găm cắn môi, nhịn đau khắc lên tay hai chữ “Sở Dạ“. Vừa nhìn máu chảy vào mắt búp lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy hấp thu, Yue vừa cất giọng uy nghiêm:
“Hôm nay, tôi Yue vu nữ đời kế tiếp của gia tộc Narukara lập khế ước với búp bê được lựa chọn, ban cho tên “Sở Dạ”, từ nay sẽ là búp bê của tôi, ở bên cạnh tôi, bảo vệ, là vũ khí sắc bén của tôi trong mọi hoàn cảnh, mọi trận chiến, không rời không bỏ không phản bội, phải mãi mãi chiến đấu vì tôi, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu. Huyết chú này chỉ cần một trong hai bên có ý nghĩ phản bội lập tức vỡ vụn, hồn phi phách tán.”
Dứt lời, xung quanh cơ thể Yue lập tức bị bao bọc bởi ma chú, những dòng chú văn không ngừng quay quang cô, máu từ vết thương chảy ra, bị hút vào mãi cho đến khi tất cả ma chú đều biến thành màu đỏ mới ngừng lại.
Chớp mắt, xung quanh sáng lên, cường đại lực lượng đẩy lui tất cả ra xa theo ma chúnổ tung. Đợi lớp bụi mù tan đi, trước mặt Yue xuất hiện một nam tử mặc kimono đen, mặt mày tuấn tú, cả người từ đầu đến chân tản mát ra khí tức lạnh lẽo, lấy dáng vẻ ung dung, chậm rãi quỳ một gối xuống tay đặt trước ngực, tư thế như một kị sĩ cúi người trước công chúa của mình.
Cất giọng lạnh như băng, âm điệu đều đều như máy móc:
“Chủ nhân.”
Yue lập tức mỉm cười.
“Chào mừng anh! Sở Dạ.”
Sipoil:
Bốp bốp- tiếng vỗ tay vang lên không thể dấu được sự hưng phấn của chủ nhân nó.
“Thật là một tác phẩm nghệ thuật “có một không hai“. Nhìn đi, hàm răng vàng cái có cái không, điểm xuyến vào đó là một vài chiếc màu đen tinh tế. Mũi to, vừa thô vừa tẹt như mũi mèo, vừa dễ thương vừa kiêu ngạo quý phái. Đôi mắt hoa đào mỏng manh, một mí, cuối mắt còn có nốt ruồi lệ to bằng con ruồi, khuyến rũ đến làm người ta mê muội. Với khuôn mặt to béo này thì chỉ cần cười lên thì không thấy cả tổ quốc. Thật chói mắt, lung linh làm nổi bật lên làn da rám nắng, lấm tấm tàn nhang.
Còn nữa, mái tóc rối “tinh tế”, “nghệ thuật” giống y như ổ rơm không sai biệt này làm thế nào có thể hợp với cô thế chứ, nó làm tôn vinh lên vẻ đẹp của cô.
Cô yên tâm, chưa nói dáng người, chỉ với khuôn mặt này của cô đã đủ “nhất tiếu khuynh thành, nhị tiếu khuynh quốc”, “Chim sa cá lặn”, “hoa nhường nguyệt thẹn“. Đảm bảo hễ ai nhìn thấy cũng bị hấp dẫn đến ngây người, thẹn thùng không thôi, không dám nhìn thẳng. “
P/s:
Mong một số wed tôn trọng truyện của mình một chút, nếu muốn mang đi đâu thì xin hãy xin phép. Truyện chỉ đang hợp phép tại wattap và diendanlequydon.
Thêm nữa truyện của mình là ngôn tình và đã có bìa, thỉnh các bạn đừng tự tiện lấy thể loại và bìa lung tung.
/5
|