Ninh Thư bị người giữ chặt, trong người một chút sức lực cũng không có, bị hai nha đầu ném vào trong phòng.
Trong phòng lúc này rất hỗn độn, vụn gỗ, mảnh sứ, rơi vãi đầy sàn, Ninh Thư bị ném vào trong, khó tránh khỏi bị thương.
Vương thị nhìn Ninh Thư: “Ngoan ngoãn ở trong phòng đi, vốn dĩ còn định sau một khoảng thời gian nữa sẽ thả ngươi ra, nhưng nếu vẫn không biết đúng sai như vậy, thì cứ xác định bị nhốt ở đây cả đời đi.”
“Thật không hiểu nổi sao Tam Lang lại mềm lòng với người như ngươi cơ chứ, lại còn để ngươi sống, thật là, chỉ có người chết mới không gây chuyện phiền toái được thôi.”
“Mấy đồ trong phòng này, cho dù có bán ngươi cũng bù không nổi, đừng mơ ta sẽ đưa đồ khác cho ngươi.” Vương thị vừa lẩm bẩm oán trách, vừa khóa trái cửa lại.
Ninh Thư hít khí, cánh tay bị thương, cả người lại vô lực, còn có cả hơi thở cực độ âm lãnh đang chen chúc trong thân thể.
Ngay sau đó, lực lượng ấy thoát ra khỏi thân thể của Ninh Thư.
Lý Tam Lang lơ lửng trước mặt Ninh Thư, “Đừng vọng tưởng có thể chạy trốn, ngươi là thê tử của ta, là người của ta, nếu còn có lần sau, ta sẽ trực tiếp giết ngươi.”
Ninh Thư dần dần nắm giữ được quyền khống chế cơ thể của mình, nâng cánh tay lên, cánh tay bị mảnh sứ xước đến máu chảy ròng ròng.
Lý Tam Lang ngồi xổm xuống, nhìn cánh tay của Ninh Thư, “Kêu ngươi nghe lời ngươi không nghe, giờ bị thương rồi thấy chưa.”
Ninh Thư giương mắt nhìn khuôn mặt khủng bố của Lý Tam Lang, mặt không cảm xúc.
Lý Tam Lang vươn cánh tay trắng xanh chạm vào chỗ bị thương của Ninh Thư, “Lần sau nghe lời hơn đi, nếu không ta sẽ chặt đứt chân ngươi, khiến ngươi không bao giờ chạy được nữa.”
Ninh Thư ngẩng đầu lên nhìn Lý Tam Lang, trong lòng yên lặng tính toán, trên tay cô không có công cụ, không có chu sa, nếu chỉ dựa vào thực lực lúc này thì không thể làm tổn thương Lý Tam Lang được.
Ngược lại sẽ làm Lý Tam Lang điên tiết.
“Lưu Tiểu Nha, ngươi lớn lên khó coi quá đấy.” Lý Tam Lang nói.
Ninh Thư xoa cánh tay đầy máu, “Khó coi thì sao, dù sao ta cũng không thấy, người ghê tởm chỉ có mình ngươi.”’
Lưu Tiểu Nha là một nha đầu chân quê, lao động làm việc, da vừa khô vừa đen, sao có thể xinh đẹp.
Nếu chuyện này không xảy ra, cả đời này sẽ bán mặt cho đất bán lưng cho trời, tuy rằng khổ cực, nhưng đổi lại cả đời được bình an.
“Nhưng ta không ghét bỏ ngươi.” Lý Tam Lang nói.
Nội tâm Ninh Thư chẳng hề xao động, ngươi không ngại là chuyện của ngươi, chỉ vì vậy mà mong người ta mang ơn đội nghĩa sao?
Ta trông như thế nào là chuyện của ta.
Trong phòng một mảnh hỗn độn, Ninh Thư đứng lên dọn dẹp một khoảng trống đủ rộng để mình ngồi xếp bằng tu luyện.
Lý Tam Lang lơ lửng bên người Ninh Thư, nhìn Ninh Thư thu dọn đồ vật, hỏi: “Có phải ngươi chán ghét ta không, nhưng ta cũng đâu có chê ngươi xấu xí.”
Ninh Thư: Ha hả ha hả…
Lý Tam Lang đột nhiên bóp chặt cổ Ninh Thư: “Ngươi không thích ta đúng không?”
Bà nó, thằng điên này!
Ninh Thư bị bóp cổ, thở không ra hơi, ngón tay tung bay bóp pháp quyết.
Phù chú đánh lên người Lý Tam Lang, làm ngực hắn xèo xèo tỏa khói đen.
Ninh Thư nắm tay lại, đánh thẳng vào người Lý Tam Lang, nhưng nắm tay xuyên thẳng qua thân thể của Lý Tam Lang.
Tấn công vật lý không có tác dụng với kẻ không có thực thể như Lý Tam Lang.
“Chút tài mọn này chẳng có tác dụng gì với ta, rõ ràng ngươi đang xem thường ta.” Lý Tam Lang càng bóp chặt cổ của Ninh Thư.
Phổi Ninh Thư đau như bị kim chích.
Vì cái lông gì người bị thương luôn là ta, bị đóng đinh trong quan tài, bị quỷ thượng thân, giờ lại bị quỷ bóp cổ.
Ninh Thư yên lặng ghi tạc trong lòng, nhất định phải khiến cho tên điên này bị hồn phí phách tán.
Ngón tay Ninh Thư càng lúc càng nhanh, pháp quyết này gần như tiêu hao hết linh khí trong thân thể Ninh Thư.
Kim sắc phù chú* đánh thẳng lên người Lý Tam Lang buộc hắn phải buông Ninh Thư ra.
*Kim sắc phù chú: phù chú màu vàng sáng chói lóe bling bling (ノ◕ヮ◕)ノ*:・゚
Ninh Thư ngã xuống, hít thở dồn dập, ôm ngực ho khan, chăm chú nhìn Lý Tam Lang bị phù chú đánh trúng, cả thân thể hắn ngập tràn khói đen, quần áo trên người bị thiêu thành một lỗ to.
Hắn nhìn chằm chằm Ninh Thư, đôi mắt vằn đỏ lên, trong mắt dường như có máu tươi tích ra, trong nháy mắt thân hình biến mất giữa không trung.
Ninh Thư cắn chặt răng, bày một Tụ Dương Trận và Tụ Linh Trận đơn giản.
Tụ Dương Trận có thể tụ tập dương khí xung quanh, Lý Tam Lang là âm vật tà vật, ở nơi dương khí tràn đầy, khẳng định sẽ bị suy yếu.
Tụ Linh Trận tụ tập linh khí xung quanh, có tác dụng phụ trợ giúp Ninh Thư tu luyện nhanh hơn.
Bố trí xong trận pháp, Ninh Thư trực tiếp ngồi xếp bằng trên mặt đất tu luyện.
Tu luyện đến khi thực lực đủ mạnh để có thể giải quyết được tên Lý Tam Lang kia.
Bạo lực không giải quyết được vấn đề, nhưng có thể giải quyết người tạo vấn đề.
Linh khí chung quanh chậm rãi tụ tập lại, tất cả đều chảy vào thân thể Ninh Thư, chậm rãi hình thành khí kình.
Chỉ có điều linh khí ở thế giới này vẫn ít hơn linh khí ở thế giới tu chân.
Lần tu luyện này kéo dài tới sáng hôm sau, Ninh Thư nhìn cửa sổ bị đóng đinh, dồn khí đan điền, vươn chân phá cửa sổ.
Sau đó chạy ra khỏi phòng.
Lý gia rất lớn, Ninh Thư tránh khỏi gia đinh nha hoàn, vừa định nhảy qua tường liền bị bắn trở lại.
Ninh Thư té ngã trên mặt đất, nhìn Lý Tam Lang lơ lửng trên tường vây.
Ninh Thư rụt rụt đồng tử, giờ là ban ngày, nhưng hắn lại có thể tùy ý xuất hiện dưới ánh nắng mặt trời.
Lý Tam Lang này còn cường đại hơn so với tưởng tượng của Ninh Thư.
Rõ ràng ngày hôm qua bị trúng phù chú của nàng, vậy mà hôm nay không thấy chút vết tích nào cả, mẹ nó vậy mà cũng được à.
Mẹ nó!
Lý Tam Lang bay tới trước mặt Ninh Thư, nghiêng đầu nhìn nàng, “Ngươi vẫn muốn chạy trốn sao, chắc phải trừng phạt một chút mới hiểu thế nào là ngoan ngoãn.”
Ninh Thư căng chặt thân thể, gắt gao nhìn chằm chằm Lý Tam Lang, vì sao Lý Tam Lang bị thương mà thực lực không suy yếu, nguyên nhân nằm ở đâu chứ.
Khó trách Lưu Tiểu Nha mãi vẫn không thể chạy thoát.
Xem ra để rời khỏi đây thì phải giải quyết Lý Tam Lang trước.
Thần sắc Ninh Thư nghiêm túc hẳn, bóp pháp quyết đánh tới Lý Tam Lang.
Sau đó nhanh chóng bố trí một Tụ Dương Trận, dương khí xung quanh tụ tập trên người Lý Tam Lang, khiến người hắn tràn đầy hắc khí.
Lý Tam Lang nâng tay, nhìn thân thể của mình, “Lưu Tiểu Nha. Không, ngươi hẳn không phải là Lưu Tiểu Nha, một nha đầu thô thiển không thể có thủ đoạn tới mức này.”
“Mà, mặc kệ ngươi là ai, ngươi vẫn là thê tử của ta, làm thê tử của ta thì phải ngoan ngoãn nghe lời, không nghe lời thì phải chịu phạt.” Lý Tam Lang nhàn nhạt nói.
Ninh Thư nhịn không được thở dài, tên thần kinh này!
Ninh Thư tung bay ngón tay, đánh thêm một phù chú nữa tới chỗ Lý Tam Lang.
Ninh Thư đột nhiên nghĩ đến, tiểu hòa thượng Tuệ Cực từng tặng cô vòng tay Phật châu.
Ý niệm vừa động, Phật châu lập tức xuất hiện trên cổ tay của Ninh Thư.
Vòng tay vừa xuất hiện, trong không khí liền phiêu đãng một mùi đàn hương nhẹ nhàng, còn mơ hồ vang vọng từng tầng Phạn âm.
Phật châu vừa xuất hiện, Lý Tam Lang lập tức lui về phía sau vài bước, vẻ mặt chán ghét nhìn chằm chằm Phật châu.
Ninh Thư nhìn hành động của Lý Tam Lang liền hiểu Phật châu này là thứ tốt.
Cuối cùng cũng có thứ khắc chế được Lý Tam Lang. (≧▽≦)
“Thu thứ này lại, ta không thích nó.” Lý Tam Lang âm trầm nói.
Ninh Thư chuyển động tay, lăn lăn từng viên Phật châu mượt mà.
Lý Tam Lang lại lui thêm vài bước nữa, trừng mắt nhìn Phật châu, trên mặt đầy chán ghét, cả người ngập tràn lệ khí.
Trong phòng lúc này rất hỗn độn, vụn gỗ, mảnh sứ, rơi vãi đầy sàn, Ninh Thư bị ném vào trong, khó tránh khỏi bị thương.
Vương thị nhìn Ninh Thư: “Ngoan ngoãn ở trong phòng đi, vốn dĩ còn định sau một khoảng thời gian nữa sẽ thả ngươi ra, nhưng nếu vẫn không biết đúng sai như vậy, thì cứ xác định bị nhốt ở đây cả đời đi.”
“Thật không hiểu nổi sao Tam Lang lại mềm lòng với người như ngươi cơ chứ, lại còn để ngươi sống, thật là, chỉ có người chết mới không gây chuyện phiền toái được thôi.”
“Mấy đồ trong phòng này, cho dù có bán ngươi cũng bù không nổi, đừng mơ ta sẽ đưa đồ khác cho ngươi.” Vương thị vừa lẩm bẩm oán trách, vừa khóa trái cửa lại.
Ninh Thư hít khí, cánh tay bị thương, cả người lại vô lực, còn có cả hơi thở cực độ âm lãnh đang chen chúc trong thân thể.
Ngay sau đó, lực lượng ấy thoát ra khỏi thân thể của Ninh Thư.
Lý Tam Lang lơ lửng trước mặt Ninh Thư, “Đừng vọng tưởng có thể chạy trốn, ngươi là thê tử của ta, là người của ta, nếu còn có lần sau, ta sẽ trực tiếp giết ngươi.”
Ninh Thư dần dần nắm giữ được quyền khống chế cơ thể của mình, nâng cánh tay lên, cánh tay bị mảnh sứ xước đến máu chảy ròng ròng.
Lý Tam Lang ngồi xổm xuống, nhìn cánh tay của Ninh Thư, “Kêu ngươi nghe lời ngươi không nghe, giờ bị thương rồi thấy chưa.”
Ninh Thư giương mắt nhìn khuôn mặt khủng bố của Lý Tam Lang, mặt không cảm xúc.
Lý Tam Lang vươn cánh tay trắng xanh chạm vào chỗ bị thương của Ninh Thư, “Lần sau nghe lời hơn đi, nếu không ta sẽ chặt đứt chân ngươi, khiến ngươi không bao giờ chạy được nữa.”
Ninh Thư ngẩng đầu lên nhìn Lý Tam Lang, trong lòng yên lặng tính toán, trên tay cô không có công cụ, không có chu sa, nếu chỉ dựa vào thực lực lúc này thì không thể làm tổn thương Lý Tam Lang được.
Ngược lại sẽ làm Lý Tam Lang điên tiết.
“Lưu Tiểu Nha, ngươi lớn lên khó coi quá đấy.” Lý Tam Lang nói.
Ninh Thư xoa cánh tay đầy máu, “Khó coi thì sao, dù sao ta cũng không thấy, người ghê tởm chỉ có mình ngươi.”’
Lưu Tiểu Nha là một nha đầu chân quê, lao động làm việc, da vừa khô vừa đen, sao có thể xinh đẹp.
Nếu chuyện này không xảy ra, cả đời này sẽ bán mặt cho đất bán lưng cho trời, tuy rằng khổ cực, nhưng đổi lại cả đời được bình an.
“Nhưng ta không ghét bỏ ngươi.” Lý Tam Lang nói.
Nội tâm Ninh Thư chẳng hề xao động, ngươi không ngại là chuyện của ngươi, chỉ vì vậy mà mong người ta mang ơn đội nghĩa sao?
Ta trông như thế nào là chuyện của ta.
Trong phòng một mảnh hỗn độn, Ninh Thư đứng lên dọn dẹp một khoảng trống đủ rộng để mình ngồi xếp bằng tu luyện.
Lý Tam Lang lơ lửng bên người Ninh Thư, nhìn Ninh Thư thu dọn đồ vật, hỏi: “Có phải ngươi chán ghét ta không, nhưng ta cũng đâu có chê ngươi xấu xí.”
Ninh Thư: Ha hả ha hả…
Lý Tam Lang đột nhiên bóp chặt cổ Ninh Thư: “Ngươi không thích ta đúng không?”
Bà nó, thằng điên này!
Ninh Thư bị bóp cổ, thở không ra hơi, ngón tay tung bay bóp pháp quyết.
Phù chú đánh lên người Lý Tam Lang, làm ngực hắn xèo xèo tỏa khói đen.
Ninh Thư nắm tay lại, đánh thẳng vào người Lý Tam Lang, nhưng nắm tay xuyên thẳng qua thân thể của Lý Tam Lang.
Tấn công vật lý không có tác dụng với kẻ không có thực thể như Lý Tam Lang.
“Chút tài mọn này chẳng có tác dụng gì với ta, rõ ràng ngươi đang xem thường ta.” Lý Tam Lang càng bóp chặt cổ của Ninh Thư.
Phổi Ninh Thư đau như bị kim chích.
Vì cái lông gì người bị thương luôn là ta, bị đóng đinh trong quan tài, bị quỷ thượng thân, giờ lại bị quỷ bóp cổ.
Ninh Thư yên lặng ghi tạc trong lòng, nhất định phải khiến cho tên điên này bị hồn phí phách tán.
Ngón tay Ninh Thư càng lúc càng nhanh, pháp quyết này gần như tiêu hao hết linh khí trong thân thể Ninh Thư.
Kim sắc phù chú* đánh thẳng lên người Lý Tam Lang buộc hắn phải buông Ninh Thư ra.
*Kim sắc phù chú: phù chú màu vàng sáng chói lóe bling bling (ノ◕ヮ◕)ノ*:・゚
Ninh Thư ngã xuống, hít thở dồn dập, ôm ngực ho khan, chăm chú nhìn Lý Tam Lang bị phù chú đánh trúng, cả thân thể hắn ngập tràn khói đen, quần áo trên người bị thiêu thành một lỗ to.
Hắn nhìn chằm chằm Ninh Thư, đôi mắt vằn đỏ lên, trong mắt dường như có máu tươi tích ra, trong nháy mắt thân hình biến mất giữa không trung.
Ninh Thư cắn chặt răng, bày một Tụ Dương Trận và Tụ Linh Trận đơn giản.
Tụ Dương Trận có thể tụ tập dương khí xung quanh, Lý Tam Lang là âm vật tà vật, ở nơi dương khí tràn đầy, khẳng định sẽ bị suy yếu.
Tụ Linh Trận tụ tập linh khí xung quanh, có tác dụng phụ trợ giúp Ninh Thư tu luyện nhanh hơn.
Bố trí xong trận pháp, Ninh Thư trực tiếp ngồi xếp bằng trên mặt đất tu luyện.
Tu luyện đến khi thực lực đủ mạnh để có thể giải quyết được tên Lý Tam Lang kia.
Bạo lực không giải quyết được vấn đề, nhưng có thể giải quyết người tạo vấn đề.
Linh khí chung quanh chậm rãi tụ tập lại, tất cả đều chảy vào thân thể Ninh Thư, chậm rãi hình thành khí kình.
Chỉ có điều linh khí ở thế giới này vẫn ít hơn linh khí ở thế giới tu chân.
Lần tu luyện này kéo dài tới sáng hôm sau, Ninh Thư nhìn cửa sổ bị đóng đinh, dồn khí đan điền, vươn chân phá cửa sổ.
Sau đó chạy ra khỏi phòng.
Lý gia rất lớn, Ninh Thư tránh khỏi gia đinh nha hoàn, vừa định nhảy qua tường liền bị bắn trở lại.
Ninh Thư té ngã trên mặt đất, nhìn Lý Tam Lang lơ lửng trên tường vây.
Ninh Thư rụt rụt đồng tử, giờ là ban ngày, nhưng hắn lại có thể tùy ý xuất hiện dưới ánh nắng mặt trời.
Lý Tam Lang này còn cường đại hơn so với tưởng tượng của Ninh Thư.
Rõ ràng ngày hôm qua bị trúng phù chú của nàng, vậy mà hôm nay không thấy chút vết tích nào cả, mẹ nó vậy mà cũng được à.
Mẹ nó!
Lý Tam Lang bay tới trước mặt Ninh Thư, nghiêng đầu nhìn nàng, “Ngươi vẫn muốn chạy trốn sao, chắc phải trừng phạt một chút mới hiểu thế nào là ngoan ngoãn.”
Ninh Thư căng chặt thân thể, gắt gao nhìn chằm chằm Lý Tam Lang, vì sao Lý Tam Lang bị thương mà thực lực không suy yếu, nguyên nhân nằm ở đâu chứ.
Khó trách Lưu Tiểu Nha mãi vẫn không thể chạy thoát.
Xem ra để rời khỏi đây thì phải giải quyết Lý Tam Lang trước.
Thần sắc Ninh Thư nghiêm túc hẳn, bóp pháp quyết đánh tới Lý Tam Lang.
Sau đó nhanh chóng bố trí một Tụ Dương Trận, dương khí xung quanh tụ tập trên người Lý Tam Lang, khiến người hắn tràn đầy hắc khí.
Lý Tam Lang nâng tay, nhìn thân thể của mình, “Lưu Tiểu Nha. Không, ngươi hẳn không phải là Lưu Tiểu Nha, một nha đầu thô thiển không thể có thủ đoạn tới mức này.”
“Mà, mặc kệ ngươi là ai, ngươi vẫn là thê tử của ta, làm thê tử của ta thì phải ngoan ngoãn nghe lời, không nghe lời thì phải chịu phạt.” Lý Tam Lang nhàn nhạt nói.
Ninh Thư nhịn không được thở dài, tên thần kinh này!
Ninh Thư tung bay ngón tay, đánh thêm một phù chú nữa tới chỗ Lý Tam Lang.
Ninh Thư đột nhiên nghĩ đến, tiểu hòa thượng Tuệ Cực từng tặng cô vòng tay Phật châu.
Ý niệm vừa động, Phật châu lập tức xuất hiện trên cổ tay của Ninh Thư.
Vòng tay vừa xuất hiện, trong không khí liền phiêu đãng một mùi đàn hương nhẹ nhàng, còn mơ hồ vang vọng từng tầng Phạn âm.
Phật châu vừa xuất hiện, Lý Tam Lang lập tức lui về phía sau vài bước, vẻ mặt chán ghét nhìn chằm chằm Phật châu.
Ninh Thư nhìn hành động của Lý Tam Lang liền hiểu Phật châu này là thứ tốt.
Cuối cùng cũng có thứ khắc chế được Lý Tam Lang. (≧▽≦)
“Thu thứ này lại, ta không thích nó.” Lý Tam Lang âm trầm nói.
Ninh Thư chuyển động tay, lăn lăn từng viên Phật châu mượt mà.
Lý Tam Lang lại lui thêm vài bước nữa, trừng mắt nhìn Phật châu, trên mặt đầy chán ghét, cả người ngập tràn lệ khí.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/1471
|