Ba người xử lý rác thải của vị diện, Ninh Thư đứng bên cạnh nhìn, dù muốn hỗ trợ, nhưng lực bất tòng tâm.
Cảm giác chỉ đứng ngoài nhìn này khá khó chịu, bởi vì đây là kiểu vô dụng do thực lực quá yếu.
Cái gì cũng không làm được.
Cô không thể dung nhập với ba người, chỉ bởi vì cô quá yếu.
Sức mạnh phân chia giai cấp.
Ninh Thư ngồi xếp bằng, thở dài nhìn vô số vị diện trong hư không, những vị diện này dựa sát vào nhau, chi chít rậm rạp.
Cực kỳ đồ sộ.
Những vị diện đó hình thành như thế nào? Quá cao siêu!
Sinh ra trong biển pháp tắc, có trưởng thành, có bệnh tật, rồi cả diệt vong, y hệt vòng đời của con người.
Rồng pha lê bình tĩnh lại, dựa sát vào Ninh Thư nhìn những người này đi lại giữa hư không.
Rõ ràng dưới chân không có gì hết, lại như đang đi trên đất bằng.
Ninh Thư chống cằm, không tiếng động thở dài một hơi.
Cho nên, đừng bao giờ đứng cạnh người giỏi hơn mình quá nhiều, rất đả kích niềm tin của nhau.
Ninh Thư nhàm chán, dứt khoát tu luyện, rồng pha lê ngọ nguậy tìm tư thế thoải mái, đi ngủ.
Tu luyện một lúc lâu, thấy ba người kia vẫn đang tiếp tục xử lý.
Ninh Thư quyết định dựa vào trên người rồng pha lê ngủ một giấc.
Lúc tỉnh ngủ, bọn họ vẫn đang bận rộn làm việc, Ninh Thư lại ngồi xếp bằng tu luyện.
Tu luyện xong, nhìn bóng dáng bận rộn của ba người, rồi ăn một viên Tích Cốc Đan.
Ninh Thư lại chống cằm thở dài.
Chán quá trời quá đất!
Ninh Thư nói với 2333 trong đầu: “Nhiệm vụ kết thúc rồi, chúng ta đi thôi. Chẳng biết phải xử lý thêm bao lâu nữa.”
2333 nói: “Từ từ rồi hẵng đi, giờ cô bỏ đi như vậy, không ổn lắm.”
Ninh Thư dồn khí đan điền thở ra một hơi dài, lâu quá....
Đại thúc quay đầu nhìn thoáng qua Ninh Thư.
Ánh mắt vừa ác liệt vừa khinh thường.
Nhìn cái cmm chứ ở đấy mà nhìn à!
Ninh Thư trợn mắt đảo con ngươi.
Không biết Ninh Thư ngây người bao lâu trong hư không, rốt cuộc mảnh vỡ cũng được xử lý sạch sẽ.
Thanh niên xịt nước hoa mệt đến mức nằm luôn xuống dưới, huơ tay nói: “Lần sau có loại nhiệm vụ này thì đừng gọi tôi nữa, tôi không kham nổi đâu.”
Ngay cả thanh niên tóc bạc cũng thấm mệt, nhưng hắn vẫn đứng giữa hư không, cầm quyển sách tinh xảo trên tay.
Đại thúc bình thản nói: “Lần này vất vả rồi.”
Cảm giác chỉ đứng ngoài nhìn này khá khó chịu, bởi vì đây là kiểu vô dụng do thực lực quá yếu.
Cái gì cũng không làm được.
Cô không thể dung nhập với ba người, chỉ bởi vì cô quá yếu.
Sức mạnh phân chia giai cấp.
Ninh Thư ngồi xếp bằng, thở dài nhìn vô số vị diện trong hư không, những vị diện này dựa sát vào nhau, chi chít rậm rạp.
Cực kỳ đồ sộ.
Những vị diện đó hình thành như thế nào? Quá cao siêu!
Sinh ra trong biển pháp tắc, có trưởng thành, có bệnh tật, rồi cả diệt vong, y hệt vòng đời của con người.
Rồng pha lê bình tĩnh lại, dựa sát vào Ninh Thư nhìn những người này đi lại giữa hư không.
Rõ ràng dưới chân không có gì hết, lại như đang đi trên đất bằng.
Ninh Thư chống cằm, không tiếng động thở dài một hơi.
Cho nên, đừng bao giờ đứng cạnh người giỏi hơn mình quá nhiều, rất đả kích niềm tin của nhau.
Ninh Thư nhàm chán, dứt khoát tu luyện, rồng pha lê ngọ nguậy tìm tư thế thoải mái, đi ngủ.
Tu luyện một lúc lâu, thấy ba người kia vẫn đang tiếp tục xử lý.
Ninh Thư quyết định dựa vào trên người rồng pha lê ngủ một giấc.
Lúc tỉnh ngủ, bọn họ vẫn đang bận rộn làm việc, Ninh Thư lại ngồi xếp bằng tu luyện.
Tu luyện xong, nhìn bóng dáng bận rộn của ba người, rồi ăn một viên Tích Cốc Đan.
Ninh Thư lại chống cằm thở dài.
Chán quá trời quá đất!
Ninh Thư nói với 2333 trong đầu: “Nhiệm vụ kết thúc rồi, chúng ta đi thôi. Chẳng biết phải xử lý thêm bao lâu nữa.”
2333 nói: “Từ từ rồi hẵng đi, giờ cô bỏ đi như vậy, không ổn lắm.”
Ninh Thư dồn khí đan điền thở ra một hơi dài, lâu quá....
Đại thúc quay đầu nhìn thoáng qua Ninh Thư.
Ánh mắt vừa ác liệt vừa khinh thường.
Nhìn cái cmm chứ ở đấy mà nhìn à!
Ninh Thư trợn mắt đảo con ngươi.
Không biết Ninh Thư ngây người bao lâu trong hư không, rốt cuộc mảnh vỡ cũng được xử lý sạch sẽ.
Thanh niên xịt nước hoa mệt đến mức nằm luôn xuống dưới, huơ tay nói: “Lần sau có loại nhiệm vụ này thì đừng gọi tôi nữa, tôi không kham nổi đâu.”
Ngay cả thanh niên tóc bạc cũng thấm mệt, nhưng hắn vẫn đứng giữa hư không, cầm quyển sách tinh xảo trên tay.
Đại thúc bình thản nói: “Lần này vất vả rồi.”