Ninh Thư nhìn Đinh Ngưng Điệp nằm thoi thóp trên giường, bác sĩ tiêm thêm cho cô ta một mũi giảm đau.
Nhưng chưa được bao lâu, Đinh Ngưng Điệp lại bắt đầu rên hừ hừ, đau đến không còn tỉnh táo.
Cơ thể khởi động chế độ phòng vệ trong vô thức, trực tiếp ngất đi.
Bạch Hàn Mặc sợ hãi, dùng sức lay mạnh Đinh Ngưng Điệp, để Đinh Ngưng Điệp tỉnh lại.
Cả bệnh viện đều loạn hết lên vì Đinh Ngưng Điệp, rất nhiều chuyên gia bác sĩ đều vây quanh Đinh Ngưng Điệp, làm kiểm tra cho Đinh Ngưng Điệp, soi đồng tử, bắt mạch các kiểu.
Ninh Thư bị chèn ép đẩy vào một góc, nhìn những người này luôn tay luôn chân.
Chỗ xương gãy của Đinh Ngưng Điệp có kình khí chèn ép.
Chỉ cần kình khí không biến mất, vết thương của Đinh Ngưng Điệp vẫn tiếp tục đau như thế.
Ai bảo cô ta nhẫn tâm tự mình bày trò để vu oan người khác hãm hại cô ta cơ, vậy thì để cô thành toàn cho cô ta vậy.
Không phải Đinh Ngưng Điệp muốn lợi dụng cơ thể của chính mình, cũng như lợi dụng tình cảm Bạch Hàn Mặc dành cho cô ta, để đối phó với mẹ con nhà họ Đinh luôn coi nhẹ cô ta, từ nhỏ đã đối xử không tốt với cô ta sao?
Phải để cô ta nếm trải nỗi đau khắc cốt ghi tâm, thì mới khiến cho sau này cô ta không dám vo ve khiêu khích trước mặt người khác nữa.
Sắc mặt Bạch Hàn Mặc khó coi vô cùng, chậm rãi quay đầu nhìn Ninh Thư: “Nếu cô ấy có mệnh hệ gì, mẹ con cô……... chuẩn bị tinh thần bị chôn cùng đi.”
Nghe thấy lời này, mém chút nữa Ninh Thư cho rằng cô bị truyền tổng nhầm thế giới, cái bà mợ nóa, đây chẳng phải câu thoại ngầu đét của hoàng đế à?
Ninh Thư phất phất tay: “Yên tâm đi, chỉ là gãy xương thôi, chết tdn được.”
Bạch Hàn Mặc tức điên người, cho dù không ảnh hưởng tính mạng, nhưng đau thế này cũng là vấn đề lớn.
Sau khi các chuyên gia và bác sĩ bận rộn hồi lâu, cuối cùng Đinh Ngưng Điệp cũng chịu tỉnh lại. Lúc mới tỉnh dậy, chuyện đầu tiên là thấy vô cùng khó chịu, sau đó chưng ra ánh mắt ‘tôi đau quá, cầu xin anh hãy giết tôi đi’ nhìn đối phương.
Ninh Thư nhớ lại một thế giới lúc trước cô trải qua, con mắm Mina chứ ai, bị cưa đi xẻ lại, đau đớn không chịu nổi nên bảo người yêu giết chết mình đi, kết quả bị người yêu nó giết thật.
Chuyện xấu hổ nhất chính là đánh giá cao địa vị của mình trong lòng người khác.
Nói đi nói lại, bảo đối phương giết mình, là để ám chỉ cho đối phương cứu mình, phải nghĩ hết tất cả các biện pháp để cứu mình.
Bằng không tôi chết cho anh coi, không phải ngầm uy hiếp thì là gì.
Bạch Hàn Mặc nắm lấy tay Đinh Ngưng Điệp, áp tay lên mặt cô ta: “Rồi mọi ‘chiện’ sẽ ổn thôi, anh sẽ không để chuyện gì làm hại tới em cả.”
Ninh Thư ở bên yên lặng nhìn hai người tình chàng ý thiếp, sinh ly tử biệt cảm động đất trời, sau đó bước tới nói: “Chỉ gãy cái chân thôi, mà sao tôi lại cảm thấy cứ như Đinh Ngưng Điệp đang bị ung thư vậy.”
Ò thì mấy cái câu chuyện tình yêu tình báo gì ấy mà đặt vào trong hoàn cảnh gặp tai nạn xe cộ và ung thư không chữa được chẳng lại là thứ câu nước mắt người ta nhất đấy sao.
“Câm miệng.” Bạch Hàn Mặc quát Ninh Thư: “Sao cô có thể ác độc tới mức này hả, không biết nghĩ cho người khác chút nào à?”
“Cô có biết trong lòng em ấy kính trọng mấy người thế nào không, lúc nào cũng nghĩ cách để mấy người tha thứ.”
“Tôi cực kỳ hối hận vì đã từng đính hôn với cô, thật tiếc vì không sớm phát hiện ra điểm tốt của Đinh Ngưng Điệp.”
“Cô có thể sửa cái nết của mình đi không, sao cô có thể coi sự đau khổ của người khác là niềm vui của cô?”
“Tôi chưa ra tay xử trí hai mẹ con cô, mỗi lần đều khoan hồng độ lượng, chẳng phải vì Đinh Ngưng Điệp à!”
Bạch Hàn Mặc bùm bùm bắn ra một chuỗi dài.
Ninh Thư không cảm xúc hỏi: “Mày đang nói gì vậy?”
Ninh Thư dùng ánh mắt nhìn thằng điên để nhìn Bạch Hàn Mặc, mày có tư cách mọe gì mà yêu cầu bà đây phải sửa đổi.
Bà đóe cần phải lấy lòng mày, cũng chẳng cần vồ vập yêu đương gì mày, nói thẳng ra bà không có mảy may xíu xiu gì nhu cầu với mày hết, trong thế giới của bà, bà đứng thứ hai thì có đứa nào được đứng thứ nhất, bà lo cho mình bà là quá đủ rồi.
Thế nên là vì sao bà phải sửa.
Sửa sửa cái cmm ấy.
Mày có cái đóe gì đáng để bà phải thay đổi chính mình.
Bà không hiền lành, thiện lương đấy thì làm sao, ăn hết gạo nhà mày à?
Cứ có cái cảm giác Bạch Hàn Mặc khi đứng trước mặt cô, hắn ta sẽ luôn thể hiện ra một sự ưu việt không tên nào đấy, như kiểu vì cô yêu hắn, nên cô phải thua kém hắn một bậc vậy.
Vậy mới nói, đứa nào yêu trước thì đứa đấy thua.
Ninh Thư vốn định tiêu trừ kình khí trên chân Đinh Ngưng Điệp.
Bởi cô sợ Đinh Ngưng Điệp đau mãi không thôi, sẽ chọc Bạch Hàn Mặc xù lông, khiến thằng điên ấy lên cơn trút giận lên người mẹ Đinh.
Dù sao trong lý trí của hắn thì tất cả là do mẹ Đinh đẩy ngã Đinh Ngưng Điệp.
Giờ phút này Bạch Hàn Mặc lại bắn một tràng, cái gì mà là do cô ác độc, do cô không thiện lương, nên cô nên chết đi này nọ.
Vì vậy, Ninh Thư vui vẻ quyết định để Đinh Ngưng Điệp đau thêm một đoạn thời gian nữa.
Ninh Thư nhún vai, xoay người bỏ đi, ra khỏi bệnh viện, đến tiệm thuốc mua thảo dược, chuẩn bị làm kem dưỡng da và một ít thuốc bồi bổ.
Mấy thứ này chỉ cần có phương thuốc là có thể làm thành công.
Nhưng trong đó cần chút kỹ xảo, yêu cầu phải quen tay hay việc.
Ninh Thư đưa thành phẩm làm ra cho mẹ Đinh dùng thử trước.
Gần đây mẹ Đinh tiều tụy hốc hác đi rất nhiều, con gái bị người ta đoạt vị hôn phu, hôn nhân của bản thân cũng không thuận lợi, còn phải giấu giấu diếm diếm bận rộn chuyện công ty.
Ninh Thư đưa cao tẩm bổ và kem dưỡng da cho bà.
Mẹ Đinh hỏi cái này là cái gì, Ninh Thư giải thích cặn kẽ với bà.
“Làm việc để phân tâm cũng tốt, để cho con đỡ có thời gian nhớ tới chuyện của Đinh Ngưng Điệp và Bạch Hàn Mặc.” Mẹ Đinh nhận đồ, “Mẹ sẽ dùng.”
Ninh Thư:……
Chẳng lẽ mẹ Đinh nghĩ cô làm những việc này là vì muốn quên Bạch Hàn Mặc sao?
Mẹ Đinh cũng quá xem trọng Bạch Hàn Mặc rồi, dù Bạch Hàn Mặc có lớn lên đẹp trai tới mấy đi chăng nữa, thì Ninh Thư cũng chẳng có tí ti cảm giác gì.
Cho dù có đẹp tới mấy thì khi chết thì cũng trở thành đống tro, hũ cốt thôi à.
Nhưng mà đẹp trai thì cũng giúp vui mắt vui tai thật đấy, nhưng lời từ trong miệng Bạch Hàn Mặc thốt ra thối như đống shit vậy, có giúp vui mắt vui tai tí nào đâu.
Tốt xấu gì cũng từng là vị hôn thê, như thế nào có thể lạnh lùng vô tình, đảo mắt thành thù, đã vậy, còn chẳng thèm giải thích lấy một lời như thế?
Bất kỳ ai gặp chuyện ảnh hưởng tới lợi ích bản thân mình cũng đều tức giận cả.
Giống như khi mẹ Đinh đẩy Đinh Ngưng Điệp, chẳng phải Bạch Hàn Mặc cũng phẫn nộ, cũng muốn trả thù sao?
Đều là con người, ai cũng sẽ phản ứng cả thôi.
Chỉ có kẻ khác mới là ác độc, còn bản thân chỉ cần treo một gương mặt hiền lành vô tội, thì thật sự có thể là vô tội, hiền lành thật à?
Ninh Thư ha hả cười hai tiếng, chẳng giải thích, nói với bà: “Mẹ thử xem, chắc chắn có tác dụng, khiến da mặt của mẹ căng bóng mịn màng, trẻ ra mười tuổi.”
Mẹ Đinh cho rằng Ninh Thư chỉ đang dỗ bà vui vẻ, không để trong lòng, nói: “Cổ phần của giám đốc Triệu đã thu vào tay, nhưng vẫn ít hơn số lượng cổ phần trong tay ba con.”
“Vậy tạo vài tin đồn bất lợi đi, chỉ cần mẹ buông bỏ được.” Ninh Thư nói.
Mẹ Đinh mấp máy miệng: “Con có cách gì à?”
“Chỉ cần mẹ buông bỏ được, con sẽ nghĩ cách.”
Ninh Thư mở bình cao tẩm bổ ra, múc một muỗng đút cho mẹ Đinh.
Mẹ Đinh vội vàng nuốt xuống, loại cao này do một ít dược liệu ninh chế thành, cho nên mùi vị có phần hơi ghê.
“Mẹ nhớ dùng mỗi ngày đó.”
Ninh Thư nhìn Mẹ Đinh: “Mẹ thật sự hạ quyết tâm chưa?”
“Quyết tâm ly hôn với ba, nhất đao lưỡng đoạn?” Ninh Thư sợ mẹ Đinh mềm lòng.
Mẹ Đinh uống nước gật đầu: “Mẹ hạ quyết tâm rồi, dù không phải vì mẹ, thì cũng phải làm vì con.”
“Nếu ba con thật sự vứt bỏ mẹ, con coi nên làm gì thì tự xử lý đi.” Mẹ Đinh nói: “Dù có chơi sập công ty, mẹ cũng sẽ không nhường vị trí Đinh phu nhân và công ty cho bọn chúng.”
“Còn lâu mới để bọn họ sống tự do sung sướng, còn mặt dày nói đến tình yêu đích thực này nọ.” Mẹ Đinh oán hận nói.
Ninh Thư cảm thấy mẹ Đinh hiện đang dựa vào oán hận mà chống đỡ, vì khổ sở trong lòng nên muốn trả thù.
Suy cho cùng thì, tình nghĩa hơn hai mươi năm vợ chồng như vậy, cho nên bà không cam tâm.
Hành động của mẹ Đinh là hại người hại mình.
Nhưng chưa được bao lâu, Đinh Ngưng Điệp lại bắt đầu rên hừ hừ, đau đến không còn tỉnh táo.
Cơ thể khởi động chế độ phòng vệ trong vô thức, trực tiếp ngất đi.
Bạch Hàn Mặc sợ hãi, dùng sức lay mạnh Đinh Ngưng Điệp, để Đinh Ngưng Điệp tỉnh lại.
Cả bệnh viện đều loạn hết lên vì Đinh Ngưng Điệp, rất nhiều chuyên gia bác sĩ đều vây quanh Đinh Ngưng Điệp, làm kiểm tra cho Đinh Ngưng Điệp, soi đồng tử, bắt mạch các kiểu.
Ninh Thư bị chèn ép đẩy vào một góc, nhìn những người này luôn tay luôn chân.
Chỗ xương gãy của Đinh Ngưng Điệp có kình khí chèn ép.
Chỉ cần kình khí không biến mất, vết thương của Đinh Ngưng Điệp vẫn tiếp tục đau như thế.
Ai bảo cô ta nhẫn tâm tự mình bày trò để vu oan người khác hãm hại cô ta cơ, vậy thì để cô thành toàn cho cô ta vậy.
Không phải Đinh Ngưng Điệp muốn lợi dụng cơ thể của chính mình, cũng như lợi dụng tình cảm Bạch Hàn Mặc dành cho cô ta, để đối phó với mẹ con nhà họ Đinh luôn coi nhẹ cô ta, từ nhỏ đã đối xử không tốt với cô ta sao?
Phải để cô ta nếm trải nỗi đau khắc cốt ghi tâm, thì mới khiến cho sau này cô ta không dám vo ve khiêu khích trước mặt người khác nữa.
Sắc mặt Bạch Hàn Mặc khó coi vô cùng, chậm rãi quay đầu nhìn Ninh Thư: “Nếu cô ấy có mệnh hệ gì, mẹ con cô……... chuẩn bị tinh thần bị chôn cùng đi.”
Nghe thấy lời này, mém chút nữa Ninh Thư cho rằng cô bị truyền tổng nhầm thế giới, cái bà mợ nóa, đây chẳng phải câu thoại ngầu đét của hoàng đế à?
Ninh Thư phất phất tay: “Yên tâm đi, chỉ là gãy xương thôi, chết tdn được.”
Bạch Hàn Mặc tức điên người, cho dù không ảnh hưởng tính mạng, nhưng đau thế này cũng là vấn đề lớn.
Sau khi các chuyên gia và bác sĩ bận rộn hồi lâu, cuối cùng Đinh Ngưng Điệp cũng chịu tỉnh lại. Lúc mới tỉnh dậy, chuyện đầu tiên là thấy vô cùng khó chịu, sau đó chưng ra ánh mắt ‘tôi đau quá, cầu xin anh hãy giết tôi đi’ nhìn đối phương.
Ninh Thư nhớ lại một thế giới lúc trước cô trải qua, con mắm Mina chứ ai, bị cưa đi xẻ lại, đau đớn không chịu nổi nên bảo người yêu giết chết mình đi, kết quả bị người yêu nó giết thật.
Chuyện xấu hổ nhất chính là đánh giá cao địa vị của mình trong lòng người khác.
Nói đi nói lại, bảo đối phương giết mình, là để ám chỉ cho đối phương cứu mình, phải nghĩ hết tất cả các biện pháp để cứu mình.
Bằng không tôi chết cho anh coi, không phải ngầm uy hiếp thì là gì.
Bạch Hàn Mặc nắm lấy tay Đinh Ngưng Điệp, áp tay lên mặt cô ta: “Rồi mọi ‘chiện’ sẽ ổn thôi, anh sẽ không để chuyện gì làm hại tới em cả.”
Ninh Thư ở bên yên lặng nhìn hai người tình chàng ý thiếp, sinh ly tử biệt cảm động đất trời, sau đó bước tới nói: “Chỉ gãy cái chân thôi, mà sao tôi lại cảm thấy cứ như Đinh Ngưng Điệp đang bị ung thư vậy.”
Ò thì mấy cái câu chuyện tình yêu tình báo gì ấy mà đặt vào trong hoàn cảnh gặp tai nạn xe cộ và ung thư không chữa được chẳng lại là thứ câu nước mắt người ta nhất đấy sao.
“Câm miệng.” Bạch Hàn Mặc quát Ninh Thư: “Sao cô có thể ác độc tới mức này hả, không biết nghĩ cho người khác chút nào à?”
“Cô có biết trong lòng em ấy kính trọng mấy người thế nào không, lúc nào cũng nghĩ cách để mấy người tha thứ.”
“Tôi cực kỳ hối hận vì đã từng đính hôn với cô, thật tiếc vì không sớm phát hiện ra điểm tốt của Đinh Ngưng Điệp.”
“Cô có thể sửa cái nết của mình đi không, sao cô có thể coi sự đau khổ của người khác là niềm vui của cô?”
“Tôi chưa ra tay xử trí hai mẹ con cô, mỗi lần đều khoan hồng độ lượng, chẳng phải vì Đinh Ngưng Điệp à!”
Bạch Hàn Mặc bùm bùm bắn ra một chuỗi dài.
Ninh Thư không cảm xúc hỏi: “Mày đang nói gì vậy?”
Ninh Thư dùng ánh mắt nhìn thằng điên để nhìn Bạch Hàn Mặc, mày có tư cách mọe gì mà yêu cầu bà đây phải sửa đổi.
Bà đóe cần phải lấy lòng mày, cũng chẳng cần vồ vập yêu đương gì mày, nói thẳng ra bà không có mảy may xíu xiu gì nhu cầu với mày hết, trong thế giới của bà, bà đứng thứ hai thì có đứa nào được đứng thứ nhất, bà lo cho mình bà là quá đủ rồi.
Thế nên là vì sao bà phải sửa.
Sửa sửa cái cmm ấy.
Mày có cái đóe gì đáng để bà phải thay đổi chính mình.
Bà không hiền lành, thiện lương đấy thì làm sao, ăn hết gạo nhà mày à?
Cứ có cái cảm giác Bạch Hàn Mặc khi đứng trước mặt cô, hắn ta sẽ luôn thể hiện ra một sự ưu việt không tên nào đấy, như kiểu vì cô yêu hắn, nên cô phải thua kém hắn một bậc vậy.
Vậy mới nói, đứa nào yêu trước thì đứa đấy thua.
Ninh Thư vốn định tiêu trừ kình khí trên chân Đinh Ngưng Điệp.
Bởi cô sợ Đinh Ngưng Điệp đau mãi không thôi, sẽ chọc Bạch Hàn Mặc xù lông, khiến thằng điên ấy lên cơn trút giận lên người mẹ Đinh.
Dù sao trong lý trí của hắn thì tất cả là do mẹ Đinh đẩy ngã Đinh Ngưng Điệp.
Giờ phút này Bạch Hàn Mặc lại bắn một tràng, cái gì mà là do cô ác độc, do cô không thiện lương, nên cô nên chết đi này nọ.
Vì vậy, Ninh Thư vui vẻ quyết định để Đinh Ngưng Điệp đau thêm một đoạn thời gian nữa.
Ninh Thư nhún vai, xoay người bỏ đi, ra khỏi bệnh viện, đến tiệm thuốc mua thảo dược, chuẩn bị làm kem dưỡng da và một ít thuốc bồi bổ.
Mấy thứ này chỉ cần có phương thuốc là có thể làm thành công.
Nhưng trong đó cần chút kỹ xảo, yêu cầu phải quen tay hay việc.
Ninh Thư đưa thành phẩm làm ra cho mẹ Đinh dùng thử trước.
Gần đây mẹ Đinh tiều tụy hốc hác đi rất nhiều, con gái bị người ta đoạt vị hôn phu, hôn nhân của bản thân cũng không thuận lợi, còn phải giấu giấu diếm diếm bận rộn chuyện công ty.
Ninh Thư đưa cao tẩm bổ và kem dưỡng da cho bà.
Mẹ Đinh hỏi cái này là cái gì, Ninh Thư giải thích cặn kẽ với bà.
“Làm việc để phân tâm cũng tốt, để cho con đỡ có thời gian nhớ tới chuyện của Đinh Ngưng Điệp và Bạch Hàn Mặc.” Mẹ Đinh nhận đồ, “Mẹ sẽ dùng.”
Ninh Thư:……
Chẳng lẽ mẹ Đinh nghĩ cô làm những việc này là vì muốn quên Bạch Hàn Mặc sao?
Mẹ Đinh cũng quá xem trọng Bạch Hàn Mặc rồi, dù Bạch Hàn Mặc có lớn lên đẹp trai tới mấy đi chăng nữa, thì Ninh Thư cũng chẳng có tí ti cảm giác gì.
Cho dù có đẹp tới mấy thì khi chết thì cũng trở thành đống tro, hũ cốt thôi à.
Nhưng mà đẹp trai thì cũng giúp vui mắt vui tai thật đấy, nhưng lời từ trong miệng Bạch Hàn Mặc thốt ra thối như đống shit vậy, có giúp vui mắt vui tai tí nào đâu.
Tốt xấu gì cũng từng là vị hôn thê, như thế nào có thể lạnh lùng vô tình, đảo mắt thành thù, đã vậy, còn chẳng thèm giải thích lấy một lời như thế?
Bất kỳ ai gặp chuyện ảnh hưởng tới lợi ích bản thân mình cũng đều tức giận cả.
Giống như khi mẹ Đinh đẩy Đinh Ngưng Điệp, chẳng phải Bạch Hàn Mặc cũng phẫn nộ, cũng muốn trả thù sao?
Đều là con người, ai cũng sẽ phản ứng cả thôi.
Chỉ có kẻ khác mới là ác độc, còn bản thân chỉ cần treo một gương mặt hiền lành vô tội, thì thật sự có thể là vô tội, hiền lành thật à?
Ninh Thư ha hả cười hai tiếng, chẳng giải thích, nói với bà: “Mẹ thử xem, chắc chắn có tác dụng, khiến da mặt của mẹ căng bóng mịn màng, trẻ ra mười tuổi.”
Mẹ Đinh cho rằng Ninh Thư chỉ đang dỗ bà vui vẻ, không để trong lòng, nói: “Cổ phần của giám đốc Triệu đã thu vào tay, nhưng vẫn ít hơn số lượng cổ phần trong tay ba con.”
“Vậy tạo vài tin đồn bất lợi đi, chỉ cần mẹ buông bỏ được.” Ninh Thư nói.
Mẹ Đinh mấp máy miệng: “Con có cách gì à?”
“Chỉ cần mẹ buông bỏ được, con sẽ nghĩ cách.”
Ninh Thư mở bình cao tẩm bổ ra, múc một muỗng đút cho mẹ Đinh.
Mẹ Đinh vội vàng nuốt xuống, loại cao này do một ít dược liệu ninh chế thành, cho nên mùi vị có phần hơi ghê.
“Mẹ nhớ dùng mỗi ngày đó.”
Ninh Thư nhìn Mẹ Đinh: “Mẹ thật sự hạ quyết tâm chưa?”
“Quyết tâm ly hôn với ba, nhất đao lưỡng đoạn?” Ninh Thư sợ mẹ Đinh mềm lòng.
Mẹ Đinh uống nước gật đầu: “Mẹ hạ quyết tâm rồi, dù không phải vì mẹ, thì cũng phải làm vì con.”
“Nếu ba con thật sự vứt bỏ mẹ, con coi nên làm gì thì tự xử lý đi.” Mẹ Đinh nói: “Dù có chơi sập công ty, mẹ cũng sẽ không nhường vị trí Đinh phu nhân và công ty cho bọn chúng.”
“Còn lâu mới để bọn họ sống tự do sung sướng, còn mặt dày nói đến tình yêu đích thực này nọ.” Mẹ Đinh oán hận nói.
Ninh Thư cảm thấy mẹ Đinh hiện đang dựa vào oán hận mà chống đỡ, vì khổ sở trong lòng nên muốn trả thù.
Suy cho cùng thì, tình nghĩa hơn hai mươi năm vợ chồng như vậy, cho nên bà không cam tâm.
Hành động của mẹ Đinh là hại người hại mình.
/1471
|