Máu Liễu Khê có thể giải trừ được virus zombie!!!
Tin tức này truyền khắp căn cứ, ban đầu không tin nhưng có người liên hệ tới năng lực chữa khỏi và tinh lọc của Liễu Khê thì bắt đầu tin nó là thật.
Cho dù là thật hay giả đều khiến mọi người hi vọng, chỉ cần có thuốc giải độc thì lúc đối mặt zombie sẽ không sợ hãi.
Đám người chia thành tốp ngồi trong căn tin ăn trưa, một số người ngồi với Tịch Ấu Vân, trong đó có một người đàn ông nói “Chị Tịch, nghe bảo máu của Liễu Khê có thể giải được virus zombie, chị thấy có thật không?”
Tịch Ấu Vân dừng đũa, miệng nâng lên, cười nói “Đây là tin đồn, sao có thật được?”
“Nhưng mà…”
“Không có nhiều nhưng mà như vậy, nghĩ lại đi, nếu như thật thì người trong phòng thí nghiệm sao có thể bình tĩnh như thế? Đừng nghe tin đồn bậy. Huồng hồ Khê Nhi là cô gái tốt, với tính cách của cậu ấy, nếu là thật thì sẽ trói mình đưa tới phòng thí nghiệm rồi” Tịch Ấu Vân uống một miếng canh sườn, miệng luôn biện giải cho Liễu Khê nhưng lại khiến người khác cảm thấy Liễu Khê đang trốn tránh.
Ánh mắt mấy người khác thay đổi, một cô gái cười lạnh nói “Sợ là anh Phương luyến tiếc đó, không biết Liễu Khê có gì tốt? Năng lực của chị Tịch tốt hơn cô ta nhiều, cả ngày cứ lắc lư trong căn cứ, còn cho mình là nữ thần gì đó sao?”
Phương Hàm thích Liễu Khê, tuy mờ mịt nhưng không thể giấu người, người có tâm nhất định có thể nhìn rõ.
“Em thấy cô ta rõ ràng nhát gan, lúc cần cô ta còn chạy nhanh hơn cả thỏ. Hưởng thụ nhiều như vậy cũng không biết ngại! Chẳng lẽ vì công phu trên giường rất tốt sao?” Cô gái kia càng nói càng quá đáng, cô ả sớm không vừa mắt Liễu Khê rồi. Bọn họ cả ngày ở ngoài tiêu diệt zombie mới giữ được bình an cho căn cứ, Liễu Khê kia ở căn cứ cả ngày, không làm gì mà đãi ngộ không kém, thậm chí hơn bọn họ. Dựa vào cái gì?
“Rầm” Một chén nước hắt lên mặt cô gái kia, khiến cô ta cảm thấy lạnh. Từng giọt nước tí tách rơi xuống như nước mưa, trên ngực xuất hiện một bãi nước, cô gái kia ngây dại.
“A!! Lý Chi Di, cô làm cái gì thế? Bệnh sao??” Chật vật là thứ yếu, quan trọng là ở căn tin có không ít người thấy, thật sự như tát cô ả trước bao nhiêu người. Cô gái kia tức giận nhảy dựng lên, hai mắt phun lửa, hung hăng mắng Lí Chi Di.
“Làm gì sao? Rửa cái mồm thối của cô đấy!” Lý Chi Di không cam lòng yếu thế cười lạnh, cô cũng không muốn lên tiếng làm gì, ai bảo tên Phương Duy kia đối xử với Liễu Khê tốt hơn cô làm gì? Nhưng cô không phải là người thích nói xấu sau lưng như vậy “Người khinh thường Liễu Khê thì lúc bị zombie cắn đừng tới nhờ người ta cứu mạng mình! Nói cái gì thế? Lại nhìn mình một chút đi, con gái ghen tị còn xấu hơn người xấu nhất thế giới!”
Tố chất thân thể người có dị năng tốt hơn người thường nhiều, lúc bị zombie cắn, ít nhất phải hơn mười hai tiếng virus mới khuếch tán toàn thân, người có dị năng ở cấp bậc càng cao thì thời gian càng dài, cho nên không ít người có dị năng trong căn cứ sau khi bị thường đều có thời gian chạy về tìm Liễu Khê cứu mạng.
Cảm giác được ánh mắt khác thường của người khác, cô gái kia xấu hổ vô cùng, vừa giận vừa thẹn, nước mắt long lanh, đảo quanh hốc mắt, nhìn Tịch Ấu Vân cầu cứu.
Ngu xuẩn! Tịch Ấu Vân mắng thầm một câu, nếu cô ta nói Liễu Khê nhát gan sợ phiền phức thì sẽ có người tức giận, dù sao ở mạt thế này, có một hi vọng như vậy, ai có thể buông ra? Không nghĩ tới cái người này lại nói bậy nói bạ, ngược lại khiến người khác nghĩ cô ả ngu xuẩn này lấy oán báo ơn, ghen tị Liễu Khê.
“Tuổi cô ấy còn nhỏ, nói chuyện thẳng, Chi Di đừng để trong lòng. Mấy hôm trước chúng tôi mới trở về, gặp zombie cấp hai, có mấy người bạn bị cắn, cô ấy bị áp lực lớn” Tịch Ấu Vân cười yếu ớt giảng hòa.
“Người nói không phải tôi, sao tôi biết người ta nghĩ gì, hừ” Lý Chi Di để lại một câu, vung tóc, rời khỏi đó.
Khóe miệng Tịch Ấu Vân mang theo nụ cười, nhìn vô cùng bình thản, nhưng con ngươi tối lại, cô gái này bình thường đánh lên phía trước, nhìn có vẻ không đầu óc nhưng không phải người tốt lành gì.
Chuyện này trôi qua, Tịch Ấu Vân không có tâm trạng ăn cái gì, trong mắt cô ả, những thứ ở căn tin còn kém hơn trong không gian. Nghĩ tới việc lấy đồ trong không gian, Tịch Ấu Vân không có khẩu vị, đứng dậy rời khỏi căn tin.
Lúc đi trên đường, Tịch Ấu Vân vẫn giữ nụ cười, lòng bắt đầu nghi ngờ.
Tin máu Liễu Khê có thể giải độc là do cô ả tản ra, là bậy. Tin tức này là vì muốn khiến cho Liễu Khê rời khỏi căn cứ. Lần hành động ở căn cứ H kia cô ả đã biết được thực lực của tên Bạch Vương kia. Trong số đám người có dị năng, hắn thành thạo vô cùng, động tác lại thong dong, lúc đó cô ả đã chú ý tới người này.
Sau một hồi quan sát, cô ả phát hiện, thực lực người này rất mạnh, đừng nói anh em Phương Hàm Phương Duy mà ngay cả tất cả người trong căn cứ chỉ sợ chỉ đánh ngang tay hắn.
Người mạnh chỉ cần một Phương Hàm là đủ, căn cứ này là của Phương Hàm. Nói cách khác, chỉ cần Bạch Vương kia muốn chiếm đoạt quyền thì anh em Phương Hàm không thể chống lại, Phương Hàm mất căn cứ thì cô ả theo đuổi hắn làm gì?
May mắn người đó có nhược điểm, đó là Liễu Khê! Cô ả biết rõ tính cách của Liễu Khê, là kiểu người yếu đuối lương thiện mà cô ả ghét nhất, giống như cho dù làm gì cũng sẽ được tha thứ.
Cho nên tin tức giả dối này chỉ để đối phó Liễu Khê, những người trong căn cứ mà tin nó, Liễu Khê không ra mặt biến thành chứng cứ tốt nhất, nhiều người xỉa xói nói bậy sẽ thiêu hủy mọi thứ. Tới lúc đó, Liễu Khê sẽ rời căn cứ.
Cho dù Bạch Vương kia có giận thế nào thì Liễu Khê lương thiện sẽ ngăn hắn lại, cho nên căn cứ sẽ an toàn.
Kế hoạch vốn là thế, nhưng lúc tin tức này phát ra, Tịch Ấu Vân phát hiện thái độ những người trong phòng thí nghiệm có chút kỳ quái, khiến cô ả nghi ngờ, không lẽ máu cô ta thật sự có thể giải độc?
Nếu là thế thì cô ả sẽ thay đổi kế hoạch, Bạch Vương sẽ không có khả năng nhìn Liễu Khê trở thành đồ thí nghiệm. Chỉ cần cô ả làm cho Bạch Vương mang Liễu Khê đi là được. Như vậy rất tốt, Liễu Khê trốn đi, tất cả thanh danh của cô ta sẽ bị hủy hoàn toàn.
Tịch Ấu Vân vui vẻ mở cửa, chuẩn bị ngủ trưa, buổi chiều còn huấn luyện.
Bây giờ Liễu Khê căn bản không ra cửa, thái độ của những người kia cũng có chút rõ ràng, cô tính toán thời gian một chút, trợn mắt, con ngươi trong suốt nhìn Bạch Vương nói “Bạch Vương, chúng ta đi tới phòng Tịch Ấu Vân một chút”
Tịch Ấu Vân luôn ỷ lại không gian của mình, cô nhớ rõ trong sách nói vì sợ trúng virus, cô ta không uống nước trong căn cứ mà dùng nước trong không gian. Ngay cả tới căn tin ăn cũng phải uống một ly nước suối mới an tâm, nói không chừng trong phòng còn có nước không gian.
“?” Mặc dù Bạch Vương có chút nghi ngờ nhưng vẫn gật đầu, bảo bối nhỏ muốn làm gì cũng được hết.
Đi từ cửa sổ tới phòng ký túc của Tịch Ấu Vân, bây giờ là một giờ, cũng là lúc Tịch Ấu Vân ra cửa.
Qủa nhiên lần đầu làm trộm rất khẩn trương, bị Bạch Vương ôm vào ngực, hai người tránh người khác đi tới phòng Tịch Ấu Vân.
“Khụ khụ, hai người này đang làm gì thế này?” Phương Duy xem camera phun một ngum nước, nhìn bộ dạng như con chuột nhỏ của Liễu Khê, rón ra rón rén nhìn trái phải, thật sự rất buồn cười.
Liễu Khê này sao lại nghĩ tới trò này vậy trời? Còn có, em gái Liễu Khê, trộm đồ là không đúng, phải phê bình nghiêm túc. Phương Duy nhìn chằm chằm vào màn hình tivi, ôm bụng cười to.
Liễu Khê nhìn toàn bộ nước trong phòng một lần, nhất thời đau đớn, cô, cô không thể nhận ra được chỗ nào là nước không gian.
“Này…” Bạch Vương chán ghét vươn ngón tay chỉ vào bình thủy tinh trong góc, bộ dạng ghét bỏ. Chai này còn nửa chai, nhưng mà từ đó tản ra mùi vị khiến hắn ghét.
Không lẽ mũi zombie còn linh hoạt hơn mũi mình? Không khoa học! Liễu Khê cẩn thận nhìn, uống thử một ngụm, nước vừa mới vào đã cảm thấy cả người rất thoải mái.
Chính là nó! Mắt Liễu Khê sáng lên, đem nước đổ vào cốc nước mình mang theo.
[Đinh! Người chơi Liễu Khê ăn cắp nửa bình nước không gian của nữ chính Tịch Ấu Vân, điểm nhân phẩm giảm xuống 5 điểm]
Khóe miệng co rút, Liễu Khê ôm Bạch Vương tỏ vẻ có thể rời đi.
“Làm hết mọi thứ chỉ vì một lọ nước?” Phương Duy thì thào tự hỏi, hay là nước kia có vấn đề? Liễu Khê từng nói Tịch Ấu Vân từng đút cô uống nước.
Cầm nước không gian, Liễu Khê do dự một hồi, sau đó quyết định đưa tới cho giáo sư Lô kiểm tra một chút, nhiệm vụ của cô là cứu vớt thế giới, chỉ cần có thể phá giải bí mật của nước này thì có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Tới lúc đó, cô không biết mình sẽ chết thế nào, nhưng mà cũng không có ý so đo.
Nhìn Liễu Khê cầm nước, Tiểu Bạch cuộn mình ở một bên mở mắt, cọ cọ cằm, thân thể ngổm dậy, lắc đuôi chui ra.
Tịch Ấu Vân trở về thì thấy con sói nhỏ đang nằm úp ở cửa phòng mình, ánh mắt sáng lên, đây là vật nuôi Liễu Khê nuôi, lơ đễnh mở cửa.
Tiểu Bạch nhân cơ hội chui vào cửa, Tịch Ấu Vân khó chịu nhìn con sói nhỏ, vật nhỏ này muốn làm gì? Thật sự giống như chủ nhân của nó.
Tìm được rồi! Tiểu Bạch sáng mắt nhảy lên, móng vuốt nhỏ chạm vào bình thủy tinh trên bàn, dòng nước trong chai chảy ra lên bàn.
Con sói nhỏ kêu ‘ngao ô ngao ô’, nằm súp xuống bàn, quả nhiên là nước không gian. Quá trình không quá một phút.
“Nước của tao, con chó chết tiệt này” Tịch Ấu Vân đem Tiểu Bạch thành con chó nhỏ, thấy nó làm đổ nước của mình thì hét ầm lên.
Tiểu Bạch ôm da lông dính nước chạy ra ngoài, Tịch Ấu Vân chạy theo phia sau, lúc mới xuống lầu thì thấy Liễu Khê và Bạch Vương đi ra từ phòng thí nghiệm.
Tiểu Bạch chạy tới bên hai người, Tịch Ấu Vân chán ghét nhìn Tiểu Bạch, dù sao cũng gặp được người, chuẩn bị lên tiếng.
Liễu Khê ôm Tiểu Bạch vào lòng, nhíu mày, sao lại ướt như thế? Tiểu Bạch vẫy người, nước văng ra. Bạch Vương dùng tay che mặt, lùi về sau hai bước, tránh được nước bay qua, sau đó buông tay xuống, cảm giác lòng bàn tay đau đớn.
Mắt Tịch Ấu Vân nheo lại, cô ả vừa thấy tay của Bạch Vương đột nhiên xuất hiện bọt khí, nó còn mang theo màu sắc màu vàng lục, tình hình này cô ả đã thấy ở trên người zombie.
Nước suối không gian có tác dụng hủy diệt virus zombie, cô ta từng đổ một chén lên người zombie, nhưng chẳng qua chỉ là chuyện trong nháy mắt, thân thể zombie kia toát lên bọt khí, da thịt giống như có cái gì mấp máy, sau đó bọt khí mạnh mẽ xuất hiện, chảy ra nước mủ màng vàng lục, đợi sau khi nước mủ kia chảy hết thì zombie kia gục, trở thành thân thể bình thường.
Cô ả đã từng thí nghiệm qua, chỉ có zombie mới như vậy, đối với người thường và người có không gian thì nước suối là thuốc bổ tốt nhất.
Bạch Vương này là zombie!! Là zombie cao cấp nhất!!
Liễu Khê, Bạch Vương, nếu đã thế, xin mời hai người trở thành đá để nâng cao uy vọng trong căn cứ của tôi. Tịch Ấu Vân chẳng những không sợ mà còn hưng phấn, đây là cơ hội tốt.
Tin tức này truyền khắp căn cứ, ban đầu không tin nhưng có người liên hệ tới năng lực chữa khỏi và tinh lọc của Liễu Khê thì bắt đầu tin nó là thật.
Cho dù là thật hay giả đều khiến mọi người hi vọng, chỉ cần có thuốc giải độc thì lúc đối mặt zombie sẽ không sợ hãi.
Đám người chia thành tốp ngồi trong căn tin ăn trưa, một số người ngồi với Tịch Ấu Vân, trong đó có một người đàn ông nói “Chị Tịch, nghe bảo máu của Liễu Khê có thể giải được virus zombie, chị thấy có thật không?”
Tịch Ấu Vân dừng đũa, miệng nâng lên, cười nói “Đây là tin đồn, sao có thật được?”
“Nhưng mà…”
“Không có nhiều nhưng mà như vậy, nghĩ lại đi, nếu như thật thì người trong phòng thí nghiệm sao có thể bình tĩnh như thế? Đừng nghe tin đồn bậy. Huồng hồ Khê Nhi là cô gái tốt, với tính cách của cậu ấy, nếu là thật thì sẽ trói mình đưa tới phòng thí nghiệm rồi” Tịch Ấu Vân uống một miếng canh sườn, miệng luôn biện giải cho Liễu Khê nhưng lại khiến người khác cảm thấy Liễu Khê đang trốn tránh.
Ánh mắt mấy người khác thay đổi, một cô gái cười lạnh nói “Sợ là anh Phương luyến tiếc đó, không biết Liễu Khê có gì tốt? Năng lực của chị Tịch tốt hơn cô ta nhiều, cả ngày cứ lắc lư trong căn cứ, còn cho mình là nữ thần gì đó sao?”
Phương Hàm thích Liễu Khê, tuy mờ mịt nhưng không thể giấu người, người có tâm nhất định có thể nhìn rõ.
“Em thấy cô ta rõ ràng nhát gan, lúc cần cô ta còn chạy nhanh hơn cả thỏ. Hưởng thụ nhiều như vậy cũng không biết ngại! Chẳng lẽ vì công phu trên giường rất tốt sao?” Cô gái kia càng nói càng quá đáng, cô ả sớm không vừa mắt Liễu Khê rồi. Bọn họ cả ngày ở ngoài tiêu diệt zombie mới giữ được bình an cho căn cứ, Liễu Khê kia ở căn cứ cả ngày, không làm gì mà đãi ngộ không kém, thậm chí hơn bọn họ. Dựa vào cái gì?
“Rầm” Một chén nước hắt lên mặt cô gái kia, khiến cô ta cảm thấy lạnh. Từng giọt nước tí tách rơi xuống như nước mưa, trên ngực xuất hiện một bãi nước, cô gái kia ngây dại.
“A!! Lý Chi Di, cô làm cái gì thế? Bệnh sao??” Chật vật là thứ yếu, quan trọng là ở căn tin có không ít người thấy, thật sự như tát cô ả trước bao nhiêu người. Cô gái kia tức giận nhảy dựng lên, hai mắt phun lửa, hung hăng mắng Lí Chi Di.
“Làm gì sao? Rửa cái mồm thối của cô đấy!” Lý Chi Di không cam lòng yếu thế cười lạnh, cô cũng không muốn lên tiếng làm gì, ai bảo tên Phương Duy kia đối xử với Liễu Khê tốt hơn cô làm gì? Nhưng cô không phải là người thích nói xấu sau lưng như vậy “Người khinh thường Liễu Khê thì lúc bị zombie cắn đừng tới nhờ người ta cứu mạng mình! Nói cái gì thế? Lại nhìn mình một chút đi, con gái ghen tị còn xấu hơn người xấu nhất thế giới!”
Tố chất thân thể người có dị năng tốt hơn người thường nhiều, lúc bị zombie cắn, ít nhất phải hơn mười hai tiếng virus mới khuếch tán toàn thân, người có dị năng ở cấp bậc càng cao thì thời gian càng dài, cho nên không ít người có dị năng trong căn cứ sau khi bị thường đều có thời gian chạy về tìm Liễu Khê cứu mạng.
Cảm giác được ánh mắt khác thường của người khác, cô gái kia xấu hổ vô cùng, vừa giận vừa thẹn, nước mắt long lanh, đảo quanh hốc mắt, nhìn Tịch Ấu Vân cầu cứu.
Ngu xuẩn! Tịch Ấu Vân mắng thầm một câu, nếu cô ta nói Liễu Khê nhát gan sợ phiền phức thì sẽ có người tức giận, dù sao ở mạt thế này, có một hi vọng như vậy, ai có thể buông ra? Không nghĩ tới cái người này lại nói bậy nói bạ, ngược lại khiến người khác nghĩ cô ả ngu xuẩn này lấy oán báo ơn, ghen tị Liễu Khê.
“Tuổi cô ấy còn nhỏ, nói chuyện thẳng, Chi Di đừng để trong lòng. Mấy hôm trước chúng tôi mới trở về, gặp zombie cấp hai, có mấy người bạn bị cắn, cô ấy bị áp lực lớn” Tịch Ấu Vân cười yếu ớt giảng hòa.
“Người nói không phải tôi, sao tôi biết người ta nghĩ gì, hừ” Lý Chi Di để lại một câu, vung tóc, rời khỏi đó.
Khóe miệng Tịch Ấu Vân mang theo nụ cười, nhìn vô cùng bình thản, nhưng con ngươi tối lại, cô gái này bình thường đánh lên phía trước, nhìn có vẻ không đầu óc nhưng không phải người tốt lành gì.
Chuyện này trôi qua, Tịch Ấu Vân không có tâm trạng ăn cái gì, trong mắt cô ả, những thứ ở căn tin còn kém hơn trong không gian. Nghĩ tới việc lấy đồ trong không gian, Tịch Ấu Vân không có khẩu vị, đứng dậy rời khỏi căn tin.
Lúc đi trên đường, Tịch Ấu Vân vẫn giữ nụ cười, lòng bắt đầu nghi ngờ.
Tin máu Liễu Khê có thể giải độc là do cô ả tản ra, là bậy. Tin tức này là vì muốn khiến cho Liễu Khê rời khỏi căn cứ. Lần hành động ở căn cứ H kia cô ả đã biết được thực lực của tên Bạch Vương kia. Trong số đám người có dị năng, hắn thành thạo vô cùng, động tác lại thong dong, lúc đó cô ả đã chú ý tới người này.
Sau một hồi quan sát, cô ả phát hiện, thực lực người này rất mạnh, đừng nói anh em Phương Hàm Phương Duy mà ngay cả tất cả người trong căn cứ chỉ sợ chỉ đánh ngang tay hắn.
Người mạnh chỉ cần một Phương Hàm là đủ, căn cứ này là của Phương Hàm. Nói cách khác, chỉ cần Bạch Vương kia muốn chiếm đoạt quyền thì anh em Phương Hàm không thể chống lại, Phương Hàm mất căn cứ thì cô ả theo đuổi hắn làm gì?
May mắn người đó có nhược điểm, đó là Liễu Khê! Cô ả biết rõ tính cách của Liễu Khê, là kiểu người yếu đuối lương thiện mà cô ả ghét nhất, giống như cho dù làm gì cũng sẽ được tha thứ.
Cho nên tin tức giả dối này chỉ để đối phó Liễu Khê, những người trong căn cứ mà tin nó, Liễu Khê không ra mặt biến thành chứng cứ tốt nhất, nhiều người xỉa xói nói bậy sẽ thiêu hủy mọi thứ. Tới lúc đó, Liễu Khê sẽ rời căn cứ.
Cho dù Bạch Vương kia có giận thế nào thì Liễu Khê lương thiện sẽ ngăn hắn lại, cho nên căn cứ sẽ an toàn.
Kế hoạch vốn là thế, nhưng lúc tin tức này phát ra, Tịch Ấu Vân phát hiện thái độ những người trong phòng thí nghiệm có chút kỳ quái, khiến cô ả nghi ngờ, không lẽ máu cô ta thật sự có thể giải độc?
Nếu là thế thì cô ả sẽ thay đổi kế hoạch, Bạch Vương sẽ không có khả năng nhìn Liễu Khê trở thành đồ thí nghiệm. Chỉ cần cô ả làm cho Bạch Vương mang Liễu Khê đi là được. Như vậy rất tốt, Liễu Khê trốn đi, tất cả thanh danh của cô ta sẽ bị hủy hoàn toàn.
Tịch Ấu Vân vui vẻ mở cửa, chuẩn bị ngủ trưa, buổi chiều còn huấn luyện.
Bây giờ Liễu Khê căn bản không ra cửa, thái độ của những người kia cũng có chút rõ ràng, cô tính toán thời gian một chút, trợn mắt, con ngươi trong suốt nhìn Bạch Vương nói “Bạch Vương, chúng ta đi tới phòng Tịch Ấu Vân một chút”
Tịch Ấu Vân luôn ỷ lại không gian của mình, cô nhớ rõ trong sách nói vì sợ trúng virus, cô ta không uống nước trong căn cứ mà dùng nước trong không gian. Ngay cả tới căn tin ăn cũng phải uống một ly nước suối mới an tâm, nói không chừng trong phòng còn có nước không gian.
“?” Mặc dù Bạch Vương có chút nghi ngờ nhưng vẫn gật đầu, bảo bối nhỏ muốn làm gì cũng được hết.
Đi từ cửa sổ tới phòng ký túc của Tịch Ấu Vân, bây giờ là một giờ, cũng là lúc Tịch Ấu Vân ra cửa.
Qủa nhiên lần đầu làm trộm rất khẩn trương, bị Bạch Vương ôm vào ngực, hai người tránh người khác đi tới phòng Tịch Ấu Vân.
“Khụ khụ, hai người này đang làm gì thế này?” Phương Duy xem camera phun một ngum nước, nhìn bộ dạng như con chuột nhỏ của Liễu Khê, rón ra rón rén nhìn trái phải, thật sự rất buồn cười.
Liễu Khê này sao lại nghĩ tới trò này vậy trời? Còn có, em gái Liễu Khê, trộm đồ là không đúng, phải phê bình nghiêm túc. Phương Duy nhìn chằm chằm vào màn hình tivi, ôm bụng cười to.
Liễu Khê nhìn toàn bộ nước trong phòng một lần, nhất thời đau đớn, cô, cô không thể nhận ra được chỗ nào là nước không gian.
“Này…” Bạch Vương chán ghét vươn ngón tay chỉ vào bình thủy tinh trong góc, bộ dạng ghét bỏ. Chai này còn nửa chai, nhưng mà từ đó tản ra mùi vị khiến hắn ghét.
Không lẽ mũi zombie còn linh hoạt hơn mũi mình? Không khoa học! Liễu Khê cẩn thận nhìn, uống thử một ngụm, nước vừa mới vào đã cảm thấy cả người rất thoải mái.
Chính là nó! Mắt Liễu Khê sáng lên, đem nước đổ vào cốc nước mình mang theo.
[Đinh! Người chơi Liễu Khê ăn cắp nửa bình nước không gian của nữ chính Tịch Ấu Vân, điểm nhân phẩm giảm xuống 5 điểm]
Khóe miệng co rút, Liễu Khê ôm Bạch Vương tỏ vẻ có thể rời đi.
“Làm hết mọi thứ chỉ vì một lọ nước?” Phương Duy thì thào tự hỏi, hay là nước kia có vấn đề? Liễu Khê từng nói Tịch Ấu Vân từng đút cô uống nước.
Cầm nước không gian, Liễu Khê do dự một hồi, sau đó quyết định đưa tới cho giáo sư Lô kiểm tra một chút, nhiệm vụ của cô là cứu vớt thế giới, chỉ cần có thể phá giải bí mật của nước này thì có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Tới lúc đó, cô không biết mình sẽ chết thế nào, nhưng mà cũng không có ý so đo.
Nhìn Liễu Khê cầm nước, Tiểu Bạch cuộn mình ở một bên mở mắt, cọ cọ cằm, thân thể ngổm dậy, lắc đuôi chui ra.
Tịch Ấu Vân trở về thì thấy con sói nhỏ đang nằm úp ở cửa phòng mình, ánh mắt sáng lên, đây là vật nuôi Liễu Khê nuôi, lơ đễnh mở cửa.
Tiểu Bạch nhân cơ hội chui vào cửa, Tịch Ấu Vân khó chịu nhìn con sói nhỏ, vật nhỏ này muốn làm gì? Thật sự giống như chủ nhân của nó.
Tìm được rồi! Tiểu Bạch sáng mắt nhảy lên, móng vuốt nhỏ chạm vào bình thủy tinh trên bàn, dòng nước trong chai chảy ra lên bàn.
Con sói nhỏ kêu ‘ngao ô ngao ô’, nằm súp xuống bàn, quả nhiên là nước không gian. Quá trình không quá một phút.
“Nước của tao, con chó chết tiệt này” Tịch Ấu Vân đem Tiểu Bạch thành con chó nhỏ, thấy nó làm đổ nước của mình thì hét ầm lên.
Tiểu Bạch ôm da lông dính nước chạy ra ngoài, Tịch Ấu Vân chạy theo phia sau, lúc mới xuống lầu thì thấy Liễu Khê và Bạch Vương đi ra từ phòng thí nghiệm.
Tiểu Bạch chạy tới bên hai người, Tịch Ấu Vân chán ghét nhìn Tiểu Bạch, dù sao cũng gặp được người, chuẩn bị lên tiếng.
Liễu Khê ôm Tiểu Bạch vào lòng, nhíu mày, sao lại ướt như thế? Tiểu Bạch vẫy người, nước văng ra. Bạch Vương dùng tay che mặt, lùi về sau hai bước, tránh được nước bay qua, sau đó buông tay xuống, cảm giác lòng bàn tay đau đớn.
Mắt Tịch Ấu Vân nheo lại, cô ả vừa thấy tay của Bạch Vương đột nhiên xuất hiện bọt khí, nó còn mang theo màu sắc màu vàng lục, tình hình này cô ả đã thấy ở trên người zombie.
Nước suối không gian có tác dụng hủy diệt virus zombie, cô ta từng đổ một chén lên người zombie, nhưng chẳng qua chỉ là chuyện trong nháy mắt, thân thể zombie kia toát lên bọt khí, da thịt giống như có cái gì mấp máy, sau đó bọt khí mạnh mẽ xuất hiện, chảy ra nước mủ màng vàng lục, đợi sau khi nước mủ kia chảy hết thì zombie kia gục, trở thành thân thể bình thường.
Cô ả đã từng thí nghiệm qua, chỉ có zombie mới như vậy, đối với người thường và người có không gian thì nước suối là thuốc bổ tốt nhất.
Bạch Vương này là zombie!! Là zombie cao cấp nhất!!
Liễu Khê, Bạch Vương, nếu đã thế, xin mời hai người trở thành đá để nâng cao uy vọng trong căn cứ của tôi. Tịch Ấu Vân chẳng những không sợ mà còn hưng phấn, đây là cơ hội tốt.
/80
|