Cả Đám Nam Nhân Các Ngươi! Hối Hận Cũng Đã Muộn Rồi
Chương 19 - Lần Đầu Tiên Cảm Nhận Được Cảm Giác
/40
|
Trong khi ta đang rất không được vui thì hắn - Ngô Thừa Lam hắn đang ' rất ' vui vẻ đưa ta tới trường, còn rất tận tần muốn đưa ta lên hẳn trên lớp nữa!
TMD! Mất mặt tao chết đi được!
Ta suy nghĩ... Hm..
Á! *đèn lóe sáng*
Hehe! Bắp Thừa Hạt. Ngươi cứ đợi đấy cho ta!
Đúng như ta nghĩ. Hắn đã muốn đùa bỡn ta thì chắc chắn sẽ không tha cho ta dễ dàng như vậy được! Tại sao á? Hắn đưa ta lên đứng trước cửa lớp rồi mà có chịu thả ta xuống đâu! Lại còn bá đạo nói:
Tôi đưa cô vô lớp!
Ta lập tức phản bác:
Không cần! Thả ta xuống! Không thì đừng có trách ta!
Nhưng hắn thì hoàn toàn không thèm để ý đến mấy lời đó. Trực tiếp rầm đá cửa lớp
Ờ! Ngon lắm! Thế thì đừng trách ta!
Thả ta xuống! Hic hic! Ngươi khi dễ ta! Bắt nạt ta! Ngươi ỷ chân ta bị thương không làm gì được ngươi nên ngươi muốn ăn hiếp ta chứ gì! Ngươi đúng là đồ sói xám. Ban ngày ban mặt lại dám đi bắt cừu non. Ô~ ô~ còn lấy danh Ngô thiếu ra hăm dọa ta. Đời gái ta coi như tới đây đã hết.. Hic hic! Sau này ta còn dám yêu ai! Oaoa ~ Ai đó cứu ta với! Cứu ta!... _ ta không an phận, bắt đầu gào lên, vùng vẫy đòi hắn đuổi ta xuống, nước mắt nước mũi tèm lem
Ngô Thừa Lam: ...
Toàn lớp: ...
Ta công nhận tài diễn xuất của ta thật giỏi. Cộng thêm mắt ta có thể khóc bất cứ lúc nào ta muốn! Haha! Lớp này có Vương học trưởng cao quý đang ở đây đấy! Còn có cả Lưu Hạ Du và Liễu Thanh Thanh ngươi yêu quý cùng có mặt đó! Chơi tiểu nhân với ta này, hăm dọa ta này. Ta đây đáp lại cho ngươi y chang! Cho ngươi mất mặt chết luôn! Hắc hắc
È.. Hem.. Sau một hồi đơ toàn tập thì đúng như ta nghĩ. Cả lớp bắt đầu xì xào to nhỏ. Hắn nở nụ cười nửa miệng, giọng đủ lớn cho ta và hắn nghe:
Xảo quyệt! Làm hay lắm! Nhưng tôi không để cô như ý đâu!
Nói đoạn tay hắn nâng gáy ta lên. Định làm gì thì ta cũng đã đoán được vài phần rồi nên đã rất ra sức vùng vẫy, mặc dù ta hiện tại không có chút sức lực nào.
Tình hình nguy cấp. Lợi dụng lúc hắn sơ suất. Ta dùng hết sức có thể hộc vào ngực hắn một quyền. Hắn bị đau, theo phản xạ sẽ đưa tay ra đỡ ngực. Còn ta thì nhắm chặt mắt chờ hạ cách xuống nền gạch quý giá...
...
Hm... Không đau! Còn mềm mềm! Ấm ấm!
Ủa?
Ta vẫn nhắm chặt mắt. Đưa tay ra thử sờ soạng lung tung xem như thế nào!
ưm!!!
A! Raa nền gạch cũng biết cử động nha
~
Ta lại sờ thêm tí nữa...
Đột lên xuất hiện hơi nóng, từng đợt mạnh phả vào mặt ta. Trên đỉnh đầu lại truyền đến thanh có phần nghiêm túc nhưng âm ấm áp quen thuộc
Nghịch đủ chưa?
Ta giật mình. Vội banh mắt ra. Phóng kích cỡ to nhất
Đại.. Đại ca!
Thì ra lúc nãy khi Ngô Thừa Lam thả ta ra thì anh đã tới kịp lúc ôm lại ta vào lòng! Ta lại không để ý. Chuyên chăm cầu trời sao đáp đất an toàn!
Giờ ta mới phát hiện. Ra là tay ta nãy giờ chính là sờ soạng... Người của ... Ặc!
Ta đảo mắt nhìn xung quanh. Cả lớp, kể cả Lưu Hạ Du, Liễu Thanh Thanh và Ngô Thừa Lam, tất cả đều trố mắt nhìn ta... Ngạc nhiên có, ngưỡng một có, đố kỵ có, khinh bỉ cũng có!
Ta lúc nãy đâu nghĩ tới sẽ như thế này!
Nhưng mà.. Lúc nãy khi được Ngô Thừa Lam ẵm đi suất đoạn đường tới lớp. Ngoài lạ lẫm vì đây là lần đầu tiên có người làm như vậy thì chẳng còn cảm xúc nào khác. Còn bây giờ, đang ở trong vòng anh, lại có nhiều cảm xúc đến vậy. Nằm trong lồng ngực anh cảm thấy rất ấm áp, bình yên và có cảm giác như được che chở mà trước nay ta chưa từng được cảm nhận qua!
Ngước mắt nhìn khuôn mặt nghiêm túc của anh, cảm nhận được mùi hương đặc trưng mang trên người anh xông vào mũi. Làm ta bất giác đỏ mặt! Lại sợ bị nhìn thấy nên lấy tay che đi hai bên má...
Ta nhớ ra còn có một chuyện chưa làm! Liền ngẩng mặt lên nói với anh:
Đại ca! Không phải em cố tình đi trễ đâu! Mà là đụng phải hắn đó! _ chỉ vào Ngô Thừa Lam _ Em đã xin lỗi hắn rồi nhưng thật không ngờ hắn cố tình cản đường không cho em đi! Lại còn hăm dọa em nếu không để hắn ẵm thì sẽ.. sẽ.. _ ta ngập ngừng
Sẽ thế nào?
sẽ.. sẽ.. Sẽ cưỡng... hôn!
Nhưng lời còn chưa nói hết thì ta đã bị sắc mặt của anh dọa cho hết hồn rồi. Ngay cả lớp học cũng bắt đầu im lặng...
Ngô thiếu... Có thật không? _ giọng nói anh trầm xuống lại trở nên rất ma mị và đầy uy lực, mắt nhìn ta nhưng là hỏi Ngô Thừa Lam
Đúng vậy đấy! Anh là ai? Có ý kiến gì à? _ Ngô Thừa Lam cũng trầm giọng không kém
Ta giựt nhẹ áo anh. Ý bảo anh nhất định phải phạt hắn
Vương Tuấn Khải. Hội trưởng hội học sinh. Dựa vào quy định của nhà trường. Cậu đi học trễ, phạt đứng hành lang 3 tiết học! Dựa vào luật của hội học sinh. Trêu đùa nữ sinh đến ấm ức kêu oan. Phạt viết kiểm điểm cả hai việc. Đồng thời phạt đi dọn vệ sinh khu vực toàn khối này!
Cậu dám sao? _ hắn ta khiêu khích
Cho dù cậu có là thiếu gia đi chăng nữa. Đã vào trường này, vi phạm kỉ luật thì phải xử theo đúng quy định! Không làm thì cậu cứ chờ loa phát tin từ phòng hiệu trưởng đi!
Dứt lời. Anh ẵm ta về đến chỗ ngồi mới thả ta xuống. Rồi kéo ghế ngồi vào chỗ
Đang tính mở nắp bút. Anh ngước mặt lên nhìn ai đó mặt đen xì, tức đến không phun ra máu được vẫn đang đứng như trời trồng ở đó liền nói:
Không muốn đi? Hay là phải đợi tôi kêu người khiêng cậu đi?
Hahaha... Ta hiện giờ đang rất hả hê. Thầm cười lớn trong bụng. Cho hắn chừa! Trước đây dám đối xử với ta còn hơn vật! Đuổi ta thì như đuổi tà! Còn hay ra uy để chửi bới, so sánh ta với Liễu Thanh Thanh nữa chứ! Hừ!
Hắn ta tuy rất mất mặt nhưng vẫn có thể nhếch mép, ngang nhiên bỏ đi. Khiến mấy mẹ trong lớp la hét ò í e khen hắn đẹp, khen hắn rất ra dáng đại thiếu gia,.. Bla blo,...
Ba tiết trôi qua. Sắc mặt anh vẫn cứ âm u trực mưa như vậy thật làm ta không được thoải mái. Cũng may đã tới giờ ra chơi... Đang tính mở miệng nói chuyện với anh. Lời còn chưa nói ra thì đã bị anh nắm chặt cổ tay kéo đi ra khỏi lớp dưới ánh mắt khó hiểu của nhiều người
Mặc cho ta í ới la đau, lực đạo ở tay anh vẫn không đổi, thậm chí còn siết chặt hơn. Anh kéo ta đi rất nhanh, chân anh lại dài, còn chân ta thì ngắn. Với tốc độ này bình thường ta vốn đã theo không kịp rồi, huống chi chân ta còn đang đau, lại còn phải nửa đi nửa chạy để theo kịp anh khiến chân đột nhiên đau hơn.
Chạy đến cuối dãy hành lang vắng người. Anh kéo ta lên phía trước rồi đẩy ta dựa lưng vào tường
Mặc dù ta có học võ, cả học nhảy nữa. Như thể chất ta vốn đã yếu. Nay còn chưa ăn sáng, lại bị anh mạnh bạo lôi đi, mắt ta đã sớm hoa lại. Thở ra hơi nóng..
Đứng một hồi vẫn yên lặng. Ta nhìn anh không nói gì, liền mở miệng gọi
T-Tuấn Khải... A
Anh đột nhiên đấm hai tay vào tường, chặn hai bên mặt ta. Ép sát người anh lại gần
Ta giật mình, có phần hơi hoảng..
Tại sao lại đi chung với hắn? Còn nữa! Hắn rốt cuộc đã làm gì em rồi? _ anh gần như hét lên, khuôn mặt trông rất đáng sợ
Anh.. Anh sao vậy? Em nói rồi. Là vô tình đụng vào hắn!
Hắn là Ngô Thừa Lam đúng không? Lúc trước em nói không phải hắn rất thích Liễu Thanh Thanh và rất ghét em sao...
... Anh... Ý anh là anh đang nghi ngờ em sao? Hắn ta rất thích Liễu Thanh Thanh. Cũng rất thích ôm gái bar đó anh biết không? Tay hắn làm những gì em bây giờ còn thấy rất kinh tởm! _ ta hét lên, nước mắt không kìm được chảy xuống
Hắn ta hạ thuốc em.. Dùng độc tố và muối ớt sát lên roi da có gắn vô vàn miếng sắt nhỏ quất lên người em! Buông lời sỉ nhục em chẳng đáng để ai nhìn. Chết cũng chẳng ai tiếc... Anh xem... Anh xem! Em là đang bị hắn khi dễ anh có biết không!!!!!
Anh.. _ sắc mặt anh không còn âm u nữa, từ từ chuyển sang ngạc nhiên, rồi lo lắng
Anh.. Anh xin lỗi. Là do anh quá kích động cho nên mới -
- Buông em ra! . Ta muốn chạy đi. Ta không muốn ở đây để anh mắng! Càng không muốn nghe anh xin lỗi
Hai bả vai của ta bị anh giữ chặt. Sau đó liền cảm nhận được lồng ngực ấm áp. Ta giật mình. Anh đang ôm ta. Cái ôm càng lúc càng được anh siết chặt, ép ta như dính hoàn toàn vào người anh, không hề còn tồn tại khoảng cách. Nhưng không phải là bá đạo chiếm lấy. Mà là sự dịu dàng ấm áp lạ thường
Từ trên đỉnh đầu, giọng nói của anh vọng xuống:
Anh Đào.. Không phải anh không tin em. Nhưng anh sợ. Anh biết trong kế hoạch sẽ không tránh khỏi một vài trường hợp khiến em thiệt thòi. Nhưng anh sợ em bị bọn họ lợi dụng khi dễ! Lúc nãy khi anh nghe em nói hắn muốn em. Anh thực sự rất tức giận! Em đâu phải để hắn muốn làm gì thì làm! Anh..
Hức hức ... Oa Oa Oa ... _ ta lại bắt đầu rống lên. Khóc như một đứa con nít
Em biết anh quan tâm em... Nhưng hành.. hành động của anh, thực sự làm em.. thấy sợ... _ ngưng lại để nói làm ta vừa nói vừa bị nấc
Anh...
Anh nhìn lại cổ tay phải của ta bị anh nắm đến tụ máu, chân thì một chân trụ một chân khập khiễng, khuôn mặt thì đỏ hết lên. Liền hốt hoảng
Anh Đào. Anh xin lỗi. Là anh không tốt! _ nói đoạn nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay đang sưng lên kia, nhăn mặt hỏi: Rất đau đúng không? _ lại đem ta ôm vào lòng
Ta ậm ừ thay câu trả lời.
Rồi đột nhiên cảm thấy cơ thể nóng lên, bắt đầu thấy thiếu khí, hô hấp khó khăn, mắt bắt đầu cảm thấy không thể mở được nữa nữa, cả người không còn chút sức lực nào, từ từ trượt xuống, cũng may được anh đỡ lại. Nghe thấy tiếng anh gọi tên ta. Nhưng lại không thể trả lời. Trước mắt đã là một khoảng tối tăm
TMD! Mất mặt tao chết đi được!
Ta suy nghĩ... Hm..
Á! *đèn lóe sáng*
Hehe! Bắp Thừa Hạt. Ngươi cứ đợi đấy cho ta!
Đúng như ta nghĩ. Hắn đã muốn đùa bỡn ta thì chắc chắn sẽ không tha cho ta dễ dàng như vậy được! Tại sao á? Hắn đưa ta lên đứng trước cửa lớp rồi mà có chịu thả ta xuống đâu! Lại còn bá đạo nói:
Tôi đưa cô vô lớp!
Ta lập tức phản bác:
Không cần! Thả ta xuống! Không thì đừng có trách ta!
Nhưng hắn thì hoàn toàn không thèm để ý đến mấy lời đó. Trực tiếp rầm đá cửa lớp
Ờ! Ngon lắm! Thế thì đừng trách ta!
Thả ta xuống! Hic hic! Ngươi khi dễ ta! Bắt nạt ta! Ngươi ỷ chân ta bị thương không làm gì được ngươi nên ngươi muốn ăn hiếp ta chứ gì! Ngươi đúng là đồ sói xám. Ban ngày ban mặt lại dám đi bắt cừu non. Ô~ ô~ còn lấy danh Ngô thiếu ra hăm dọa ta. Đời gái ta coi như tới đây đã hết.. Hic hic! Sau này ta còn dám yêu ai! Oaoa ~ Ai đó cứu ta với! Cứu ta!... _ ta không an phận, bắt đầu gào lên, vùng vẫy đòi hắn đuổi ta xuống, nước mắt nước mũi tèm lem
Ngô Thừa Lam: ...
Toàn lớp: ...
Ta công nhận tài diễn xuất của ta thật giỏi. Cộng thêm mắt ta có thể khóc bất cứ lúc nào ta muốn! Haha! Lớp này có Vương học trưởng cao quý đang ở đây đấy! Còn có cả Lưu Hạ Du và Liễu Thanh Thanh ngươi yêu quý cùng có mặt đó! Chơi tiểu nhân với ta này, hăm dọa ta này. Ta đây đáp lại cho ngươi y chang! Cho ngươi mất mặt chết luôn! Hắc hắc
È.. Hem.. Sau một hồi đơ toàn tập thì đúng như ta nghĩ. Cả lớp bắt đầu xì xào to nhỏ. Hắn nở nụ cười nửa miệng, giọng đủ lớn cho ta và hắn nghe:
Xảo quyệt! Làm hay lắm! Nhưng tôi không để cô như ý đâu!
Nói đoạn tay hắn nâng gáy ta lên. Định làm gì thì ta cũng đã đoán được vài phần rồi nên đã rất ra sức vùng vẫy, mặc dù ta hiện tại không có chút sức lực nào.
Tình hình nguy cấp. Lợi dụng lúc hắn sơ suất. Ta dùng hết sức có thể hộc vào ngực hắn một quyền. Hắn bị đau, theo phản xạ sẽ đưa tay ra đỡ ngực. Còn ta thì nhắm chặt mắt chờ hạ cách xuống nền gạch quý giá...
...
Hm... Không đau! Còn mềm mềm! Ấm ấm!
Ủa?
Ta vẫn nhắm chặt mắt. Đưa tay ra thử sờ soạng lung tung xem như thế nào!
ưm!!!
A! Raa nền gạch cũng biết cử động nha
~
Ta lại sờ thêm tí nữa...
Đột lên xuất hiện hơi nóng, từng đợt mạnh phả vào mặt ta. Trên đỉnh đầu lại truyền đến thanh có phần nghiêm túc nhưng âm ấm áp quen thuộc
Nghịch đủ chưa?
Ta giật mình. Vội banh mắt ra. Phóng kích cỡ to nhất
Đại.. Đại ca!
Thì ra lúc nãy khi Ngô Thừa Lam thả ta ra thì anh đã tới kịp lúc ôm lại ta vào lòng! Ta lại không để ý. Chuyên chăm cầu trời sao đáp đất an toàn!
Giờ ta mới phát hiện. Ra là tay ta nãy giờ chính là sờ soạng... Người của ... Ặc!
Ta đảo mắt nhìn xung quanh. Cả lớp, kể cả Lưu Hạ Du, Liễu Thanh Thanh và Ngô Thừa Lam, tất cả đều trố mắt nhìn ta... Ngạc nhiên có, ngưỡng một có, đố kỵ có, khinh bỉ cũng có!
Ta lúc nãy đâu nghĩ tới sẽ như thế này!
Nhưng mà.. Lúc nãy khi được Ngô Thừa Lam ẵm đi suất đoạn đường tới lớp. Ngoài lạ lẫm vì đây là lần đầu tiên có người làm như vậy thì chẳng còn cảm xúc nào khác. Còn bây giờ, đang ở trong vòng anh, lại có nhiều cảm xúc đến vậy. Nằm trong lồng ngực anh cảm thấy rất ấm áp, bình yên và có cảm giác như được che chở mà trước nay ta chưa từng được cảm nhận qua!
Ngước mắt nhìn khuôn mặt nghiêm túc của anh, cảm nhận được mùi hương đặc trưng mang trên người anh xông vào mũi. Làm ta bất giác đỏ mặt! Lại sợ bị nhìn thấy nên lấy tay che đi hai bên má...
Ta nhớ ra còn có một chuyện chưa làm! Liền ngẩng mặt lên nói với anh:
Đại ca! Không phải em cố tình đi trễ đâu! Mà là đụng phải hắn đó! _ chỉ vào Ngô Thừa Lam _ Em đã xin lỗi hắn rồi nhưng thật không ngờ hắn cố tình cản đường không cho em đi! Lại còn hăm dọa em nếu không để hắn ẵm thì sẽ.. sẽ.. _ ta ngập ngừng
Sẽ thế nào?
sẽ.. sẽ.. Sẽ cưỡng... hôn!
Nhưng lời còn chưa nói hết thì ta đã bị sắc mặt của anh dọa cho hết hồn rồi. Ngay cả lớp học cũng bắt đầu im lặng...
Ngô thiếu... Có thật không? _ giọng nói anh trầm xuống lại trở nên rất ma mị và đầy uy lực, mắt nhìn ta nhưng là hỏi Ngô Thừa Lam
Đúng vậy đấy! Anh là ai? Có ý kiến gì à? _ Ngô Thừa Lam cũng trầm giọng không kém
Ta giựt nhẹ áo anh. Ý bảo anh nhất định phải phạt hắn
Vương Tuấn Khải. Hội trưởng hội học sinh. Dựa vào quy định của nhà trường. Cậu đi học trễ, phạt đứng hành lang 3 tiết học! Dựa vào luật của hội học sinh. Trêu đùa nữ sinh đến ấm ức kêu oan. Phạt viết kiểm điểm cả hai việc. Đồng thời phạt đi dọn vệ sinh khu vực toàn khối này!
Cậu dám sao? _ hắn ta khiêu khích
Cho dù cậu có là thiếu gia đi chăng nữa. Đã vào trường này, vi phạm kỉ luật thì phải xử theo đúng quy định! Không làm thì cậu cứ chờ loa phát tin từ phòng hiệu trưởng đi!
Dứt lời. Anh ẵm ta về đến chỗ ngồi mới thả ta xuống. Rồi kéo ghế ngồi vào chỗ
Đang tính mở nắp bút. Anh ngước mặt lên nhìn ai đó mặt đen xì, tức đến không phun ra máu được vẫn đang đứng như trời trồng ở đó liền nói:
Không muốn đi? Hay là phải đợi tôi kêu người khiêng cậu đi?
Hahaha... Ta hiện giờ đang rất hả hê. Thầm cười lớn trong bụng. Cho hắn chừa! Trước đây dám đối xử với ta còn hơn vật! Đuổi ta thì như đuổi tà! Còn hay ra uy để chửi bới, so sánh ta với Liễu Thanh Thanh nữa chứ! Hừ!
Hắn ta tuy rất mất mặt nhưng vẫn có thể nhếch mép, ngang nhiên bỏ đi. Khiến mấy mẹ trong lớp la hét ò í e khen hắn đẹp, khen hắn rất ra dáng đại thiếu gia,.. Bla blo,...
Ba tiết trôi qua. Sắc mặt anh vẫn cứ âm u trực mưa như vậy thật làm ta không được thoải mái. Cũng may đã tới giờ ra chơi... Đang tính mở miệng nói chuyện với anh. Lời còn chưa nói ra thì đã bị anh nắm chặt cổ tay kéo đi ra khỏi lớp dưới ánh mắt khó hiểu của nhiều người
Mặc cho ta í ới la đau, lực đạo ở tay anh vẫn không đổi, thậm chí còn siết chặt hơn. Anh kéo ta đi rất nhanh, chân anh lại dài, còn chân ta thì ngắn. Với tốc độ này bình thường ta vốn đã theo không kịp rồi, huống chi chân ta còn đang đau, lại còn phải nửa đi nửa chạy để theo kịp anh khiến chân đột nhiên đau hơn.
Chạy đến cuối dãy hành lang vắng người. Anh kéo ta lên phía trước rồi đẩy ta dựa lưng vào tường
Mặc dù ta có học võ, cả học nhảy nữa. Như thể chất ta vốn đã yếu. Nay còn chưa ăn sáng, lại bị anh mạnh bạo lôi đi, mắt ta đã sớm hoa lại. Thở ra hơi nóng..
Đứng một hồi vẫn yên lặng. Ta nhìn anh không nói gì, liền mở miệng gọi
T-Tuấn Khải... A
Anh đột nhiên đấm hai tay vào tường, chặn hai bên mặt ta. Ép sát người anh lại gần
Ta giật mình, có phần hơi hoảng..
Tại sao lại đi chung với hắn? Còn nữa! Hắn rốt cuộc đã làm gì em rồi? _ anh gần như hét lên, khuôn mặt trông rất đáng sợ
Anh.. Anh sao vậy? Em nói rồi. Là vô tình đụng vào hắn!
Hắn là Ngô Thừa Lam đúng không? Lúc trước em nói không phải hắn rất thích Liễu Thanh Thanh và rất ghét em sao...
... Anh... Ý anh là anh đang nghi ngờ em sao? Hắn ta rất thích Liễu Thanh Thanh. Cũng rất thích ôm gái bar đó anh biết không? Tay hắn làm những gì em bây giờ còn thấy rất kinh tởm! _ ta hét lên, nước mắt không kìm được chảy xuống
Hắn ta hạ thuốc em.. Dùng độc tố và muối ớt sát lên roi da có gắn vô vàn miếng sắt nhỏ quất lên người em! Buông lời sỉ nhục em chẳng đáng để ai nhìn. Chết cũng chẳng ai tiếc... Anh xem... Anh xem! Em là đang bị hắn khi dễ anh có biết không!!!!!
Anh.. _ sắc mặt anh không còn âm u nữa, từ từ chuyển sang ngạc nhiên, rồi lo lắng
Anh.. Anh xin lỗi. Là do anh quá kích động cho nên mới -
- Buông em ra! . Ta muốn chạy đi. Ta không muốn ở đây để anh mắng! Càng không muốn nghe anh xin lỗi
Hai bả vai của ta bị anh giữ chặt. Sau đó liền cảm nhận được lồng ngực ấm áp. Ta giật mình. Anh đang ôm ta. Cái ôm càng lúc càng được anh siết chặt, ép ta như dính hoàn toàn vào người anh, không hề còn tồn tại khoảng cách. Nhưng không phải là bá đạo chiếm lấy. Mà là sự dịu dàng ấm áp lạ thường
Từ trên đỉnh đầu, giọng nói của anh vọng xuống:
Anh Đào.. Không phải anh không tin em. Nhưng anh sợ. Anh biết trong kế hoạch sẽ không tránh khỏi một vài trường hợp khiến em thiệt thòi. Nhưng anh sợ em bị bọn họ lợi dụng khi dễ! Lúc nãy khi anh nghe em nói hắn muốn em. Anh thực sự rất tức giận! Em đâu phải để hắn muốn làm gì thì làm! Anh..
Hức hức ... Oa Oa Oa ... _ ta lại bắt đầu rống lên. Khóc như một đứa con nít
Em biết anh quan tâm em... Nhưng hành.. hành động của anh, thực sự làm em.. thấy sợ... _ ngưng lại để nói làm ta vừa nói vừa bị nấc
Anh...
Anh nhìn lại cổ tay phải của ta bị anh nắm đến tụ máu, chân thì một chân trụ một chân khập khiễng, khuôn mặt thì đỏ hết lên. Liền hốt hoảng
Anh Đào. Anh xin lỗi. Là anh không tốt! _ nói đoạn nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay đang sưng lên kia, nhăn mặt hỏi: Rất đau đúng không? _ lại đem ta ôm vào lòng
Ta ậm ừ thay câu trả lời.
Rồi đột nhiên cảm thấy cơ thể nóng lên, bắt đầu thấy thiếu khí, hô hấp khó khăn, mắt bắt đầu cảm thấy không thể mở được nữa nữa, cả người không còn chút sức lực nào, từ từ trượt xuống, cũng may được anh đỡ lại. Nghe thấy tiếng anh gọi tên ta. Nhưng lại không thể trả lời. Trước mắt đã là một khoảng tối tăm
/40
|