Bỏ qua hết. Ta chạy một mạch về nhà
Nghĩ là anh vẫn chưa về nên ta lấy chìa khóa trong túi ra. Một tay tra khóa vào ổ khóa. Một tay đưa lên dụi mắt.
Ơ? Cửa không khóa?! Ta nhớ rằng đã khóa cửa trước khi đi rồi mà ta!? Có trộm!
Tránh bứt dây động rừng. Ta nhẹ nhàng mở cửa. Nhẹ nhàng đi vào trong nhà. Đầu tiên là phòng khách...
Hm.. Có tiếng động! Vậy đúng là có trộm!
Á à. Trộm à, ngon lắm. Bà đây hôm nay tâm trạng không được tốt. Rất cất thứ gì đó để xả troét nhoa!
Ta bẻ tay, bẻ cổ. Sau đó mở cửa
Ngươi... _ ta cứng họng
... Hở??? _ ai đó ngớ người
... _ ta bất động
Em đứng đó làm gì vậy? Mau qua đây! Uống trà với anh này! _ ai đó lên tiếng
Ta giật mình. Đúng thực là anh rồi.
Mắt ta dần hoa đi. Sống cũng mũi cay cay. Ta sụt sịt, gọi tên anh. Rồi như đem hết uất ức nhào vào lòng anh. Oa oa khóc thật to
Thực khiến anh giật mình _ anh một tay lên xoa nhẹ đầu ta, một tay vỗ nhẹ vai ta, dỗ dành
Hành động này khiến ta tự nguyên muốn rống to hơn, ôm anh chặt hơn một chút. Khiến anh thoáng giật mình
Được rồi... Ngoan... Đừng khóc nữa... Đừng khóc nữa mà...
Anh thì một mực muốn dỗ im ta. Còn ta lại cảm thấy, anh càng làm vậy ta lại càng khiến ta muốn ỷ lại vào anh nhiều hơn. Càng khiến ta tham lam đến từng cái ôm, cái xoa đầu, cái an ủi nhiều hơn! Cảm giác này... Thực ấm áp.
Ta cảm thấy... tình cảnh hiện nay thật giống cái kiểu như? Giống như cái kiểu mà đứa con mới chịu ủy khuất về mách mẹ vậy á! Trong phim hoạt hình có á!
So sánh như vậy bởi vì:
Anh quỳ. Ta vòng tay qua ôm ngang hông anh. Đầu rúc xuống ở phía bụng anh. Người thì nửa co nửa giãn như rắn quốn vậy.
Thực giống đi! Cũng thực mất hình tượng đi!
Ta đã ngưng bộc phát, chỉ sụt sịt vài tiếng. Khóc nãy giờ làm ướt hết áo anh rồi. Lát nữa sẽ bị Đại ca mắc bệnh Xử mắng nè. Nhưng cũng đáng. Khóc nãy giờ cũng đã lắm.
Ôm anh khóc đã hơn ôm đầu gối hay gấu bông khóc. Anh giống như có thể hiểu ta tại sao khóc. Còn những thứ kia thì không! Anh còn có thể an ủi, dỗ dành ta. Còn mấy con gấu bông kia thì cứ cười trên nỗi đau của ta không thôi. Thật tức!
Nghĩ như vậy. Ta vòng tay siết anh lại. Sụt sịt vài tiếng. Cọ đầu, dụi mặt vào người anh. Trên đầu lại truyền xuống giọng nói ấm áp, từ tốn của anh
Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao vừa về là đã khóc rồi? _ mang theo tia sủng nịnh
Họ khi dễ em! _ ta ủy khuất
Ai? Là ai khi dễ Anh Đào của anh!?
Nhớ lại những chuyện trước kia cùng bây giờ. Đem hết gom lại
Ai cũng như vậy hết!
... hửm? _ vừa nghe câu nói của ta, bàn tay đang vỗ nhẹ trên đầu ta dừng lại
Ta đột nhiên bật dậy. Nhìn thẳng vào mắt anh
Anh có phải cũng rất chán ghét em? _ ta hỏi
Anh không giống đám người đó!
Anh nói xạo! Anh gạt em! Em sinh ra chính là để người ta khi dễ, chán ghét! Hức..
Ủy khuất bao lâu nhiêu năm sống ta phải chịu. Đếm sao cho xuể. Người ghét ta, đếm sao cho hết. Thời gian được làm bạn cùng Liễu Thanh Thanh. Ta còn được chơi cùng bạn của cô ta nữa. Cứ tưởng rằng ta sắp hết cô đơn. Thật đâu ngờ. Bọn họ lợi dụng tình cảm, hành động của ta làm trò tiêu khiển, xem đó là ngu ngốc
Ta còn nhớ. Khi ta nói ra tâm tư của mình dành cho Hàn Thiên. Bọn họ đã cười ầm lên. Ta hoang mang nhìn họ, họ bảo ta Đó là chuyện bình thường! . Bảo ta nên mạnh dạn tỏ tình với hắn. Rốt cuộc lá thư tình của ta lên trang nhất báo tường trường, nhất trang web diễn đàn trường, thậm chí mỗi lớp đều có dán. Khiến cho không ai là không biết.
Ta liền được mời lên phòng giáo viên nói chuyện. Về lớp thì bị đám được gọi là bạn trêu trọc. Bất kể ta đi đâu đều sẽ nghe được nội dung của bức thư đó. Nhưng hắn thì cũng vẫn như vậy thôi. Không có biểu cảm gì hết. Gặp nhau thì xem như người dưng. Một cái liếc mắt cũng không hề có.
Ta lúc đó nghĩ rằng hắn giận ta vì ta làm mất mặt hắn nên đã rất lo lắng. Liền lựa một lúc thích hợp muốn xin lỗi hắn. Hắn lại chỉ buông một câu:
Cô là ai? Xứng đáng cho tôi giận? Ha! Cô cũng chỉ là một nhánh cỏ dại, đứng dưới chân trong đám hoa muôn sắc thôi! Ong, bướm căn bản còn không thể thấy!
Hắn nhếch môi, rời đi.
Hàn Thiên...
Người như tên. Quả thật làm lạnh buốt lòng người
Giờ ta nghĩ lại. Tất cả đều là dối trá!
Ta nhắm mắt lại. Nước mắt thi nhau chảy dài xuống hai bên má
Không lâu sau đó lại cảm nhận được hơi ấm từ tay anh, ám vào hai bên má. Ngăn không cho nước mắt chảy dài.
Em sinh ra đã không được ai yêu quý! Không ai yêu quý. Không ai yêu quý...
Họ rất.. rất là ghét.. ghét em _ ta cắn môi, muốn dừng khóc để nói chuyện. Nhưng hễ cứ mở miệng ra là nước mắt lại rớt xuống
Anh nhìn ta. Đôi chân mày kẽ nheo lại. Đem ta kéo vào lòng. Khẽ an ủi
Từ giờ sẽ không còn như vậy nữa!
Em còn có anh. Anh vẫn luôn đứng đằng sau em. Chỉ cần là em muốn, anh liền ở ngay bên cạnh em!
Ta ngẩng đầu nhìn anh
Có thật không?
Thật!
Tại sao?
Vì... _ anh đứng họng, không nói nữa
Vì sao? _ ta nhíu mày, nhìn anh nghi ngờ
Chẳng lẽ anh nói dối! Anh gạt em!
Không có. Anh không nói dối! Cũng không gạt em! Chẳng qua anh... anh anh biết nói làm sao đây. Cảm giác ban đầu muốn giúp em chỉ là vì anh thấy ta có duyên, tiện tay muốn giúp em thôi, ngoài ra không còn cảm giác nào khác. Sau đó thấy em hằng ngày chăm chỉ, hằng ngày thay đổi, tự dưng lại thấy thích. Dần dần rất muốn xen vào cuộc sống của em
Bây giờ đã xen vào rồi lại không thể thoát ra được.
Anh còn dần phát hiện. Anh càng ngày càng rất lạ. Mỗi lần thấy em vô tư nhìn vào mắt anh cười, mặt anh lại đột nhiên nóng lên. Mỗi lần đứng xa nhìn em tập nhảy, em tập rất nghiêm túc, rất hăng say khiến anh cũng không thể dời mắt, lại hận không thể chạy lại hòa cùng giai điệu với em.
Em là không biết, anh chỉ vô tình muốn đi xem em thế nào. Lại không ngờ rằng sẽ hình thành thói quen. Suốt 2 tháng đều đứng sau nhìn em cố gắng. Nhìn em tập vũ đạo, tập võ bị té, bị thương, tập đàn sai bị thầy đánh, tập hát bị đau họng. Mỗi tối đều rúc trong chỗ tối tự mình bôi thuốc, tự mình đấm bóp. Đêm đêm lại rúc mình trong chăn khóc. Lòng tự dưng khẽ nhói lên, nhưng lúc đó cũng chỉ có thể đứng ngoài nhìn
Càng ngày thời gian anh dành cho em ngày càng nhiều. Cảm giác đối với em cũng dần xuất hiện. Nó rất lạ
Lúc thấy em nhìn Hàn Thiên, mặc dù đã biết là giả vờ nhưng vẫn thấy rất không thích, rất khó chịu
Lúc thấy em bị Ngô Thừa Lam ôm đi, anh bực mình
Lúc nghe em nói hắn muốn cưỡng hôn em, anh tức giận
Lúc em ngất, anh lo lắng, anh sốt ruột
Lúc em đút bánh cho anh, anh thấy thích
Lúc em khóc, anh thấy đau
...
Rốt cuộc là sao? Vương Anh Đào! Cảm xúc của anh bị em chi phối mất rồi!
...
Ta nhìn anh trầm lặng. Muốn đứng dậy rời đi. Lại bị tay anh kéo trở lại. Cầm bàn tay ta đặt lên ngực anh
Anh...
Tại vì nó bảo anh phải làm vậy!
!!!!! Ta cả kinh
Giờ thì nói anh nghe. Đã xảy ra chuyện gì?
Ta liền đem mọi chuyện ở trong siêu thị, đầu đuôi kể lại cho anh nghe.
Chắc là do khóc nhiều nên kể xong lại cảm thấy buồn ngủ. Anh nãy giờ lại cứ vuốt đầu ta, vỗ người ta làm ta, dựa vào người anh cũng rất thoải mái nữa. Ta liền ngáp một cái, đưa tay dụi dụi mắt, tìm vị trí thích hợp, và, ngủ.
Cũng không nghĩ hành động lúc nãy đã bị anh nhìn thấy.
Bình dấm chua của anh vỡ rồi. Nhìn em kìa, thật không ngoan. Thật muốn ăn em mà!
Cũng không ai biết. Chiếc răng nhọn vì cái nhếch môi cười của ai đó đã lộ ra. Sau đó thì hạ xuống.
•SCOR•
. Helloo~ Có nhớ ta không nè! Hếhế
. Ta xin lỗi, vì bận nên hôm nay mới ra chap mới được. Ta thật xin lỗi a~ *mặt mếu*
. A! Về vấn đề xưng hô á. Lúc gọi chung ta sẽ xưng ta và nàng đi ha. Còn mọi người cmt thì sao cũng được. Ta mới có 14 tuổi thôi hà~ hìhì
. Ta thấy vấn đề thắc mắc của các nàng hiện nay chính là vấn đề : np hay 1vs1
- Vậy thì ta sẽ trả lời thế này. Ta muốn tạo một kết cục bất ngờ nên sẽ không nói rõ np hay 1vs1. Nhưng để thỏa lòng cả hai phe. Trong quá trình viết truyện, sẽ có cả np với 1vs1 theo cách riêng của Rei. Nên mọi người cứ theo dõi đi sẽ rõ. Dần dần, những khúc mắc sẽ sáng tỏ.
. À đúng rồi. Có ai đoán ra được con sói nào sắp lộ diện không ta? Hehe. Hắn vừa là cừu. Vừa là sói đội lớp cừu. Vừa là sói xám. Hehe
. Này, này! Các nàng là thích ngược bao nhiêu phần trăm và sủng bao nhiêu phần trăm a~? Ta thích HE nên kết thúc chắc chắn là HE. Còn trong truyện ngược, sủng thế nào ta ứ quan tâm. Hềhề. Nghe ý kiến các nàng!
. Giờ thì pái pai. Si diu ờ gen. Híhí
. Báiii~ Baiii
~
•Small Corner of Rei•
Nghĩ là anh vẫn chưa về nên ta lấy chìa khóa trong túi ra. Một tay tra khóa vào ổ khóa. Một tay đưa lên dụi mắt.
Ơ? Cửa không khóa?! Ta nhớ rằng đã khóa cửa trước khi đi rồi mà ta!? Có trộm!
Tránh bứt dây động rừng. Ta nhẹ nhàng mở cửa. Nhẹ nhàng đi vào trong nhà. Đầu tiên là phòng khách...
Hm.. Có tiếng động! Vậy đúng là có trộm!
Á à. Trộm à, ngon lắm. Bà đây hôm nay tâm trạng không được tốt. Rất cất thứ gì đó để xả troét nhoa!
Ta bẻ tay, bẻ cổ. Sau đó mở cửa
Ngươi... _ ta cứng họng
... Hở??? _ ai đó ngớ người
... _ ta bất động
Em đứng đó làm gì vậy? Mau qua đây! Uống trà với anh này! _ ai đó lên tiếng
Ta giật mình. Đúng thực là anh rồi.
Mắt ta dần hoa đi. Sống cũng mũi cay cay. Ta sụt sịt, gọi tên anh. Rồi như đem hết uất ức nhào vào lòng anh. Oa oa khóc thật to
Thực khiến anh giật mình _ anh một tay lên xoa nhẹ đầu ta, một tay vỗ nhẹ vai ta, dỗ dành
Hành động này khiến ta tự nguyên muốn rống to hơn, ôm anh chặt hơn một chút. Khiến anh thoáng giật mình
Được rồi... Ngoan... Đừng khóc nữa... Đừng khóc nữa mà...
Anh thì một mực muốn dỗ im ta. Còn ta lại cảm thấy, anh càng làm vậy ta lại càng khiến ta muốn ỷ lại vào anh nhiều hơn. Càng khiến ta tham lam đến từng cái ôm, cái xoa đầu, cái an ủi nhiều hơn! Cảm giác này... Thực ấm áp.
Ta cảm thấy... tình cảnh hiện nay thật giống cái kiểu như? Giống như cái kiểu mà đứa con mới chịu ủy khuất về mách mẹ vậy á! Trong phim hoạt hình có á!
So sánh như vậy bởi vì:
Anh quỳ. Ta vòng tay qua ôm ngang hông anh. Đầu rúc xuống ở phía bụng anh. Người thì nửa co nửa giãn như rắn quốn vậy.
Thực giống đi! Cũng thực mất hình tượng đi!
Ta đã ngưng bộc phát, chỉ sụt sịt vài tiếng. Khóc nãy giờ làm ướt hết áo anh rồi. Lát nữa sẽ bị Đại ca mắc bệnh Xử mắng nè. Nhưng cũng đáng. Khóc nãy giờ cũng đã lắm.
Ôm anh khóc đã hơn ôm đầu gối hay gấu bông khóc. Anh giống như có thể hiểu ta tại sao khóc. Còn những thứ kia thì không! Anh còn có thể an ủi, dỗ dành ta. Còn mấy con gấu bông kia thì cứ cười trên nỗi đau của ta không thôi. Thật tức!
Nghĩ như vậy. Ta vòng tay siết anh lại. Sụt sịt vài tiếng. Cọ đầu, dụi mặt vào người anh. Trên đầu lại truyền xuống giọng nói ấm áp, từ tốn của anh
Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao vừa về là đã khóc rồi? _ mang theo tia sủng nịnh
Họ khi dễ em! _ ta ủy khuất
Ai? Là ai khi dễ Anh Đào của anh!?
Nhớ lại những chuyện trước kia cùng bây giờ. Đem hết gom lại
Ai cũng như vậy hết!
... hửm? _ vừa nghe câu nói của ta, bàn tay đang vỗ nhẹ trên đầu ta dừng lại
Ta đột nhiên bật dậy. Nhìn thẳng vào mắt anh
Anh có phải cũng rất chán ghét em? _ ta hỏi
Anh không giống đám người đó!
Anh nói xạo! Anh gạt em! Em sinh ra chính là để người ta khi dễ, chán ghét! Hức..
Ủy khuất bao lâu nhiêu năm sống ta phải chịu. Đếm sao cho xuể. Người ghét ta, đếm sao cho hết. Thời gian được làm bạn cùng Liễu Thanh Thanh. Ta còn được chơi cùng bạn của cô ta nữa. Cứ tưởng rằng ta sắp hết cô đơn. Thật đâu ngờ. Bọn họ lợi dụng tình cảm, hành động của ta làm trò tiêu khiển, xem đó là ngu ngốc
Ta còn nhớ. Khi ta nói ra tâm tư của mình dành cho Hàn Thiên. Bọn họ đã cười ầm lên. Ta hoang mang nhìn họ, họ bảo ta Đó là chuyện bình thường! . Bảo ta nên mạnh dạn tỏ tình với hắn. Rốt cuộc lá thư tình của ta lên trang nhất báo tường trường, nhất trang web diễn đàn trường, thậm chí mỗi lớp đều có dán. Khiến cho không ai là không biết.
Ta liền được mời lên phòng giáo viên nói chuyện. Về lớp thì bị đám được gọi là bạn trêu trọc. Bất kể ta đi đâu đều sẽ nghe được nội dung của bức thư đó. Nhưng hắn thì cũng vẫn như vậy thôi. Không có biểu cảm gì hết. Gặp nhau thì xem như người dưng. Một cái liếc mắt cũng không hề có.
Ta lúc đó nghĩ rằng hắn giận ta vì ta làm mất mặt hắn nên đã rất lo lắng. Liền lựa một lúc thích hợp muốn xin lỗi hắn. Hắn lại chỉ buông một câu:
Cô là ai? Xứng đáng cho tôi giận? Ha! Cô cũng chỉ là một nhánh cỏ dại, đứng dưới chân trong đám hoa muôn sắc thôi! Ong, bướm căn bản còn không thể thấy!
Hắn nhếch môi, rời đi.
Hàn Thiên...
Người như tên. Quả thật làm lạnh buốt lòng người
Giờ ta nghĩ lại. Tất cả đều là dối trá!
Ta nhắm mắt lại. Nước mắt thi nhau chảy dài xuống hai bên má
Không lâu sau đó lại cảm nhận được hơi ấm từ tay anh, ám vào hai bên má. Ngăn không cho nước mắt chảy dài.
Em sinh ra đã không được ai yêu quý! Không ai yêu quý. Không ai yêu quý...
Họ rất.. rất là ghét.. ghét em _ ta cắn môi, muốn dừng khóc để nói chuyện. Nhưng hễ cứ mở miệng ra là nước mắt lại rớt xuống
Anh nhìn ta. Đôi chân mày kẽ nheo lại. Đem ta kéo vào lòng. Khẽ an ủi
Từ giờ sẽ không còn như vậy nữa!
Em còn có anh. Anh vẫn luôn đứng đằng sau em. Chỉ cần là em muốn, anh liền ở ngay bên cạnh em!
Ta ngẩng đầu nhìn anh
Có thật không?
Thật!
Tại sao?
Vì... _ anh đứng họng, không nói nữa
Vì sao? _ ta nhíu mày, nhìn anh nghi ngờ
Chẳng lẽ anh nói dối! Anh gạt em!
Không có. Anh không nói dối! Cũng không gạt em! Chẳng qua anh... anh anh biết nói làm sao đây. Cảm giác ban đầu muốn giúp em chỉ là vì anh thấy ta có duyên, tiện tay muốn giúp em thôi, ngoài ra không còn cảm giác nào khác. Sau đó thấy em hằng ngày chăm chỉ, hằng ngày thay đổi, tự dưng lại thấy thích. Dần dần rất muốn xen vào cuộc sống của em
Bây giờ đã xen vào rồi lại không thể thoát ra được.
Anh còn dần phát hiện. Anh càng ngày càng rất lạ. Mỗi lần thấy em vô tư nhìn vào mắt anh cười, mặt anh lại đột nhiên nóng lên. Mỗi lần đứng xa nhìn em tập nhảy, em tập rất nghiêm túc, rất hăng say khiến anh cũng không thể dời mắt, lại hận không thể chạy lại hòa cùng giai điệu với em.
Em là không biết, anh chỉ vô tình muốn đi xem em thế nào. Lại không ngờ rằng sẽ hình thành thói quen. Suốt 2 tháng đều đứng sau nhìn em cố gắng. Nhìn em tập vũ đạo, tập võ bị té, bị thương, tập đàn sai bị thầy đánh, tập hát bị đau họng. Mỗi tối đều rúc trong chỗ tối tự mình bôi thuốc, tự mình đấm bóp. Đêm đêm lại rúc mình trong chăn khóc. Lòng tự dưng khẽ nhói lên, nhưng lúc đó cũng chỉ có thể đứng ngoài nhìn
Càng ngày thời gian anh dành cho em ngày càng nhiều. Cảm giác đối với em cũng dần xuất hiện. Nó rất lạ
Lúc thấy em nhìn Hàn Thiên, mặc dù đã biết là giả vờ nhưng vẫn thấy rất không thích, rất khó chịu
Lúc thấy em bị Ngô Thừa Lam ôm đi, anh bực mình
Lúc nghe em nói hắn muốn cưỡng hôn em, anh tức giận
Lúc em ngất, anh lo lắng, anh sốt ruột
Lúc em đút bánh cho anh, anh thấy thích
Lúc em khóc, anh thấy đau
...
Rốt cuộc là sao? Vương Anh Đào! Cảm xúc của anh bị em chi phối mất rồi!
...
Ta nhìn anh trầm lặng. Muốn đứng dậy rời đi. Lại bị tay anh kéo trở lại. Cầm bàn tay ta đặt lên ngực anh
Anh...
Tại vì nó bảo anh phải làm vậy!
!!!!! Ta cả kinh
Giờ thì nói anh nghe. Đã xảy ra chuyện gì?
Ta liền đem mọi chuyện ở trong siêu thị, đầu đuôi kể lại cho anh nghe.
Chắc là do khóc nhiều nên kể xong lại cảm thấy buồn ngủ. Anh nãy giờ lại cứ vuốt đầu ta, vỗ người ta làm ta, dựa vào người anh cũng rất thoải mái nữa. Ta liền ngáp một cái, đưa tay dụi dụi mắt, tìm vị trí thích hợp, và, ngủ.
Cũng không nghĩ hành động lúc nãy đã bị anh nhìn thấy.
Bình dấm chua của anh vỡ rồi. Nhìn em kìa, thật không ngoan. Thật muốn ăn em mà!
Cũng không ai biết. Chiếc răng nhọn vì cái nhếch môi cười của ai đó đã lộ ra. Sau đó thì hạ xuống.
•SCOR•
. Helloo~ Có nhớ ta không nè! Hếhế
. Ta xin lỗi, vì bận nên hôm nay mới ra chap mới được. Ta thật xin lỗi a~ *mặt mếu*
. A! Về vấn đề xưng hô á. Lúc gọi chung ta sẽ xưng ta và nàng đi ha. Còn mọi người cmt thì sao cũng được. Ta mới có 14 tuổi thôi hà~ hìhì
. Ta thấy vấn đề thắc mắc của các nàng hiện nay chính là vấn đề : np hay 1vs1
- Vậy thì ta sẽ trả lời thế này. Ta muốn tạo một kết cục bất ngờ nên sẽ không nói rõ np hay 1vs1. Nhưng để thỏa lòng cả hai phe. Trong quá trình viết truyện, sẽ có cả np với 1vs1 theo cách riêng của Rei. Nên mọi người cứ theo dõi đi sẽ rõ. Dần dần, những khúc mắc sẽ sáng tỏ.
. À đúng rồi. Có ai đoán ra được con sói nào sắp lộ diện không ta? Hehe. Hắn vừa là cừu. Vừa là sói đội lớp cừu. Vừa là sói xám. Hehe
. Này, này! Các nàng là thích ngược bao nhiêu phần trăm và sủng bao nhiêu phần trăm a~? Ta thích HE nên kết thúc chắc chắn là HE. Còn trong truyện ngược, sủng thế nào ta ứ quan tâm. Hềhề. Nghe ý kiến các nàng!
. Giờ thì pái pai. Si diu ờ gen. Híhí
. Báiii~ Baiii
~
•Small Corner of Rei•
/40
|