Được Tố gia nuôi lớn hai mươi năm, thật không ngờ có ngày con gái ruột của họ thực sự trở lại... Làm đảo lộn hết cuộc sống của Tố gia, mọi người đều bị đặt vào thế khó xử... Mà người tạo ra tất cả những chuyện này đều chính là cha mẹ ruột của Tố Tâm...
Mẹ Tố nuôi lớn cô hơn hai chục năm, không cách nào nói từ bỏ là từ bỏ luôn được, nhưng cũng không cách nào đối với con ruột của mình coi như không thấy. Cho nên một bên bà chiếu cố Tố Tâm, một bên lại nghĩ tất cả biện pháp để bù đắp cho con gái ruột của mình.
Tố Tâm ngược lại cũng rất biết điều, con gái ruột của họ đã chân chính trở về, cô không còn lý do nào để ở Tố gia nữa liền tìm cớ để chuyển ra ngoài.
Dọn ra xong, mẹ Tố ngược lại thường xuyên sai người đưa đồ ăn ngon và quần áo đẹp sang cho Tố Tâm. Nhưng Tố gia... Tố Tâm không còn mặt mũi nào mà trở lại.
Nếu như Phó Kiến Văn muốn tới Tố gia, lại là vì chuyện kết hôn với cô thì cô cũng nên trở về đó một chuyến.
Tố Tâm vốn định hỏi dò Phó Kiến Văn, như vậy...về phần mẹ đẻ của cô có vấn đề về thần kinh anh có biết không!
Còn chưa mở miệng, Tố Tâm đã cảm nhận được ngón tay áp út có chút ấm áp, cúi đầu.... Nhìn thấy bánh bao nhỏ đã dùng bàn tay béo múp của mình nắm chặt ngón tay cô.
Trẻ con đúng là nhạy cảm, bánh bao nhỏ đã nhận ra cảm xúc của Tố Tâm có sự biến hoá, có phần sợ hãi...
Đối diện với bánh bao nhỏ tròn tròn, mập mập, lời nói ra đến khoé miệng lại nuốt trở lại, cô nói:”Tôi biết rồi, khi nào anh qua báo tôi trước... Tôi đi qua cùng anh.”
Ăn xong sáng xong, Phó Kiến Văn cùng luật sư đi trước, Tố Tâm ở lại dọn dẹp một chút rồi cũng chuẩn bị tới đài truyền hình.
Tố Tâm nói muốn đường đường chính chính muốn làm vợ của anh, như vậy... Phó Kiến Văn liền làm cho cô đường đường chính chính trở thành người phụ nữ của mình.
Chỉ là, dì Lý đã xin nghỉ, còn Phó Kiến Văn đã dời khỏi. Cô nhìn lại bánh bao nhỏ đang ngoan ngoãn nhìn mình, đôi mắt to tròn sáng long lanh, nhất thời không biết phải làm làm sao với cậu.
Tố Tâm liếc nhìn đồng hồ, đúng là sắp muộn rồi, cô đã hứa với đồng nghiệp sẽ lên sóng giúp cô ấy một chương trình, không thể chậm trễ nữa rồi.
Cô suy nghĩ một chút sau đó giúp Đoàn Đoàn mặc quần áo ấm rồi quyết định mang theo Đoàn Đoàn cùng tới đài truyền hình.
...
Tố Tâm đột nhiên dẫn theo một cái bánh bao nhỏ trắng trắng mềm mềm xuất hiện ở đài truyền hình. Ai nấy đều hiếu kì vây xung quanh cậu, sờ sờ nắn nắn...
Bánh bao nhỏ rất ngoan, ngồi yên trên ghế sa lon... Trong tay ôm đống đồ ăn vặt mà Tố Tâm đã chuẩn bị, ngửa đầu nhìn xem mấy người đang vây quanh mình.
Bạn tốt của Tố Tâm đang ở bên trong phòng phát nhìn qua cửa kính. Hận không thể lập tức chui ra sờ bánh bao nhỏ một cái.
Bạch Hiểu Niên thu âm xong lấy tai nghe xuống, vội vàng lao đến phía Tố Tâm, hỏi “Tố Tố, cậu từ đâu kiếm ra một cái bánh bao nhỏ đáng yêu như vậy, thật là thích nha!” vừa nói, Bạch Hiểu Niên vừa lấy tay chọt chọt má của Đoàn Đoàn.
Tố Tâm liếc nhìn Đoàn Đoàn không biết nên trả lời như thế nào, cũng không thể nói thật mọi chuyện với Bạch Hiểu Niên!
“Tôi hỏi cô, sao không nói gì..."
Thấy Tố Tâm không trả lời, Bạch Hiểu Niên lấy cùi chỏ huých nhẹ vào Tố Tâm một phát.
Bạch Hiểu Niên cũng không phải người thích buôn chuyện... Chỉ là cô đối với chuyện này có chút hiếu kì. Bạch Hiểu Niên đã chơi thân với Tố Tâm mười mấy năm, biết rõ chuyện tình cảm của Tố Tâm vô cùng gian nan, cô sợ vì sự hiếu kì của mình mà đem lại phiền phức cho Tố Tâm...
Tố Tâm liếc nhìn phòng phát thanh bên trong, nói: "Một lúc nữa phát xong sẽ cùng cô nói chuyện..."
Mẹ Tố nuôi lớn cô hơn hai chục năm, không cách nào nói từ bỏ là từ bỏ luôn được, nhưng cũng không cách nào đối với con ruột của mình coi như không thấy. Cho nên một bên bà chiếu cố Tố Tâm, một bên lại nghĩ tất cả biện pháp để bù đắp cho con gái ruột của mình.
Tố Tâm ngược lại cũng rất biết điều, con gái ruột của họ đã chân chính trở về, cô không còn lý do nào để ở Tố gia nữa liền tìm cớ để chuyển ra ngoài.
Dọn ra xong, mẹ Tố ngược lại thường xuyên sai người đưa đồ ăn ngon và quần áo đẹp sang cho Tố Tâm. Nhưng Tố gia... Tố Tâm không còn mặt mũi nào mà trở lại.
Nếu như Phó Kiến Văn muốn tới Tố gia, lại là vì chuyện kết hôn với cô thì cô cũng nên trở về đó một chuyến.
Tố Tâm vốn định hỏi dò Phó Kiến Văn, như vậy...về phần mẹ đẻ của cô có vấn đề về thần kinh anh có biết không!
Còn chưa mở miệng, Tố Tâm đã cảm nhận được ngón tay áp út có chút ấm áp, cúi đầu.... Nhìn thấy bánh bao nhỏ đã dùng bàn tay béo múp của mình nắm chặt ngón tay cô.
Trẻ con đúng là nhạy cảm, bánh bao nhỏ đã nhận ra cảm xúc của Tố Tâm có sự biến hoá, có phần sợ hãi...
Đối diện với bánh bao nhỏ tròn tròn, mập mập, lời nói ra đến khoé miệng lại nuốt trở lại, cô nói:”Tôi biết rồi, khi nào anh qua báo tôi trước... Tôi đi qua cùng anh.”
Ăn xong sáng xong, Phó Kiến Văn cùng luật sư đi trước, Tố Tâm ở lại dọn dẹp một chút rồi cũng chuẩn bị tới đài truyền hình.
Tố Tâm nói muốn đường đường chính chính muốn làm vợ của anh, như vậy... Phó Kiến Văn liền làm cho cô đường đường chính chính trở thành người phụ nữ của mình.
Chỉ là, dì Lý đã xin nghỉ, còn Phó Kiến Văn đã dời khỏi. Cô nhìn lại bánh bao nhỏ đang ngoan ngoãn nhìn mình, đôi mắt to tròn sáng long lanh, nhất thời không biết phải làm làm sao với cậu.
Tố Tâm liếc nhìn đồng hồ, đúng là sắp muộn rồi, cô đã hứa với đồng nghiệp sẽ lên sóng giúp cô ấy một chương trình, không thể chậm trễ nữa rồi.
Cô suy nghĩ một chút sau đó giúp Đoàn Đoàn mặc quần áo ấm rồi quyết định mang theo Đoàn Đoàn cùng tới đài truyền hình.
...
Tố Tâm đột nhiên dẫn theo một cái bánh bao nhỏ trắng trắng mềm mềm xuất hiện ở đài truyền hình. Ai nấy đều hiếu kì vây xung quanh cậu, sờ sờ nắn nắn...
Bánh bao nhỏ rất ngoan, ngồi yên trên ghế sa lon... Trong tay ôm đống đồ ăn vặt mà Tố Tâm đã chuẩn bị, ngửa đầu nhìn xem mấy người đang vây quanh mình.
Bạn tốt của Tố Tâm đang ở bên trong phòng phát nhìn qua cửa kính. Hận không thể lập tức chui ra sờ bánh bao nhỏ một cái.
Bạch Hiểu Niên thu âm xong lấy tai nghe xuống, vội vàng lao đến phía Tố Tâm, hỏi “Tố Tố, cậu từ đâu kiếm ra một cái bánh bao nhỏ đáng yêu như vậy, thật là thích nha!” vừa nói, Bạch Hiểu Niên vừa lấy tay chọt chọt má của Đoàn Đoàn.
Tố Tâm liếc nhìn Đoàn Đoàn không biết nên trả lời như thế nào, cũng không thể nói thật mọi chuyện với Bạch Hiểu Niên!
“Tôi hỏi cô, sao không nói gì..."
Thấy Tố Tâm không trả lời, Bạch Hiểu Niên lấy cùi chỏ huých nhẹ vào Tố Tâm một phát.
Bạch Hiểu Niên cũng không phải người thích buôn chuyện... Chỉ là cô đối với chuyện này có chút hiếu kì. Bạch Hiểu Niên đã chơi thân với Tố Tâm mười mấy năm, biết rõ chuyện tình cảm của Tố Tâm vô cùng gian nan, cô sợ vì sự hiếu kì của mình mà đem lại phiền phức cho Tố Tâm...
Tố Tâm liếc nhìn phòng phát thanh bên trong, nói: "Một lúc nữa phát xong sẽ cùng cô nói chuyện..."
/1500
|