Phó Kiến Văn tránh ra khỏi cửa vào, đợi Phương Ngôn ra ngoài, liền nghe Tố Tâm mở miệng cười: "Nếu như giám chế Hạ nhìn thấy, tuyệt đối sẽ không tin chị Phương còn có lúc sợ người khác..."
Phó Kiến Văn ung dung thong thả đóng cửa lại: "Biểu hiện của Phương Ngôn, cũng không biết còn tốt hơn em lúc đầu bao nhiêu lần, em cũng đừng có năm mươi bước cười một trăm bước rồi!"
Tố Tâm: "..."
Điểm này, Tố Tâm không phải là không có ý thức đến.
Nghĩ kỹ lại, Tố Tâm cũng không biết là từ khi nào thì mình đã bắt đầu không sợ Phó Kiến Văn nữa rồi.
Có lẽ là từ khi hai cái tình cảm từ từ sâu sắc thêm, yêu còn lớn hơn sợ sau đó trong lúc vô tình Tố Tâm đã không sợ nữa rồi.
Bởi vì thứ mà cô nhìn thấy... Phần lớn là lúc Phó Kiến Văn ôn nhu, phần lớn là Phó Kiến Văn yêu thương cùng sủng nịnh cô.
Trong lòng Tố Tâm tiết ra dòng chảy ấm áp, không kìm lòng được đứng dậy chạy bước nhỏ tới ôm lấy hẹp eo hẹp của Phó Kiến Văn, đem đầu chôn ở trước ngực anh, giọng buồn buồn bên trong mang theo vài phần ngây thơ...
"Ừm, trước đây em rất sợ anh, hiện tại đã không sợ nữa rồi, nhưng là sẽ lo lắng cho anh, lo lắng cho an toàn của anh, lo lắng anh không vui, lo lắng anh có việc gì giấu ở trong lòng không nói với em mà tự mình gánh chịu áp lực, lo lắng cá tính của em không thú vị, lo lắng anh sẽ đổi lòng, lo lắng anh thay lòng đổi dạ lúc em yêu sâu đậm không thể tự thoát ra được!"
Tất cả lo lắng của Tố Tâm đều dành cho Phó Kiến Văn, hầu kết của Phó Kiến Văn khẽ trượt, trong lòng tràn đầy cảm động.
Phó Kiến Văn ôm chặt Tố Tâm vào trong lồng ngực: "Cho nên nói... Em lo lắng cho an toàn của anh cùng chuyện anh có vui hay không, lớn hơn cả lo lắng việc anh thay lòng đổi dạ?"
Tố Tâm buồn bực ôm ấp Phó Kiến Văn, không có hé răng, những câu nói này đã đến bên mép liền nói ra một cách tự nhiên, nếu như không phải Phó Kiến Văn nhắc nhở, chính Tố Tâm cũng không có phát hiện, cô cũng không biết là từ lúc nào mà bản thân lại lo lắng cho Phó Kiến Văn hơn lo lắng cho chính mình.
Đối với Phó Kiến Văn mà nói, có thể được Tố Tâm yêu, chính là chuyện anh cầu mà không được.
Bây giờ nhận được, Phó Kiến Văn nhất định sẽ không buông tay, làm sao sẽ thay lòng đổi dạ!
Mặc dù đời này còn dài, mặc dù cái chết không thể nào đoán trước, nhưng trong lòng Phó Kiến Văn hết sức rõ ràng, Tố Tâm chính là người mà anh muốn chung sống cả đời, muốn để ở trong lòng mà từ từ sủng ái...
Cả đời này chỉ cần anh còn sống, chỉ cần trái tim còn đang nhảy nhót, thì tình yêu anh dành cho cô sẽ mãi mãi không thay đổi.
Lời thề non hẹn biển, lời ngon tiếng ngọt Phó Kiến Văn cũng không nói gì, anh ôm chặt Tố Tâm, môi mỏng dán vào tai cốt của cô, giọng nói trầm thấp mạnh mẽ cùng nhiệt khí cùng nhau xông vào tai của Tố Tâm: "Chuyện em lo lắng đều sẽ không xảy ra..."
Những ngày kinh tâm động phách cùng lo lắng đề phòng ở nước ngoài đều đã qua, tuy rằng nghĩ mà sợ, nhưng ở trong nước Tố Tâm vẫn có cảm giác an toàn hơn, cô gật gật đầu, đem Phó Kiến Văn ôm càng chặt hơn.
"Nên thay quần áo rồi!" tố Tâm ở trong lồng ngực của Phó Kiến Văn, trầm thấp mở miệng, "Em đói..."
Nói như vậy, nhưng cánh tay mảnh khảnh của Tố Tâm lại dùng sức nắm chặt, đem Phó Kiến Văn ôm càng chặt hơn, nơi nào có bộ dáng muốn đi thay quần áo.
"Có muốn... Anh giúp em thay quần áo hay không!" tiếng nói trầm thấp của Phó Kiến Văn mang theo nụ cười.
"Anh dám cam đoan trong lúc thay quần áo sẽ không làm chuyện gì khác!" Tố Tâm ngẩng đầu lên, cằm đặt ở trên lồng ngực của Phó Kiến Văn, hỏi.
Phó Kiến Văn cười nói: "Khó nói..."
Thay quần áo xong, còn chưa từ trong phòng hóa trang đi ra, Phương Ngôn liền vòng trở lại, gõ cửa sau đó đẩy cửa phòng hóa trang ra nói với Tố Tâm, bên ngoài có người hâm mộ của Tố Tâm đang chờ, có rất nhiều người, nói tổ chương trình nói cho Tố Tâm mang theo bảo an, hỏi xem Tố Tâm cùng Phó Kiến Văn bao lâu nữa thì rời đi
Phó Kiến Văn ung dung thong thả đóng cửa lại: "Biểu hiện của Phương Ngôn, cũng không biết còn tốt hơn em lúc đầu bao nhiêu lần, em cũng đừng có năm mươi bước cười một trăm bước rồi!"
Tố Tâm: "..."
Điểm này, Tố Tâm không phải là không có ý thức đến.
Nghĩ kỹ lại, Tố Tâm cũng không biết là từ khi nào thì mình đã bắt đầu không sợ Phó Kiến Văn nữa rồi.
Có lẽ là từ khi hai cái tình cảm từ từ sâu sắc thêm, yêu còn lớn hơn sợ sau đó trong lúc vô tình Tố Tâm đã không sợ nữa rồi.
Bởi vì thứ mà cô nhìn thấy... Phần lớn là lúc Phó Kiến Văn ôn nhu, phần lớn là Phó Kiến Văn yêu thương cùng sủng nịnh cô.
Trong lòng Tố Tâm tiết ra dòng chảy ấm áp, không kìm lòng được đứng dậy chạy bước nhỏ tới ôm lấy hẹp eo hẹp của Phó Kiến Văn, đem đầu chôn ở trước ngực anh, giọng buồn buồn bên trong mang theo vài phần ngây thơ...
"Ừm, trước đây em rất sợ anh, hiện tại đã không sợ nữa rồi, nhưng là sẽ lo lắng cho anh, lo lắng cho an toàn của anh, lo lắng anh không vui, lo lắng anh có việc gì giấu ở trong lòng không nói với em mà tự mình gánh chịu áp lực, lo lắng cá tính của em không thú vị, lo lắng anh sẽ đổi lòng, lo lắng anh thay lòng đổi dạ lúc em yêu sâu đậm không thể tự thoát ra được!"
Tất cả lo lắng của Tố Tâm đều dành cho Phó Kiến Văn, hầu kết của Phó Kiến Văn khẽ trượt, trong lòng tràn đầy cảm động.
Phó Kiến Văn ôm chặt Tố Tâm vào trong lồng ngực: "Cho nên nói... Em lo lắng cho an toàn của anh cùng chuyện anh có vui hay không, lớn hơn cả lo lắng việc anh thay lòng đổi dạ?"
Tố Tâm buồn bực ôm ấp Phó Kiến Văn, không có hé răng, những câu nói này đã đến bên mép liền nói ra một cách tự nhiên, nếu như không phải Phó Kiến Văn nhắc nhở, chính Tố Tâm cũng không có phát hiện, cô cũng không biết là từ lúc nào mà bản thân lại lo lắng cho Phó Kiến Văn hơn lo lắng cho chính mình.
Đối với Phó Kiến Văn mà nói, có thể được Tố Tâm yêu, chính là chuyện anh cầu mà không được.
Bây giờ nhận được, Phó Kiến Văn nhất định sẽ không buông tay, làm sao sẽ thay lòng đổi dạ!
Mặc dù đời này còn dài, mặc dù cái chết không thể nào đoán trước, nhưng trong lòng Phó Kiến Văn hết sức rõ ràng, Tố Tâm chính là người mà anh muốn chung sống cả đời, muốn để ở trong lòng mà từ từ sủng ái...
Cả đời này chỉ cần anh còn sống, chỉ cần trái tim còn đang nhảy nhót, thì tình yêu anh dành cho cô sẽ mãi mãi không thay đổi.
Lời thề non hẹn biển, lời ngon tiếng ngọt Phó Kiến Văn cũng không nói gì, anh ôm chặt Tố Tâm, môi mỏng dán vào tai cốt của cô, giọng nói trầm thấp mạnh mẽ cùng nhiệt khí cùng nhau xông vào tai của Tố Tâm: "Chuyện em lo lắng đều sẽ không xảy ra..."
Những ngày kinh tâm động phách cùng lo lắng đề phòng ở nước ngoài đều đã qua, tuy rằng nghĩ mà sợ, nhưng ở trong nước Tố Tâm vẫn có cảm giác an toàn hơn, cô gật gật đầu, đem Phó Kiến Văn ôm càng chặt hơn.
"Nên thay quần áo rồi!" tố Tâm ở trong lồng ngực của Phó Kiến Văn, trầm thấp mở miệng, "Em đói..."
Nói như vậy, nhưng cánh tay mảnh khảnh của Tố Tâm lại dùng sức nắm chặt, đem Phó Kiến Văn ôm càng chặt hơn, nơi nào có bộ dáng muốn đi thay quần áo.
"Có muốn... Anh giúp em thay quần áo hay không!" tiếng nói trầm thấp của Phó Kiến Văn mang theo nụ cười.
"Anh dám cam đoan trong lúc thay quần áo sẽ không làm chuyện gì khác!" Tố Tâm ngẩng đầu lên, cằm đặt ở trên lồng ngực của Phó Kiến Văn, hỏi.
Phó Kiến Văn cười nói: "Khó nói..."
Thay quần áo xong, còn chưa từ trong phòng hóa trang đi ra, Phương Ngôn liền vòng trở lại, gõ cửa sau đó đẩy cửa phòng hóa trang ra nói với Tố Tâm, bên ngoài có người hâm mộ của Tố Tâm đang chờ, có rất nhiều người, nói tổ chương trình nói cho Tố Tâm mang theo bảo an, hỏi xem Tố Tâm cùng Phó Kiến Văn bao lâu nữa thì rời đi
/1500
|