Phó Thanh Tuyền thay đổi giày do Diệp quản gia mang theo tiến vào trong phòng khách.
"Anh trai!"
"Anh họ..."
"Bác trai!"
Em trai của Phó Thanh Tuyền cùng con cháu của mình cùng nhau đứng lên chào hỏi Phó Thanh Tuyền để tỏ lòng kính trọng với Phó Thanh Tuyền, những người khác cũng đều đi theo đứng lên, chỉ anh trai Phó Thanh Tuyền là Phó Thanh Hà vì lớn tuổi hơn và vì đôi chân không tiện mà ngồi bất động ở trên xe lăn.
"Anh trai cũng tới!" Phó Thanh Tuyền chào hỏi người anh trai Phó Thanh Hà tính khí vừa thối vừa cứng của mình.
Phó Thanh Hà nhàn nhạt gật đầu một cái: "Biết về nhà là tốt rồi!"
Phó Thanh Tuyền biết tính khí của Phó Thanh Hà cho nên không tính toán, vô cùng tự nhiên đi tới bên người Phó lão phu nhân ngồi xuống, phảng phất hai người chưa bao giờ có kẽ hở, ông ta cũng chưa từng rời khỏi nhà.
Phó lão phu nhân bó lấy áo choàng, mặc dù gương mặt banh ra, nhưng lời khó nghe cũng không có nói ra.
Phó Thành dắt theo một cặp con gái đi vào, chào hỏi những người lớn tuổi bên trong, hai đứa trẻ bên người Phó Thành liền tránh thoát khỏi tay của Phó Thành chạy như một làn khói chạy đến trước mặt Phó lão phu nhân tranh công.
"Bà nội! Bà nội chúng con rất lợi hại nha! Có thể đem ông nội từ công ty kéo về! Bằng không thì ông nội còn đang bận công việc!" Hai đứa trẻ ngây thơ mở miệng nói chuyện với Phó lão phu nhân.
Mặc dù gương mặt của Phó lão phu nhân vẫn banh ra nhưng dù sao cũng xuất hiện ý cười, bà đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của hai đứa trẻ: "Hai cháu gái của bà thật là lợi hại!"
"Ông nội mới không phải đang làm việc đâu!" Cô bé lớn tuổi hơn với Minh Minh một xíu đứng lên, hai tay khoác lên trên đầu gối của Phó lão phu nhân, nghiêm trang ngước đầu mở miệng nói: "Minh minh nhìn thấy, ông nội ngồi ở trong phòng nhìn bức ảnh của Cô! Ông nội còn lén lút khóc Hề Hề đây! Bây giờ Minh Minh cũng không khóc Hề Hề rồi! Ông nội khóc hề hề xấu hổ..."
6/10
"Anh trai!"
"Anh họ..."
"Bác trai!"
Em trai của Phó Thanh Tuyền cùng con cháu của mình cùng nhau đứng lên chào hỏi Phó Thanh Tuyền để tỏ lòng kính trọng với Phó Thanh Tuyền, những người khác cũng đều đi theo đứng lên, chỉ anh trai Phó Thanh Tuyền là Phó Thanh Hà vì lớn tuổi hơn và vì đôi chân không tiện mà ngồi bất động ở trên xe lăn.
"Anh trai cũng tới!" Phó Thanh Tuyền chào hỏi người anh trai Phó Thanh Hà tính khí vừa thối vừa cứng của mình.
Phó Thanh Hà nhàn nhạt gật đầu một cái: "Biết về nhà là tốt rồi!"
Phó Thanh Tuyền biết tính khí của Phó Thanh Hà cho nên không tính toán, vô cùng tự nhiên đi tới bên người Phó lão phu nhân ngồi xuống, phảng phất hai người chưa bao giờ có kẽ hở, ông ta cũng chưa từng rời khỏi nhà.
Phó lão phu nhân bó lấy áo choàng, mặc dù gương mặt banh ra, nhưng lời khó nghe cũng không có nói ra.
Phó Thành dắt theo một cặp con gái đi vào, chào hỏi những người lớn tuổi bên trong, hai đứa trẻ bên người Phó Thành liền tránh thoát khỏi tay của Phó Thành chạy như một làn khói chạy đến trước mặt Phó lão phu nhân tranh công.
"Bà nội! Bà nội chúng con rất lợi hại nha! Có thể đem ông nội từ công ty kéo về! Bằng không thì ông nội còn đang bận công việc!" Hai đứa trẻ ngây thơ mở miệng nói chuyện với Phó lão phu nhân.
Mặc dù gương mặt của Phó lão phu nhân vẫn banh ra nhưng dù sao cũng xuất hiện ý cười, bà đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của hai đứa trẻ: "Hai cháu gái của bà thật là lợi hại!"
"Ông nội mới không phải đang làm việc đâu!" Cô bé lớn tuổi hơn với Minh Minh một xíu đứng lên, hai tay khoác lên trên đầu gối của Phó lão phu nhân, nghiêm trang ngước đầu mở miệng nói: "Minh minh nhìn thấy, ông nội ngồi ở trong phòng nhìn bức ảnh của Cô! Ông nội còn lén lút khóc Hề Hề đây! Bây giờ Minh Minh cũng không khóc Hề Hề rồi! Ông nội khóc hề hề xấu hổ..."
6/10
/1500
|