Tố Tâm vỗ cái mông nhỏ của Đoàn Đoàn, đi tới đi lui trong phòng, một lát mới khiến cho thân thể căng thẳng của Đoàn Đoàn bình tĩnh lại.
Tố Tâm hôn một cái xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của Đoàn Đoàn, đem con ngồi ở cuối giường, ôm vào trong ngực.
...
Lầu một.
Tô Mạn Mạn vừa nãy vọt một cái tiến vào trong phòng khách, không nói hai lời, một tay lôi kéo cánh tay của Phó Tâm Tâm, một tay lôi kéo quai quần yếm của Phó Minh Minh, đem hai đứa bé kéo về hướng bên ngoài, nói muốn đem hai đứa bé ném vào trong hồ.
Quản gia Diệp mang theo người hầu ngăn cản ở trước mặt Tô Mạn Mạn, nhưng lại không dám có tiếp xúc trực tiếp cùng Tô Mạn Mạn, chỉ có thể một bên cản một bên khuyên, một bên lui về phía sau: "Mạn Mạn tiểu thư, xin cô hãy nguôi giận! Hai đứa bé này vẫn còn là con nít!"
"Phó Mạn Mạn, cô điên rồi sao! Phó Đoàn Đoàn rơi vào trong hồ là chuyện ngoài ý muốn, cô đem hai đứa bé nhà tôi ném vào trong hồ rồi thì Phó Đoàn Đoàn liền không có chuyện gì sao! Cô có phải bị bệnh hay không!" Diệp Tử Kỳ lôi kéo một cái tay khác của Phó Tâm Tâm, quay đầu lại nhìn về phía chồng của mình cầu cứu, "Phó Thành!"
Hai đứa bé cũng sợ sệt Tô Mạn Mạn, quay đầu lại khóc lóc gọi ba ba...
"Ba ba! Minh Minh sợ! Ba ba..."
"Ba ba! Chúng con không đẩy Đoàn Đoàn! Không có..." Phó Tâm Tâm khóc lóc hô.
Phó Thành nhức đầu không thôi, chau mày trói hai vai của Diệp Tử Kỳ lại, sợ Diệp Tử Kỳ bênh con sẽ không nhịn được mà động thủ cùng Tô Mạn Mạn.
Ánh mắt trần thấp của Phó Thành nhìn về phía Tô Mạn Mạn: "Mạn Mạn... Cô làm như vậy cũng không phải sẽ giải quyết được mọi chuyện, chuyện cũng đã qua rồi!"
Tính cách của hai đứa trẻ Phó Tâm Tâm Phó Minh Minh, Phó Thành rất rõ ràng!
Tính cách của Tô Mạn Mạn, Phó Thành cũng hiểu rõ!
Phó Thành nhìn hai đứa bé đang trốn ở sau lưng Phó lão phu nhân, im thít mà không lên tiếng phản bác, liền biết Đoàn Đoàn tám phần đúng là bị hai đứa trẻ nhà bọn họ đẩy vào trong hồ!
*******
Các nàng hãy like, cmt và bỏ phiếu ủng hộ shu để shu có động lực ra nhiều nha
Tố Tâm hôn một cái xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của Đoàn Đoàn, đem con ngồi ở cuối giường, ôm vào trong ngực.
...
Lầu một.
Tô Mạn Mạn vừa nãy vọt một cái tiến vào trong phòng khách, không nói hai lời, một tay lôi kéo cánh tay của Phó Tâm Tâm, một tay lôi kéo quai quần yếm của Phó Minh Minh, đem hai đứa bé kéo về hướng bên ngoài, nói muốn đem hai đứa bé ném vào trong hồ.
Quản gia Diệp mang theo người hầu ngăn cản ở trước mặt Tô Mạn Mạn, nhưng lại không dám có tiếp xúc trực tiếp cùng Tô Mạn Mạn, chỉ có thể một bên cản một bên khuyên, một bên lui về phía sau: "Mạn Mạn tiểu thư, xin cô hãy nguôi giận! Hai đứa bé này vẫn còn là con nít!"
"Phó Mạn Mạn, cô điên rồi sao! Phó Đoàn Đoàn rơi vào trong hồ là chuyện ngoài ý muốn, cô đem hai đứa bé nhà tôi ném vào trong hồ rồi thì Phó Đoàn Đoàn liền không có chuyện gì sao! Cô có phải bị bệnh hay không!" Diệp Tử Kỳ lôi kéo một cái tay khác của Phó Tâm Tâm, quay đầu lại nhìn về phía chồng của mình cầu cứu, "Phó Thành!"
Hai đứa bé cũng sợ sệt Tô Mạn Mạn, quay đầu lại khóc lóc gọi ba ba...
"Ba ba! Minh Minh sợ! Ba ba..."
"Ba ba! Chúng con không đẩy Đoàn Đoàn! Không có..." Phó Tâm Tâm khóc lóc hô.
Phó Thành nhức đầu không thôi, chau mày trói hai vai của Diệp Tử Kỳ lại, sợ Diệp Tử Kỳ bênh con sẽ không nhịn được mà động thủ cùng Tô Mạn Mạn.
Ánh mắt trần thấp của Phó Thành nhìn về phía Tô Mạn Mạn: "Mạn Mạn... Cô làm như vậy cũng không phải sẽ giải quyết được mọi chuyện, chuyện cũng đã qua rồi!"
Tính cách của hai đứa trẻ Phó Tâm Tâm Phó Minh Minh, Phó Thành rất rõ ràng!
Tính cách của Tô Mạn Mạn, Phó Thành cũng hiểu rõ!
Phó Thành nhìn hai đứa bé đang trốn ở sau lưng Phó lão phu nhân, im thít mà không lên tiếng phản bác, liền biết Đoàn Đoàn tám phần đúng là bị hai đứa trẻ nhà bọn họ đẩy vào trong hồ!
*******
Các nàng hãy like, cmt và bỏ phiếu ủng hộ shu để shu có động lực ra nhiều nha
/1500
|